Hoắc Uy Thần ở bên này đang nghe Tiểu Thất báo lại.
"Đại Nhân vị Quách tướng quân này nhìn bề ngoài thì thấy là một người thanh liêm chính trực nhưng nếu cất công điều tra một lần thì thấy cái danh này đúng là hư danh, thời còn trẻ hắn có rất nhiều lời đồn không hay về hắn, nhưng hắn vốn xuất thân từ nơi khác vì vậy Bắc Châu không ai biết đến quá khứ của hắn, nhà hắn cũng rất mưu mô đã nhiều lần tẩy trắng thanh danh của hắn bằng nhiều việc khác nhau." Tiểu Thất bẩm báo lại.
"Hắn có quan hệ với người những người nào trên triều?" Hoắc Uy Thần quan tâm đến các mối quan hệ của hắn.
"Hắn trước kia từng là bằng hữu của Ngô Đại Nhân mà Ngô Đại Nhân là tiểu tế của Tể Tướng, nhưng hai người từ lâu đã không thấy có liên lạc, nhưng thuộc hạ điều tra ra được hạ nhân hai bên lại có liên hệ với nhau còn thường xuyên bí mật qua lại, vì vậy thần nghi ngờ hai người chỉ không liên lạc một cách công khai mà thôi." Tiểu Thất nói.
"Điều này cũng dễ hiểu thôi bao năm qua Tể Tướng chưa bị đánh bại cũng là vì những việc sai trái, bản thân có nhúng tay vào, nhưng đến khi điều tra đều lại chẳng liên quan, lão ta sẽ không để những chuyện đó bẩn vạt áo, tất cả đều có người thế thân." Hoắc Uy Thần nhếch mép nói: "Còn trong doanh trại có tin tức gì không?"
"Bẩm Đại Nhân có một việc rất bất ngờ là thực chất trong doanh trại đã ngầm chia ra làm hai phe một bên là Quách tướng quân một bên là Diêu tướng quân thực sự nếu không phải gặp được kẻ kia say rượu nói ra thì khó mà điều tra được vì trước khi Đại Nhân xuất hiện bọn họ đã ngầm quyết định không để lộ ra việc này, phó tướng người mà đã có ý định bắt Mã công tử không phải là người của Quách tướng quân mà là người của Diêu tướng quân." Tiểu Bát bẩm báo lại.
"Diêu tướng quân sao? Ta thấy người này không tệ chút nào không hề giống gian thần dù chưa thể khẳng định nhưng hắn ta chắc chắn tốt hơn tên họ Quách rất nhiều." Hoắc Uy Thần nhận xét dựa trên quan điểm cá nhân.
"Đúng là như vậy người này danh tiếng rất tốt cử chỉ hành động luôn được nhiều người tôn trọng nhưng chỉ là thuộc hạ không hiểu vì sao hắn lại có thể cùng Quách tướng quân ngầm thỏa thuận việc gian dối không để lộ thực trạng của doanh trại khi Đại Nhân xuất hiện." Tiểu Bát nhíu mày khó hiểu.
"Tiếp tục điều tra sâu hai người này." Hoắc Uy Thần ra lệnh: "Chuyện ta kêu ngươi đi điều tra như thế nào rồi?"
"Hiện vẫn chưa có tin tức." Việc này Tiểu Thất cũng rất khó hiểu bình thường để điều tra một người ở Kinh Thành đối với hắn là quá dễ dàng nhưng lần này không rõ vì sao vẫn chưa có tin tức chẳng lẽ Cảnh Vân từ trước đến nay đều nói dối, có lẽ cần phải xem xét cẩn thận.
Hoắc Uy Thần trầm tư rơi vào suy nghĩ: "Ngươi có chắc thư đã được gửi đi hay không? Hiện tại chúng ta bị rất nhiều tai mắt dòm ngó." Hắn không mong rằng bản thân sẽ trách nhầm Cảnh Vân.
"Thần sẽ cẩn trọng Công Tử đợi thêm vài ngày." Tiểu Thất nói xong lập tức lui xuống.
Ở một nơi khác một người với ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn đám người làm việc, bọn chúng mới nhận được một lô hàng cần phải vận chuyển đi sớm.
"Lão đại số hàng này sẽ đi trong đêm nay." Một kẻ tay sai tiếng lại gần bẩm báo "Nhưng thuộc hạ vẫn không hiểu rõ ràng mọi chuyện đang rất căng thẳng, nhưng chúng ta vẫn phải chuyển được lô hàng này đi sang Lang Quốc, nơi này vẫn cần đến nó."
"Chúng ta chỉ là một cánh quân nhỏ, Lang Quốc mới là trọng yếu, có thành công hay không hoàn toàn dựa vào Lang Quốc mà thôi, Hoắc Tông Đế sắp về đến kinh chưa?" Tra Minh lười nhác hỏi.
"Đã đến Quý Châu." Tên tay sai nói.
"Vẫn ở Quý Châu không tiếp tục đi?" Tra Minh nghi ngờ hỏi lại.
"Nghe nói người trong đoàn bị bệnh rồi, bệnh không nhẹ vì vậy đám người đó buộc phải dừng lại, lão đại đây là cơ hội tốt cho chúng ta vì sao không nhân cơ hội này trừ khử Hoàng Thượng." Tên tay sai đề xuất
"Không được kế hoạch đã thay đổi rồi lão ta cần phải sống đến lúc về đến Kinh, người chúng ta cần xử lý bây giờ chính là người có khả năng cao nhất ngồi vào vị trí kia đó là...Thái Tử." Tra Minh âm hiểm nói.
"Bên ấy đang âm thầm điều tra Quách tướng quân rồi chúng ta có cần..." Giọng nói do dự vang lên.
"Không cần tên Quách tướng quân đó nếu bị điều tra ra thì cũng chỉ là quân cờ vứt đi thôi không cần bận tâm đến hắn, bên cạnh Thái Tử chỉ có vài người ta rất muốn xem xem trận đấu lần này Thái Tử có thể làm gì, Hoắc Tông Đế vậy mà lại chạy trước chẳng lẽ lão ta không lo lắng cho nhi tử của bản thân sao?" Tra Minh nhắm mắt nghĩ ngợi đáp án.
"Lương gia lão đại cứ thế bỏ qua sao?" Tên thuộc hạ lo lắng.
"Chỉ cần gϊếŧ được Thái Tử Lương Thạch Dũng có thể làm gì được nữa chứ, hắn bây giờ giống như một con vật bị vặt trụi lông cố gắng tìm đường để trốn, cứ để hắn hưởng thụ thêm vài ngày nữa đi xong việc trừ khử hắn cũng không muộn." Tra Minh bật cười nói.
Thạch Dũng bừng tỉnh khỏi cơn mộng hắn đã nhiều ngày không liên lạc với Cảnh Vân không rõ sự tình bên ấy thế nào rồi, vì bản thân giờ đang là trụ cột của Lương gia hắn không thể cứ ở mãi trong quá khứ mà không nghĩ đến việc tương lai Lương gia phải như thế nào.
"Thiếu gia." Quản gia ở ngoài lên tiếng.
"Vào đi." Thạch Dũng điều chỉnh lại tâm trạng nhìn người bước từ ngoài vào: "Có việc sao?"
"Lão gia cho gọi thiếu gia." Quản gia kính cẩn nói.
Thạch Dũng nghe vậy liền đứng dậy chỉnh lại y phục rồi đến tìm Lương lão gia bóng dáng già nua ngồi một bên chậm rãi pha trà vừa thấy bình yên lại thêm chút nuối tiếc.
"Dũng nhi mau lại đây ngồi đi." Lương lão gia mỉm cười nhìn Thạch Dũng nói.
"Tổ phụ có phải có việc gì hay không?" Thạch Dũng nhìn Lương lão gia lên tiếng hỏi.
"Ta chỉ định hỏi con đã thấy bản thân khỏe hơn chút nào hay chưa?" Lương lão gia lên tiếng, câu hỏi này khiến Thạch Dũng không hiểu được ý của ông.
"Tổ phụ vì sao...người lại hỏi như vậy?" Thạch Dũng hỏi ngược lại.
"Chúng ta rời thành Bắc Châu cũng đã được vài ngày rồi, địa phương này đương nhiên không bằng thành Bắc Châu nhưng ta thấy đáng để sống những ngày cuối đời, ta và tổ mẫu con đã là kẻ gần đất xa trời rồi không còn hy vọng sống một cuộc sống giàu sang như trước đây mà chỉ mong có thể bên nhau đến cuối cùng, hiện tại xem ra nơi này rất phù hợp, con không cần lo cho ta và tổ mẫu con nữa, ngoài kia chắc chắn Mã công tử vẫn đang bận rộn vì việc Lương gia đó." Lương lão gia nói rất nhiều.
Thạch Dũng giờ đã hiểu ý, tổ phụ ông không mong muốn hắn cứ thế lụi bại, cũng không mong muốn khôi phục Lương gia trước ấy, đúng sự việc mà Cảnh Vân đang đối mặt ngoài kia chính là từ Lương gia mà ra, giờ đây sự việc không còn chỉ của một mình Lương gia mà còn liên quan đến an nguy của cả Tây Quốc hắn lần đó rời đi cũng chưa từng liên lạc lại, hắn cứ như thể đang vứt bỏ lại trách nhiệm.
"Tổ phụ con hiểu ý của người, sau khi sắp xếp nơi này ổn thỏa con sẽ đi tìm Mã công tử." Thạch Dũng ánh mắt không còn lại sự chán nản ban nãy.
"Con thay ta cảm ơn "hắn" dù sao "hắn" cũng đã đưa tay ra giúp đỡ Lương gia mà không hề quản ngại khó khăn nguy hiểm đến bản thân." Lương lão gia hài lòng với lời nói của Thạch Dũng.
"Con đã biết." Thạch Dũng gật đầu đương nhiên hắn phải cảm ơn rồi, không chỉ lời cảm ơn mà còn là sự biết ơn sâu sắc, trong khi tất cả bằng hữu lâu năm của hắn hận không thể tránh hắn thật xa thì một người xa lạ như Cảnh Vân lại nguyện ý giúp đỡ Lương gia, người như vậy thật sự hiếm có chắc chắn kiếp trước hắn đã làm nhiều việc tốt nên kiếp này mới có được bằng hữu như vậy.
Cảnh Vân ở bên này đang tiếp tục nghiên cứu bản đồ thì A Kiệt dẫn người trở về.
"Công tử." ba người tri lễ với Cảnh Vân.
"Sao rồi năm cửa ra khỏi hang động rốt cuộc nơi nào mới là điểm đi tốt nhất?" Cảnh Vân lập tức hỏi.
"Chính là cửa này đi ra phía này tuy là ra rừng rậm nhưng chỉ cần đi xuyên qua đường này là sẽ ra khỏi rừng sẽ đến một con đường có thể đi đến Lang Quốc." A Kiệt lập tức chỉ vào bản đồ.
"Vậy còn những đường khác thì sao?" Cảnh Vân tiếp tục hỏi.
"Một đường sẽ dẫn ra một thác nước, thác nước này tuyệt đối nguy hiểm nếu bị trôi theo dòng nước e rằng tính mạng không còn, nước rất siết." A Lân lên tiếng đáp.
"Hai đường này thì một là vách đá một là đường ngay sườn núi không thể hành quân được vì bên kia là vực nếu đi qua đây chỉ có thể thành một hàng người như vậy bọn chúng muốn rút căn bản sẽ mất quá nhiều thời gian, đây không phải phương án tối ưu nhất." A Cao tiếp lời A Lân.
"Vậy còn một đường nữa thì thế nào?" Cảnh Vân thấy họ mới chỉ bốn đường.
"Một đường nữa sẽ đi vào một cổ mộ vào ấy có thể ra được hay không thì còn phải xem những kẻ kia đã từng tìm đến nó hay chưa?" A Kiệt đáp.
"Cổ mộ sao? Vậy thì chắc bọn chúng không ngốc đến nỗi đâm đầu vào một lối không rõ đường ra như vậy đâu, đã là cổ mộ thì chắc chắn cũng là kẻ có địa vị thường các cơ quan bảo vệ chỉ cần kích hoạt một cái thôi thì những cái khác sẽ đồng loạt đặt ở chế độ tấn công, rất nguy hiểm." Cảnh Vân phân tích: "Nhưng cửa này đều có điểm bất lợi đối với chúng ta nếu muốn bố trí người chặn đường thoát của chúng, chúng ta cũng nguy hiểm theo."
"Vì sao...không cho sập tất cả các cửa?" Cảnh Vân đột nhiên nghĩ đến cách này.
"Nếu làm vậy chắc chắn sẽ đánh động bọn chúng." lão Không từ ngoài đi vào có lẽ mới từ hang động trở lại: "Đánh rắn động cỏ khi ta không có đủ lực lượng để đánh trực tiếp với chúng thì cách đó không hề khả dụng."
"Có tin tức gì khiến lão vui vẻ như vậy?" Cảnh Vân nhìn thấy được ý cười trong lời nói của lão Khổng.
"Người của ngươi được việc thật sự đó, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể xem xét được hết địa hình nơi đó." Lão Không đáp một câu khác.
"Bớt thừa lời đi chắc chắn lão đã nghe được gì đó từ đám người kia?" Cảnh Vân híp mắt nhìn lão Khổng thật lâu.
"Ngươi không cần bày bộ mặt đó ra đâu, cũng không có gì đặc biệt lắm nhưng lại đặc biệt phải để ý." Lão Khổng ngồi xuống mới tiếp lời.
"Có gì đặc biệt?" Cảnh Vân nghi ngờ nhìn lão.
"Vận chuyển hàng, một lô hàng rất nguy hiểm chuẩn bị được đưa đi, thứ đó chính là...pháo nổ." Lão Khổng nghiêm túc nói.
"Bọn chúng vận chuyển pháo nổ đi đâu?" Cảnh Vân nghe thấy chất nổ lập tức căng thẳng.
"Cho Lang Quốc" Sự bất ngờ của Cảnh Vân cũng hiện trên cả ba người bên cạnh bọn họ lập tức có sự cảnh giác cao độ, sự việc liên quan đến chất nổ nguy hiểm như vậy đương nhiên thứ bọn họ nghĩ bây giờ là làm sao kéo được Cảnh Vân ra khỏi rắc rối này, nhưng chỉ có A Kiệt biết rõ rất điều đó còn khó hơn cả lên trời.
"Lang Quốc?? Bọn chúng không để bản thân dùng mà lại cho Lang Quốc vậy...có vẻ mục đích của bọn chúng đã thay đổi rồi." Cảnh Vân lập tức hiểu ra bọn chúng sẽ nhắm vào Hoắc Uy Thần, thân phận của hắn đã bị phát hiện, điều này cũng dễ hiểu thôi hắn đã bao giờ thực sự tự do đâu.
"Bao giờ bọn chúng sẽ chuyển đi." Cảnh Vân hỏi ngược lại.
"Có lẽ là hai hôm nữa." Lão Khổng đánh giá tình hình: "Bọn chúng sẽ chọn con đường có mà có hướng đi sang Lang Quốc, tức là cửa hang này." Lão Khổng chỉ vào bản đồ: "Nơi này không chỉ đơn giản là có đường mòn đi sang Lang Quốc mà quan trọng là binh lính Tây Quốc rất ít khi đi tuần nơi này, không biết vì lý do gì nhưng nơi này cũng không cho bá tánh lui tới." Lão Khổng nói.
"Không cho bá tánh lui tới, binh lính lại không tuần tra vậy không phải quá lợi hay sao? Điều này chỉ có thể giải thích là có tay trong." Cảnh Vân nói.
"Tay trong?" Lão Khổng không hiểu liền hiểu lại.
"Chính là nội gián đó." Cảnh Vân suy nghĩ lại ngôn từ bản thân, đã lâu rồi nàng mới nói từ ngữ hiện đại. Hiện đại?
Đúng rồi nàng xuất thân từ hiện đại, nàng từng được học lịch sử nàng còn xuất thân từ quân nhân, được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại vì sao nàng không áp dụng nó chứ.
"Lão Khổng lão có muốn cùng ta chơi lớn hay không?" Cảnh Vân đột nhiên nở nụ cười rất nham hiểm, chờ đợi câu trả lời từ phía đối diện.
"...Ngươi làm ta sợ đó, nhưng không sao ta từ trước đến nay luôn thích náo nhiệt." Lão Khổng vậy mà trực tiếp đồng ý.