MỸ NHÂN BÁCH NIÊN NAN NGỘ

"Người khống chế được cả tú bà chắc chắn không đơn giản, công tử mấy kẻ này không nên đưa đến quan phủ chúng ta nên điều tra thêm." Tiểu Thất đứng phía sau lên tiếng.

Cảnh Vân đồng ý với việc này, nàng từng đọc được một tài liệu lịch sử có nói thanh lâu chính là nơi được nhiều người bảo kê nhất, nhưng lần này tú bà ở đó còn phải cúi mình xin lỗi chứng tỏ người kia còn có chức vụ lớn hơn cả người đứng ra bảo lãnh cho bà ta nhưng còn một khả năng khác.

"Công tử vậy vứt mấy tên này ở đâu?" Tiểu Bát đá đá hai kẻ dưới đất, bọn chúng từ nãy tới giờ một kẻ thì bất tỉnh một kẻ thì đau đến mức không nói nổi.

"Ở gần đây có chỗ cho thuê phòng, không biết vị huynh đệ có thể giúp đỡ?" Hoắc Uy Thần hướng Cảnh Vân.

"Có lẽ sẽ khó đó nhưng có thể thử." Cảnh Vân rất nhanh đáp lại, nàng cũng muốn biết rốt cuộc vụ án này sẽ đi đến đâu.

Khi trở về Cảnh Vân tiến tới đàm phán mong muốn có thể giữ hai người này lại.

"Không được không được như vậy nhớ đâu gia đình ta đắc tội với quan phủ thì sao?" Lão bà lập tức từ chối.

"Lão bà không giấu gì vị bằng hữu này của ta chính là quan Tuần Phủ, hắn có chức vụ cao hơn cả quan phủ thành Tần Châu, hắn đại diện cho Hoàng Thượng chẳng lẽ bà sợ đắc tội với quan phủ nhưng lại không sợ đắc tội với Hoàng Thượng sao?" Cảnh Vân cố gắng thuyết phục.

"Nương con thấy chuyện này cũng có thể giúp đỡ, hơn một tháng nay không đêm nào nữ nhi có thể an giấc cả, bây giờ quan Tuần Phủ cũng đã xuất hiện ở đây chắc chắn việc này đã đến tai Hoàng Thượng, đây chẳng phải là muốn giúp bá tánh Tần Châu mau chóng quay trở lại cuộc sống bình thường hay sao?" A Nương cũng thay Cảnh Vân thuyết phục.

"Được rồi, đây đều là người đứng đắn bà không cần nghĩ nhiều làm gì cứ coi như là khách qua đường là được." Ông lão đã lên tiếng thì không có lý gì bà lão sẽ phản đối nữa, bà lão như suy nghĩ lại lời mọi người sau ấy cũng gật đầu đồng ý.

"Nhưng các ngươi không thể ở đây, ta còn một căn nhà nữa vốn muốn để năm sau bắt đầu cho thuê thôi thì lần này giúp các ngươi." Bà lão nói xong lật đật chạy đi lấy chìa khóa: "Đây là chìa khóa, các ngươi cứ đi về phía tây sau hai con ngõ sẽ thấy một căn nhà có mặt giáp với phố." Bà đưa chìa khóa cho Cảnh Vân là vì nàng từng giúp bà.

"Cảm ơn." Cảnh Vân cúi đầu cảm ơn sau đó đi thu dọn đồ theo lời và hành động của bà lão thì nàng cũng không được ở đây phải đi cùng đám người kia.

Căn nhà này có hai lầu sáu phòng, chia ra mỗi người một phòng dư một phòng để nhốt hai tên kia, trong phòng cũng đã có sẵn chăn nệm có vẻ bà lão định sớm kinh doanh nơi này nên đã chuẩn bị đầy đủ.

Cảnh Vân đêm ấy nằm suy nghĩ khó khăn vào giấc ngủ đến lúc tỉnh dậy đã thấy mặt trời nằm trên đỉnh, hôm nay có lẽ A Kiệt sẽ đến tìm nàng, bước ra ngoài thấy mọi người đang ở dưới lầu nói chuyện, đúng hơn thì cái vị Tuần Phủ đại nhân đó đang hỏi cung cô nương ở thanh lâu, hôm qua cô nương có giới thiệu bản thân tên là Tiểu Liên.

"Đúng là lần đầu mất tích ba người." Tiểu Liên đáp.

"Vậy thì không hợp lý, công tử rõ ràng chúng ta nghe được là ba người đó thời điểm tìm ra xác chết là khác ngày." Tiểu Bát ngồi bên cạnh nói.

"Dân nữ có thể đảm bảo là ba người đó mất tích cùng một thời điểm bởi vì...trong số ba người đó có hai người cùng phòng với dân nữ." Tiểu Liên vội nói nàng ta sợ bản thân bị nghi ngờ là nói dối.

"Có thể ba người cùng chết nhưng để tránh lớn chuyện mỗi ngày họ sẽ để quan phủ phát hiện một cái xác, vì vậy có thể giải thích được việc ba người rõ ràng cùng mất tích một thời điểm nhưng thời gian xuất được tìm thấy lại khác nhau." Cảnh Vân tiến lại lên tiếng.

Mọi người nghe được lời của Cảnh Vân gật gù đồng tình, cách giải thích này rất hợp lý.

"Ế vì sao ngươi cứ thích quan tâm chuyện của người khác thế?" Tiểu Bát không ưa Cảnh Vân vì cảm thấy nàng rất bao đồng không phép tắc rõ ràng nhìn thấy công tử nhà hắn là quan nhưng không có dáng vẻ khép nép giống những bá tánh khác khi gặp quan, hơn nữa cái giáng vẻ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ ấy khiến Tiểu Bát coi thường nghĩ rằng có lẽ đây là công tử bột, ăn chơi chắc tác.

"Ta cũng đâu có làm gì chỉ là đóng góp ý kiến thôi mà, người ta nói ba gã thợ giày còn hơn một ông Gia Cát đó." Cảnh Vân bĩu môi đáp lại.

"Còn có một khả năng là quan phủ cố tình...thông báo sai thời gian phát hiện ra xác người." Hoắc Uy Thần thêm một ý kiến.

"Cũng có khả năng đó nhưng hôm qua ta có nói chuyện cùng người dân ở đây bọn họ nói trong số năm xác chết có người không rõ dung mạo, điều này có thể dẫn đến hai trường hợp một là bị hủy dung hai là quá trình phân hủy của xác chết." Cảnh Vân nói.

"Phân hủy là gì?" Tiểu Liên không hiểu từ Cảnh Vân nói liền buột miệng hỏi.

"Là một quá trình...hiểu đơn giản giống như thức ăn bị hỏng." Cảnh Vân không muốn sáng sớm đã nhắc đến những thứ ghê ghê nên chỉ giải thích đơn giản, hơn nữa nếu cô nói ra thì sẽ kèm theo một đống từ ngữ hiện đại chắc chắn sẽ bị hỏi nhiều hơn nữa.

"Ngươi là ngỗ tác?" Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân hỏi.

"Không có, ta chỉ là kẻ vô công rồi nghề mà thôi lại hay có tính thích hóng chuyện." Cảnh Vân nói xong còn liếc nhìn Tiểu Bát, nàng hừ một tiếng rồi đứng lên rời đi vừa ra đến cửa thì gặp Tiểu Thất, hắn đi rất vội vã có lẽ có chuyện cần bẩm báo nhưng Cảnh Vân cũng chẳng buồn để tâm nàng đang đói cồn cào chính vì vậy còn nhìn thêm Tiểu Bát sẽ nổi đóa mất.

Nàng ghé một quán mì ven đường nào ngờ vô tình nhìn được bóng hình quen thuộc: "A Kiệt?"

A Kiệt đang uống trà nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên nhìn: "Công tử."

"Ngươi đang đi tìm ta sao?" Cảnh Vân gọi một bát mì sau ấy ngồi xuống đối diện với A Kiệt.

"Vâng thuộc hạ mới đến đây đêm qua." A Kiệt định đứng lên thì Cảnh Vân giữ lại.

"Không cần phải phép tắc như vậy chứ cứ ngồi đi, ta ở trọ gần đây thôi tính ở thành Tần Châu này đợi ngươi đến rồi đi nhưng lại gặp một chuyện rất thú vị làm ta nổi hứng lắm đó." Cảnh Vân nháy mắt.

"Công tử gặp được gì sao?" A Kiệt nhíu mày hỏi.

"Một vụ án, ta đương nhiên sẽ không nhúng tay nhúng chân chỉ là muốn xem xem bản mặt của quan lại nơi này mà thôi." Cảnh Vân nhếch mép: "Phụ thân có gửi thư cho ta không?"

"Lão gia chỉ nói đã biết." A Kiệt bẩm báo lại.

"Được rồi, A Kiệt ngươi lát nữa đi cùng ta đến một nơi." Cảnh Vân ánh mắt nhìn ngó xung quanh sau đó quay lại mỉm cười: "Nơi ấy chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi."

Hai người đi đến trước cửa thanh lâu nơi mà Tiểu Liên mới thoát được, A Kiệt ngớ người có ý định ngăn cản Cảnh Vân nhưng nàng lại kéo ngược hắn vào bên trong.

"Bà chủ cho một phòng." Cảnh Vân lớn giọng dáng vẻ rất hào phóng.

Tú bà lần đầu thấy người này nhưng từ phong thái đào hoa mà nàng thể hiện lập tức tin tưởng đây là kẻ có tiền: "Công tử mời đi lối này." Bà ta vui vẻ dẫn đường.

"Công tử muốn dùng gì trước?" Tú bà miệng rộng mang tai, trang điểm lòe loẹt vui vẻ mời chào.

"Ta hiện tại chỉ mong có đồ nhắm, có rượu ngon, có mỹ nhân mà thôi không biết bà chủ đây có đủ hay không?" Cảnh Vân nhếch mép nói.

"Công tử thật có khiếu hài hước, nơi này của ta sao có thể thiếu những thứ đó, nhưng cũng phải tùy khả năng của công tử muốn dùng hạng gì?" Tú bà ra vẻ ngắm móng tay.

Cảnh Vân bật cười vui vẻ lấy trong tay áo ra một túi bạc: "Một trăm lượng bạc này không biết có đủ để đêm nay ta có được một đêm vui vẻ hay không?"

Tú bà lập tức chộp lấy túi bạc, rất hiếm khi có khách mới vào đã đưa ra một số bạc lớn như vậy, niềm vui có ngân lượng dù cố gắng giấu diếm thế nào thì nó vẫn còn rõ nét trên gương mặt bà ta: "Đương nhiên là đủ, phiền công tử đợi chút các cô nương sẽ đến ngay."

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người A Kiệt mới tiến lên: "Công tử như vậy nguy hiểm."

"Nguy hiểm cái gì, ngươi giúp ta một chuyện, đi xung quanh nơi này thầm theo dõi có kẻ nào khả nghi ghé vào hay không hoặc có cái gì bí mật được đưa ra khỏi đây hay không?" Cảnh Vân nhỏ giọng nói.

A Kiệt dù không biết Cảnh Vân có ý gì nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh rời đi, Cảnh Vân chắc chắn tên này có võ công cao cường, thời xưa nghe nói gọi quan lại không ai là không nuôi là tử sĩ.

Chỉ một lúc sau tiểu nhị bày một mâm đầy ắp đồ ăn kèm rượu tú bà phía sau mang theo hai cô nương: "Giới thiệu với công tử bên này là Tiểu Thanh, còn đây là Tiểu Hạ đều là những cô nương xuất sắc ở chỗ ta." Tú bà giới thiệu cho Cảnh Vân biết tên hai người này sau ấy đẩy hai cô nương về phía nàng: "Mau tiếp khách quý."

"Công tử." Hai người giọng không biết có phải bị ngâm đường hay không nhưng chắc chắn rất ngọt Cảnh Vân nổi da gà một phen nhưng mặt thì lại nở nụ cười niềm nở đón mỹ nhân vào lòng.

"Bà chủ đúng là không bạc đãi ta, hai cô nương thật sự rất xinh đẹp." Dáng vẻ không đứng đắn của Cảnh Vân lập tức khiến bà chủ tươi cười gật đầu vui vẻ rời đi, còn tiện tay đóng kín cửa, thấy trong phòng không còn người Cảnh Vân liền thả người ra, nàng hôm nay cần phóng khoáng một chút liền đưa cho mỗi người năm mươi lượng bạc: "Hôm nay mang hơi nặng túi không biết hai cô nương có thể cầm hộ hay không?"

"Đa tạ công tử." Hai người đồng thanh định đưa tay ra lấy thì Cảnh Vân lại đặt tay lên bạc nháy mắt: "Lấy bạc của ta không phải đơn giản là lấy đâu."

Đám người này ngày ngày tiếp xúc với đủ các thể loại người sao lại không nghe ra ý tứ trong lời của Cảnh Vân cơ chứ bọn họ với gương mặt cứng nhắc đắn đó nhưng có lẽ vì sự hấp dẫn của ngân lượng hai người bèn mỉm cười gật đầu coi như đáp ứng.

"Ta thật ra hôm nay không có hứng lắm chỉ muốn tìm người tâm tình mà thôi, dạo này thật sự quá nhiều việc khó khăn lắm mới đến được thành Tân Châu này để nghỉ ngơi nhưng ngờ đâu lại nghe được chuyện không vui, sao nơi này xúi quẩy vậy, ta nghe nói là có người chết mà người chết đều là các cô nương có nhan sắc vì vậy mấy cô nương cũng phải cẩn thận, tốt nhất đừng theo vị quan nào ra khỏi thanh lâu lúc ban đêm." Cảnh Vân lắc đầu rót trà uống mà không động đến rượu.

"Công tử cũng biết chuyện đó sao?" Hai người này rất phối hợp lập tức che miệng hỏi lại, nhưng thật sự các nàng cũng chỉ là mới nghe lời đồn chứ chưa rõ sự tình.

"Bên ngoài đồn nhiều như vậy sao có thể không biết cơ chứ, hai người nói xem có thật sự có quỷ hay không?" Cảnh Vân dần nhỏ giọng.

"Quỷ sao, trên đời này làm sao có quỷ cơ chứ?" Tiểu Hạ cầm khăn duyên dáng che miệng cười.

"Vậy thì cô nương sai rồi quỷ không nhất thiết phải nhìn thấy thì mới là quỷ, quỷ ở đây cũng có thể sinh ra từ chính trong mỗi người, kẻ ác ra tay gϊếŧ người lúc sau khi soi gương sẽ chẳng thể phát hiện ra bản thân vốn không còn là con người." Cảnh Vân nói với một giọng trầm thấp nghe rất rợn người.

"Công tử chớ đùa, nữ tử chúng ta nhát gan nếu còn nghe công tử nói nữa đêm nay sao có thể vào giấc." Tiểu Thanh giả vờ giận dỗi.

"Ta nói chính là muốn cùng hai người chơi một trò chơi đâu có ý dọa dẫm ai đâu, không giấu gì hai cô nương ta vốn có một khả năng đặc biệt đó chính là nghe được tiếng hồn ma nói chuyện." Cảnh Vân nghiêm mặt nói.

Tiểu Thanh và Tiểu Hạ nghe xong lập tức có sự hoảng hốt: "Công tử...đây là đang đùa sao?"

"Không đùa hồn ma sau chết đi sẽ được quỷ dẫn hồn đưa đi, nhưng vì một số lý do như chết oan uổng hoặc có chấp niệm quá lớn sẽ vẫn ở lại dương gian này và lâu dần sẽ biến thành quỷ, ta đêm qua đã bắt gặp hồn ma của một cô nương, cô nương đó chỉ nhớ tên của bản thân cũng như nhớ được một chút ký ức cũ liền nhờ ta đi tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của bản thân như vậy mới không thành quỷ mới có thể đầu thai." Cảnh Vân không nghĩ rằng bản thân có thể trắng trợn nói dối như vậy.

"Cô nương đó tên là Tiểu Liên có dáng vẻ nhỏ nhắn, đuôi mắt có nốt ruồi đỏ, mắt to tròn mũi cao, môi mỏng, tóc đen dài ta nhớ trên tóc có một cây trâm hoa đào rất đẹp, các cô xem có biết người này hay không?" Cảnh Vân tiếp tục.

Tiểu Thanh suy nghĩ một lát mới nhớ: "Đúng rồi cây trâm đó chính là do ta tặng nàng ta mà." Cảnh Vân không ngờ bản thân sẽ gặp may như thế: "Nàng ta chết rồi?"

"Không phải chứ hôm qua ta còn nghe nói nàng ta được đưa đi tiếp khách mà." Tiểu Hạ nhíu mày nói.

"Không lẽ là vị khách kia." Tiểu Thanh vừa nói xong liền bịt chặt miệng.

"Vị khách kia, rốt cuộc là ai?" Cảnh Vân nhìn Tiểu Thanh nhưng thấy được sự lo lắng của nàng ta mới mỉm cười nói: "Cô nương có thể cho ta biết người đó là ai được không, chỉ cần biết một chút thông tin là ta có thể giúp Tiểu Liên nhớ lại là nàng ta có thể đầu thai rồi, mọi người đều cùng cảnh ngộ cũng hiểu nhau mà kiếp này không được như mong muốn thì đều hy vọng kiếp sau có thể an yên hơn một phần."

Tiểu Thanh vậy mà tin lời của Cảnh Vân chậm rãi nói: "Ta nói cho công tử thì công tử không được tiết lộ là ta nói đâu đó."

"Điều đó là chuyện đương nhiên rồi, đặc biệt những người như ta nếu dám nói xằng bậy chắc chắn không có kết cục tốt, mục đích cuối cùng của ta chỉ là muốn người khác có thể siêu thoát mà thôi như vậy bản thân ta cũng không cần nhìn thấy họ mỗi ngày nữa." Cảnh Vân thở dài nói: "Cô cứ nói đi không chỉ mình ta nghe mà Tiểu Liên ngồi đối diện mọi người đây nàng cũng nghe được."

Lời này lập tức đánh mạnh vào tâm lý Tiểu Hạ và Tiểu Thanh hai nàng lập tức ngồi sát lại Cảnh Vân

"Yên tâm nàng ta không thể làm gì mọi gì vì ta đang ở đây, nhưng nếu ta không ở cạnh các cô cũng phải cẩn thận tốt nhất để tránh đêm dài lắm mộng các cô cứ nói hết những gì mình biết để tự bản thân Tiểu Liên nhớ lại như vậy nàng ta sẽ không được phép về quấy rầy hai người nữa." Cảnh Vân cho họ một cái phao cứu sinh.

"Chỉ cần nàng ta nhớ lại là không tìm bọn ta nữa đúng không?" Tiểu Hạ run rẩy nói.

"Chính xác." Cảnh Vân gật đầu xác nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi