MỸ NHÂN BỊ THƯƠNG CHINH PHỤC TINH TẾ

Biên dịch: Yên Hy

Chỉnh sửa: 04/10/2023

Ngày đầu tiên tới học viện, Thẩm Ngôn đã thu hoạch được lượng lớn sự chú ý.

Giáo sư học viện, bạn học Omega cùng với quân giáo sinh tại Học viện Quân sự Đế quốc, có rất nhiều người đều nghe nói tới tên học sinh chuyển trường mới tới này.

Tan học, thiếu niên làm lơ mọi người đánh giá dẫn đầu rời đi, Thẩm An nhìn cậu đứng dậy cũng cắn răng đuổi theo.

Thẩm Dịch đã đến khu đỗ khu xe trước.

Tư thế của Alpha mang theo đặc thù quân nhân, ngũ quan lạnh lùng, lông mày và ánh mắt giống với Thẩm Ngôn, chỉ đứng ở đó thôi cũng có một cỗ khí thế mạnh mẽ không thể bỏ qua, huy chương trên vai dưới ánh nắng sáng lấp lánh.

Bên người anh không xa không gần vây quanh một vòng Omega, có người mặt ửng đỏ hỏi phương thức liên hệ.

Thần sắc Thẩm Dịch vẫn lạnh nhạt trước sau như một, không lưu tình chút từ chối tất cả, khóe môi căng chặt chỉ khi nhìn thấy Thẩm Ngôn mới có một chút độ cong.

Lần này tới đón cậu chỉ có một mình Thẩm Dịch.

Kỷ Nhiên từ buổi sáng sau khi trở về đã bị kéo vào phòng huấn luyện ngược suốt một ngày, thể xác và tinh thần toàn đã chịu tàn phá cực lớn, lúc này cả người đau nhức nằm liệt trong phòng nghỉ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Anh ta trăm triệu không nghĩ tới, bạn tốt lại là chướng ngại vật trên con đường mình theo đuổi chân ái.

Thảm hại hơn chính là, khối chướng ngại vật này có thực lực quá mạnh, anh ta thật sự đánh không lại mà.

Kỷ Nhiên nằm trên giường đấm ngực dậm chân.

Chào Thẩm Dịch xong, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nhảy lên Air Car dưới sự thì thầm của tất cả các Omega.

Mà Thẩm An vừa rồi gắt gao đi theo thiếu niên, lúc này chạy chậm lại đây, cắn môi thần sắc ủy khuất mà kêu một tiếng anh cả.

Thẩm Dịch chỉ lạnh nhạt lên tiếng, không từ chối cậu ta lên xe, nhưng biểu cảm đủ để chứng minh quan hệ bọn họ.

Air Car màu trắng bay nhanh như tia sáng, Alpha đem nó chỉnh thành hình thức tự điều khiển, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn, trong mắt mang theo vài phần quan tâm, "Hôm nay ở học viện thế nào?"

"Khá tốt."

"Có người bắt nạt em không?"

"Không có."

"Vậy, có Alpha quấy rầy em không?"

Alpha trời sinh ham m.uốn chinh phục và dụ.c vọng độc chiếm cực mạnh, luôn có chút Alpha tự đại cuồng vọng muốn dùng các chinh phục Omega, huống chi Thẩm gia cũng xếp hạng không cao tại Tinh Cầu Thủ Đô, em trai anh lại đẹp thế này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Dịch nháy mắt lạnh xuống.

Nếu có người dám quấy rầy em trai mình, anh nhất định sẽ đem đối phương hung hăng đánh một trận, để hắn ta cảm nhận được một chút cái gì gọi là nghệ thuật đấu vật chân chính.

"Không có." Thanh niên trực tiếp phủ nhận, căn bản không đem Thường Hạo để trong lòng.

"Không có thì tốt." Thẩm Dịch giơ tay sờ tóc xõa tung của cậu, trịnh trọng dặn dò: "Cho dù gặp được chuyện gì nhất định phải nói với anh."


Thẩm An ngồi ở ghế sau, nhìn anh hai luôn lạnh băng săn sóc quan tâm Thẩm Ngôn, lại đem mình trở thành không khí, nội tâm không cam lòng lại lần nữa dâng lên.

Cậu ta năm lần bảy lượt cố ý chen đề tài vào, chỉ được một câu đáp lời lạnh nhạt, Thẩm Dịch đối với cậu ta và Thẩm Ngôn hoàn toàn là hai gương mặt.

Chênh lệch rõ ràng như thế làm Thẩm An khó có thể chịu đựng, cậu ta cúi đầu nắm chặt tay, móng tay sắc bén tạo thành từng vết máu trong lòng bàn tay.

Cậu ta cảm giác từ lúc Thẩm Ngôn đến, tất cả đều thay đổi.

Anh cả vốn lạnh lùng với mọi người, lại duy độc đối đãi với Thẩm Ngôn khác biệt; giáo sư học viện cũng vậy, rõ ràng cậu ta hao tổn tâm cơ đều lấy lòng không được những giáo sư cao ngạo đó, vì một cái tự giới thiệu của Thẩm Ngôn liền khen ngợi nó, còn cho nó vào lớp A tốt nhất.

Còn có đám quân giáo sinh tại Học viện Quân sự Đế quốc, cậu ta nỗ lực hơn nửa năm, hao tổn tâm cơ xây dựng hình tượng, vất vả lắm mới bò lên vị trí năm mươi, mà Ngôn vừa tới đã nhảy lên hạng trước mười, đây tột cùng vì sao?!

Nghĩ đến sau khi trở về còn muốn đối mặt với sự trách móc của cha Thẩm mẹ Thẩm, hận ý trong lòng cậu ta càng thêm đậm, hận không thể khiến Thẩm Ngôn biến mất mới tốt.

*

Thẩm gia, bữa tối.

Thừa dịp đồ ăn còn chưa lên, Thẩm mẫu lần đầu tiên quan tâm hỏi Thẩm Ngôn: "Thế nào, hôm nay nhập học có thuận lợi không? Không xảy... Có vấn đề gì chứ?"

Kỳ thật bà muốn hỏi chính là, có đem xuất thân hành tinh hoang lỡ miệng nói ra không. Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đối phương, khẳng định không có.

Bà Thẩm tức khắc yên tâm không ít.

Thẩm Ngôn cầm ly rượu lên, đầu ngón tay trắng phản chiếu trên thành ly thủy tinh càng có vẻ thon dài, đầu ngón tay lộ ra một chút màu hồng phấn xinh đẹp.

Màu rượu đỏ sậm theo động tác ở thành ly nhẹ nhàng đong đưa động tác, ưu nhã thể hiện tư thái cao quý, rất nhiều người hầu xem đến ngây người, vì cảnh tượng như họa này mê muội.

Omega nghiêng thành cốc, nhấp một ngụm mới cố ý nói: "Thật sự rất tốt, tôi theo tình hình thực tế mà nói. Giới thiệu chính mình đến từ hành tinh hoang, còn cảm ơn quân sĩ đế quốc đã cứu tôi..."

"Con nói cái gì?!" Bà Thẩm không tin đứng lên, mâm đồ ăn trong tay bị đẩy văng xuống đất, phát ra chói tai tiếng vang, "Con, sao có thể nói như vậy bên ngoài, những người khác sẽ nghĩ về Thẩm gia chúng ta thế nào!"

Xúc động cùng phẫn nộ khiến bà cảm thấy từng đợt choáng váng, nhịn không được đỡ cái trán, có cảm giác tuyệt vọng khi rơi sâu vào ác mộng.

Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm sao bây giờ!

Bà sau này sao dám ra cửa, nhất định sẽ bị quý tộc khác nhạo báng.

Người hầu bên cạnh vội vàng chạy lại đỡ bà ngồi xuống, móng tay bén nhọn của bà Thẩm đâm sâu vào cánh tay đối phương, một cơn đau nhói đánh up lại, người nhịn không được kêu lên đau đớn, cảm giác cánh tay đều bị véo tím.

Ông Thẩm nhăn chặt mày có kẹp chết một con ruồi, ông phẫn nộ nhìn Thẩm Ngôn, đột nhiên vỗ lên bàn, "Đồ vô dụng! Quản gia không phải đã chạy bị bản thảo cho mày sao, chuyện nhỏ này cũng giấu không được ——"

Nháy mắt tiếp theo, tiếng ly vỡ vụn khiến cuộc tranh cãi đột nhiên im bặt.

Tay Thẩm Dịch nắm ly thủy tinh, hơi dùng sức, cái ly trong phút chốc chia năm xẻ bảy, như là tín hiệu nguy hiểm.

Giữa lúc yên tĩnh, giọng Alpha có vẻ phá lệ lạnh băng: "Mẹ, năm đó nếu không phải người để lạc mất Thẩm Ngôn, thằng bé có thể gặp những chuyện như vậy sao?"

"Còn có, cha, bản thảo người cho quản gia chuẩn bị muốn lừa ai? Nghĩ mọi người là đồ ngu à?

Người có thể đem báo cáo gien của Thẩm An thần không biết quỷ không hay sửa lại, người khác vì sao không thể dùng thủ đoạn khác lôi thân thế Thẩm Ngôn ra? Người nên biết chuyện nào không khó."


Hai người lập tức ngây ngẩn.

Trong ấn tượng đây là lần đầu tiên con trai lớn nói nhiều như vậy, ngày trước đối mặt với bọn họ, đại đa số thời điểm đều im lặng, tựa như không còn lời nào để nói với hai người.

Mà lúc này, ánh mắt Thẩm Dịch lạnh lẽo như dao đâm thẳng vào nội tâm họ, mổ ra nội tâm ích kỷ dơ bẩn của họ.

"Hết thảy điều này là do các người tạo nên, hậu quả lại muốn Tiểu Ngôn tới gánh vác, không công bằng." Alpha nhìn thẳng bọn họ lạnh lùng nói.

Theo cảm xúc bùng nổ, Pheromone nước biển nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng, như một cơn bão biển lớn thổi từ hư không, sắc mặt đám người hầu tái nhợt quỳ gối trên mặt đất, cả người run rẩy.

Người Thẩm gia cũng bị cơn gió này khiến cho chật vật, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dịch tràn ngập kinh sợ.

Đây là tác động của pheromone cấp cao, không cần dùng vũ lực, chỉ cần phóng thích pheromone là có thể khiến người ta quỳ gối quy phục.

Mức độ pheromone của Thẩm Dịch là 9, chỉ đứng sau mức cao nhất là 10, điều này thực sự rất hiếm, trong số các alpha, mức này đủ để nổi bật giữa đám đông.

Nhưng anh rất ít vận dụng Pheromone để áp người, lần này có lẽ áp lực hồi lâu, cảm xúc rốt cuộc bùng nổ, mới có thể làm người ta sợ hãi.

Gió lốc qua đi, Thẩm Dịch nắm lấy tay Thẩm Ngôn, "Chúng ta đi."

Lòng bàn tay anh hơi có chút ẩm ướt, lại rất ấm áp, khớp xương rõ ràng, bàn tay to nắm có chút chặt, nhưng Thẩm Ngôn cũng không để ý, mặc cho anh lôi kéo mình đi ra biệt thự.

"Đứng lại, con muốn đi đâu?!"

Bà Thẩm được người hầu nâng lảo đảo đứng lên, mặt đầy kinh hoàng.

"Không liên quan đến các người" Thẩm Dịch hủy định vị trên quang não ném xuống đất, cũng không quay đầu lại mà rời đi, "Tóm lại, chúng tôi sẽ không trở lại."

Giữa tiếng mọi người kinh hô, Aircar màu trắng phóng lên cao, hóa thành vệt sáng biến mất tại chỗ, chỉ còn lại luồng khí không thể nắm giữ trên không trung.

Ngồi ở vị trí phó lái Air Car, Thẩm Ngôn không khỏi nhìn anh trai này một cái.

Đối phương còn nắm chặt tay cậu, khóe môi mím thành một đường thẳng, xem ra cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Nhận thấy ánh mắt của cậu, Thẩm Dịch buông tay cậu ta, nhìn trên cổ tay trắng nõn kia có một vệt đỏ, trong mắt hiện lên một tia ảo não, "Có phải anh làm em đau không?"

"Không đau." Thẩm Ngôn lắc lắc tay, ý bảo không có việc gì.

Cậu ngày thường tiến hành huấn luyện cơ giáp còn bị thương nặng hơn này nhiều, không mềm yếu như vậy.

"Anh mang em đến khách sạn nghỉ một đêm trước, ngày mai chúng ta đi coi phòng."

Thẩm Dịch đã hoàn toàn bình tĩnh, đem một nửa điểm công tích chuyển thành tinh tệ, tức khắc tài khoản nhiều thêm trăm triệu, "Không cần lo lắng, rời khỏi bọn họ chúng ta sẽ càng tốt hơn."

"Ừm, em tin anh."

Thẩm Ngôn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bởi vì tốc độ cao hơi mơ hồ, có chút mê mang.

Cậu không nghĩ tới Thẩm Dịch sẽ quyết tuyệt rời đi như thế.


Đối phương đã nhẫn nại quá lâu trong ngôi nhà đó, tình nguyện ở bên ngoài làm nhiệm vụ không trở lại, nhưng trước sau đều không quyết liệt với gia tộc, nhưng mà hiện tại ——

Cho nên, là vì cậu.

Nhận thức này làm Thẩm Ngôn có điểm không biết làm sao.

Dường như từ lúc gặp mặt, người anh trai này vẫn luôn bảo vệ cậu.

Cái từ bảo vệ từ trước đến nay chỉ xuất hiện ở trên người khác. Suy cho cùng Thẩm Ngôn quá mạnh, vốn không cần người khác tới bảo vệ.

Tuy vậy, cảm giác này cũng không tệ lắm, làm cậu lần đầu tiên cảm nhận được có nhà.

Kỳ thật nhằm vào chuyện vừa rồi, Thẩm Ngôn đã sớm nghĩ kỹ phương thức xử lý, vừa rồi cậu cũng cố ý.

Chờ hai người phát tiết xong mới vứt video cho đối phương xem, biểu tình bọn họ nhất định sẽ cực kỳ xuất sắc.

Nhưng từ một phương diện khác tới xem, lựa chọn này của Thẩm Dịch cũng không có gì tệ.

Có thể rời xa ngôi nhà cầu mà không được này, nói vậy Thẩm Ngôn trong sách cũng rất khao khát nhỉ.

Thẩm Ngôn thả lỏng người dựa vào thân ghế, lông mi dài nhẹ nhàng chớp động.

Đôi mắt hơi cong của anh phản chiếu trong cửa sổ xe, như thể có những vì sao phản chiếu trong đó, đẹp không sao tả xiết.

*

Cùng thời gian, Thẩm gia hoàn toàn loạn thành một đoàn.

Bất chấp sự hỗ trợ của người hầu, ông Thẩm đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, tức giận đến mức hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, bộ đồ ăn tinh xảo bóng loáng phản chiếu sắc mặt âm u của ông ta, nom vô cùng khó coi.

Mà bà Thẩm ôm ngực khóc đến thở hổn hển, nội tâm tràn ngập hận ý với Thẩm Ngôn.

Từ lúc bắt đầu bà ta đã không thích đứa con trai này, xuất thân hành tinh hoang ném thể diện bọn họ đi không nói, hiện tại còn bắt cóc đứa con lớn bà tự hào nhất đi!

Từ lúc nó bước chân vào cái nhà này, không có chuyện nào tốt cả!

Thẩm An đẩy người hầu ra, cố sức đem mẹ Thẩm đỡ lên sô pha, giúp bà nhẹ nhàng vỗ lưng.

"Mẹ đừng nóng giận, anh trai sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhất định phải chú ý thân thể." Vẻ mặt cậu ta đau lòng an ủi đối phương, kỳ thật trong lòng cười lên tiếng.

Thẩm Ngôn cuối cùng đi rồi.

Tất cả đều sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu.

May mắn đối phương đi đúng lúc, còn chưa nói tình huống thực tế cho cha mẹ, bằng không lúc này người bị mắng là bản thân.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm An hiện lên một tia tối tăm, cậu ta cần phải nhanh chóng lần nữa chen vào hạng năm mươi, để tránh sự việc bị bại lộ.

Đều tại Thẩm Ngôn!

Mẹ nó rất đúng, từ lúc cậu ta tới không có một chuyện nào suôn sẻ, nếu không tại cậu ta, bản thân cũng không bị loại khỏi bảng xếp hạng.

Nhìn đến Thẩm An, mẹ Thẩm đột nhiên nhớ tới gì đó, móng tay sắc bén gắt gao bám trên cánh tay cậu ta, đâm đến sinh đau, "Tiểu An, có phải tin tức về Thẩm Ngôn đã lan truyền trong học viện không? Các bạn học của con có biểu hiện gì?"

Trong lòng Thẩm An hoảng hốt, lập tức giả bộ khó xử: "Bọn họ, bọn họ đương nhiên đều đã biết tất cả, nhưng mà mẹ đừng lo, loại đồn đãi này rất nhanh sẽ...."

Đang nói, Quang Não bà Thẩm hiện lên yêu cầu video call, vậy mà từ chủ nhiệm năm nhất của Học viện Quý tộc Tinh Nhã.

Địa vị của chủ nhiệm còn cao hơn cả giáo viên, phối hợp tuyển sinh, theo dõi, đánh giá toàn diện và các vấn đề khác.

Đặc biệt là mới vào tiết học, việc đánh giá học sinh có liên quan đến việc phân lớp, bởi vậy được hưởng quyền lợi rất lớn, thế nên cho dù gia trưởng nào đều muốn làm tốt quan hệ với bà.


Theo trách nhiệm của mình, chủ nhiệm cách một đoạn thời gian sẽ báo cáo tình hình học tập cho phụ huynh theo định kỳ.

Tất nhiên, điều này chỉ giới hạn ở những học sinh trong Lớp A, những người là trọng tâm của việc đào tạo.

Nhìn đến chủ nhiệm yêu cầu video, bà Thẩm lập tức luống cuống.

Trước đó Thẩm An đến trường học được hai tháng bà ta mới nhận được điện thoại từ chủ nhiệm, hiện tại Thẩm Ngôn mới ngày đầu tiên đã gọi?

Khẳng định đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho học viện.

Bà ta một bên trong lòng thầm mắng, một bên nhanh chóng sửa sang lại trang dung, điều chỉnh biểu tình trên mặt, chuyển nhận video.

Bởi vì thời gian hấp tấp, căn bản không nhìn đến bộ dáng mặt đầy kinh hoàng của Thẩm An bên cạnh.

Thân ảnh chủ nhiệm Lê Miểu ưu nhã xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ chuyên nghiệp khiến mẹ Thẩm không tự giác dựng thẳng lưng.

"Giáo sư Lê, thật sự xin lỗi, Thẩm Ngôn thật sự là...... Đều do tôi không dạy dỗ tốt, hu hu——" bà Thẩm đánh đòn phủ đầu, dùng khăn tay xoa đôi mắt, bày ra bộ dáng đau khổ.

Bà chủ động gánh lấy tội lỗi của mình, để không quá mất mặt, người khác khó nói gì.

"Thẩm Ngôn làm sao?" Lê Miểu nghe xong lời này, cau mày, "Cậu ấy là một Omega rất ưu tú, xuất thân từ hành tinh hoang lại không thấy hổ thẹn, tính cách kiên cường, sau này sẽ thành học sinh bồi dưỡng trọng điểm."

"Cái gì?!" mẹ Thẩm kinh ngạc mà mở to hai mắt, hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề, "Ngài đang nói là... Thẩm Ngôn??"

"Đương nhiên là cậu ấy." Ngữ khí Lê Miểu lạnh xuống.

Người phụ này đầu óc bị ngớ ngẩn phải không, ngoài Thẩm Ngôn chẳng còn có người khác sao?

Omega xinh đẹp ưu tú như vậy tìm đâu ra người thứ hai.

"Đúng rồi, Thẩm Ngôn có đó không? Tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu ấn tiến vào top 10 bảng xếp hạng Omega được hoan nghênh nhất đâu."

Cái gì? Top 10?!

Bà Thẩm cả người giống bị sét đánh trúng, sững sờ tại chỗ.

Nhớ trước đây Thẩm An tiến vào hạng 50, bà ta đã kích động cỡ nào, hoàn toàn phấn khởi, đã có vốn liếng để bàn luận với các phu nhân khác.

Vì thế, bà ta còn đặc biệt khen thưởng Thẩm An vài bộ cao cấp và một chuyến du lịch sang trọng đến tinh cầu.

Chỉ là, Thẩm Ngôn lại tiến vào top 10? Đó chỉ có Omega gia tộc cao cấp mới có thể tiến vào sao!

Mẹ Thẩm bị tin tức này hoàn toàn choáng ngợp.

Huống chi hôm nay Thẩm Ngôn mới vừa nhập học mà thôi, bà... Không phải đang nằm mơ chứ?

"Thẩm Ngôn có đó không?" Lê Miểu lại hỏi một lần, mặc cho ai đều có thể cảm nhận được giọng nói của bà ấy ẩn chút không kiên nhẫn.

"A, Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn... Nó không ở đây." Mẹ Thẩm có chút hoảng loạn trả lời.

Trong lòng bà lộp bộp một tiếng, xong rồi, Thẩm Ngôn đã rời khỏi nhà này, sao ại như vậy?

Mẹ Thẩm miễn cường biên lời nói dối, "Nó ăn tối xong... Ừm, không thoải mái lắm, nên lên lầu nghỉ ngơi trước rồi."

"Thì ra là như vậy." Lê Miểu hiếm thấy có chút đau lòng, "Thẩm Ngôn từ nhỏ lớn lên ở hành tinh hoang, cơ thể không tốt cũng có thể hiểu, lúc ở trường sắc mặt cũng hơi tái nhợt, người nhà nên bồi bổ cơ thể cho cậu ấy nhiều hơn.

"Đúng vậy, đúng, ngài nói phải." Mẹ Thẩm lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, đối phương vừa tắt video, suy sụp ngã xuống sô pha.

Cha Thẩm càng tức muốn hộc máu, đánh mạnh lên bàn: "Đi tìm, đi tìm bọn họ, dùng tất cả cách đi tra định vị đi! Tôi mặc kệ các người dùng cách gì, cần phải tìm bọn chúng trở về!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi