MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Có thể khiến A Nhật Thiện không ồn ào cũng không làm khó mà rời đi luôn khiến Tiêu Dịch kinh ngạc hỏi: “Nàng đã dùng cách gì?”

Lời Tô Mị nói ba phần thật bảy phần giả, có thể hù dọa A Nhật Thiện không biết chuyện lại si tình, nhưng Tiêu Dịch thì sẽ tức giận.

Không ai thích có người ngấm ngầm sắp xếp chuyện của mình.

Tô Mị cười nói: “Thật ra thì không khó, đừng thấy ngoài mặt nàng ấy khí thế hung hăng, thật ra thì trong lòng nàng ấy rất thấp thỏm, chỉ sợ ngài hoàn toàn trở mặt. Ta chỉ khuyên nàng ấy, không có nam nhân nào lại thích nữ nhân làm loạn, tìm ngài làm càn, không bằng giải quyết chuyện minh ước giúp ngài.”

Tiêu Dịch không tin: “Nàng ấy coi nàng là kẻ thù, nếu có thể nghe như vậy thì không gọi A Nhật Thiện.”

“Dù sao ta khuyên nàng ấy chính là công lao của ta!” Tô Mị cười tủm tỉm, nằm trên đầu gối hắn, ngẩng đầu nói: “Nếu sau này ta phạm sai lầm, ngài không được mắng ta.”

Tiêu Dịch không khỏi bật cười: “Ta từng mắng nàng lúc nào?”

Tô Mị vòng tay quanh eo hắn, nói: “Nếu ta xảy ra mâu thuẫn với ngài, ngài sẽ làm theo lý, hay là giúp ta?”

“Còn phải hỏi vấn đề ngu xuẩn này sao?” Tiêu Dịch đưa tay ra ôm nàng vào ngực, bàn tay dùng sức xoa bóp ở trước ngực nàng, kề vào lỗ tai nàng, nói nhỏ: “Phàm là nàng mở miệng, ta chưa từng từ chối? Có lần nào không giúp nàng à? Đồ không có lương tâm, dám hỏi dò xét ta, coi chừng ta giận thật đấy.”

Tô Mị bị đau, lại không dám đẩy hắn ra, chỉ ôm cổ hắn, nước mắt lưng tròng nói: “Ta không phải là vắt mì, ngài dùng sức như vậy làm gì!”

Tiêu Dịch không khỏi mỉm cười, tay giảm lực, dặn dò: “Ngày sau chúng ta lên đường hồi kinh, đừng tiết lộ với người khác bệnh tật của ta chuyển biến tốt, bao gồm cả người Tô gia.”

Tô Mị nhớ lại lời mình an ủi mẫu thân, nhất thời chột dạ, không ngừng gật đầu, nói: “Đó là tất nhiên, bây giờ có rất nhiều đại cô nương, tiểu tức phụ ưỡn ngực dán lấy ngài, nếu họ biết ngài tốt lên thì không phải các cô nương ở kinh thành tranh nhau vỡ đầu để chui vào trong phủ ư.”

Tiêu Dịch cười khẽ: “Nói vậy thì trước đây ta không phải là hoàng tử không có tiếng tăm gì rồi.”

Hừ, sau này ngươi còn đứng trên cao ở triều đình, giữa ngàn suy nghĩ, có thể quyết định vinh nhục sống giết của tất cả mọi người, không biết khi đó ngài có thương tiếc ta không.

Tô Mị cụp mắt xuống, thầm thở dài.

Đảo mắt đã đến ba mươi tết, trong cung tổ chức gia yến, trừ mấy người bệnh yếu lâu năm không thể đến, thì tất cả dòng họ hoàng thất ở kinh thành dù có tình nguyện hay không đều phải tham gia.

Gia yến được tổ chức ở đại điện Trọng Hoa cung, phía bắc là kim long đại án của Thừa Thuận đế, bên phải là Thái hậu, bên trái là Vương Hoàng hậu. Bên dưới, hai bên xếp thành một hàng có mấy chục bàn tiệc.

Tô Mị đi theo Tiêu Dịch ngồi ở bàn đầu tiên bên phải.

Tuy nói là gia yến, nhưng không biết có phải Thừa Thuận đế thích náo nhiệt hay không, mà toàn là người, trừ con em tông thất, còn có một số đại thần hoàng thân quốc thích, còn có mấy quý tộc phiên bang, tỉ dụ như A Nhật Thiện.

A Nhật Thiện vừa thấy Tiêu Dịch thì ánh mắt sáng lên, cười tươi như hoa, nếu không phải Hòa Thạc Đặc Hãn ở bên cạnh dùng sức giữ lại thì đã nhào tới rồi.

Tô Mị nghĩ, người này đúng là không buông tha mỗi khi có cơ hội gặp mặt Tiêu Dịch.

Chừng giờ Dậu, theo tiếng trống nhạc khèn tiêu, đám người Thừa Thuận đế chậm rãi bước vào đại điện trong sự vây quanh của một đám cung nhân.

Tô Mị nhìn, hừ, cái người dè đặt đỡ cánh tay Thái hậu, mặc đồ đỏ, đầu cài trâm kim phượng, má lúm đồng tiền, vẻ ngoài xinh đẹp, mặt mũi thanh tú không phải Thạch Nhược Anh thì là ai?

Nhân lúc hành lễ, Tô Mị liếc A Nhật Thiện, quả nhiên, ánh mắt A Nhật Thiện nhìn Thạch Nhược Anh hết sức khó chịu.

Tô Mị thoáng cúi đầu xuống, nhàn nhạt cười, đến mức Thừa Thuận đế ở trên nói cái gì, nàng không nghe được một chữ.

Tiệc rượu là nghi thức, người tham gia không thể ăn ngốn nghiến để tránh mất thể diện. Hơn nữa thức ăn đã chuẩn bị xong từ lâu, để đến bây giờ đã nguội lạnh, tuy bề ngoài đẹp, nhưng mùi vị không được tốt lắm.

Tiêu Dịch không thích nói chuyện, rất ít động đũa, có người mời rượu hắn thì hắn cũng nhấp môi một chút rồi để xuống.

“Vương gia dùng bát cháo đậu đỏ nóng này đi, giúp ấm áp dạ dày rất tốt.” Thạch Nhược Anh đặt một bát sứ trắng nhỏ ở trước mặt Tiêu Dịch, gật đầu cười với Tô Mị, rồi lại dặn dò Tiêu Dịch: “Ngươi có dạ dày yếu, dễ lạnh, không thể ăn món lạnh, ta đặc biệt bảo phòng bếp của Thọ Khang cung nấu cháo, vẫn luôn ủ ấm cho ngươi.”

Tô Mị âm thầm nháy mắt với A Nhật Thiện, như nói: Nhìn xem, người ta thân thiết chưa kìa, biết nói chuyện chưa kìa, câu nói đầu tiên đã ám chỉ quan hệ với Tiêu Dịch không phải là bình thường, lại chỉ ra mình rất có thể diện ở bên cạnh Thái hậu, ngươi há là đối thủ của ta?

Sắc mặt A Nhật Thiện càng âm u.

Tiêu Dịch nói tiếng đa tạ, nhưng không có ý ăn.

Ánh mắt Thạch Nhược Anh lấp lánh, cố chấp cười nói: “Còn sợ ta bỏ thuốc hại ngươi à? Ban đầu là ai kéo vạt áo ta nói “Tỷ, làm đường chưng sữa đặc cho ta nữa đi”, hôm nay trưởng thành rồi, không thân thiết với ta nữa.”

Tô Mị ngạc nhiên, đánh giá hai người họ, còn có chuyện này nữa sao?

Tiêu Dịch nắm tay thành quyền che ở miệng, khẽ ho, nói: “Còn tấm bé không hiểu chuyện mà thôi, ngươi không đề cập tới ta cũng quên mất.”

“Ngươi đã quên, nhưng ta không quên được.” Thạch Nhược Anh cảm khái vô hạn, như than thở, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dịch chứa đựng tâm trạng phức tạp không cách nào nói rõ được: “Đó là quãng thời gian ta vui vẻ nhất, vô số lần tỉnh mộng vào đêm khuya, ta vẫn muốn chìm đắm trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.”

Tô Mị cầm ly rượu lên, mượn tay áo che, lén lắc đầu với A Nhật Thiện, lộ ra biểu cảm bi thương.

Tiêu Dịch nhức đầu xoa xoa mi tâm, nói: “Con người phải nhìn về phía trước mới có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Ta còn có cơ hội sống tốt sao?” Thạch Nhược Anh cười, đau thương nhàn nhạt bao phủ giữa hai lông mày: “Nếu có cơ hội quay lại một lần, ta tuyệt đối sẽ không nghe theo lệnh phụ thân gả cho… Từ khi rời kinh, ta không biết hai chữ “Vui vẻ” viết như thế nào.”

“Ngươi không biết viết thì ta dạy cho ngươi viết!” Một tiếng quát to vang lên trên đỉnh đầu, hai tay A Nhật Thiện chống nạnh, mặt đầy tức giận, nhìn chằm chằm Thạch Nhược Anh mắng: “Không phải trong vương triều các ngươi dương dương tự đắc về trinh tiết liệt phụ sao? Rõ ràng ngươi là quả phụ, không ở nhà ôm bài vị đóng cửa sống qua ngày, mà lại mặt mũi lòe loẹt chạy nơi này quyến rũ nam nhân, thật là không biết xấu hổ!”

Tô Mị thiếu chút nữa phun một hớp rượu ra ngoài, lúc này nàng đã cảm nhận được “Cậy mạnh” của A Nhật Thiện trong miệng Tiêu Dịch.

Thạch Nhược Anh bị chửi đến bối rối, sau mấy hơi thở thì kịp phản ứng, mặt “Đùng” một cái đỏ đến mang tai, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng ngại nơi đây nên không thể nổi giận.

Thạch Nhược Anh không biết chuyện minh ước, nên coi A Nhật Thiện là công chúa của bộ lạc bình thường mà phản bác: “Công chúa tức giận thật là vô lý, ta và Tấn Vương nói chuyện, Tấn Vương phi còn không giận, ngươi tức giận cái gì? Ngươi là khách nhân tôn quý của triều ta không sai, nhưng không thể tùy ý làm nhục chúng ta.”

Tô Mị ngẩn ra, người này quá lợi hại, tỉnh bơ đẩy mình ra cản súng, thuận tiện nâng cao cuộc cãi vã của hai người lên, ngươi và chúng ta lại nói ra bách tính hai nước!

Nhưng A Nhật Thiện vốn không nghĩ nhiều như vậy, A Nhật Thiện nóng tính, là một con lừa cần vuốt lông, nếu Thạch Nhược Anh nhận sai, nói đôi lời lời khen thì thôi, nhưng lại ngẩng cao đầu không chịu thua.

A Nhật Thiện nhìn gương mặt Thạch Nhược Anh tương tự Tô Mị bảy tám phần, cộng thêm gần đây đi hỏi thăm, vừa rồi Tiêu Dịch còn bao dung khuyên giải an ủi Thạch Nhược Anh…

Lúc này, A Nhật Thiện đã hoàn toàn tin lời Tô Mị nói, ghen tỵ và không cam lòng bùng lên trong nháy mắt.

Vì vậy, A Nhật Thiện giống như tiếng pháo tre vang lên ầm ầm bên ngoài, lập tức bùng nổ.

Một cái tát vung lên, A Nhật Thiện mắng: “Tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi là ai mà dám vô lễ với bổn công chúa, hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm người như thế nào!”

Thạch Nhược Anh lảo đảo ngã xuống đất, cùng lúc đó là tiếng loảng xoảng, bàn tiệc của Tiêu Dịch bị A Nhật Thiện hất tung lên trời, bát, đĩa, canh, thức ăn ào ào ụp hết lên người Thạch Nhược Anh, cứ thế biến một mỹ nhân đoan trang, xinh đẹp thành toàn thân là thức ăn, nước canh, nửa bên mặt còn có một dấu bàn tay sáng ngời.

Vừa chật vật vừa buồn cười.

Toàn bộ đại điện yên lặng giống như ngôi miếu hoang đổ nát, mọi người trố mắt nhìn nhau, á khẩu không nói nên lời, chỉ nghe thấy Thạch Nhược Anh nghẹn ngào khóc thút thít, còn có tiếng thở hổn hển của A Nhật Thiện.

Tô Mị thấy mà trợn mắt và hốc mồm, vô cùng vui mừng vì mình không va chạm chính diện với A Nhật Thiện.

Tiêu Dịch lạnh lùng, ung dung thong thả lau sạch mấy giọt dầu văng lên bào giác, khom người hành lễ, nói với Thừa Thuận đế: “Thân thể thần đệ khó chịu, xin được cáo lui trước.”

Sắc mặt Thừa Thuận đế cực kỳ khó coi, gân xanh trên cổ căng lên, thầm nói hai nữ nhân này đánh nhau vì ngươi, ngươi lại nhẹ nhõm nói một câu thân thể khó chịu rồi phủi mông bỏ đi? Để trẫm thu dọn cục diện rối rắm cho ngươi, ta nhổ vào!

Nhưng Thái hậu biết không thể để cho Tiêu Dịch ở lại chỗ này, kịp thời lên tiếng: “Thân thể ngươi quan trọng, trở về đi.”

Vừa thấy Tiêu Dịch đi, quả nhiên A Nhật Thiện cũng đi.

Hòa Thạc Đặc Hãn hết cách với nữ nhi bảo bối này, lại sợ A Nhật Thiện gây hoạ thêm nữa nên vội dẫn A Nhật Thiện rời đi.

Thạch Nhược Anh được nô tỳ đỡ xuống, các thái giám nhanh chóng thu dọn đống hỗn độn, Hạ thái giám bận bịu lệnh cho nhạc sĩ tấu nhạc, vài hoàng thân quốc thích nói đùa, khó khăn lắm bầu không khí mới náo nhiệt trở lại.

Nhưng rốt cuộc vẫn không được như trước, luôn cảm thấy lúng túng.

Thừa Thuận đế cảm thấy mất mặt, nhưng không thể trừng trị công chúa của bộ Hòa Thạc Đặc, cũng không thể trách mắng Thạch Nhược Anh. Đúng là tức giận không có chỗ xả, nên càng hận Tiêu Dịch.

Thừa Thuận nghênh đón năm Thừa Thuận thứ hai trong tâm trạng buồn rầu.

Giờ Tý, tiếng pháo tre liên tiếp vang lên, ánh sáng của pháo hoa như hoa nở rộ ở trong bầu trời đêm, phản chiếu năm màu ở đầy đình viện.

Không khí nóng hừng hực, Tô Mị mặc đồ đỏ tươi, rúc vào trong ngực Tiêu Dịch, vừa lấy ngón tay chơi vòng quanh vạt áo của hắn, vừa cười khanh khách.

Tiêu Dịch bất đắc dĩ liếc nhìn nàng: “Cười cả đêm rồi, nhìn Thạch Nhược Anh thiệt thòi, nàng vui vẻ như vậy à?”

Tô Mị kinh ngạc, cẩn thận dò xét tâm trạng của hắn, qua loa lấy lệ nói: “Ta không cười nàng ta, chỉ là vui mừng mình tránh được một kiếp. Coi như ta được nhìn thấy bản lĩnh của A Nhật Thiện, sau này phải tránh nàng ta.”

Tiêu Dịch lặng yên chớp mắt, nói: “Hôm nay hẳn là lần đầu tiên các nàng gặp mặt, địch ý của A Nhật Thiện đối với Thạch Nhược Anh thật là quá lớn.”

Trong lòng Tô Mị rạo rực, tay nhỏ bé vừa vẽ vòng ở ngực hắn, vừa hỏi nhỏ: “Sao vậy, ngài đau lòng cho nàng ta?”

“Nàng ấy thật đáng thương.” Tiêu Dịch nói: “Trước đây lúc chưa xuất giá rạng rỡ vô hạn, bây giờ thành ra như vậy, không khỏi khiến cho người ta thổn thức.”

Tô Mị trù trừ hồi lâu, liều mình, nũng nịu hỏi: “Vương gia, ngài thích nàng ta hơn, hay là thích Mị nhi hơn?”

Tiêu Dịch nghe mà sững sờ, nhìn Tô Mị hồi lâu, bỗng nhiên cười: “Nàng đúng là… Tô Mị, nếu ta thích một người, ta sẽ không nhìn nàng ấy bỗng dưng chịu nhục, biết chưa?”

Hào quang trong mắt Tô Mị sáng ngời, khóe miệng nhếch lên không ngừng được, siết tay hắn lắc lắc: “Vương gia, sáng sớm mai có vào cung thỉnh an không?”

Giọng Tiêu Dịch trở nên trầm thấp: “Ngày mai là đại triều hội, mệnh phụ trong ngoài đều không cần vào cung, nàng ngủ một ngày cũng không sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi