MỸ KIỀU THÊ CỦA TA

Hàn Canh yên lặng ngồi trên bàn, thời gian từng giây từng giây trôi qua. Mỗi lần muốn mở cuốn nhật ký thì lại đóng mạnh lại, Hàn Canh a! Hàn Canh, ngươi khi nào không quả quyết như vậy. Hàn Canh trong lòng tự chế giễu. Với Hi Triệt, Hàn Canh hận nhưng với năng lực làm cho một người ngủ say thức tỉnh. Cho dù đó là người xa lạ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Rốt cuộc Hàn Canh quyết tâm mở nhật ký ra.

… ngày… tháng… năm.

Hôm nay tan sở cùng đồng sự đến quán bar uống rượu như mọi lần, Cơ Tuấn đề nghị kiểm tra chút mị lực của Hi Triệt, xem có thể làm cho nam nhân quỳ dưới chân Hi đại mỹ nhân hay không.

Xong. Kết quả một nam sinh Trung Quốc thành vật thí nghiệm, sự thật chứng mình Hi đại mỹ nhân ta mị lực vô địch, nam sinh kia một đến một phút liền đem số điện thoại và địa chỉ cho ta.

Khi ta rời đi nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn thật đáng yêu. Đúng rồi, tên của hắn càng đáng yêu, gọi là Hàn Canh!

… ngày… tháng… năm.

Hôm nay Hàn Canh hẹn ta đi ăn cơm, ta nghĩ dù sao ôm nay Tại Trung cũng không ở nhà, về nhà cũng không có cơm ăn, thuận tiên đi cùng Hàn Canh vậy. Nguyên lai hắn đến Hàn Quốc học nhảy, chí hướng sẽ mở ra trường vũ đạo, ăn xong cơm chiều, hắn nắm tay ta nói muốn kết bạn cùng ta. Ai! Người đẹp quả nhiên là một tội lỗi nha.

… ngày… tháng… năm…

Ta nghĩ ta thật sự yêu Hàn Canh, hắn cứ bộ dạng ngốc hồ hồ dễ bị lừa nhưng hắn đối xử chân thành, đem trái tim giao cho ta, người như vậy xứng đáng được ta sở hữu đi?

Sinh nhật Hàn Canh gần đến, ta nghĩ tặng hắn một món quà lớn, hôm nay đi qua các cửa hàng, ta xem trúng một đôi nhẫn tình nhân, ta quả thật vừa nhìn liền nhất kiến chung tình a, đáng tiếc trong túi không có tiền. Không ngờ Hi đại mỹ nhân ta sao nghèo túng như thế a, hiện tại cần chi tiêu tiết kiện, Tại Trung đi học cũng cần tiền, còn phí sinh hoạt của ta và Tại Trung nữa, gần đây kinh tế đình tệ, công ty còn giảm lương, a a a! Phiền muốn chết.

… ngày… tháng… năm…

Tiểu tử Cơ Tuấn này vận khí thật tốt, đi sòng bạc một chút đã mang về nhiều tiền như vậy, ta cũng nên đi thử xem chăng? Nếu thắng sẽ có tiên mua nhẫn.

… ngày… tháng… năm…

Kim Hi Triệt ta sao lại xui như vậy, thua tiền không nói. Hôm nay Hàn Canh còn hỏi ta cùng hắn có phải chỉ đùa giỡn tình cảm của hắn, ta không có phủ nhận. Ta không có tâm tình giải thích cái gì, ta muốn đem tiền thua kia mang về.

… ngày… tháng… năm…

Hàn Canh về Trung Quốc, hắ nói hắn hoàn toàn thất vọng về ta rồi, kỳ thật ta cũng thất vọng về bản thân mình nhưng ta không thể mất đi Hàn Canh, ta muốn đi giải thích với hắn. Hàn Canh! Anh chờ em.

Đây là trang cuối cùng trong nhật ký, chẳng lẽ Hi Triệt nói phải ra sân bây rồi trên đường xảy ra tan nạn sao?

Hàn Canh xem xong nhật ký của Hi Triệt, lệ đã sớm rơi đầymặt. Lần này tới phiên ta nói với ngươi: “Em chờ anh!”



Hữu Thiên cùng Tuấn Tú đều cảm nhận được bầu không khí giữa Tại Trung và Duẫn Hạo. Từ buổi sáng hai người cũng không nói với nhau một câu.

Hữu Thiên nghĩ: Tiểu vợ chồng lại nháo mâu thuẫn, không có việc gì, dù sao hai người sẽ nhanh chóng ôm ấp đến buồn nôn thôi.

Tuấn Tú nghĩ: Có phải do mình hôm qua nói những lời đó với Tại Trung cho nên hai người gây nhau?

Tuấn Tú lo lắng nhìn cặp mắt sưng đỏ của Tại Trung.

“Leng keng! Leng keng.”

Tại Trung đi mở cửa, cửa vừa mở Hàn Canh thở hổn hển: “Hàn Canh, ta biết ngươi nhất định sẽ đến tìm ta.” Tại Trung để chuyện cãi nhau với Duẫn Hạo đặt sau đầu, hiện tại nhìn thấy Hàn Canh liền vui sướng.

“Ngươi gọi là Tại Trung phải không, chúng ta liền đến Hàn Quốc được không?” Hàn Canh cầm tay Tại Trung, có vẻ đầy kích động, mà một màn này đều vào trong mắt của Duẫn Hạo, mặt mày lên nhăn lại.

“Hảo, ngươi chờ ta, ta đi thu dọn hành lý.”

“Vậy chúng ta cũng đi thu dọn hành lý, cùng nhau về Hàn Quốc thôi.” Hữu Thiên đề nghị. Dù sao kế hoạch hợp tác đầu tư thỏa thuận xong xuôi rồi, việc công việc tư đều làm tốt.

“Hữu Thiên, ngươi quên rồi sao? Ta còn muốn ở Thượng Hải thị sát, ngươi và Tuấn Tú đều phải ở lại.” Thanh âm không chút ôn nhu vang lên, ngồi trên ghế sô pha thoải mái mà bắt chéo chân.

“Duẫn Hạo ca, ngươi……” Hữu Thiên ngăn Tuấn Tú lại, Hữu Thiên nhát mắt với Tuấn Tú một cái.

“Ta cùng Hàn Canh sẽ tự mua vé máy bay về Hàn Quốc, không cần phi cơ riêng của Trịnh tổng ngài đâu.” Đưa lưng về phía Duẫn Hạo, Tại Trung bỏ chạy về phòng lấy hành lý. Không nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ mặt vô tình lạnh lùng của Duẫn Hạo, không thấy, không muốn thấy!

Chỉ lát sau, Tại Trung liền quay lại với vali.

“Hàn Canh ca, chúng ta đi thôi!” Dùng âm thanh ngọt ngào nói với Hàn Canh, tay còn khoát vào cánh tay của Hàn Canh, vội vã muốn đi Hàn Quốc nên Hàn Canh không thấy bão tố phong ba ở nơi này, hoàn hảo giúp Tại Trung xách vali.

“Hừ!” Duẫn Hạo thấy Tại Trung cùng Hàn Canh thân mật như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, vốn định hôm nay Tại Trung nhỏ nhẹ với mình, nói xin lỗi, có lẽ sẽ tha thứ cho y, khá khen y còn xoay ngược, không chỉ không biết sai còn an cần với nam nhân khác.

Duẫn Hạo gọi điện thoại, “Uy! Lưu quản gia, có chuyện phân phó ngươi làm.”

“Hữu Thiên, làm sao bây giờ! Đều tại ta, Tại Trung mới gây nhau với Duẫn Hạo, hơn nữa lại nghiêm trọng như vậy a! Ngươi cũng nghe theo Duẫn Hạo ca phân phó ở lại sao.” Tuấn Tú gấn đến độ muốn khóc, bản thân kích động nhất thời nói với Tại Trung những câu không nên nói.

“Tuấn Tú, đừng vội, Duẫn Hạo chính là nhất thời sinh khí, hắn yêu Tại Trung như vậy sao bỏ mặt y được?” Cảm giác như xưa, khi đó Tuấn Tú cũng như vậy dựa vào mình, có tâm sự đều nói ra. Hữu Thiên ôm vai Tuấn Tú, cho hắn dựa vào lòng mình, Tuấn Tú cũng không phản kháng.



Trên máy bay.

“Hi Triệt có đệ đệ như ngươi thật là may mắn a! Cám ơn ngươi, ta cùng Hi Triệt đều phải cám ơn ngươi.” Kỳ thật lần đầu tiên thấy Tại Trung, Hàn Canh liền hảo cảm với y, vì chuyện Hi Triệt gặp bất hạnh mà đến, y thật quá vất vả rồi.

Hắn quả nhiên không thương ta, cũng tốt. Trước khi kết hôn làm cho rõ còn hơn kết hôn xong mới biết chuyện tàn khốc này. Tại Trung chìm trong suy nghĩ của bản thân.

“Tại Trung, sắc mặt ngươi không tốt lắm, cơ thể không khỏe sao?” Hàn Canh cảm thấy Tại Trung là lạ.

“Nga, ta không sao, ta ngủ một chút là khỏe thôi.” Tối hôm qua khóc suốt, hiện tại thân thể đã mệt, tâm càng mệt.

“Hảo, đến nơi ta gọi ngươi.”



Sân bay Hàn Quốc.

Ra khỏi sân bay, Tại Trung cùng Hàn Canh đến thẳng bệnh viện.

Mở cửa phòng bệnh, Hàn Canh liền thấy Hi Triệt lẳng lặng nằm trên giường, đã hơn một năm không gặp, Hi Triệt vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là hắn bây giờ không hề có sinh khí.

Chạy đến trước giường, Hàn Canh gắt gao nắm tay Hi Triệt: “Hi Triệt, anh đến rồi, em sao còn ngủ vậy? Trước kia em luôn nói chuyện không ngừng, anh đều nói không lại, sao bây giờ em lại im lặng thế, anh thật không quen, em mau tỉnh lại a, tỉnh lại tiếp tục như trước đây khi dễ anh, được không?”

Tại Trung nhìn Hàn Canh thâm tình với ca ca, còn mình thì bi ai, nước mắt một lần nữa nhòa ướt đôi mắt xinh đẹp.

Đóng lại cửa phòng, Tại Trung yên lặng rời bệnh viện.



Trịnh gia.

Vào trong nhà, Tại Trung có thể cảm thấy tất cả người làm đều nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, còn trốn tránh y.

Lưu quản gia thật yêu thích thiếu phu nhân trìu mến này nhưng mệnh lệnh của thiếu gia hắn không dám không theo, mà bây giờ phu nhân đã đi Pháp chuẩn bị hôn lễ phục cho họ, vẫn không biết ở Hàn Quốc xảy ra chuyện gì. Ai! Thiếu gia không cho nói a.

“Lưu quản gia, có việc gì sao?” Nhìn quản gia muốn nói lại thôi, Tại Trung mở miệng trước.

“Này, cái kia, thiếu gia nói mời người mang theo hành lý rời khỏi Trịnh gia.” Quản gia trong lúc nói cũng không dám nhìn Tại Trung.

Vài người làm mang hành lý của Tại Trung ra, Tại Trung nhìn không thể tin được Duẫn Hạo lại đối với mình như vậy, xem ra bọn họ kết thúc thật rồi! Nếu như vậy, không thể ở lại nơi này, người ta đã đuổi mình ra ngoài, Tại Trung lấy hành lý, không hề lưu luyến rời khỏi Trịnh gia.

“Thiếu phu nhâm, ta sai người chở cậu đi?” Quản gia nhìn bộ dạng Tại Trung, thật sự quá đau lòng.

“Lưu quản gia, ngươi sao còn gọi ta là thiếu phu nhân? Ta có thể tự đi được.” Tại Trung cười khổ ly khai khỏi nơi thương tâm này.

“Tại Trung a, ngươi rốt cuộc chịu gọi cho ta rồi sao, mới từ Trung Quốc về a?” Xương Mân thấy số Tại Trung gọi đến, liền nhanh bắt máy.

“Này, cái kia, thiếu gia nói thỉnh ngài mang theo hành lý rời đi Trịnh gia.” Quản gia nói chuyện thời điểm cũng không dám xem ở trung.

“Xương Mân, ta…”

“Tại Trung, ngươi làm sao vậy?” Xương Mân nghe âm thanh của Tại Trung như là sắp khóc.

“Xương Mân, ngươi có thể đến đường xx đón ta không?” Tại Trung cố gắng điều chỉnh âm thanh của mình bình thường.

“Hảo, ta sẽ đến ngay.” Cúp máy, Xương Mân lập tức chạy như bay đến.

Khi Xương Mân đến nơi liền nhìn thấy Tại Trung ngồi một mình bên đường, bên cạnh có một túi hành lý.

“Tại Trung.” Nghe thấy tiếng, Tại Trung ngẩng đầu lên.

“Nói cho ta biết, Tại Trung, xảy ra chuyện gì rồi?” Xương Mân rất ít khi nghiêm túc như vậy.

“Ta bị Trịnh Duẫn Hạo đuổi ra khỏi nhà, hắn không cần ta. Ô ô ô ô……” Tại Trung không kiềm chế được cảm xúc, lớn tiếng khóc ra.

Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi dám đối xử với Tại Trung như vậy. Xương Mân trong lòng hận nghiến răng.

“Tại Trung, đến, ta đưa ngươi về nhà.” Xương Mân kéo Tại Trung từ dưới đất đứng lên, chở y về nhà.

Về tới căn nhà thuê trước đây, may mắn là không có trả cho người ta. Chỉ là lâu rồi không có người ở, trong phòng không có chút nhân khí, cảm giác lạnh lẽo bức người.

Trong nhà không có thức ăn, Xương Mân gọi món bên ngoài mang tới: “Tại Trung a, ăn chút gì đi, ngươi nhất định chưa ăn cơm chiều.”

“Ta ăn không vô.” Tại Trung  lắc lắc đầu.

Xương Mân bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt còn muốn khóc của Tại Trung, hắn biết Tại Trung đã giao tâm cho tên hỗn đản Trịnh Duẫn Hạo kia, nếu không sao lại thương tâm đến thế?

“Tại Trung, ngươi còn thương hắn sao?”

“Đã kết thúc rồi, hảo ngắn ngủi, liền như vậy đã xong, hắn không cần ta, hắn không bao giờ sẽ để ý đến ta nữa.” Tại Trung tự hỏi tự trả lời.

“Cho dù hắn không cần ngươi, ngươi còn có ta a, ta nói rồi ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi.” Mặc kệ lấy thân phận gì, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi.

Dỗ Tại Trung ngủ say, Xương Mân rời khỏi nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi