MỸ KIỀU THÊ CỦA TA

Thời gian ấm áp sau khi kết hôn đã kết thúc, Duẫn Hạo không thể không rời ái thê mà trở về công ty làm việc nhưng thật sự hắn luyến tiếc tiểu kiều thê a.

“Thật muốn mang em bỏ trong ví tiền, lúc nào cũng mang theo bên người.” trong phòng, Duẫn Hạo trước khi đi làm còn ôm Tại Trung không chịu buông tay.

“Anh nói chuyện buồn nôn a! Buổi tới về sớm chút là được rồi.” Tại Trung cũng tùy ý Duẫn Hạo, ngoan ngoãn ở trong lòng Duẫn Hạo.

“Vậy em ở nhà ngoan ngoãn, biết không? Em nha, sức ăn vẫn yếu lắm, nhất định phải ăn nhiều một chút, anh sẽ nói mẹ giám sát em nga.” Duẫn Hạo nhất nhất dặn dò.

“Anh dài dòng quá a, yên tâm đi, em sẽ không bỏ đói cục cưng của mình đâu.”

“Cục cưng ngoan, ba ba đi làm, phải nghe lời nga. Bà xã tối gặp.” Duẫn Hạo trước khi đi còn hôn nhẹ bà xã mình, thế mới chịu đi làm.

“Buổi tối gặp.”



“Trịnh tổng, tân hôn khoái hoạt.”

“Trịnh tổng, thời gian tân hôn đã xong rồi sao?”



Đi vào công ty, dọc theo bên đường không ngừng có nhân viên ân cần hỏi thăm, tâm tình Duẫn Hạo tốt nên nhất nhất đáp lại.

“Đây không phải là Trịnh tổng tài của chúng ta sao?” Bỏ được mỹ kiều thê ở nhà sao?” Không cần hỏi, ở công ty người dám nói như vậy cùng Duẫn Hạo chỉ có Phác Hữu Thiên mà thôi a.

“Sợ ngươi một mình quản lý công ty mệt đến chết, sau đó Tuấn Tú tìm ta tính sổ nữa cho nên không thể không trở lại.” Vừa nói vừa cùng Hữu Thiên vào thang máy.

“Ai, Tuấn Tú nếu quan tâm ta như vậy thì tốt rồi, hắn luôn xa cách ta.” Hữu Thiên thở dài một hơi.

“Ngươi nên thấy đủ, Tuấn Tú đã cho ngươi cơ hội là phú khí lớn nhất của ngươi rồi.” Duẫn Hạo vỗ vỗ vai Hữu Thiên.

Hữu Thiên liếc Duẫn Hạo một cái: “Hắc hắc, Trịnh tổng tài của chúng ta có vẻ không đủ tư cách nói ta nga?”

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, trước khi yêu Tại Trung ta đã giải thích mọi chuyện rõ ràng.”

“Phải không?” Hữu Thiên hoài nghi nhìn chằm chằm, “Chuyện Tuệ Bân tỷ cũng đã nói sao?”

Nghe Hữu Thiên nhắc đến người này, biểu tình Duẫn Hạo nháy mắt trở nên nghiêm túc, Toàn Tuệ Bân là mối tình đầu của hắn, thời trung học thầm mến học tỷ khóa trên, Duẫn Hạo nhớ rõ nàng đồng ý cùng mình quen nhau, chính mình vui sướng ra sao. Duẫn Hạo đem chân tình cho nàng, nàng đều vô tình vứt bỏ.

“Về sau đừng nhắc đến nàng.” Duẫn Hạo nghiêm túc nói.

“Hảo hảo hảo! Coi như ta chưa nói gì.” Rõ ràng vẫn chưa buông tay a, những lời này Hữu Thiên cũng không nói ra miệng.

Lúc này tiếp tân của tập đoàn Thần Thoại đang tiếp khách.

“Ta muốn gặp Trịnh tổng tài của các ngươi.” Một nữ nhân ăn mặc hoa lệ bắt mắt, thần khí nói với nhân viên.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp tân cung kính nói.

“Không có.”

“Thật xin lỗi, không có hẹn trước Trịnh tổng sẽ không gặp.”

“Nói cho hắn biết Toàn Tuệ Bân tìm hắn, hỏi hắn có muốn gặp hay không.” Nữ nhân vênh váo tự đắc nói.

“Chuyện này……” Nhân viên tiếp tân thật khó xử.

“Làm theo lời ta, nếu không hậu quả ngươi tự gánh chịu.”

Nhân viên tiếp tân bị khí thế nữ nhân dọa, chỉ đành nghe theo.

“Khụ khụ khụ, ngươi nói cái gì? Toàn Tuệ Bân hiện tại đứng dưới lầu muốn gặp ngươi? Không phải tà như vậy chứ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Đang uống nước Hữu Thiên bị tin tức kinh người này làm cho sặc, “Ngươi có đi gặp nàng không?” Đây là trọng điểm.

“Gặp! Nếu không nàng tưởng ta sợ nàng.” Mặc dù chuyện này đến thăm đột ngột, Duẫn Hạo cảm thấy ngoài ý muốn nhưng hắn hiện tại không sợ bị nữ nhân này xoay trái phải vì tâm hắn đã bị Tại Trung hoàn toàn chiếm giữ. Bất quá Duẫn Hạo vẫn ngạc nhiên vì sao nàng đền tìm hắn.

“Ta ra ngoài trước, các ngươi từ từ nói chuyện.” Hữu Thiên đi ra văn phòng liền đụng phãi Tuệ Bân chuẩn bị đi vào.

“Tuệ Bân tỷ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp vậy a!” Hoàn toàn chỉ là lời khách sáo.

“Hữu Thiên, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng khí khái!” Dù sao ba người từng học chung trung học, gặp lại nhau hàn huyên khách sáo là chuyện không tránh được.

“Duẫn Hạo bên trong, ta đi trước.”

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, Duẫn Hạo đã không còn là nam hải ngây ngô lỗ mãng của trước kia, lột xác trở thành một nam nhân chững trạc, trưởng thành. Mà Toàn Tuệ Bân qua năm tháng cũng mất đi khí chất thanh thuần.

“Duẫn Hạo, ngươi dự định nhìn ta vậy thôi sao? Không mời ta ngồi à?” Từ lúc Toàn Tuệ Bân vào văn phòng, Duẫn Hạo dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn nàng, như nhìn xuyên qua người nàng điều này làm Toàn Tuệ Bân không được tự nhiên.

“Mời ngồi.” Nguyên bản nghỉ nhìn thấy nữ nhân này hắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ, sự thật lại chứng mình khi đối mặt nàng, Duẫn Hạo vẫn thản nhiên, là Tại Trung làm mình thay đổi đi.

“Duẫn Hạo, năm năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều a.” Không có sự lạnh lùng như dự đoán, Toàn Tuệ Bân rất vui mừng.

“Vậy à? Thay đổi thế nào?”

“Thành thục, cũng thành công, bây giờ không ai không biết đai danh Trịnh Duẫn Hạo?”

“Ha ha, ngươi quá khen.” Duẫn Hạo đã quen nghe người khác khen ngợi.

“Chúng ta nói cho cùng cũng là bằng hữu nhiều năm, ngươi kết hôn mà không mời ta?” Nữ nhân chú ý sắc mặt Duẫn Hạo biến hóa nhưng nàng không tìm ra manh mối gì.

“Nga, ta tưởng ngươi ở Mỹ, không muốn phiền đến ngươi trở về Hàn.” Mời ngươi? Mời ngươi đến phá hôn lễ của ta sao? Duẫn Hạo nghĩ.

Biết rõ ý tứ trong lời nói, nữ nhân cũng không làm vấn đề rối thêm. “Ta xem tạp chí thấy tân nương tử rất được a!”

“Cám ơn.” Nói đến bảo bối Tại Trung, Duẫn Hạo trên mặt không tự chủ được mỉm cưởi.

Nụ cười này không qua được mắt của Toàn Tuệ Bân, xem ra hắn thật yêu vợ mình nha.

“Ngươi lần này tìm ta có việc gì sao?” Tiến nhập vấn đề chính.

“Không có việc thì không thể đến đây sao? Nhiều năm không gặ, ôn chuyện cũ thôi.”

“William không về cùng ngươi sao?” Duẫn Hạo hỏi tiếp.

Chỉ thấy mặt Toàn Tuệ Bân trầm xuống, ra vẻ thương tâm: “Chúng ta đã chia tay.”

Kỳ thật Duẫn Hạo cũng đại khái đoán được, nữ nhân này trước kia cùng hắn quen nhau, cũng cùng William dây dưa không rõ, Duẫn Hạo vẫn không hay biết gì, thẳng đến khi Toàn Tuệ Bân nói chia tay với hắn, hắn mới biết được bản thân ngu xuẩn cỡ nào, nữ nhân hắn yêu thương đã lừa gạt hắn!

Toàn Tuệ Bân thấy Duẫn Hạo không có phản ứng, “Duẫn Hạo, trước kia là ta không đúng, ta cũng bị William lừa gạt, chúng ta có thê hay không…….”

Nói chưa dứt câu đã bị Duẫn Hạo cướp lời, “Ngươi còn chưa chúc mừng ta, 8 tháng nữa ta sẽ làm cha.”

“Thật… thật sao?” Nữ nhân hiển nhiên không dự đoán được, cứng ngắc nói: “Chúc mừng ngươi.”

“Cám ơn. Ta chút nữa có cuộc họp, lần sau liên lạc.” Duẫn Hạo nói ra lời tiễn khách.

Duẫn Hạo đưa Toàn Tuệ Bân đến cửa vừa định mở cửa giúp nàng, đột nhiên nữ nhân quay người ôm lấy Duẫn Hạo thật chặt: “Duẫn Hạo, chúng ta bắt đầu lại đi, ta không quan tâm ngươi kết hôn, không quan tâm ngươi làm cha, chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi.”

Duẫn Hạo đẩy nàng ra, sửa sang lại tây trang nói: “Tuệ Bân, nếu ngươi còn như vậy chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không thành, mọi chuyện đã là quá khứ. Bây giờ ta đã tìm được người ta yêu nhất trong đời. Ta thậm chí phải cám ơn ngươi lúc trước đã không chọn ta nếu không ta làm sao có thể gặp được vợ ta.”

“Không phải như vậy, Duẫn Hạo, ta biết ngươi còn yêu ta mà.” Toàn Tuệ Bân nắm tay Duẫn Hạo không buông.

Đối với nữ nhi Duẫn Hạo không quá mức thô lỗ, chính là không biết nên làm sao, tiếng đập cửa giải trừ nguy cơ cho Duẫn Hạo, “Mời vào.”

“Duẫn Hạo, đến giờ họp rồi.” Hữu Thiên đi đến, Toàn Tuệ Bân thấy tình thế không được nên buông tay, không nói một tiếng liền ly khai khỏi văn phòng Duẫn Hạo.

“Cám ơn ngươi a, Hữu Thiên, đúng lúc giúp ta giải vây.”

“Chuyện nhỏ thôi, sao nàng còn mặt mũi đến yêu cầu cùng ngươi gương vỡ lại lành?” Hữu Thiên từng tôn kính Tuệ Bân tỷ thật thất vọng.

“Ta nghĩ trước kia ta điên rồi nên mới yêu nàng.” Duẫn Hạo tự giễu nói.



Toàn Tuệ Bân không thành công cũng không chịu buông tay: “Ta không đầu hàng, Duẫn Hạo, ngươi chung quy là của ta.”

Bởi vì hôm nay là ngày đầu quay về công ty làm việc, có rất nhiều việc cần xử lý, cho nên Duẫn Hạo về nhà lúc mười giờ đêm rồi, Tại Trung đã ngủ say.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng đến bên giường, cúi xuống hôn lên trán Tại Trung, “Anh thật may mắn lắm mới có thể gặp được em, bảo bối của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi