MỸ NHÂN BỆNH TẬT KHÔNG LÀM THẾ THÂN

Thấy rõ hai người đứng ở trên kia, có thể dùng bốn chữ "Long trời lở đất" để hình dung tâm trạng của Giang Hoài Thanh vào lúc này.

Lúc này tâm trạng của Giang Hoài Thanh  rất khó nói.

Một đế vương mặc miện phục màu đen và  một thanh niên một thân áo lam đang đứng sóng vai nhau, hai khuôn mặt này không phải gương mặt mà hắn hoàn toàn quen thuộc, nhưng khí thế quanh thân sẽ không lừa người.

Cho dù khuôn mặt có chút biến hóa thì Giang Hoài Thanh vẫn  nhận ra hai người.
—— Lâm huynh, Dư huynh.

Trong đầu óc của Giang Hoài Thanh chỉ còn lại sự ngơ ngác, nếu không nhờ người đứng một bên khẽ giựt lấy vạt áo hắn để nhắc nhở thì chỉ sợ hắn đã thất thố ngay trước mặt hoàng đế.

Giang Hoài Thanh miễn cưỡng kìm lại tâm trạng rồi đi theo các thí sinh khác để hành lễ cho xong, trong lúc người khác đang đọc thứ tự thì suy nghĩ của hắn lại đi xa.

Hoá ra Lâm huynh là đương kim thiên tử còn Dư huynh chính là Thẩm quý quân, không biết vì sao hai người này lại giấu giếm thân phận để rời cung, lại còn vừa lúc kết bạn với họ ở Nghênh Tinh Lâu, Giang Hoài Thanh hồi tưởng lại những hành động mình đã gây ra trước đây, chỉ biết đỡ trán.

Còn lo lắng cho Dư huynh, à không, lo lắng cho tình cảnh của quý quân khi ở nhà chồng, vô tình ngăn cản sự thân mật của bệ hạ và quý quân, lại còn thường xuyên viết thư cho quý quân....

Nhìn xem mình đã làm ra cái gì, thế mà lại tự tin viết thư kể cho hai người họ chuyện có người tìm mình để gian lận, mà việc gây rối loạn kỉ cương kia cũng được giải quyết một cách thuận lợi, vốn hắn cho rằng hai người kia cùng lắm cũng chỉ là con nhà quan, nghĩ thế nào cũng không ngờ tới hai người này lại đứng ở đỉnh cao quyền lực của Đại Hoàn.

Còn có một ít chuyện khác nữa, ví dụ như trong thư quý quân gửi cho hắn có từng đùa vì hắn thường xuyên viết thư cho y nên chồng của y ăn dấm rất nhiều, lúc ấy hắn đã làm cái gì? Hắn đã dành hơn nửa trang giấy để viết thư trêu chọc hành vi của Lâm huynh, à không, hành vi của bệ hạ.

Bởi vì càng ngày càng thân nên lúc hắn viết thư cũng càng ngày càng tùy ý hơn, nếu biết điểm đến cuối cùng của nó là đưa vào hoàng cung thì dù có ra sao hắn cũng sẽ không viết những thứ đó! Không, hắn sẽ không gửi thư thường xuyên như vậy!

Sau khi công bố thứ tự đạt giải xong thì Thương Quân Lẫm nói một ít lời khích lệ, Thẩm Úc đứng ở trên kia, buồn cười nhìn Giang Hoài Thanh đang không ngừng thay đổi của biểu cảm.

Xem ra hắn đã nhận ra thân phận của bọn họ.

Thẩm Úc cảm thấy rất buồn cười, hiện tại chắc Giang Hoài Thanh đang phải chịu đả kích không nhỏ.

Toàn bộ quá trình, đầu óc Giang Hoài Thanh cứ để trên may, cho đến khi Thương Quân Lẫm nhắc đến tên Phương Gia Di thì mới tỉnh.


"Lần này trong số các thí sinh có một người có thân phận tương đối đặc biệt, người đạt Bảng Nhãn*- Phương Gia Di là con gái của Phương đại nhân- Phương Quân, nàng đã lấy thân phận nữ tử để đạt được thành tích cao như thế, đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử của Đại Hoàn."
(Tương đương tiến sĩ ngày nay, được xác định trong kì thi Đình, là người thi đỗ đứng thứ 2 trong 3 người đạt giải cao nhất.)

Cái gì???

Bảng Nhãn là nữ tử sao???

Thương Quân Lẫm vừa nói xong, phía dưới liền truyền đến một cơn xôn xao, Thương Quân Lẫm không thèm quản những người này, chỉ giữ lại ba người đạt giải rồi tống cổ những người khác ra khỏi cung.

Vài vị đại thần muốn nói lại thôi, nhưng e ngại thái độ của Thương Quân Lẫm nên cũng không dám nói gì nhiều, vì thế liền đi  ra phía sau điện cùng các thí sinh.

Mấy người tụ lại với nhau, nhỏ giọng bàn luận.

"Chuyện này....từ xưa đến nay chưa từng có trường hợp nữ tử làm quan, chẳng lẽ chúng ta để mặc bệ hạ làm bậy sao?"

"Thành tích là do tất cả mọi người cùng chọn ra, hiện tại nói chuyện này thì có ích gì? Chẳng lẽ chỉ vì nàng là nữ tử mà bỏ  qua thứ hạng nàng đáng được nhận sao?"

"Nhưng Phương Gia Di lấy thân phận nam tử để đi vào trường thi, như vậy là không đúng với quy định."

"Quy định? Ngươi thật sự nghĩ một nữ tử như nàng có thể giấu diếm được những người lục soát kia sao? Dù nàng là đứa con gái được Phương đại nhân yêu thương hết mực thì cũng không thể như thế được."

"Ý của thừa tướng là...... Ngay từ lúc bắt đầu bệ hạ đã ngầm đồng ý chuyện này rồi hay sao ?"

"Nếu không thì các ngươi thử nhớ lại xem hồi nãy bệ hạ có có chút kinh ngạc nào không?"

"Vậy chẳng lẽ chúng ta để một nữ tử vào triều làm quan sao?"

"Chuyện này có chưa xong đâu, hiện tại chỉ có mấy người chúng ta biết, chờ thành tích công bố ra bên ngoài thì các đại thần đều sẽ biết chuyện này, không chỉ như thế, những người đọc sách trong thiện hạ này cũng sẽ biết, thứ bệ hạ phải đối mặt không chỉ là sự phản đối của các đại thần thôi đâu."


Thừa tướng xoa nếp nhăn trên ống tay áo, bình tĩnh nói: "Các ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ để ý đến suy nghĩ của những người đó sao? Bệ hạ đã bao giờ thay đổi quyết định của mình vì sự phản đối của người khác hay chưa?"

"Thừa tướng cũng muốn để mặc bệ hạ làm bậy sao?" Có một đại thần không vui hỏi.

"Vị đại nhân này đừng coi trọng bản quan  như vậy, bản quan nào có bản lĩnh lớn như vậy chứ, bản quan chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, so với việc tìm mọi cách để phản đối bệ hạ thì không bằng tự thuyết phục mình chấp nhận sự thật đã được quyết định sẵn này."

Chỉ cần là người có thể cống hiến cho Đại Hoàn thì thừa tướng cũng không để bụng đến chuyện xuất thân, giới tính hay những điều kiện khác của đối phương. Ông thật sự sắp không chịu đựng được những người vô tích sự mà vẫn chiếm một vị trí rồi, bọn họ chỉ biết khiến cho ông phải xử lý nhiều việc hơn.

Trong đại điện, ngoại trừ Giang Hoài Thanh vẫn đang như trên mây thì tâm trạng của hai người kia rất phức tạp.

Đoán được thân phận của hai người là một chuyện, trực tiếp đối diện với sự thật đó lại là một chuyện khác, Hạ Thừa Vũ vẫn có chút hoảng hốt. Khác với Giang Hoài Thanh, hắn không tiếp xúc nhiều với Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, nhưng chỉ với những lần tiếp xúc ngắn ngủi đó hắn vẫn có thể nhận ra hình tượng của Thương Quân Lẫm rất khác với hình tượng của đế vương Đại Hoàn trong lời đồn đãi.

Thế nhân đều biết đế vương hiện tại của Đại Hoàn bước ra từ núi thây, biển máu, ngài dùng những thủ đoạn vừa tàn nhẫn lại vừa mạnh mẽ để lên ngôi, tuy rằng cách ngài lên ngôi đã khiến cho rất nhiều gia tộc lên án nhưng bởi vì ngài đã góp phần cống hiến cho Đại Hoàn nên trong mắt người thường, thanh danh của ngài vẫn rất tốt.

Trong hiểu biết của Hạ Thừa Vũ, Thương Quân Lẫm là người tàn nhẫn và quyết đoán, nói một không hai, không dung thứ cho sự ngỗ nghịch. Còn Lâm công tử trong nhận thức của hắn thì lại là một người mà  phu nhân nói gì thì sẽ nghe nấy, ngoại trừ việc không quá thích nói chuyện thì cũng không có gì quá kì lạ, có nhìn thế nào cũng không thể liên hệ hai người này lại với nhau. 

Thế nhưng hai tính cách khác biệt như vậy lại xuất hiện ở trên cùng một người.

Lúc này tâm trạng của Phương Gia Di cũng rất phức tạp, ngoài sự phức tạp ra thì còn có một tia mờ mịt, nàng biết con đường mình lựa chọn rất khó đi, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần để vượt qua sự gian nan đó, thế nhưng lại không ngờ rằng bước đầu tiên lại hoàn thành một cách nhẹ nhàng như thế.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Úc nói: "Mạnh công công, trước tiên cứ dọn chỗ ngồi cho tam danh* mới của chúng ta đã."
(Trong kì thi này lấy ra tam khôi, người đỗ cao nhất là Trạng Nguyên, người thứ 2 là Bảng Nhãn, người thứ ba là Thám Hoa).

Mạnh công công nhận lệnh liền rời đi, chỉ một lát sau trong đại điện đã có thêm ba chiếc ghế dựa.

Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm ngồi xuống, "Chắc không cần ta nói thì các ngươi cũng đã đoán ra thân phận của ta và bệ hạ, quả thật đúng như suy nghĩ của các ngươi đấy. Lúc ấy chúng ta rời cung cũng không ngờ tới việc có thể trùng hợp gặp và kết bạn với Trạng Nguyên và Thám Hoa tương lai."


Một câu nói đã xác định được suy đoán của Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ.

"Cũng hy vọng các ngươi không trách chúng ta giấu giếm thân phận."

Dưới sự điều tiết của Thẩm Úc, cuối cùng không khí cũng không cứng đờ như lúc mới bắt đầu nữa, Hạ Thừa Vũ đã đoán được từ trước nên cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, còn Giang Hoài Thanh cũng đã miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại sau một khoảng thời gian cố gắng tiêu hoá thông tin đó.

Thẩm Úc biết lấy thân phận hiện tại của bọn họ thì rất khó để Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ có thể khôi phục lại hình thức ở chung như trước kia, y cũng không miễn cưỡng hai người họ, dù sao bọn họ giữ người lại cũng không phải vì chuyện này.

"Trong quá trình tổ chức khoa cử cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cho dù hiện tại đã có kết quả thì khi công khai với mọi người thì vẫn sẽ không thể thái bình được, giữ các ngươi ở lại đây là vì muốn nói rằng thành tích hiện tại của các ngươi đều nhờ vào chính thực lực của các ngươi,  cho dù tương lai các ngươi phải đối mặt với chuyện gì thì ta vẫn hy vọng các ngươi có thể giữ được bản tâm của mình*."

Tuy Thương Quân Lẫm không nói rõ ra nhưng ở đây mọi người đều biết ý hắn là gì, trước có Giang Hoài Thanh bị dính vào vụ án gây rối loạn kỉ cương, sau lại có  Phương Gia Di lấy thân phận nữ tử đạt giải nhì trong kì thi. Có thể thấy sắp tới trên triều chắc chắn sẽ rất loạn.

"Học sinh* nguyện ghi nhớ lời dạy bảo!" Ba người đứng lên, cung kính hành lễ. (Vì 3 người chưa được tính là quan nhưng cũng không phải dân thường nên xưng như thế. Vì hầu hết những từ thư sinh tui dùng đều được đổi ra từ học sinh.)

Nơi này là sân nhà của Thương Quân Lẫm nên Thẩm Úc cũng không nói nhiều, Thương Quân Lẫm nói thêm mấy câu rồi thả người rời đi.

Ra khỏi cung, Giang Hoài Thanh thở hắt ra.

Phương Gia Di phải trở về phủ, sau khi rời cung liền nói lời tạm biệt với hai người họ, còn Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ thì cùng trở lại Nghênh Tinh Lâu.

"Thừa Vũ huynh, có phải ngươi đã biết trước rồi hay không?" Trên xe ngựa, Giang Hoài Thanh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Hạ Thừa Vũ.

"Biết cái gì?" Hạ Thừa Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng đành phải mở mắt ra.

"Biết thân phận thật của Lâm huynh và Dư huynh, lúc ấy chỉ mình ta kinh ngạc thôi, còn ngươi thì cứ như đã đoán được từ trước." Giang Hoài Thanh nhỏ giọng nói.

"Đoán được một ít, chẳng qua hôm nay mới xác định." Hạ Thừa Vũ cũng không giấu giếm.

"Đáng lẽ ngươi phải nhắc nhở ta một chút," Giang Hoài Thanh kêu lên một tiếng rồi ngã người vào xe ngựa, "Ngươi xem xem mấy ngày nay ta đã làm cái gì? Còn có những bức thư đó...... Trời ơi, ta thật là đã ăn gan hùm mật gấu rồi, dám viết lên thư những thứ như vậy."

Hạ Thừa Vũ nâng người dậy rồi nói, "Không phải bệ hạ và quý quân không nói gì sao, hơn nữa lúc ấy ngươi lại không biết thân phận thật sự của bọn họ, ngươi viết thư xong quý quân còn trả lời ngươi, không có việc gì đâu."

"Ngươi biết sao không?" Hai mắt Giang Hoài Thanh không có chút tinh thần nào, "Lúc ấy ta chỉ cho rằng quý quân đã gả vào một gia tộc nào đó có quyền thế, còn viết rất nhiều phương pháp để y xử lý các mối quan hệ ở trong nhà, còn có cả một số phương pháp như làm thế nào để Lâm huynh đứng về phía y......"


Nghĩ đến hình ảnh này, Hạ Thừa Vũ thấy rất buồn cười, hắn vỗ vào bả vai của Giang Hoài Thanh: "Sau này chú ý chút là được, bệ hạ và quý quân là người khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với ngươi."

Không phải vấn đề bệ hạ và quý quân có so đo hay không mà chỉ cần nhớ lại những chuyện mình đã làm trước đó, Giang Hoài Thanh liền cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc.

Xe ngựa bọn họ đang ngồi là xe ngựa được người trong cung phái tới, xe vừa đến cửa Nghênh Tinh Lâu thì chưởng quầy của Nghênh Tinh Lâu đã mang người tới để chào đón, đây chính là Trạng Nguyên và Thám Hoa mới, hơn nữa bọn họ đều là khách của Nghênh Tinh Lâu nên sẽ mang đến rất nhiều vinh quang.

Hai người xuống xe trong tiếng chúc mừng của mọi người, Nghênh Tinh Lâu đã mở một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng hai người, chỉ còn chờ hai vị chủ nhân đến.

Phương Gia Di cũng được xe ngựa trong cung phái tới đưa về Phương gia, Phương đại nhân dìu Phương phu nhân ra cửa để nghênh đón, nhìn con gái đang mặc trang phục của các thư sinh, trong lòng của  Phương đại nhân khẽ dâng lên một niềm tự hào.

Dù ông chỉ có một đứa con gái thì thế nào, nàng cũng không thua kém bất cứ nam nhân nào trên thế gian.

"Cha."

"Đứa trẻ ngoan," Phương đại nhân xoa xoa đầu của con gái, "Trong nhà đều đã chuẩn bị tốt, nếu ngươi đã lấy được thành tích tốt như vậy thì không cần lo lắng những chuyện khác, cha sẽ xử lý mọi chuyện."

Con gái ông lấy được thành ích ưu tú như vậy, nghĩ thôi cũng biết sau khi mấy ông già cũ kỹ kia biết chuyện này sẽ gây rối loạn đến mức nào.

"Bệ hạ, ngày mai thượng triều sẽ rất đau đầu đấy." Dưới đình hóng gió, Thẩm Úc rót một chén trà xanh cho nam nhân đang ngồi đối diện.

Thương Quân Lẫm cầm trà lên uống: "Ngày đó trẫm dám đồng ý với con gái của Phương gia thì cũng đã dự liệu đến kết quả này, tất cả đều đã có quyết định rồi, dù bọn họ có làm loạn thì cũng không thay đổi được gì đâu."

"Năm nay bệ hạ cố ý công bố thành tích sớm hơn là vì đã nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ làm loạn sao?" Trong trí nhớ của Thẩm Úc thì sau khi có kết quả thi Đình xong thì vẫn phải đợi một đến ba ngày nữa mới công bố ra cho toàn thiên hạ, nhưng năm nay Thương Quân Lẫm lại trực tiếp công bố trong ngày, chắc là vì muốn nhân cơ hội bọn họ chưa kịp phản ứng để đưa kết quả ra cho thiên hạ chứng kiến.

"A Úc nói không sai, chúng ta không cần lo lắng phía thừa tướng, nhưng những quan viên của các gia tộc có quyền thế sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả này," Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc, "Dù sao lần này cũng đã khiến cho người của bọn họ không lấy được giải nào."

" Tuy vậy nhưng Hạ Thừa Vũ cũng có xuất thân quyền thế, mà Hạ gia cũng có mối liên hệ với các gia tộc lớn ở kinh thành," Thẩm Úc cười cười, "Chắc bọn họ cũng không ngờ tới kết quả của năm nay lại như vậy."

Thương Quân Lẫm vuốt ve tay của Thẩm Úc, ánh mắt dần trở nên tối tăm: "A Úc, lần này trẫm lại thắng rồi."

Cái đoạn Thương Quân Lẫm khuyên 3 người đậu ấy là tui nhét thêm chữ vào, nếu không thì đọc khá cụt và khó hiểu.
Mà đoạn Giang Hoài Thanh chỉ Thẩm Úc kiểu kinh nghiêm v~
Cứ như người đi trước truyền thụ kinh nghiệm cho người đi sau vậy=))
Đáng iêu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi