MỸ NHÂN BỊ THƯƠNG CHINH PHỤC TINH TẾ

Biên dịch: Xoài

Chỉnh sửa: Yên Hy

"Báo cáo trưởng quan, thêm ba tân sinh thiếu thể lực ngất xỉu, đã tiến hành biện pháp khẩn cấp."

"Báo cáo trưởng quan, giám sát thấy hơn mười tân sinh tim đập quá nhanh, thể lực nhanh chóng giảm sút, khả năng không tiếp tục được."

"Báo cáo trưởng quan, giám sát đến hơn mười người tân sinh tim đập quá nhanh, thể năng cấp tốc giảm xuống, khả năng vô pháp tiếp tục."

"Báo cáo trưởng quan ——"

Các trợ giảng lần lượt báo cáo dữ liệu được theo dõi bởi thiết bị đo lường vật lý, thời thời khắc khắc chú ý tình trạng của các tân sinh viên.

"Ừ, cho bọn họ bổ sung năng lượng trước đi, sau đó gọi đội y tế lại đây." Các huấn luyện viên nhìn quen rồi cũng không bất ngờ.

Nhiều người trong nhóm sinh viên năm nhất lần đầu tiên tiếp xúc với khối lượng vận động lớn như vậy, không chịu đựng là điều đương nhiên, sau này sẽ dần dần thích ứng.

Mọi người ở đây đều là như vậy.

Hơn 300 Omega hỗ trợ lẫn nhau, nghiến răng cố gắng duy trì tốc độ không đổi giống như Thẩm Ngôn.

Tốc độ của bọn họ không nhanh bằng thanh niên, nhưng cũng không chậm, ở vòng thứ nhất, bọn họ lần lượt bỏ lại phía sau rất nhiều alpha và beta, ngoại trừ mấy chục người thể lực hơi yếu, còn lại hơn trăm người nắm chắc vị trí ở hàng giữa sân tập.

Họ vô cùng biết ơn khóa đặc huấn của trường quân đội, giúp cho họ làm quen với những khóa huấn luyện khắc nghiệt này.

Nếu đổi thành lúc mới đến, chưa nói đến 20km, chạy 5km cũng đủ làm bọn họ ói mửa, bủn rủn tay chân, hoàn thành không nổi huấn luyện.

Lúc trước báo danh có tận mấy chục nghìn Omega, sau khi đặc huấn kết thúc, chỉ còn lại 300 người bọn họ.

Có người bị đào thải, có người không thể kiên trì, có người thể lực hạn chế, có người vì gia đình, thanh danh các loại nguyên nhân lần lượt rời đi, chỉ còn lại không đến một phần trăm.

Phải kiên trì, nhất định phải kiên trì!

Để mọi người thấy rằng Omega, cũng giống như alpha và beta, vẫn có thể sống sót qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt trong Học viện quân sự số một.

Mồ hôi chảy xuống thái dương, thành dòng chảy xuống cổ, thấm đẫm bộ quân phục xanh đậm.

Hơi thở nặng nề giống như ống bễ bị hỏng, vang vọng rõ ràng ở bên tai, mũi giống như bị thứ gì đó chặn lại, hít thở khó khăn đến mức phải há miệng mới thở được, thậm chí cả lồng ng.ực cũng bắt đầu căng cứng.

Trên mặt nóng bừng, đầu choáng váng, hai chân nặng như chì.

Rất mệt, cực kì khát, muốn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Omega giơ tay lau đi giọt mồ hôi sắp chảy xuống mắt, trong tầm mắt mờ mịt, họ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh vượt qua hết người này đến người khác.

Đôi chân của thanh niên thon dài hữu lực, thân hình nghiêng về phía trước, bộ chiến phục dưới cơn gió thổi qua ôm sát vào người, lộ ra vòng eo thon gọn.

Động tác chạy của cậu chuẩn mực và theo tiết tấu, cứ như vậy giữ nguyên tốc độ, bỏ lại những alpha kiêu ngạo không ai bì nổi ở phía sau, nhưng bản thân cậu lại chẳng quan tâm, vẫn luôn hướng về phía trước, không bao giờ nhìn lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Ngôn, dường như vô hạn tiềm năng trong bọn họ bị đánh thức.

Ánh sáng của Omega đang ở phía trước, sẽ chờ bọn họ ở vạch đích!

"Mọi người cố gắng lên, đã đi được nửa chặng đường rồi." Ân Nam rũ bỏ mồ hôi trên ngọn tóc, cố gắng điều chỉnh hơi thở, trên mặt tràn đầy quyết tâm.

"Hãy nhìn những alpha và beta đã bị chúng ta vượt qua, chúng ta nhất định phải kiên trì!"

"Đúng vậy, cố lên."


"Cố lên!"

Các Omega động viên lẫn nhau, đồng thời lấy ra dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng cho cơ thể.

Thể chất của bọn họ kém hơn so với Alpha, dịch dinh dưỡng là vật phẩm cần thiết.

Với sự kiên trì liên tục, cơ thể vốn đã kiệt sức đột nhiên dường như đã vượt qua một ngưỡng cửa nào đó, cơ thể kiệt sức lấy lại được sức lực.

Không sai, rất nhiều người trong số bọn họ đã vượt qua giới hạn của bản thân.

Có lẽ, giới hạn tiếp theo cũng không còn xa.

Ba mươi phút sau, nhóm học viên quân sự nhanh nhất đã bước vào vòng cuối cùng của sân tập, sắp nghênh đón bình minh chiến thắng.

Có khoảng 30 đến 40 người trong số họ, tất cả đều là những người ưu tú nhất của tầng lớp tinh anh, là con cưng của trời, ai nấy kiêu ngạo bức người, nhưng lúc này họ đã gần đến giới hạn thể lực, cũng không còn thừa sức lực để lo cho hình tượng bản thân.

Tất cả đều thở hồng hộc, mặt đầy mồ hôi, tóc bết thành sợi, quân phục ướt sũng, lộ ra những đường cơ rắn chắc, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều.

Chỉ có Thẩm Ngôn là ngoại lệ.

Ngũ quan tinh xảo của Omega đẫm một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh mặt trời càng trở nên rõ ràng không tì vết, hơi thở của cậu vẫn vững vàng, trước sau duy trì tốc độ, bộ dạng hết sức chuyên nghiệp.

Những thiên tài trong ban tinh anh trong lòng cũng khó nén khiếp sợ.

Đây thực sự là một Omega luôn có thể chất yếu đuối sao?

Thoạt nhìn so với bọn họ còn mạnh mẽ hơn.

Thể lực như vậy... Quả thực là một con quái vật.

Tiến vào vòng cuối cùng, khoảng cách giữa những người này cũng ngày càng tăng, nhiều người càng thở càng nặng nhọc, thể lực gần đến giới hạn nhưng ai cũng phải nghiến răng kiên trì.

Hiện tại xếp hạng trước nhất là năm người Thiệu Tinh Lan, Ứng Bác Thần, Giang Diệp, Tạ Văn Quang và Thẩm Ngôn, theo sau là bảy hoặc tám alpha cách nhau ít nhất một km, phía sau bọn họ là hơn mười học viên quân sự thưa thớt.

Trong khi những người khác đang kiệt sức và chỉ muốn hoàn thành khóa huấn luyện thì Thiệu Tinh Lan và Ứng Bác Thần, hai Alpha đỉnh cấp tỏa sáng trong cuộc giao lưu, đang chiến đấu như điên để giành vị trí đầu tiên.

Hai thiếu niên cao lớn 18 tuổi chen chúc trên cùng một đường đua, vai thỉnh thoảng va vào nhau dữ dội, nếu không có lệnh cấm cố ý gây thương tích trong quá trình tập luyện, nhiều người còn lo họ đã sớm đánh nhau!

Cho dù hiện tại cũng không nhường một tấc.

Một khi một người xông lên phía trước, người kia sẽ dốc toàn lực để đuổi kịp đối phương, hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, cạnh tranh còn kịch liệt hơn cả trận đấu chính thức.

Thiệu Hành Lan có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của hắn, tiếng hít thở nặng nề từ lồng ng.ực, màng nhĩ đập liên hồi như một chiếc ống thổi bị vỡ.

Chẳng qua, Ứng Bác Thần cũng như vậy.

Hai người đều đạt tới cực hạn rồi.

Mồ hôi chảy xuống lông mi của thiếu niên, đôi mắt hổ phách tức khắc cảm thấy một trận đau đớn, dần mờ đi, khi hắn giơ tay lên, một dòng suối rơi xuống, miệng đầy vị mặn.

Nóng quá.

Mặt y nóng bừng, cổ cũng như đổ lửa, máu toàn thân đang sôi sục.

Mệt mỏi quá.

Cơ bắp đau nhức tựa như không phải của mình, nặng như đeo trì, mỗi lần nhấc chân lên là một gánh nặng.


Thiếu niên quý tộc chưa từng trải qua huấn luyện chỉ có thể dựa vào sự kiên trì để tiếp tục, thậm chí còn không còn sức để buông lời đối chọi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, y sẽ không cho Alpha đáng ghét đi quấy rối anh trai Thẩm Ngôn.

Anh trai Thẩm Ngôn là của y!

Đáy mắt thiếu niên hiện lên một mạt tàn nhẫn, lại lần nữa cắn răng tăng tốc độ.

Lúc này Ứng Bác Thần cũng khó chịu không kém.

Sức bật bùng nổ là điểm mạnh của hắn, nhưng sau một thời gian dài vận động thể chất như vậy, lợi thế này đã không còn nữa, mỗi lần vượt qua đối thủ, cậu chàng đều phải nỗ lực tăng tốc rồi lại tăng tốc!

Cậu chàng cũng không ngờ tới, một thiếu niên quý tộc thoạt nhìn chưa từng ăn khổ lại có ham m.uốn chiến thắng mãnh liệt như vậy.

Mỗi lần cậu chàng vượt qua đối phương, lại lập tức bị đuổi kịp, đúng là cắn dai như đỉa đói.

Hai chân nặng đến mức hắn khó có thể nhấc lên được, toàn bộ cơ bắp trên người Ứng Bác Thần đều căng thẳng, liều mạng mà lao về phía trước, chỉ để giành được cái ước định kia, khiến cho y không thể quấy rầy Thẩm Ngôn được nữa!

Nhất định phải thắng. hai Alpha đồng thời nghiến chặt răng.

Một ngàn mét cuối cùng.

Hai người giống như tâm linh tương thông, đồng thời gia tăng tốc độ.

Sức mạnh bùng nổ của Alpha đỉnh cấp vào lúc này được thể hiện đầy đủ, các đường cơ phồng lên, từng centimet trên cơ thể đều đang chuẩn bị cho cuộc chạy nước rút.

Hai đôi chân dài di chuyển nhanh chóng, cánh tay vung lên với tốc độ cao, dùng sức lực cuối cùng lao về phía trước, tốc độ tăng lên đến cực hạn!

Các học viên phía sau đều choáng váng.

Đây chỉ là huấn luyện sớm, một hạng mục phải thực hiện vào mỗi buổi sáng, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, dù làm tốt cũng không có điểm thưởng hay phần thưởng gì.

Kế tiếp còn có các khóa học khác như lớp chiến đấu, bây giờ mà hao hết thể lực, chương trình học tiếp theo học thế nào?

Chính là hai Alpha phía trước quả thực đang liều mạng!

Các huấn luyện viên của lớp ưu tú cũng chú ý tới, vẻ mặt có chút ngưng đọng, yêu cầu trợ giảng thông báo cho nhân viên y tế để chuẩn bị trước.

500 mét.

Ứng Bác Thần tạm thời dẫn trước, nhưng lại sắp bị Thiệu Tinh Lan vượt qua, người đứng thứ ba phía sau hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của họ.

200 mét.

Hệ thống đo lường cơ thể bắt đầu cảnh báo, tim hai người đang đập quá nanh, phải nhanh chóng chậm lại để giữ cho họ ở trạng thái bình tĩnh.

100 mét.

Thiệu Hành Lan vọt lên phía trước, lông mày và hốc mắt đều ướt đẫm mồ hôi, đau nhức khiến hắn nhắm mắt lại, hắn chỉ biết mình nhất định phải thắng!

Tiếng gió vụt vụt qua tai, phía sau là tiếng hít thở nặng nề của Ứng Bác Thần.

Chàng trai chặn đường chạy của đối thủ trước mặt, kiên quyết trấn áp cơ hội của đối phương, đồng thời dùng toàn lực lao về đích——

Với một tiếng bíp, tên của hai người hiện lên trên màn hình ánh sáng khổng lồ, kèm theo một giọng nói điện tử:


Vị trí thứ nhất: Thiệu Tinh Lan (ban tinh anh), thời gian: 38 phút 26 giây 23

Vị trí đầu tiên: Ứng Bác Thần (ban tinh anh), thời gian: 38 phút 26 giây 54

Hai người chỉ kém nhau nửa giây.

Bọn họ đồng thời xuất phát trên cùng một đường băng, hai bên đến và đi, không nhượng bộ nhau, thế mà lại có thể duy trì sự nhất quán trong suốt chặng đua nước rút.

Thiệu Tinh Lan không quan tâm đôi mắt ướt mồ hôi, dùng đôi mắt kích động đến phiếm hồng nhìn về phía màn hình lớn.

Y thắng!!

Niềm vui khôn tả trào dâng từ tận đáy lòng, nụ cười rạng rỡ nở trên môi thiếu niên, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt đẫm mồ hôi khiến Alpha đỉnh cấp chưa thành niên tràn đầy sự quyến rũ.

Không sai, lúc này Thiệu Hành Lan quả thực rất chật vật, nhưng đồng thời lại được rất nhiều học viên quân sự kính trọng, từ trận đấu giao lưu ngày hôm qua đến buổi huấn luyện buổi sáng hôm nay, thực lực của chàng trai trẻ đều là rõ như ban ngày.

Hai người này... mạnh thật đấy! các tân sinh viên cảm thán trong lòng.

Huấn luyện viên lớp tinh anh cũng lộ ra thần sắc vừa lòng.

Mặc kệ là do tính hiếu thắng của Alpha hay là nguyên nhân khác, thành tích này thực sự lóa mắt, không nghĩ tới năm nay thực lực của tân sinh quả thực không tồi, thiếu chút nữa đã phá kỷ lục.

Song, ánh mắt ông dừng lại ở Omega cách đó không xa, người vẫn đang tiến lên với tốc độ đều đặn, ừm, Thẩm Ngôn. Thể năng của cậu có lẽ mới là mạnh nhất.

Huấn luyện viên đánh dấu trọng điểm trên mấy cái tên.

Huấn luyện tuần này chủ yếu là để kiểm tra nền tảng của tân sinh viên, xem ra chỉ riêng buổi tập sáng ngày đầu tiên đã khiến ông bị bất ngờ lớn

Thật không tồi, hy vọng có thể tiếp tục duy trì.

Nghe thông báo vang lên khắp khán giả, tất cả Omega cũng dồn ánh mắt về phía Thiệu Tinh Lan, khi đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy đường nét cơ bụng rắn chắc ẩn hiện dưới bộ đồng phục chiến đấu ướt át của Alpha, tản ra hormone mãnh liệt làm ai nấy đều đỏ mặt.

Lúc này, bọn họ mới cảm nhận được rõ ràng sức hấp dẫn của Thiệu Tinh Lan.

Sự trẻ trung và gợi cảm của tuổi trẻ cùng tồn tại, còn có sự kiêu ngạo không chấp nhận thua cuộc của Alpha đỉnh cấp, so với Hạ Lăng, người được mệnh danh là đóa hoa cao lãnh, mỗi người lại có những ưu điểm riêng.

Thiệu Tinh Lan căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của bất luận kẻ nào, hắn y phút này chỉ nghĩ được là: Ứng Bác Thần rốt cuộc không thể quấy rầy anh trai Thẩm Ngôn được nữa!

Điều này còn khiến y vui sướng hơn cả việc giành được hạng nhất toàn trường.

Di chứng sau khi chạy nước rút tốc độ cao là rất rõ ràng, dù thiếu niên lấy chạy bộ làm đệm nhưng khi dừng lại từ trạng thái nhanh, y vẫn cảm thấy chóng mặt không thể kiểm soát, kèm theo là những cơn buồn nôn, chân thì đau nhức đến mức không thể đứng dậy được, hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất.

Nhân viên y tế kịp thời đỡ được y, dùng lều trại đơn giản tạo thành một không gian khép kín.

Dung dịch dinh dưỡng, thuốc làm mát, thuốc an thần và các thiết bị trị liệu thay phiên cấp cứu cho Alpha đang kiệt sức.

Chờ Thiệu Tinh Lan bình phục, Thẩm Ngôn cũng đã hoàn thành huấn luyện, đang ngồi trên bậc thang ngoài đường đua, chậm rãi bình ổn nhịp thở.

Cậu duy trì tốc độ không đổi từ đầu đến cuối, chỉ coi đây là buổi tập luyện buổi sáng bình thường, cuối cùng xếp thứ 4, với thời gian 41 phút 34 giây và 11 giây.

Đáng sợ nhất chính là, so với những Alpha sức cùng lực kiệt nằm lăn ra đấy, cậu thoạt nhìn nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều.

Không có chật vật như những người khác, Omega chỉ là hô hấp dồn dập hơn một chút, ở đoạn chạy cuối cùng dần điều chỉnh, lại bổ sung hai ống dịch dinh dưỡng liền giống như không có việc gì mà ngồi ở một bên.

Dựa vào.

Đây quả thực là quái vật!

Omega thể lực không tốt sao?

Đối với Thẩm Ngôn thật là một trò đùa.

Thiệu Tinh Lan không màng lời khuyên của nhân viên y tế, khập khiễng ngồi xuống bên cạnh thanh niên, ngọt ngào gọi, "Anh trai Thẩm Ngôn."

Quần áo ướt đẫm mồ hôi bị thay ra, lúc này Alpha một bộ dạng thoải mái sạch sẽ, lại khôi phục hình tượng thiếu niên quyền quý.

Nhiệt độ trên mặt cậu còn chưa tan đi, gò má trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt màu hổ phách trong suốt sáng ngời, bên trong phản chiếu đều là hình bóng của Omega, thoạt nhìn ngây thơ lại đáng yêu.


Nhưng mà hắn vai rộng eo thon, dáng người cơ bắp rõ ràng đều nói rõ ràng đây kì thật là một Alpha đỉnh cấp, đôi chân thon dài thả tùy ý trên bậc thang tràn ngập sức mạnh.

Chẳng qua là do khuôn mặt của hắn cực có tính mê hoặc, thường khiến cho người khác bất giác mà xem nhẹ hắn.

"Thân thể đỡ hơn chưa?" Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt phiến hồng của hắn, tử mâu dưới ánh nắng chiếu rọi gần như phát sáng, so đá quý thượng hạng còn muốn lộng lẫy hơn.

"Khá hơn nhiều rồi." Đôi mắt Thiệu Tinh Lan cong lên độ cung đẹp mắt, giọng nói mềm mại làm nũng: "Nếu không thì anh trai Thẩm Ngôn sờ thử mặt ta đi, không còn nóng nữa rồi."

Vừa nói, y vừa đưa khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại gần, hàng mi dài khẽ run lên, bộ dáng cầu xin được chiều chuộng.

Thẩm Ngôn do dự một cái chớp mắt, giơ tay chạm vào khuôn mặt y.

Xúc cảm bóng loáng tinh tế giống như đá cuội, làn da thiếu niên căng tràn sức sống, mà nhiệt độ xác thật đã không còn đáng lo ngại.

Thiệu Tinh Lan hô hấp hơi dồn dập, có lẽ là vừa vận động xong, đầu ngón tay của Thẩm Ngôn đầy ấm áp, mang đến xúc cảm không thể xem nhẹ.

Y phi thường hưởng thụ động chạm của đối phương, chỉ đáng tiếc thời gian quá ngắn.

Chỉ có điều, y hiện tại có được cơ hội cùng đối phương ở một chỗ.

Vị trí hạng nhất lần này không chỉ đánh bại Ứng Bác Thần mà còn cho y rất nhiều thời gian, trong lúc bọn họ đang ngồi đây, hàng vạn tân sinh viên vẫn còn đang kiên trì trên sân tập.

"Anh trai Thẩm Ngôn lợi hại quá." Thiệu Tinh Lan dùng sùng bái ánh mắt nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thể lực của anh trai mới là mạnh nhất cái kia, so với tất cả mọi người đều mạnh hơn. Không giống em, cho tới bây giờ chân vẫn còn đau."

"Bả vai cũng bị Ứng Bác Thần va vào đau lắm, cậu ta xuống tay thật sự tàn nhẫn quá." Thiếu niên xoa xoa bả vai, nhẹ giọng hít hà một hơi, không dấu vết mà ở trước mặt người mình thích chèn ép đối thủ cạnh tranh.

Thẩm Nghiên nghĩ tới hành vi háo thắng của hắn hai ngày nay, sau khi suy nghĩ lại nhắc nhở: "Tinh thần lực của cậu rất không ổn định, kỳ thực trong cuộc tranh tài cũng không cần phải chiến đấu đến mức độ đó. Giống với buổi tập luyện buổi sáng hôm nay vậy, đây chỉ là một bài tập hàng ngày. Luyện tập và chiến thắng là quan trọng, nhưng cơ thể còn quan trọng hơn."

"Thực xin lỗi anh trai Thẩm Ngôn, em đã khiến anh lo lắng rồi."

Thiệu Tinh Lan rũ mắt, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà ngữ khí lại lộ ra sự kiên định: "Chỉ là, em không thể thua, thua sẽ không có cơ hội."

?

Thẩm Ngôn nghi hoặc mà nhìn y, thế nhưng thiếu niên lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cậu, đem đầu chậm rãi dựa vào trên vai đối phương, cảm nhận được đối phương vẫn chưa cự tuyệt, khóe môi liền nhếch sung sướng.

"Anh trai Thẩm Ngôn, em mệt mỏi quá, còn hơi choáng váng nữa... Cho em dựa vào một chút được không?"

Sau khi được cho phép, Thiệu Tinh Lan càng ôm chặt cánh tay cậu, nhắm mắt lại cười ngọt ngào, giọng nói cũng vừa mềm vừa ngọt ngấy giống như mật ong.

"Em thích anh trai Thẩm Ngôn lắm."

"Thật sự rất thích."

Cơ thể hơi căng thẳng của Omega thả lỏng, cậu liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ say trên vai mình.

Alpha trên mặt vẫn còn có chút trẻ con, lông mi dài buông xuống mí mắt, tản ra một cái bóng nhỏ, khóe môi ngậm nụ cười, thoạt nhìn rất ngoan.

Hô hấp của y cũng dần trở nên bình ổn.

Nhanh như vậy đã ngủ rồi?

Thẩm Ngôn trong mắt hiện ra một chút kinh ngạc, thực mau liền nhu hòa xuống, xem ra y quả thật đã quá mệt mỏi rồi.

Tuy rằng tính hiếu thắng rất mạnh, nhưng không thể không thừa nhận, thiếu niên rất có nghị lực, thực lực cũng không tồi.

Cậu vốn không nghĩ tới một thiếu niên quý tộc chưa từng ăn qua khổ có thể kiên trì đến bây giờ.

Không quá mấy năm nữa, thiếu niên sẽ trưởng thành đến trình độ khiến người ta kinh ngạc.

Ứng Bác Thần nhìn về phía hai người, lông mày rậm nhíu lại, trong lòng tức giận lại chua xót, chỉ hận không thể đến sân tập chạy thêm hai vòng nữa.

Thiệu Tinh Lan cũng thật giỏi giả vờ!

Y trước mặt Thẩm Ngôn và trước mặt người khác quả thực là hai con người không liên quan.

Ai có thể ngờ rằng tên alpha với ánh mắt âm lãnh, khí thế bức người, một hai phải cùng người khác đấu đến ngươi chết ta sống lại có thể ở trước mặt Omega mình thích thu lại toàn thân gai nhọn cùng nanh vuốt, ngoan ngoãn như một bé mèo con ngửa bụng làm nũng đâu?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi