MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Cơn mưa to đã trút xuống gần ba canh giờ, mặc dù cơn gió lớn giống như chẳng biết mệt mỏi, tựa như đang gầm thét, thế nhưng mưa rơi cũng dần dần yếu đi.

Qua một lúc lâu Từ Bang Ngạn cũng không nói gì, hắn ta không nhìn Tô Mị, chỉ say sưa nhìn ra ngoài cửa xe.

Bầu trời vẫn tối đen như cũ, giống như một cái nồi nặng nề úp lên đỉnh đầu, nặng nề đến mức khiến người khác không thở nổi.

Tô Mị không biết hắn ta có thể đáng tin được bao nhiêu, nếu như hắn ta làm ầm ĩ đến Tô gia thì phải làm thế nào mới phải? Nhưng nghĩ lại, ầm ĩ thì ầm ĩ, dù sao thì cũng sẽ không có người nào chạy đến Tấn Vương phủ chất vấn.

Từ trước đến nay phụ mẫu vẫn yêu thương mình, có lẽ việc này cứ qua loa lừa gạt cho xong là được.

Nghĩ như vậy, nàng nhìn thấy Từ Bang Ngạn im lặng nở nụ cười.

Nụ cười kia lộ ra vẻ đã sáng tỏ, còn có một chút bất đắc dĩ, hắn ta nói: “Ta và nàng cùng nhau quay về Tô gia, nàng ngay cả chào hỏi cũng không thèm mà đã chạy, cho dù nàng có uất ức bao nhiêu thì trưởng bối của Tô gia cũng nhất định sẽ phạt nàng, ta giúp nàng van nài.”

Tô Mị từ chối: “Ta sẽ giải thích cho người trong nhà hiểu, giờ ngươi không cần phải chạy loạn theo ta nữa, người nhà của ngươi chắc chắn cũng đang tìm ngươi ở khắp nơi. Yến Nhi, nói với phu xe đi, đưa Từ công tử về phủ trước.”

Từ Bang Ngạn do dự một một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tiểu Mị, nàng thấy chuyện hôn sự của chúng ta như thế nào?”

Tô Mị không trả lời mà hỏi lại: “Nếu như chúng ta không đính hôn, ngươi sẽ để ý ta như vậy sao?”

“Nàng và ta đã đính hôn, giả thuyết này căn bản không tồn tại.” Từ Bang Ngạn lắc đầu nói, “Chuyện đã xảy ra rồi, lại hỏi “Nếu như”, “Nếu” thì có ý nghĩa gì chứ?”

Tô Mị cúi đầu không nói, một lát lâu sau mới thở dài, “Rất có lý, vấn đề ta hỏi rất ngu ngốc.”

Trong xe lại yên tĩnh như cũ.

Có lẽ là không khí này khiến cho Từ Bang Ngạn khó mà chịu đựng, thế nên chưa tới cửa nhà là hắn ta đã nhảy xuống xe ngựa, trước khi chia tay, hắn ta nói: “Khi biết được tổ mẫu định nàng cho ta, ta rất vui vẻ.”

Một cái lồng châu chấu được bện bằng nhánh liễu được ném vào trong cửa sổ, “Món đồ chơi nhỏ không đáng tiền, cầm chơi đi.”

Tô Mị gọi: “Đừng để ý ta nữa, ngươi nên để ý việc học đi, thi Hương nhất định phải đạt kết quả cao đó!”

Từ Bang Ngạn không quay đầu lại, nhẹ nhàng khoát tay áo.

Trong cơn mưa gió, bóng lưng của hắn ta có chút phiêu diêu.

Màn xe rủ xuống, xe ngựa quay đầu chạy về hướng ngược lại, rất nhanh đã biến mất sau màn mưa mênh mông, cuối cùng còn bóng dáng.

Giằng co một vòng lớn, khi về đến nhà đã gần đến giờ Dậu.

Bên trên cửa trong, bà mụ nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, đại phu nhân và đại lão gia đều bị gọi đến thượng viện rồi, lệnh cho đại tiểu thư khi nào về phải lập tức đến. Cẩn thận chút, lão nô nhìn thấy sắc mặt của người chuyển lời không được tốt cho lắm.”

Tô Mị thầm than, e là phải đón tiếp một trận bão khác rồi.

Quả nhiên, vừa vào đến thượng viện nàng đã thấy bầu không khí căng thẳng, tiểu nha hoàn vén rèm nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tổ mẫu ngồi xếp bằng trên giường lớn, nghiêm mặt không nói một lời, phụ thân và mẫu thân ngồi ở trên ghế dựa phía dưới theo thứ tự, sắc mặt phụ thân còn nhìn được chứ mẫu thân thì hai mắt đã đỏ bừng, dễ thấy là đã khóc một trận.

Tim của Tô Mị khẽ run lên, tự nhiên bỗng cảm thấy áy náy, không nói hai lời lập tức quỳ gối xuống trước sảnh.

Tô lão phu nhân chợt vỗ bàn một cái, “Nhìn coi chuyện tốt mà con làm kìa, con đây là đang chà đạp lên thể diện của Từ gia! Con quả thật đã đắc tội Từ gia từ trên xuống dưới, con đã từng nghĩ tới sau này chưa?”

Tô Mị biết tổ mẫu đang nổi nóng, cũng không dám cãi chày cãi cối, chỉ cúi đầu yên lặng chịu đựng cơn tức giận của tổ mẫu..

“Niếp Niếp.” Mạnh Thị đau lòng gọi một tiếng, lau nước mắt nói, “Lão phu nhân, người cũng không thể chỉ trách đứa trẻ nhà con được, nếu không phải Vương Lan Nhi nói những lời hồ đồ bừa bãi thì Niếp Niếp cũng sẽ không quên cấp bậc lễ nghĩa.”

Tô lão phu nhân thở dài: “Phàm là có một đứa trẻ xuất sắc thì nội bộ mấy nhà có thể thanh tịnh sao? Nhà ta không nạp thiếp nhưng nhà khác thì nạp rất nhiều. Chỉ là một đứa em họ không danh không phận, nếu như ngay cả chút mưu tính thủ đoạn này cũng không có thì cuộc sống về sau của con ở Từ gia sẽ không mấy dễ chịu.”

“Vậy thì không phải sinh sống ở Từ gia nữa.” Tô Mị ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu ánh nến sáng rực, giống như hai ngọn lửa cháy hừng hực, “Vương Lan Nhi có thể nói ra lời nói kia, nếu như không phải không có đầu óc thì chính là ỷ vào việc có người làm chỗ dựa nên chẳng đặt Tô gia vào mắt.”

Mạnh Thị phụ họa nói: “Lẽ ra Vương Lan Nhi phải nhận lỗi với Niếp Niếp mới đúng, thế nhưng con dâu nghe thấy ý tứ nói gần nói xa của Từ phu nhân, ngược lại trách Niếp Niếp hiểu lầm cháu gái của bà ta, chuyện bé xé ra to làm hỏng mất thọ yến của Từ lão phu nhân.”

“Khi gặp chuyện không thể nào một mực trách người khác được, trước tiên phải xem lại xem lời nói và hành động của bản thân xem có phải là không thích đáng hay không.” Tô lão phu nhân nhìn về phía Tô Mị, “Cái này không giống với điệu bộ thường ngày của con, con không phải là người không nhìn vào hoàn cảnh mà nổi nóng với người khác, nói, có phải là cố ý làm lớn chuyện hay không?”

Trong lòng Tô Mị lại run lên, càng thêm thấp thỏm, lẩm bẩm nói: “Cháu gái chưa từng thấy qua người nào làm ra vẻ như vậy, trong lúc nhất thời tức đến mức đầu óc mê muội…”

Mắt thấy sắc mặt của lão phu nhân càng thêm khó coi, Mạnh Thị vội vàng nháy mắt với chồng mình.

Tô Thượng Thanh hiểu ý: “Trên mặt đất lạnh lắm, trước tiên cứ đứng dậy rồi nói tiếp. Niếp Niếp, buổi trưa đã dùng cơm chưa vậy?”

“Chưa ạ.” Tô Mị không dám đứng dậy, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống.

“Hai đứa các con, hừ!” Tô lão phu nhân trợn mắt nhìn con trai một cái, rốt cuộc cũng đau lòng cho cháu gái đã đói bụng cả một ngày, “Ăn hai phần bánh ngọt lót dạ trước đi. Ta hỏi con, cả một buổi trưa con làm gì?”

Tô Mị dừng tay lại, trong chốc lát đã bình tĩnh lại.

“Con bàn chuyện mở cửa hàng hương liệu, trùng hợp nói chuyện làm ăn với Tấn Vương phủ, sau đó con đi đến vương phủ và gặp mặt ma ma quản sự.”

Nàng nói xong, trong phòng vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng xào xạc của hạt mưa rơi vào bên trên song cửa sổ.

“Tấn, Tấn Vương phủ?” Tô Thượng Thanh không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt, “Bản lĩnh của con lớn thật!”

Mạnh Thị cũng giống vậy, không thể tin được: “Bàn chuyện mở cửa hàng nửa ngày luôn sao?”

Tô Mị nghĩ rất kĩ rồi, về sau nàng không thể ít đi ra ngoài được, không thể nào che giấu nổi thì không bằng sớm nói để trong lòng họ biết được sự thật.

“Nếu thấy thích hợp thì bàn tiếp, tiêu xài bạc tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn.” Tô Mị cười hì hì nói: “Hơn nữa còn mua bán lớn với Tấn Vương phủ, tốt biết bao nhiêu.”

Tô lão phu nhân lạnh lùng nói: “Không tốt chút nào, Tô gia không làm ăn với Vương phủ.”

Tô Mị không hiểu: “Vì sao chứ?”

“Phụ thân của con là quan văn, là thanh lưu, không kết đảng, không giao quyền quý, đây là căn bản lập thân của Tô gia!” Tô lão phu nhân trầm giọng nói, “Một khi chuyện này truyền đi, không ai quan tâm chân tướng như thế nào, sẽ chỉ nói mua bán là giả, hối lộ mới là thật, nói phụ thân con mượn cơ hội kết thân với Tấn Vương!”

Trong lòng Tô Mị ra sức hô to, cho dù kết thân thì sao? Dù sao cũng tốt hơn là mất mạng!

Nhưng nàng không dám nói.

Tô Thượng Thanh điềm đạm nói: “Thiếu tiền thì cứ nói với mẫu thân của con là được rồi, ta không đồng ý cho con mở cửa hàng, dứt khoát sang tay cho người khác đi.”

Tô Mị ấp a ấp úng nói: “Không được, đã bàn bạc với vương phủ xong rồi, tháng này bắt đầu cung cấp hàng hóa rồi, còn cho con phân phối hương liệu nữa.”

Mí mắt của Tô lão phu nhân vừa nhấc, ánh mắt đã có chút bén nhọn: “Chuyện cửa hàng thì để qua một bên trước đi, ta và phụ thân con sẽ xử lý. Một tháng này không cho phép con ra khỏi cửa viện, tự kiểm điểm bản thân lại cho tốt đi.”

Tô Mị kinh hãi, một tháng sau chính là ngày xét nhà: “Tổ mẫu…”

“Ra ngoài!”

Bà mẫu nổi giận, mặc dù trong lòng Mạnh Thị thương con gái nhưng cũng không dám cầu xin giùm nàng, đành phải trơ mắt nhìn con gái lau nước mắt.

Ngừng một lát, Mạnh Thị mới nói khẽ: “Niếp Niếp không tốt, về sau con dâu sẽ quản nghiêm hơn, lão phu nhân tuyệt đối đừng tức giận. Từ gia… Hôm nay khi quay về đã ầm ĩ không được vui với Từ phu nhân, có cần con dâu tới tận cửa nhận lỗi không”

Tô lão phu nhân hừ lạnh nói: “Nhận lỗi cái gì? Không đi! Chuyện nào ra chuyện đó, hành vi của Niếp Niếp không thích đáng nhưng khuê nữ kia cũng chẳng phải là người tốt lành gì, mụ già này thấy nhiều rồi. Huống hồ chúng ta là gả khuê nữ, không thể cúi đầu trước… bằng không thì Niếp Niếp đến nhà chồng sống lưng chẳng thẳng nổi.”

Nghe lời nói thấy bà mẫu vẫn che chở Niếp Niếp. Mạnh Thị đã yên tâm, nhưng lại lo lắng danh dự của con gái: “Hôm nay một mình con bé chạy đến Vương phủ, có khi nào sẽ bị người khác bàn tán không?”

“Tấn Vương gia là một tên bại liệt, người khác nói lung tung cũng không tạo thành lời đồn đại nào được.” Tô lão phu nhân nhẹ nhẹ xoa huyệt thái dương, dáng vẻ rất mệt mỏi: “Mấu chốt là làm sao vừa không chọc giận đến Vương phủ, vừa có thể khiến cho cái việc buôn bán này thất bại.”

Mạnh Thị đề nghị: “Nữ tế phái người chuẩn bị hậu lễ, dâng lên cho vương phủ, nói hôn sự của Niếp Niếp đã đến gần, thực sự không để ý đến chuyện cửa hàng buôn bán được.”

Tô lão phu nhân lắc đầu: “Không ổn, chờ ta suy nghĩ kỹ một chút, các ngươi lui xuống trước đi.”

Trận mưa kéo dài trọn một đêm, cho đến ngày hôm sau mới mây tạnh mưa ngừng, mặt trời chói lọi lại tiếp tục mọc trên trời cao.

Tô Mị bắt đầu điều hương, mặc kệ người nhà phản đối như thế nào, nàng cũng không có ý định thay đổi chủ ý.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, rèm vén lên, Tô Viện đong đưa quạt tròn tiến vào, nheo mắt nhìn Tô Mị nói: “Đại tỷ tỷ, hôm nay ta tiễn Từ nhị ca đi rồi.”

Tô Mị không trả lời.

“Ai ôi, hên là hôm nay tỷ không có đi, nếu đi thế nào tỷ cũng tức chết.” Vẻ mặt của Tô Viện căm giận bất bình: “Vương Lan Nhi kia, cứ gọi biểu ca biểu ca, khóc lưu luyến không rời.”

“Còn nói cái gì mà muội ở nhà chờ huynh trở về, cô mẫu và muội muội đã có muội chăm sóc, huynh đừng nhớ mong trong nhà, chỉ một lòng cố gắng, nói giống như nàng ta là thê tử của Từ nhị ca vậy.”

Tô Viện thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt như đang kìm nén cơn tức, vội nói: “Thế nhưng tỷ yên tâm, Từ nhị ca từ đầu tới đuôi cũng chẳng để mắt tới nàng ta chút nào đâu, là do Từ phu nhân buộc bọn họ nói chuyện.”

Tô Mị liếc nàng: “Hôm nay ngươi tới Từ gia, tổ mẫu có biết không?”

Da mặt Tô Viện cứng đờ: “Nhà ta không có cắt đứt qua lại với Từ gia, ta ngồi lại một chút cũng được.”

Nàng ta cười ngượng, ánh mắt đảo qua bàn đầy hương liệu, sau đó nhìn vào bên trên áo tơi, ánh mắt lập lòe: “Đại tỷ tỷ, tỷ thật sự làm ăn với Tấn Vương phủ sao?”

Tô Mị buông đũa hương trong tay ra, ra vẻ đáng tiếc: “Đã mò tới cửa vương phủ, thế nhưng đáng tiếc tổ mẫu và cha đều không đồng ý, còn kêu ta bán cửa hàng đi.”

“Thật là đáng tiếc, thế nhưng Tô gia chúng ta quy củ như thế, không còn cách nào.” Tô Viện đứng dậy nói: “Tỷ cứ bận rộn đi, ngày khác ta lại đến nói chuyện với tỷ.”

Lập tức tìm mẫu thân mình để thương lượng: “Tô gia không thể làm, Tôn gia có thể, bên ngoài Tổ gia sẽ không e ngại quan thanh của đại bá phụ.”

Tôn thị nhát gan, thường ngày đều nhìn ánh mắt của bà mẫu mà làm việc, thế nhưng vụ mua bán này thật sự cám dỗ người khác, suy nghĩ kĩ lại về phu quân không tiến bộ, nhà mẹ đẻ thì nịnh hót, chần chờ hai ngày, cắn răng giậm chân, cứng rắn rảo bước mạnh mẽ vào cửa sân của lão phu nhân.

Mà lúc này Tô lão phu nhân cũng đang đau đầu, Xảo Hương bên trong cửa hàng của tôn nữ tìm đến, nói khăn trải giường Tấn Vương phủ chọn mua đã đến để mười ngày sau giao hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi