MỸ NHÂN BỆNH TẬT KHÔNG LÀM THẾ THÂN

Những nụ hôn trên mặt vừa quan tâm lại vừa dồn dập, Thẩm Úc có thể cảm nhận được sự bất an nồng đậm từ trên người Thương Quân Lẫm, đây là lần đầu tiên y thấy cảm xúc của Thương Quân Lẫm có sự dao động lớn đến như vậy.

"Trẫm không bị bệnh," Môi Thương Quân Lẫm dán vào trán Thẩm Úc, hô hấp của hắn phả vào da thịt của Thẩm Úc, hắn bắt lấy tay Thẩm Úc rồi đặt tay y vào trong lòng bàn tay của mình, "Trẫm không có bị bệnh."

"Thế sao đột nhiên bệ hạ lại nói như vậy, ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sao qua miệng bệ hạ ta lại trở thành thần tiên rồi."

Thế nhưng hiện tại dù y có nói gì thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ nghe không vào, hắn đã đắm chìm trong suy đoán của mình, hơn nữa càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy suy nghĩ đó có lý: "Nếu A Úc không phải là thần tiên thì sao A Úc lại biết nhiều thứ như vậy? Lại còn biết Túc Bắc sẽ mưa vào lúc nào?"

Trong những thứ Thẩm Úc lấy ra, có thứ nào không được xếp vào dạng xưa nay chưa từng có cơ chứ?

Thẩm Úc há miệng thở dốc, y phát hiện y không thể giải thích được chuyện này, chuyện sống lại này quá ghê rợn, y còn chưa quyết định xem có nên kể chuyện này cho Thương Quân Lẫm hay không, đây là bí mật lớn nhất mà y chôn giấu ở trong lòng và cũng là con át chủ bài của y.

Chẳng qua chỉ nghĩ một lát, y đã bắt được trọng điểm trong lời nói của Thương Quân Lẫm.

"Túc Bắc mưa rồi sao?"

Biểu cảm khiếp sợ trên mặt y không giống giả bộ, Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn y: "Không phải A Úc đã biết chuyện này từ trước sao?"

"Sao bệ hạ lại cảm thấy ta đã biết chuyện này từ trước? Nếu không nghe bệ hạ nói thì ta cũng không biết chuyện này đâu."

"Không phải A Úc đã tạo nên cơn mưa ở Túc Bắc sao?" Lúc nói chuyện, Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Úc, hắn không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt y. 

"Sao bệ hạ lại nghĩ như vậy?" Thẩm Úc dở khóc dở cười, "Sao ta có thể làm cho Túc Bắc mưa được chứ?"

"Thời gian xử tử là do A Úc định ra," Cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng đã khôi phục được chút lý trí, hắn ôm lấy Thẩm Úc rồi cùng ngồi lên chiếc trường kỷ, "Túc Bắc đã truyền tin tới, bọn họ nói rằng ngay sau khi buổi hành hình kết thúc thì Túc Bắc đã đón một cơn mưa rất to, cơn mưa này kéo dài mấy ngày, hiện tại tình hình tai nạn ở Túc Bắc đã được giảm bớt."

"Sao bệ hạ lại cảm thấy cơn mưa này liên quan tới ta?" Thẩm Úc nhướng mày.

"Bởi vì thời gian mưa quá trùng hợp, sau buổi hành hình khoảng một khắc thì trời đã mưa." Thương Quân Lẫm vuốt ve những ngón tay của Thẩm Úc, khoảnh khắc tin tức kia truyền tới, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cơn mưa này chắc chắn có liên quan tới Thẩm Úc.


Nếu không thì làm thế nào để giải thích việc Thẩm Úc chọn ngày hôm đó?

Khoảnh khắc nhận được tin tức đó, hắn đã thấy mình thật may mắn khi đã không để Thẩm Úc bị lộ ra ngoài, thế nhưng ngay sau đó trong lòng hắn lại nảy lên một nỗi sợ, liên hệ với những chuyện kì bí xảy ra gần đây lại càng khiến hắn cảm thấy Thẩm Úc là thần tiên trong lời đồn.

"Bệ hạ, chuyện Túc Bắc có mưa thật sự không liên quan gì tới ta, chẳng qua ta đã tìm sách đọc trước nên biết rằng mỗi năm Túc Bắc thường mưa lớn vào dịp này, vì thế nên ta đã chọn thời điểm thường mưa trong năm rồi nói với ngài, như thế thì nếu trời không mưa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới chúng ta, còn nếu mưa thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn."

Thẩm Úc không muốn để Thương Quân Lẫm tiếp tục có suy nghĩ nguy hiểm này, y hiểu rõ nam nhân này, nếu thật sự để hắn tin rằng y là thần tiên có thể rời đi bất cứ lúc nào thì nói không chừng hắn sẽ làm gì đó để giữ y lại.

Hơn nữa những lời này cũng không tính là nói dối, chỉ là y dựa theo ký ức kiếp trước thì sẽ có mưa trong khoảng thời gian này, thế nhưng chính y cũng không ngờ mưa lại rơi ngay sau khi buổi hành hình kết thúc.

"Nếu bệ hạ không tin thì có thể xem thử bút ký của ta." Vì muốn thu hẹp phạm vi mưa trong khoảng thời gian này nên gần đây Thẩm Úc đã tra xét rất nhiều chuyện về Túc Bắc, y cũng đã ghi chép thời gian có mưa thu vào bên trong, cuối cùng chỉ cần kết hợp lại thời gian mưa ở kiếp trước nữa là có thể đoán được đại khái phạm vi mưa của Túc Bắc.

Bút ký của Thẩm Úc được đặt ở cách đó không xa, Thương Quân Lẫm suy nghĩ lại, hắn nhớ Thẩm Úc từng tìm hắn và bảo cần mấy cuốn sách: "Lúc trước ngươi cần nhiều sách như vậy là vì cái này sao?"

"Nếu không thì sao?" Thẩm Úc nhìn hắn đầy khiển trách, "Không phải bệ hạ biết     rằng ta vẫn luôn không thích đọc loại sách này hay sao."

"Trẫm còn tưởng sở thích của ngươi đã thay đổi." Thẩm Úc nhắc thì Thương Quân Lẫm mới nhớ ra, có một khoảng thời gian Thẩm Úc không đọc truyện mà lại đọc những cuốn sách ghi chép tình huống ở khắp nơi.

Thẩm Úc cầm cuốn bút ký lên rồi đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ tự mình đọc đi."

Sau khi Thương Quân Lẫm đọc xong, hai mày đang nhíu chặt dần buông lỏng.

"Lúc ấy ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ hỏi," Thẩm Úc thấy Thương Quân Lẫm không hề còn căng thẳng như trước nữa, tảng đá treo trong lòng y cũng thoáng rơi xuống, y   nửa nói giỡn nửa oán giận, "Nếu lúc ấy bệ hạ mà hỏi ta thì ta đã có thể đòi được ban thưởng."

"A Úc muốn cái gì? Hiện tại A Úc nói cũng không muộn."

"Chờ mọi chuyện ở Túc Bắc kết thúc, bệ hạ tới thôn trang ở với ta vài ngày đi, vào mùa này của mỗi năm ta thường đến đó ở vài ngày."

Thương Quân Lẫm cũng thấy áy náy nên  Thẩm Úc nói cái gì hắn cũng đồng ý với cái đó.


"Vất vả cho A Úc rồi," Thương Quân Lẫm lại ôm người vào trong lồng ngực thêm một lần nữa, "Chỉ là trẫm nghĩ rằng chúng ta không thể thông cáo chuyện A Úc tham gia vào chuyện này với thiên hạ."

Chuyện này quá mơ hồ, nếu để nó truyền ra bên ngoài thì Thẩm Úc sẽ bị đẩy lên đầu sóng gió, bị mọi người chú ý cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là trong những chuyện huyền diệu khó giải thích như thế này.

Mọi người thường e ngại sự tồn tại của thần linh nhưng vẫn có rất nhiều người to gan và có những suy nghĩ không đáng có, hơn nữa hiện tại còn có những thế lực ẩn nấp ở trong bóng tối, không rõ là địch hay bạn, Thương Quân Lẫm không muốn để Thẩm Úc mạo hiểm như vậy.

"Bệ hạ không nói thì ta cũng sẽ yêu cầu bệ hạ che khuất sự tồn tại của ta, hơn nữa ta cũng không làm gì cả."

Từ trước đến nay Thẩm Úc luôn biết rằng lời nói của con người rất đáng sợ, chuyện này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đặt ở trên người y thì sẽ có tác dụng gia tăng sự thần bí. 

Không thể không nói, cơn mưa này thật sự tới quá kịp thời, thời gian mưa rơi quá trùng hợp, một cơ hội tốt như vậy mà lại không lợi dụng thì quả thật là phải xin lỗi vì đã lãng phí cơ hội ông trời ban cho.

Trời mưa rất lớn, thế nhưng lại không có bất cứ người nào oán giận, dân chúng Túc Bắc gần như là mừng đến nỗi bật khóc, hơn nữa bọn họ còn có một chút cảm giác không chân thực, bọn họ đợi cơn mưa này lâu như vậy thế mà nó lại rơi xuống ngay khi bọn họ chưa kịp chuẩn bị.

Nắng hạn gặp mưa rào, không có người nào không thấy vui vì cơn mưa này.

Phương Quân là một người có đầu óc tỉnh táo nên chỉ sau một lúc hoảng hốt, ông đã nhận ra đây là một thời điểm phù hợp để thu gom lòng dân.

Cơn mưa này đã rơi một ngày một đêm nhưng vẫn chưa ngừng, chỉ là mưa đã nhỏ hơn một chút, mặt đất nứt nẻ đã được hấp thu nước đầy đủ, hoa cỏ ven đường cũng tỏa sáng như vừa có sức sống mới.

Dân chúng người thì đội mũ trúc, người thì khoác áo tơi đi giữa cơn mưa tí tách, bọn họ hưởng thụ cơn mưa hiếm có này và cũng bàn tán về nó.

"Đợi vài tháng, cuối cùng trời cũng mưa."

"Đúng vậy, các ngươi nói xem ông trời tạo ra cơn mưa này có phải là vì muốn khen thưởng triều đình hay không?"

"Ta nghĩ vậy, nếu không vì sao sớm không rơi, muộn không rơi mà lại cố tình rơi sau khi đầu của mấy tên tham quan chó chết kia rơi xuống đất chứ?"


"Tổn hại đến mạng người, chết không đáng tiếc!"

Toàn bộ Túc Bắc đều đang bàn tán về cơn mưa này, những người bị nhắc đến cũng bao gồm những quan viên bị xử phạt kia.

Ban đầu bọn họ còn trông chờ vào lực lượng còn sót lại để gây nên sự náo động, ai ngờ sau một cơn mưa, cấp dưới của bọn họ đã rời đi rất nhiều, đã thế còn có mấy người đi đến chỗ quan phủ để tốt cáo tội ác của bọn họ vì muốn giảm bớt tội lỗi mình đã gây ra.

Bởi vì cơn mưa này rơi quá đúng lúc nên đám người Hầu đại nhân mất công bày bố ở Túc Bắc nhiều năm đã bị xoá tan dễ như trở bàn tay, mấy người này đừng nói là gây nên sự náo động, bọn họ không bị người của quan phủ bắt mất là may rồi. 

Phương Quân cũng đã ban bố lệnh treo thưởng, dân chúng Túc Bắc đã nhận định rằng nạn hạn hán lần này là vì trời cao muốn trừng phạt đám tham quan kia nên bọn họ cũng không thèm nương tay với những người còn sót lại. 

Nếu không có bọn họ thì có phải Túc Bắc sẽ không gặp hạn hán hay không?

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Tin tức Túc Bắc truyền tới kinh thành rồi từ kinh thành truyền tới khắp nơi trên toàn Đại Hoàn, sau khi những người quan tâm đến tình hình thiên tai ở Túc Bắc biết được tin này đã gây nên sóng to gió lớn.

Quán trà, lầu rượu, phố lớn ngõ nhỏ, nơi nào cũng bàn về việc này.

"Các ngươi nghe tin gì chưa? Túc Bắc đã mưa rồi đó, cuối cùng cũng không cần lo lắng cho Túc Bắc nữa."

"Vừa chém tham quan xong mà trời đã mưa, các ngươi nói xem, hạn hán lần này có phải cũng liên quan tới mấy tên tham quan đó hay không?"

"Nhắc đến cái này, các ngươi có nhớ dạo trước ở đâu đó có tin đồn Túc Bắc gặp hạn là vì trời cao thấy không hài lòng với cách làm của bệ hạ nên cố ý giáng thiên tai xuống hay không?"

"Sao lại không nhớ cơ chứ, quả thực là lời nói vô căn cứ, không nói đến chuyện khác, nếu chỉ tính đến trường hợp bệ hạ thật sự khiến ông trời không vui thôi thì vì sao hạn hán lại không xảy ra ở kinh thành mà lại xảy ra ở Túc Bắc cơ chứ? Rõ ràng kinh thành ở gần bệ hạ hơn cơ mà."

"Chắc là vì muốn bôi đen bệ hạ đó, cũng không biết lấy đâu ra mà nói thế, bệ hạ vừa sai người chém tham quan xong thì trở đã mưa ngay, có thể thấy dù trời cao có khó chịu thì cũng không khó chịu với bệ hạ mà là khó chịu với mấy tên quan chó chết kia."

"Từ lúc bệ hạ lên ngồi, quả thật cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt hơn, lại càng không cần lo đến việc quân địch đánh vào cửa thành, ta cũng không hiểu vì sao mỗi lần người nào muốn bôi đen bệ hạ đều sẽ nói về việc bệ hạ giết người vô tội, còn nói bệ hạ tàn bạo bất nhân, thế nhưng cái hôm ăn tết kia bệ hạ đã chứng minh rằng mỗi người ngài ấy xử lý đều là đang trừng phạt đúng tội, nếu nói rằng xử phạt phạm nhân cũng được coi là giết người vô tội thì ta đây cũng không còn lời nào để nói."

"Nếu dựa theo cách nói này của ngươi thì chẳng lẽ trước kia lúc bệ hạ giết mấy vị đại thần kia cũng có nguyên nhân ánh giấu hay không? Lúc ấy ai cũng kêu oan giúp Trương ngự sử, kết quả thì sao?"

"Chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá được, không biết mấy lời bôi xấu bệ hạ trước kia có thật hay không, nếu triều đình có thể giải thích cho chúng ta thì tốt rồi."


"Không phải quan phủ có rương ý kiến hay sao, hay là chúng ta thử hỏi một chút?"

Giọng nói vừa thốt ra, bốn phía đã trở nên tĩnh lặng.

Rất nhanh, quan phủ đã nhận được câu hỏi ẩn danh của dân chúng, những bức thư bọn họ có thể giải quyết thì bọn họ sẽ không gửi lên triều đình, thế nhưng chuyện này thì chính bọn họ cũng không biết nói sao, vì chính bọn họ cũng rất muốn biết trong chuyện này có còn vấn đề nào hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lúc lên triều các quan viên cũng quyết định nói ra chuyện này.

Các đại thần quay qua nhìn nhau, chủ yếu là do bọn họ cũng không hiểu rõ chuyện này, nếu thật sự có điều gì ẩn giấu thì cũng dễ xử lý, nhưng nếu thật sự không có......

"Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh, Phương Gia Di, trẫm giao chuyện này cho các ngươi xử lý, đừng khiến trẫm thất vọng."

"Thần tuân chỉ."

Không ai ngờ Thương Quân Lẫm lại giao chuyện này cho ba quan viên trẻ tuổi như vậy, có người muốn đứng lên phản bác theo bản năng nhưng bị người đứng một bên ngăn lại.  

Hiện tại rõ ràng bệ hạ đang muốn trọng dụng bọn Giang Hoài Thanh, mà từ trước tới nay bọn họ chưa từng lay động được quyết định của bệ hạ.  

"Không phải bệ hạ tính đưa ba người bọn họ đến Túc Bắc hay sao, sao lại còn giao chuyện này cho bọn họ làm?" Thẩm Úc biết rõ kế hoạch của Thương Quân Lẫm, Phương đại nhân vừa đi không được bao lâu mà đã sắp phải mang người trở về, quan viên được triều đình phái đến Túc Bắc cũng nên xuất phát rồi.

"Không phải A Úc muốn biết ai là người đứng sau trong vụ việc lan truyền lời đồn kia hay sao? Sắp biết rồi đó." Thương Quân Lẫm không trực tiếp trả lời vấn đề của Thẩm Úc.

"Bệ hạ muốn thông qua chuyện này để ép người đó ra tay sao?" Thẩm Úc hỏi.

Mắt thấy tiếng xấu trên người Thương Quân Lẫm đã dần bị xoá bỏ, lại còn khiến hắn được dân chúng kính yêu nữa, người phía sau màn có thể ngồi yên được sao?


Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ phi yên bảo bảo nước sâu, thêm càng đặt ở ngày mai
Cảm tạ ở 2021-09-13 20:15:47~2021-09-14 14:54:29 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra nước sâu ngư lôi tiểu thiên sứ: Phi yên 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: 47376881, băng chín, tiểu lục 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: haoyeapple 30 bình; băng chín 28 bình; asthetik 27 bình; muộn thiên dục tuyết, "゛, @ ta cừu con, 18025755, kẹo 20 bình; du ngăn cương quyết 14 bình; cây kim ngân, an lâu, Lạc thần, nơi ở cũ, tiểu la đồng học, 47376881, trước tiểu muội 10 bình; một con yêu 5 bình; truy càng tốt khó, đại lão yêu ta, y dao 3 bình; tím tím, ôn lương, di trầm Astraea, mộng, thanh mặc thư gió đêm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi