MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ

Ngày hôm sau Cảnh Vân dậy sớm xuống tìm Lưu thúc nàng nhớ hôm qua lão ta có nói hôm nay cần phải ra phố sớm mua vài thứ đặc biệt vì trong khách điếm đã hết.

"Lưu thúc." Cảnh Vân vừa thấy bóng dáng Lưu thúc đi ra đến cửa đã lớn tiếng gọi chân cũng bước dài thêm một chút rút ngắn khoảng cách với Lưu thúc.

"Tiểu tử ngươi dậy sớm ghê." Lưu thúc vì được Cảnh Vân dạy cho cách nấu món ngon nên đã rất nhanh thân thiết với nàng còn trực tiếp gọi nàng là "tiểu tử."

"Quen rồi có nằm thêm cũng chẳng ngủ được vì thế muốn xuống bếp xem có gì ăn không nhưng hình như thúc định đi đâu thì phải?" Cảnh Vân nhìn cái giỏ sau lưng Lưu thúc dù đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi đóng giả làm sao như là vô tình nàng thấy Lưu thúc ra ngoài.

"Chính là muốn mua vài nguyên liệu nấu ăn thôi." Lưu thúc cười khà khà đáp lại.

Cảnh Vân giả vờ trầm trồ lên tiếng: "Ồ hóa là vậy ấy Lưu thúc...ta rất thích đi nhìn ngó lung tung hay thúc dẫn ta đi cùng được không?"

"Đương nhiên là được rồi một mình ta đi cũng buồn có người đi cùng càng vui chứ sao, mau đi thôi kẻo muộn mất." Lưu thúc lập tức đồng ý, hai người rảo bước nhanh hướng đến một chỗ mà Cảnh Vân không xác định được.

Trên đường đi Cảnh Vân hết hỏi thứ này đến thứ kia còn luôn miệng khen Lưu thúc có kiến thức sâu rộng làm lão ta cười không ngớt. Thật sự nàng không phải là người thích rót mật vào tai người khác nhưng chính vì từng làm nghề nguy hiểm, mẹ nàng đã rất tức giận vì không nói được nàng nên Cảnh Vân thường xuyên phải dỗ ngọt, dần dần cũng thấy việc ăn nói rất quan trọng dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào.

"Lưu thúc là người nơi này thế đã bao giờ lên thuyền ra khơi hay chưa? Nơi này gần biển như vậy chắc thúc đã từng chứ?" Cảnh Vân hỏi.

"Đương nhiên là rồi đã là con của biển thì ai cũng ít nhất một lần trong đời được ra khơi, ngày đó khi ta còn tầm tuổi ngươi có theo phụ thân lên thuyền lớn, lần đó đi đúng là một kỷ niệm khó quên, ta được phụ thân chỉ dẫn cách đánh cá biển như thế nào nó khác xa so với việc đánh cá ở sông suối, ngày ấy mặt biển lặng gió vừa nóng vừa nắng vậy mà vẫn phải ra sức cùng mọi người đánh cá đột nhiên có chuyện không hay xảy ra." Lưu thúc càng kể càng trầm xuống.

"Chuyện không hay chẳng lẽ trên biển gặp phải, bão hay loài vật nguy hiểm nào hay sao?" Cảnh Vân mơ hồ đoán được sự việc nhưng vẫn phải tỏ ra bản thân suy nghĩ đơn giản.

"Nếu là loài vật gì đó dưới nước thì chỉ cần ngồi yên trên thuyền là có thể sống rồi nhưng đằng này lại là con người, cho ngươi biết trên rừng thì có sơn tặc vậy thì ở dưới biển cũng sẽ có hải tặc." Lưu thúc nhấn mạnh câu chữ.

"Hải tặc đúng rồi trên đường đi đến đây ta có nghe được tin đồn nhưng không chú tâm lắm giờ nghĩ lại đó chính là tin đồn về Quý Châu, họ bàn tán việc ở Quý Châu hải tặc đang lộng hành khiến đời sống bá tánh gặp khó khăn Lưu thúc tin đồn này là thật sao?" Cảnh Vân đột nhiên nhỏ giọng lại hỏi Lưu thúc.

"Đúng là hải tặc đang lộng hành nhưng thực chất ảnh hưởng ở đây không phải trực tiếp đến tính mạng của bá tánh như sơn tặc mà là ảnh hưởng đến đời sống bình thường, bây giờ cái gì cũng tăng giá đến cả một cọng hành cũng có giá gấp đôi ngày trước." Lưu thúc thở dài nói.

"Vậy không có đội quân thủy chiến nào được cử đi dẹp hải tặc hay sao? Ở biên cương chỉ cần giặc cỏ nổi lên trực tiếp sẽ có tướng sĩ dẫn binh đi dẹp loạn mà." Cảnh Vân thắc mắc.

"Ngươi đừng nhắc nữa ngươi là người nơi khác đến không biết ta nói cho ngươi nghe một bí mật." Lưu thúc yêu cầu Cảnh Vân ghé sát tai mới bắt đầu thì thầm: "Tiết Độ Sứ ở nơi này có quan hệ với đám hải tặc đó."

"Có quan hệ...là thế nào mà thúc lại nói như vậy? Nếu thực sự có quan hệ làm sao có thể làm Tiết Độ Sứ cơ chứ?" Cảnh Vân bật cười không tin đáp lại.

"Vậy mới nói ngươi không phải người ở đây đương nhiên làm sao ngươi biết được, cách đây hai năm phủ của Tiết Độ Sứ có nạp thiếp, hôm ấy ta nhớ rõ vị bằng hữu của ta là người đã chuẩn bị tiệc cho phủ của Tiết Độ Sứ Đại Nhân đã nói rằng "tiểu thiếp của vị Đại Nhân đó là nữ nhi ruột của Bố Tử" mà cái tên Bố Tử này chính là một kẻ khét tiếng trên biển, ai nghe tên Bố Tử cũng đều nhanh chóng cho thuyền đi theo hướng khác không dám lại gần đừng nói gì đến đối đầu, qua bao nhiều vị quan cũng không ai diệt được Bố Tử vì hắn có người chống lưng, người phía sau đó quyền cao chức trọng ở trong kinh thành." Lưu thúc giọng nói chắc nịch cứ như tai nghe mắt thấy toàn bộ sự việc dù nghe khó tin nhưng Cảnh Vân vẫn rất lưu tâm chuyện này.

"Vậy nghĩa là vì biết tên Bố Tử đó có quan hệ với người trong kinh thành nên Tiết Độ Sứ Đại Nhân mới cưới con gái của hắn ta, như thế cũng có thể coi là có người chống lưng lớn rồi." Cảnh Vân lẩm bẩm đủ để hai người nghe.

"Đúng thế quyền lực của Tiết Độ Sứ vốn đã lớn nay lại càng lớn hơn không ai dám động đến." Lưu thúc có chút tức giận khi nhắc đến việc này.

"Lưu thúc chức vị Tiết Độ Sứ đó chỉ nắm binh quyền trong tay thôi đúng không, nơi này vẫn có quan phủ đúng không?" Cảnh Vân hỏi lại vì theo như dòng thời gian kiếp trước sau này Tiết Độ Sứ tồn tại như một lãnh chúa cha truyền con nối, có quyền về hành chính cũng như binh sĩ trong tay, cũng chính vì sự lớn mạnh này mà dần dần chức vụ này không còn tồn tại nữa.

"Đúng vậy binh sĩ của Quý Châu do Tiết Độ Sứ Đại Nhân nắm gần như toàn bộ, còn lại một phần là do Tri phủ Đại Nhân quản lý." Lưu thúc suy nghĩ rồi đáp.

"Vậy Tiết Độ Sứ lớn hay Tri phủ Đại Nhân lớn hơn?" Cảnh Vân nhíu mày suy tỏ ra rất thắc mắc.

"Đương nhiên là Tri phủ Đại Nhân lớn hơn rồi chỉ là Tiết Độ Sứ này ngang ngược quen rồi không để Tri phủ Đại Nhân vào mắt đâu, mà vị Tri phủ ở Quý Châu này con người có chút hiền lành." Lưu thúc cười đáp nhưng ngay lập tức nghiêm túc nhận xét.

"Ngang ngược như thế nào? Ta tưởng hắn ta còn phải giấu diếm việc lấy nữ nhi của hải tặc, như thế chắc chắn lúc nào cũng cần cẩn thận dè chừng chứ?" Cảnh Vân khó hiểu.

Lưu thúc nhìn Cảnh Vân thấy gương mặt chưa hiểu sự đời nên lại đứng lại bắt đầu kể "Có một lần Tiết Độ Sứ Đại Nhân muốn xây dựng ngay một ngôi miếu giữa nhà của một bá tánh, Tri Phủ Đại Nhân liền cho người đến dẹp loạn, Tiết Độ Sứ Đại Nhân không những không rút lui còn mắng ngược lại Tri Phủ Đại Nhân lo chuyện bao đồng vì quá tức giận Tri Phủ Đại Nhân đã cho người bắt nhốt Tiết Độ Sứ Đại Nhân vào, không rõ đêm đó Tri Phủ Đại Nhân đã gặp chuyện gì mà sáng ngày hôm sau người ta đã thấy Tiết Độ Sứ Đại Nhân này đứng nhìn người ta ra sức đập căn nhà ấy, sau ấy còn lớn giọng nói Tri Phủ Đại Nhân chỉ là bù nhìn còn quyền lực thực sự là của hắn ta, còn nhiều việc khác nữa có kể cả ngày cũng không hết, hắn thật sự quá ngang ngược." Cảnh Vân nghe thấy chuyện hết sức vô lý này thật sự muốn cười lớn, rõ ràng trong tay có quyền lực cớ sao không dùng nó để trừng trị những kẻ có tội mà cứ phải nhẫn nhịn, điều này nếu muốn giải thích chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp Tri Phủ Đại Nhân bị đe dọa bởi thứ gì đó nên mới không dám dùng quyền lực.

Trở về khách điếm đã là giờ Tỵ Cảnh Vân thấy một bóng dáng quen thuộc, híp mắt nhìn hóa ra là tên cướp ngày hôm qua hình như tên là Hải Hoa chỉ là nay dù nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ nữ nhân nữa, hình như đang đợi ai đó Cảnh Vân nín cười bước lên phía trước hắng giọng: "Sao ngươi lại đứng ở đây?"

Hải Hoa nhìn thấy Cảnh Vân có chút bất an, lập tức cơ thể cứng đờ ánh mắt lẩn tránh rất rõ, ấp a ấp úng nói: "Ta đến...đến ăn cơm... ăn cơm cũng có tội sao?"

"Ăn cơm không có tội nhưng...cướp của thì có tội đó nhưng...sao ngươi lại nhắc tội trạng gì ở đây, ta đâu phải quan ngươi sợ cái gì, hay...sợ ta báo quan?" Cảnh Vân bật cười đáp.

"Ta đâu có ăn cướp ngươi đừng ngậm máu phun người" Hải Hoa có chút tức giận liền lớn giọng, Lưu thúc lúc này không biết vì sao lại xuất hiện liền gõ đầu Hải Hoa một cái rất mạnh mắng: "Nghịch tử ngươi đi đâu mấy ngày nay mà ta kiếm không ra, có phải ngươi muốn ta đánh gãy chân ngươi ngươi mới chịu ở nhà giúp ta hay không?"

Hải Hoa đau đớn ôm đầu kêu: "Cha sao người lại đánh vào đầu con, nhỡ hỏng luôn đầu thì sao?"

"Hỏng thì sao? Ngươi định làm gì ta? Có phải muốn phản hay không?" Lưu thúc tức giận còn định đánh thêm.

Hải Hoa nhanh chân chạy vòng qua cái bàn, hai cha con như mèo vờn chuột nhưng thân thủ Lưu thúc cũng nhanh nhẹn lắm, vậy mà bắt được Hải Hoa, Cảnh Vân thấy tình hình này không ổn, tâm tình Lưu thúc lúc nào cứ như muốn đánh gãy chân Hải Hoa thật vậy, nàng bèn xuất trận ngăn cản.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa Lưu thúc, dừng tay, dừng tay" Cảnh Vân cố gắng can ngăn hai người, tiểu nhị cũng từ đâu chạy ra góp sức, khó khăn lắm nàng mới cùng tiểu nhị mới tách được hai người ra.

"Các ngươi làm cái gì vậy, hôm nay ta mà còn không đánh hắn, thì ngày mai hắn lại tiếp tục làm phản cho xem" Lưu thúc tức giận lớn giọng.

"Lưu thúc khách đang nhìn kìa, chẳng lẽ thúc định để mọi người chê cười hay sao, không những mặt mũi sẽ mất hết mà không khéo cũng mất đó" Cảnh Vân khuyên nhủ, thật may là lời nói có tác dụng, Lưu thúc có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh chính lại y phục thẳng lưng bước vào trong, lúc đi qua Hải Hoa đang trốn sau lưng Cảnh Vân còn liếc một cái nhìn phát ra lửa, có vẻ tối nay Hải Hoa mà dám về nhà thì chắc vài ngày sau vẫn không nhìn thấy hắn bước ra khỏi cửa.

"Thật đáng sợ." Hải Hoa cảm thán.

"Ngươi cũng thật là cha nương đang hoàng như vậy mà bản thân lại đi làm kẻ trộm vặt" Cảnh Vân liếc xéo hắn nhếch mép nói, khinh thường rõ ràng.

"Ngươi thì biết cái gì, gia đây không rảnh nói chuyện với ngươi" Hải Hoa hừ mạnh một tiếng bản thân còn lớn gan tự xưng "gia" bước vài bước muốn ra khỏi đây thì tiểu nhị chặn cửa nhắc nhở.

"Công tử ngươi mà đi chắc chắn lão gia sẽ nổi giận đó, ban nãy lão gia còn kêu người đi tìm vài tên to xác đến trông coi công tử đó, lần này hay là về nhà vài hôm đã, đợi lão gia nguôi giận lúc đó mới chơi tiếp đc không?" giọng của tiểu nhị khá nhỏ, nhưng Cảnh Vân loáng thoáng nghe được vài từ, suy luận một lát thì cũng hiểu gần hết nội dung câu nói, nàng đưa mắt nhìn Hải Hoa ngâm cứu.

"Giờ ta về nhà mới là chết, thà đi vài ngày còn tốt hơn" Hải Hoa cứng đầu lập tực bước đi, tiểu nhị định đuổi theo thì một người khác kéo lại lắc đầu ngầm bảo bỏ đi.

Cảnh Vân nhìn cảnh tượng này lại nghĩ đến thân thủ bản nãy của Lưu thúc, khách điếm này có vẻ không đơn giản. Lưu thúc đó cũng không đơn giản.

Hoắc Uy Thần từ trên lầu xuống thấy Cảnh Vân ngây người như đang suy nghĩ rất nhập tâm liền tiến lại: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Cảnh Vân thấy Hoắc Uy Thần thì định thần lại nhớ ra bản thân cũng định đi gặp hắn: "Cũng không có gì nghĩ vu vơ thôi."

"Nhưng trên mặt ngươi lại viết chứ có" Hoắc Uy Thần nhếch mép đáp.

"Là thế này Đại Nhân sáng sớm nay ta có nghe được chuyện hay không biết Đại Nhân có hứng thú muốn nghe hay không?" Cảnh Vân ý muốn đi nơi khác nói chuyện.

"Ồ ta đây rất hứng thú" thế là hai người hiểu ý im lặng rời đi đến khi vào phòng của Hoắc Uy Thần, yên vị mới bắt đầu bàn chuyện, Cảnh Vân kể lại chuyện mà nàng nghe được từ Lưu thúc cho Hoắc Uy Thần nghe.

"Đại Nhân tuy chuyện này bá tánh đồn đoán nhưng không có lửa làm sao có khói ta nghĩ Đại Nhân nên cho người đi điều tra một chút, lời đồn đã lan rộng như vậy có lẽ không khó để điều tra." Cảnh Vân nhận xét

"Đúng là không khó để điều tra chân tướng nhưng khi điều tra rồi chúng ta sẽ phải đối đầu với một đám hải tặc được đào tạo bài bản, thủy chiến của Quý Châu có lẽ không sánh bằng, nếu để bứt dây động rừng có lẽ việc Quý Châu thất thủ là không thể tránh khỏi, đây là chuyện lớn." Hoắc Uy Thần giọng nói lộ sự lo lắng.

"Đào tạo bài bản?" Cảnh Vân thắc mắc.

"Bố Tử kẻ này đúng là rất có tiếng tăm, đến cả triều còn nghe đến tên hắn, hắn trước kia là thủ lĩnh của một đám thổ phỉ từng cướp bóc gϊếŧ người không đếm suể, triều đình nhiều lần cho quân đi dẹp nhưng đều không thành công, nhưng năm đó không rõ vì chuyện gì gia trang của đám thổ phỉ bị cháy lớn thiệt hại nặng nề, một gia trang hơn hai nghìn người chỉ còn lại vài trăm, thế là bọn chúng mới rời núi ra biển, có lẽ chính vì không muốn gặp lửa lần nữa, kẻ này mưu mô xảo quyệt, tính kế xuất thần hành tung bí ẩn nói chung để bắt hắn về quy án là rất khó." Hoắc Uy Thần nói rõ sự tình.

"Nếu nói như vậy chắc chắn hắn cũng đã đoán trước được việc triều đình sẽ sử dụng đến thủy quân của Quý Châu, hắn hoàn toàn có thể không chế tên Tiết Độ Sứ kia sau đó dần hủy hoại thủy quân, từ đó thủy quân chỉ là cái danh còn bên trong thực sự lại chẳng có năng lực gì." Cảnh Vân nghe được vậy thì cũng lo lắng theo

"Ta sẽ tìm Tri Phủ bàn chuyện này, Tri Phủ ở đây là người ta quen biết có thể tin tưởng, còn ngươi giúp ta một chuyện đó là dò hỏi tung tích Bố Tử" Hoắc Uy Thần nghiêm trọng nói.

"Được việc đó cứ để ta" Cảnh Vân đồng ý không chút do dự. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi