MỴ KHUYNH THIÊN HẠ

Có... có hỉ?! Tô Vận Hàm hiển nhiên có chút không thể tiếp thu, nàng ngốc lăng lăng nhìn hai thái y quỳ trên đất, trong đầu nhiều lần phát lại lời họ vừa nói: "Nương nương nàng... hẳn là có hỉ rồi." Có hỉ?! Có hỉ là có ý gì chứ? Chính là ý tứ hoài thai trong bụng, trong một khoảng thời gian sẽ sinh ra hài tử sao? Mà hài tử này, hài tử này là của nàng cùng Hồ Linh Tiêu! Là hài tử của các nàng!!!

"Các ngươi... Các ngươi xác định Linh Tiêu nàng... Linh Tiêu nàng có hỉ rồi?!" Tô Vận Hàm đột nhiên cười lên ngớ ngẩn, mang theo sự kinh hỉ nguyên thuỷ nhất không tự chủ được đưa tay xoa xoa bụng chưa có nửa điểm nhô ra của Tô Vận Hàm, kết quả bị Hồ Linh Tiêu không chút lưu tình vỗ tay nàng ra, bao lấy bụng mình như bảo hộ, bộ dạng kia tựa hồ muốn nói: cấm chỉ chạm tới!!!

"Bẩm hoàng thượng, việc quan hệ tới huyết thống hoàng tộc... Chúng thần không dám vọng ngôn." Hai vị thái y nhiều miệng một lời, tuy bọn họ kỳ quái mạch tượng của Hồ Linh Tiêu, nhưng có thể hoàn toàn xác định nàng có hỉ mạch.

"Ai yêu, cung hỉ hoàng thượng cung hỉ hoàng thượng, ngài còn chưa cử hành đại điển đăng cơ... Nay nương nương cũng đã vì ngài có thừa tự. Đây quả thực là song hỉ lâm môn nha! Hoàng thượng, đây quả thực là phúc khí trời cao cho ngài yêu!!!" Thái giám phó tổng quản nhất là biết nhìn thời cơ lấy lòng, trên mặt hắn mang dạng ý cười thật lớn, một đôi mắt vì loan tới độ quá lớn mà xuất hiện nếp cười dày đặc.

"Thật à?" Tô Vận Hàm kích động bắt lấy hai tay Hồ Linh Tiêu che bụng, ở trước mặt người ngoài dùng sức hôn lên má cùng khoé môi nàng: "Linh Tiêu, nàng nghe thấy chưa? Nàng có hỉ rồi, là... là hài tử của chúng ta! Mỗ mỗ cho... cho bản thư kia quả nhiên hữu dụng, không ngờ tới, không ngờ tới chúng ta dĩ nhiên có thể... Linh Tiêu, ta thật vui quá... Chúng ta có hài tử, chúng ta... chúng ta có hài tử rồi!" Nói xong, Tô Vận Hàm càng là chảy ra nước mắt hiếm thấy, là nước mắt hân hoan.

"Ngốc tử..." Cảm giác được nước mắt rơi xuống nơi cổ mình, Hồ Linh Tiêu quay đầu hôn lên nước mắt trên mặt nàng, cầm lấy tay nàng phủ lên bụng mình, để nàng cảm thụ sinh mệnh nho nhỏ mà yếu ớt nọ: "Thật là ngốc tử, người ta có hỉ không phải nên vui sao? Sao lại khóc cơ chứ? Ngốc tử, đây là hài tử đầu của chúng ta đó! Sau này, còn có thể có thứ hai thứ ba nữa!!!"

"Linh Tiêu... Ta, ta, ta... Ta đây không phải, đây không phải là cao hứng sao? Ta không nghĩ tới, ta không nghĩ tới chúng ta cũng có thể có hài tử. Ta cho rằng, ta cho rằng chúng ta cùng một chỗ cũng đã là lão thiên gia hậu đãi chúng ta rồi, mà ta không nghĩ tới lão thiên gia lại càng thêm hậu đãi chúng ta, dĩ nhiên có thể cho chúng ta có được hài tử thuộc về chúng ta! Của chúng ta... là hài tử của chúng ta!!!" Tô Vận Hàm đôi môi run rẩy, nàng cầm ngược lại bao lấy tay Hồ Linh Tiêu, nghiêng đầu dán lên môi đối phương, ở thời gian đôi môi dục động nhỏ giọng nói: "Linh Tiêu... Ta yêu nàng."

"Hụ hụ..." Nhìn hai vị chủ nhân thời khắc này đang thâm tình ôm hôn, ba cái ngoại nhân cũng không tự chủ nuốt ngụm nước bọt. Đặc biệt là thái giám phó tổng quản, biểu tình đổi lại đổi: "Khởi tấu thánh thượng, hoàng thất có quy củ... Nếu trước khi tân hoàng đăng cơ mà nương nương có hỉ, điển lễ sắc phong có thể cử hành cùng lúc với đại điển đăng cơ, lấy đó chiêu cáo mọi người, hoàng tộc sẽ có thừa tự."

"Ý tứ của ngươi là?"

"Ý tứ của nô tài là, lúc cử hành đại điển hoàng thượng đăng cơ liền có thể mang theo nương nương cùng đi vào đại điện Kim loan, cùng làm đại điển sắc phong." Thái giám phó tổng quản giải thích.

"Ân, vậy không thể tốt hơn rồi! Đúng rồi, ngươi... ngươi là họ Lâm hửm? Lương công công đã không ở, sau này vị trí tổng quản thái giám liền để ngươi làm đi. Còn thánh điện ba ngày sau, trẫm hy vọng ngươi có thể chuẩn bị thật tốt. Còn Linh Tiêu có hỉ, thỉnh hai vị thái y ghi ra những mục nhu yếu cần chú ý, trẫm cũng tiện chú ý thêm." Tô Vận Hàm mặt không biểu tình nói, lúc lại chuyển hướng Hồ Linh Tiêu, là một bộ mặt cười thiên chân ngốc nghếch, nhìn đến Hồ Linh Tiêu hận không thể đánh một tát lên mặt nàng.

"Thần tuân chỉ, vậy thần liền trở về viết xuống những mục nhu yếu cần chú ý."

"Hoàng thượng, ngài xem sắc trời cũng không còn sớm... Nô tài đưa ngài cùng nương nương đi tẩm cung lâm thời nghỉ ngơi vậy?" Đột nhiên có thể lên vị trí thái giám tổng quản Lâm công công ngầm vui không ngớt, hắn bất động thanh sắc ưỡn thẳng hông, liếc mắt ra hiện ám thị cho hai thái giám lui ra.

"Dẫn đường đi." Tô Vận Hàm vẫy vẫy tay, nửa ôm Hồ Linh Tiêu đi khỏi tấm cung vốn thuộc về Minh Tắc. Nơi này là địa phương Minh Tắc băng hà, mà sau ba ngày cũng sẽ bị chúng nô tài trong cung hoàn toàn thu dọn đổi mới thành tẩm cung của tân hoàng Tô Vận Hàm.

Một đại hoàng đế thệ (chết), một đại tân hoàng đế tự nhiên thay vào đó, trong định luật bất biến, cũng có người thân trong hoàng thất cam chịu cùng nuối tiếc. Trên đường đế vương nhiều thi cốt, lúc đi ra tẩm cung Tô Vận Hàm quay đầu liếc mắt cái cửa lớn dần dần đóng lại. Trong ngực nàng còn ôm Hồ Linh Tiêu có chút uể oải, còn có trong bụng Hồ Linh Tiêu cái hài tử thuộc về các nàng kia. Tô Vận Hàm rất vui mừng, nàng vui mừng mình tiếp nhận câu dẫn của Hồ Linh Tiêu, chân chân chính chính có được nàng, cũng đồng thời có được hạnh phúc. Nàng vui mừng chính mình tiếp nhận khoả nội đan kia của Hồ Kiều Kiều, đoạ thân là yêu từ đó về sau sẽ không lại chuyển nhập luân hồi chịu đủ thống khổ phân ly cùng người yêu. Mà hiện tại, nàng càng thêm hạnh vận thành hoàng đế sắp đăng cơ, mà sau nàng, có thể sẽ không hoàng đế nào ngoài nàng. Bởi vì, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể ngàn đời vạn thế ngồi trên long ỷ, ngạo thị thiên hạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau.

Tất cả các đại thần cũng đã cung kính đứng hai bên điện Kim Loan chờ đợi tân hoàng Tô Vận Hàm cùng hoàng hậu của hắn xuất hiện, mà thời khắc này ở hậu viện hoàng cung, Tô Vận Hàm lại mặc bát mặc bạch sam bất đắc dĩ đứng trong tẩm cung thuộc về riêng Hồ Linh Tiêu. "Linh Tiêu, nàng cứ... cứ không nghe lời mang phượng quan lên sao? Nàng như vậy, làm sao để những cung nữ này giúp nàng thay y phục được? Các đại thần còn đang chờ đó!" Tô Vận Hàm đỡ trán quét mắt các cung nữ quỳ trên đất, trong tay các nàng bưng phượng quan cùng phượng bào đại hồng, chỉ vì chủ tử không thích phượng quan liền quỳ trên mặt đất không có nửa câu oán hận.

"Ngốc tử! Người ta không thích cái đầu sức vừa nặng vừa khó coi kia mà! Thật xấu đó!" Hồ Linh Tiêu không chịu mà nói, nàng không có phát hiên ra lúc nàng gọi Tô Vận Hàm là ngốc tử hết thảy nô tài đều đồng loạt hít một ngụm lương khí. Ngốc tử?! Hoàng hậu lại dùng từ đại nghịch bất đạo để xưng hô với hoàng thượng thân là thiên tử, lẽ nào lại không sợ trêu chọc long nhan không vui sao?

Chỉ là, tựa hồ các nàng nghĩ nhiều rồi! Sau khi Tô Vận Hàm nghe lời của nàng chẳng những không có phát hoả giáng tội, trái lại còn cười ôm lấy Hồ Linh Tiêu từ phía sau, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: "Linh Tiêu, không phải nàng vẫn luôn muốn làm hoàng hậu sao? Hiện giờ muốn làm đại điểm phong hậu, nhưng kháng cự mang phượng quan chỉ có hoàng hậu mới có thể mang. Nên biết, phượng quan này khắp thiên hạ chỉ có một cái, trân châu ở trên cũng là ta tự mình chọn đó! Linh Tiêu, nàng nghe lời mang nó lên đi được không? Y phục mỹ như vậy, nữ tử nào lại không muốn mặc nó chứ?"

"Ngốc tử, ngươi muốn mặc không? Đừng quên, ngươi cũng là nữ tử đó!" Hồ Linh Tiêu nghiêng ngươi tựa là lòng ngực Tô Vận Hàm cùng cắn lỗ tai nàng, kỳ thực từ lúc đầu nàng liền phát hiện Tô Vận Hàm đặc biệt để ý bộ trang phục nữ tử này, từ lúc vào cửa, ánh mắt nàng có một phần ba thời gian đều dừng trên phượng bào. Như bình thường, ánh mắt nàng nhất định bách phần chỉ chú ý mình Hồ Linh Tiêu thôi! Xem ra mặc nam trang đã lâu, Tô Vận Hàm rốt cuộc là hoài niệm nữ tử trang phẫn, dù sao, nàng xác xá thực thực là thân nữ nhi.

"Ta... Linh Tiêu, các đại thần còn đang chờ ở điện Kim Loan đó! Hay là nàng mặc phượng bào phượng quan xong trước đi?" Tô Vận Hàm liếc mắt phượng bào các cung nữ bưng, thuê công tinh trí như vậy, đồ văn dễ nhìn như vậy, y phục như vậy có nữ tử nào lại không muốn mặc chứ?!

"Rõ ràng ngươi ngay cả long bào cũng chưa có đổi lại muốn người ta nghe lời mặc phượng bào vào! Ngốc tử, sở dĩ ngươi trì hoãn chưa mặc long bào, chẳng lẽ chính vì muốn thử thử thân tân phượng bào này của người ta?" Hồ Linh Tiêu cười lên hi hi, nàng thấy bộ dạng Tô Vận Hàm muốn thử lại ẩn nhẫn không thể mở miệng đưa tay nắm nắm gò má nàng, ngược lại nói với các cung nữ đáng thương quỳ trên đất: "Các ngươi đi xuống trước đi, đặt đồ ở đó là được rồi! Đừng quên đóng cửa lại, không có sự phân phó của bổn cung không cho phép đi vào!" Lần đầu tự xưng bổn cung, Hồ Linh Tiêu không khỏi sướng ngầm, hai chữ bổn cung này nói đến thực quá nghiện rồi!!!

"Nô tỳ cáo lui." Các cung nữ nghe lời cầm đồ trên tay đặt qua một bên, tận lực không tiếng động lui ra tẩm cung liền đóng chặt cửa lại thật thoả đáng.

"Đến đây ngốc tử, thay thử xem? Ân?" Không có thừa người ngốc ở tẩm cung, Hồ Linh Tiêu cầm phượng bào làm công tinh trí trong tay. Đơn giản tự mình động tay mở y khâm Tô Vận Hàm ra, cười trêu nói: "Hoàng thượng, hôm nay là đại điện đăng cơ của ngươi... Liền để bổn cung đến giúp ngươi thay y phục nha! Có điều trước khi thay long bào, chúng ta mặc cái phượng bào này trước xem thử đi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Mòn mỏi, đợi đúng mòn mỏi luôn, thôi biết thừa cái mặt mốc của mình không câu nổi đủ sao rồi đó. Buồn quá hiu hiu, cũng chẳng biết tên chương đặt gì cho đúng nữa, mọi người đặt đi =((]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi