MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Đầu của Thừa Thuận đế đâu chỉ là đau, nó sắp nổ tung rồi!

Đã sắp đạt được minh ước nhưng Hòa Thạc Đặc Hãn lại đột nhiên đề ra việc liên hôn.

“A Nhật Thiện quyết tâm muốn gả cho Tấn Vương, cả ngày khóc lóc không ngừng. Ta nói không được, nó bèn cầm lấy dao găm muốn tự vẫn, cứa một đường dài trên cổ của mình, máu chảy khắp người. Ta cũng đâu thể nhìn nữ nhi của mình chết được, Hoàng thượng, xin ngài nhất định phải thành toàn cho trái tim si mê này của nó!”

Thừa Thuận đế đương nhiên không thể đồng ý: “Việc này tuyệt đối không được, tình cảm của phu phụ Tấn Vương vô cùng sâu nặng, trẫm không thể ép Tấn Vương bỏ vợ, càng không thể để cho công chúa làm thiếp, ngài đây là đang bắt trẫm giải quyết một vấn đề nan giải!”

Nhìn qua thì Hòa Thạc Đặc Hãn cũng đang thở ngắn than dài, vẻ mặt buồn khổ: “A Nhật Thiện không để ý đến việc làm thiếp. Thật ra ở chỗ bọn ta không phân thê thiếp rõ ràng giống như ở đây của ngài, thứ ta lo âu là Kinh thành xa quá, nếu có người ức hiếp con bé thì ta cũng không với tới được!”

Thừa Thuận đế vội vàng phụ họa nói: “Ai cũng không muốn nữ nhi của mình gả đi xa, ngài vẫn nên tìm một phu quân ở gần với Công chúa thì tốt hơn.”

“Ý của ta là, ta muốn cho nữ nhi của ta một đội thị vệ làm của hồi môn.”Vẻ mặt của Hòa Thạc Đặc Hãn vô cùng nghiêm túc, không có dấu hiệu gì như thể đang nói đùa: “Chuyện này xem như là hai nước hoà hiếu kết giao đi! Khi Công chúa nước ngài đi hòa hiếu kết giao cũng dẫn theo thị vệ đúng không? Yêu cầu này của ta không quá đáng chứ.”

Không quá đáng, ngài dứt khoát lấy binh lính của mình đem cho Tiêu Dịch luôn đi, quả thật là nói mà không biết ngượng!

Thừa Thuận đế tức đến hoa mắt, hung hãn hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới kiềm chế được lửa giận sắp dâng lên: “Tấn Vương không có ý với A Nhật Thiện Công chúa, nếu trẫm truyền thánh chỉ này xuống thì sẽ phá hỏng tình huynh đệ của bọn ta!”

Hòa Thạc Đặc Hãn ngạc nhiên nói: “Tấn Vương có lợi hại đến đâu đi nữa thì không phải cũng nên nghe lời Hoàng thượng sao? Nếu như thuộc hạ của ta dám không nghe lời, ta sẽ chặt đứt đầu hắn bằng một đao.”

Thừa Thuận đế cảm thấy mình đang bị khinh thường!

Trong mắt hắn ta lóe lên tia lửa oán giận, trầm giọng nói: “Trẫm vốn không phải bạo chúa độc đoán triều cương, mọi việc đều phải tính theo điều lệ, chuyện này để về sau rồi hẵng bàn bạc.”

Hòa Thạc Đặc Hãn có chút không vui: “Hoàng thượng ra sức khước từ, có phải là xem thường người Hòa Thạc Đặc bọn ta không?”

“Ngài nói gì vậy.” Thừa Thuận đế giật mình trong lòng: “Chẳng lẽ liên hôn không thành, Đại Hãn bèn không kết thành đồng minh với triều đình của ta nữa?”

Hòa Thạc Đặc Hãn tùy tiện cười nói: “Ta vạn dặm xa xôi chạy tới Kinh thành, ngài còn không tin vào thành ý của ta? Ngược lại, Hoàng thượng ít nhiều cũng nên bày tỏ thành ý của các ngài chứ, cho dù liên hôn không thành thì còn có trao đổi mậu dịch bên biên giới, chẳng lẽ ngài cứ từ chối ta mãi sao?”

Thừa Thuận đế nhìn khuôn mặt béo đang cười ha ha đó của ông ấy, mất tập trung một lúc rồi đột nhiên hiểu ra, liên hôn chỉ là cái cớ để mặc cả, mục đích thật sự của Hòa Thạc Đặc Hãn là trao đổi mậu dịch.

Tên cáo già này!

Khóe môi Thừa Thuận đế co giật hai cái, âm thầm nghĩ nếu trẫm đồng ý việc liên hôn, không biết lão thất phu này có còn cười nổi không.

Nhưng hắn ta không dám mạo hiểm như vậy, sự uy hiếp đến từ Tiêu Dịch thậm chí còn lớn hơn việc trao đổi mậu dịch. Sau khi so sánh giữa hai bên, hắn ta lập tức đưa ra quyết định: “Mở hai điểm mậu dịch biên giới, ý của Đại Hãn thế nào?”

Hòa Thạc Đặc Hãn lắc đầu cười nói: “Xem ra việc trao đổi mậu dịch đối với Hoàng thượng mà nói là quá khó rồi, như vậy đi, ta nhường một bước phỏng theo An Nam, bên phía ngài lui binh ba mươi dặm từ trên đường biên giới, như vậy được rồi chứ. Bọn ta đường đường là hùng ưng của thảo nguyên, còn không sánh bằng bọn họ?”

Thừa Thuận đế chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, máu khắp người đều dồn lên đỉnh đầu, vùng sát biên giới phương Bắc sao có thể đánh đồng với biên giới hoang mạc?

Lùi về sau ba mươi dặm, chuyện này quả thực là mở rộng cửa lớn mời địch tiến vào làm khách.

“Năm dặm, không thể nhiều hơn nữa.”

“Bộ lạc bọn ta tôn thờ ‘cửu’, quyết định là chín đi, coi như thỉnh cầu sự may mắn.”

Thừa Thuận đế suýt chút nữa cắn nát răng của mình, oán hận nói: “Được!”

Tiếp theo đó là tiếng cười sang sảng, Hòa Thạc Đặc Hãn hài lòng rời đi.

Thừa Thuận đế mệt mỏi dựa vào long ỷ, lần đầu tiên hắn ta cảm thấy ngôi vị Hoàng đế này quá bất lực, quá vô vị.

Tất cả những chuyện này đều là vì Tiêu Dịch! Không thể đợi được nữa, bắt buộc phải nghĩ cách trừ khử hắn, công khai không được thì làm trong bóng tối!

Hắn ta quyết định kỹ càng gần nửa ngày rồi tìm Thạch Nhược Anh đến, trực tiếp ném cho nàng ta một hộp gấm: “Trẫm cho phép ngươi dùng bất cứ thủ đoạn gì, giết người cũng được, nhất định phải để Tấn Vương ăn cái này, cách dùng và liều dùng đều đặt ở trong hộp.”

Thạch Nhược Anh kinh ngạc đến mức môi trắng bệch, nàng ta có ngu dốt đến mức nào cũng biết bên trong không phải thứ gì tốt, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngài ấy có chết không?”

“Không đâu, chỉ bị nghiện mà thôi.” Thừa Thuận đế hừ lạnh nói: “Không phải ngươi cũng mong hắn không thể rời xa ngươi sao? Thế nào, ngươi còn muốn kháng chỉ?”

“Thần nữ không dám.” Thạch Nhược Anh quỳ trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, giọng điệu mang theo sự hoảng loạn dễ nhận thấy: “Nhưng mà A Nhật Thiện Công chúa căn bản không cho phép ta đến gần Tấn Vương, nàng ta nói thấy ta một lần thì đánh một lần, đánh chết mới thôi.”

“Qua tết Nguyên Tiêu là nàng ta đi rồi.” Ánh mắt Thừa Thuận đế âm u, cười nói: “Trẫm sẽ không bạc đãi thần dân có công, Tấn Vương không có con nối dõi, nhi tử của ngươi cho Tấn Vương nhận làm con thừa tự, hạ tước vị xuống một bậc, sau này làm một Quận Vương là thỏa đáng rồi.”

Lời hứa hẹn của Hoàng thượng khá cám dỗ, nhưng nếu như thất bại, kết cục của nàng ta nhất định sẽ rất thảm.

Thạch Nhược Anh ôm lấy hộp gấm, hồn bay phách lạc đi ra khỏi cung, nhốt mình ngồi bất động một đêm ở trong phòng.

Nàng ta muốn tái giá với Tiêu Dịch là thật, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn hại hắn. Cảm xúc nàng ta nhất thời trở nên hỗn loạn, không biết nên tuân theo thánh chỉ hay là nên nhờ vào đó bán cái giá tốt để Tiêu Dịch nạp mình, có mối ân tình này cộng thêm tình bằng hữu vào thời niên thiếu, không sợ không bắt được trái tim Tiêu Dịch.

Thế mà vừa nghĩ tới buổi yến hội hôm đó, dáng vẻ Tiêu Dịch lạnh lùng ở bên cạnh nhìn A Nhật Thiện sỉ nhục mình, nàng ta bèn không chịu được.

Do dự mãi, nàng ta quyết định cho Tiêu Dịch thêm một cơ hội.

Sau khi tết Nguyên Tiêu qua đi, cũng không biết Hòa Thạc Đặc Hãn đã dùng cách gì, lại khiến A Nhật Thiện không khóc không làm loạn mà đi theo về thảo nguyên.

Có điều trước khi đi, nàng ta chạy đến nắm lấy tay Tô Mị nói: “Ngươi không cần lo lắng Thạch Nhược Anh sẽ ức hiếp ngươi, ta đã nói rõ với Tiêu Dịch rồi, trước khi ta vào cửa thì sẽ không cho Thạch Nhược Anh vào phủ, cho dù huynh ấy có thích nàng ta thế nào cũng không được, nếu không sẽ sử dụng bạo lực! Ngươi thay ta hầu hạ Tiêu Dịch cho tốt, đợi sau mùa thu chúng ta chính là người một nhà.”

Tô Mị không bị cụm “người một nhà” làm kinh ngạc, lại bị cụm “thích nàng ta” làm cho giật mình.

Ý của A Nhật Thiện là nàng ta nói cho Tiêu Dịch nghe những lời nói bậy mà nàng đã bịa ra. Tô Mị không khỏi vịn trán thở dài, vị công chúa đại nhân này, phút cuối cùng còn đâm vào sọt một cái, phải chuẩn bị đi dỗ dành người thôi!

Tuyết trắng dưới chân vang lên tiếng sột soạt, Tô Mị cầm một nhánh mai vàng, đi dọc theo con đường nhỏ quanh co của hoa viên, nhẹ nhàng đẩy cửa lưới của Lãm Nguyệt lâu ra.

Tiêu Dịch mồ hôi nhễ nhại, hai tay đang chống lấy lan can tập đứng một cách gian nan.

Lâm Hổ ở bên cạnh bảo vệ, Lô Hữu Đạt nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo giờ nhỏ trên bàn dài, nói: “Hết một khắc rồi.”

Tiêu Dịch nặng nề thở dài một hơi, Lâm Hổ vội vàng đẩy xe lăn đến, cẩn thận dìu hắn ngồi xuống.

“Cơ thể của Vương gia có chuyển biến rất tốt, ít thì sáu tháng, nhiều thì một năm là có thể đi lại được.” Lô Hữu Đạt vuốt râu, cười híp mắt nói.

Tiêu Dịch rất không hài lòng: “Vậy thì quá lâu, chỉ đi đứng thôi thì không được, cái ta muốn là hồi phục như lúc đầu.”

“Sự tiến triển này đã vượt xa dự tính của hạ quan rồi, dục tốc bất đạt, từ từ đi, từ từ đi.” Lô Hữu Đạt thu dọn xong hòm thuốc rồi lui xuống cùng Lâm Hổ.

Tô Mị dùng bình sứ đựng nước, loay hoay dưới cây mai, xoay người lại nói: “Đợi khi hoa mai lại nở, Vương gia có thể cùng ta đi dạo trong tuyết để ngắm hoa mai rồi!”

Khóe miệng Tiêu Dịch khẽ động, dáng vẻ cười như không cười: “Vương phi không định nói chút gì khác với ta sao?”

Trong lòng Tô Mị có chút hồi hộp, vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Ngày mai đệ đệ và muội muội của ta đến phủ chơi, Vương gia đồng ý dạy đệ đệ ta bắn cung, người không được nuốt lời đó.”

“Không được, ta còn phải ở cùng nhi tử của người trong lòng ta nữa.” Tiêu Dịch liếc nàng một cái, hừ lạnh nói: “Nếu không phải nàng nói, ta còn không biết ta lại thâm tình đối với Thạch Nhược Anh đến như vậy, còn mượn danh nghĩa nàng để âm thầm bảo vệ Thạch Nhược Anh. Hừ, đau khổ yêu nhau nhiều năm, cầu mà không được, nói đến bản thân ta còn cảm động không thôi.”

Tô Mị cười gượng vài tiếng: “Đều là những lời hù dọa A Nhật Thiện, thân phận của nàng ta quá đặc biệt, ta không thể lấy thân phận Vương phi ra để chèn ép nàng ta, vẫn nên đối đãi theo lễ nghĩa, đây cũng là do hết cách rồi, Vương gia đừng giận ta nữa.”

Dáng vẻ Tiêu Dịch như bừng tỉnh, chầm chậm nói: “Hóa ra nàng còn biết rằng ta biết tức giận.”

Tô Mị ngồi trên ghế đẩu nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ oan ức: “Nàng ta dũng mãnh như vậy, một khi tức giận thì lại đánh người, nếu ta bị đánh thì chính là uổng công chịu đựng. Người xem nàng ta đã làm rối tung buổi yến tiệc của Hoàng thượng như thế nào, chẳng phải Hoàng thượng cũng không trách cứ câu nào sao?”

Lông mày Tiêu Dịch khẽ cau lại, trông có vẻ không vui: “Đúng là ta không có năng lực, lại để Vương phi của mình vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt.”

Tô Mị lập tức nói: “Mị Nhi biết Vương gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ta, nhưng hai nước khó khăn lắm mới ngồi xuống bàn chuyện minh ước một cách hòa thuận như vậy. Biên giới yên bình, dân chúng cũng được lợi, sao ta có thể vì ân oán cá nhân mà giật dây để Vương gia trút giận giúp ta được?”

“Nàng đúng là biết nghĩ cho đại cục.” Tiêu Dịch dừng một lúc, nói: “Nàng có thể lại tùy hứng, không kiêng nể gì cả thêm một chút nữa.”

“Cái gì?” Tô Mị ngây người một lúc, không rõ rốt cuộc lời hắn nói là thật hay là cố ý mỉa mai ngược lại.

“Tùy tiện nổi giận, ỷ thế hiếp người đều không sao cả, tiêu xài phung phí cũng chẳng sao, chỉ cần nàng vui là được.” Trong mắt Tiêu Dịch dường như có muôn vàn ánh sao, dịu dàng mà lộng lẫy: “Có ta ở đây, bất kể nàng gây ra chuyện gì cũng không sao cả.”

Tô Mị bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng như máu đang nhấp nhô trong lòng, một vị chua xót vừa ngọt vừa đắng đang hiện ra, nhất thời khiến cảm xúc của nàng trở nên phức tạp, không biết nên cười hay là nên khóc.

Tiêu Dịch ôm nàng vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng: “Ta từng có một lần oán trời trách đất, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông trời vẫn khá ưu ái ta.”

Tô Mị nói với âm mũi dày đặc: “Vương gia, ta càng ngày càng thích người rồi, làm sao bây giờ?”

Tiêu Dịch bật cười, dùng lực ôm một lúc: “Đồ không có lương tâm, lại lấy lời nói để dỗ dành ta vui rồi, có điều nếu nàng đã nói như vậy thì ta sẽ xem là thật.”

“Vốn dĩ đó chính là lời nói thật!” Tô Mị hờn dỗi nói một câu, rồi lại cười nói: “Biên cảnh phía Tây Bắc sắp mở ra để trao đổi mậu dịch, nhưng phụ thân ta thở ngắn than dài nói không phải là chuyện tốt, kêu ta khéo léo nhắc nhở Vương gia rằng phải phòng bị thêm, một thảo dân như ông ấy cũng khá bận tâm đến quốc sự.”

“Đừng có cười, nhạc phụ lo lắng là đúng, chúng ta có thể nhận được hàng da, châu báu và những thứ không quá quan trọng như súc vật, thịt khô,.. từ bộ tộc Hòa Thạc Đặc, nhưng bọn họ có thể lấy đi những thứ như lương thực, bông vải, vật liệu gỗ, muối ăn và những vật tư phục vụ cho chiến sự từ chỗ chúng ta, thậm chí có thể thông qua buôn lậu mà lấy được đồng, thiết, lưu huỳnh. Ngõa Lạt và những bộ tộc khác, còn có người Thát Đát, đều sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Bây giờ không phải là thời cơ tốt để mở cửa trao đổi mậu dịch.” Ánh mắt Tiêu Dịch dần trở nên sâu thẳm: “Đợi chúng ta hoàn toàn áp chế được bộ tộc Ngõa Lạt và Thát Đát rồi hẵng mở cửa để trao đổi mậu dịch, khi đó chúng ta sẽ có quyền định đoạt. Hoàng thượng có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ lo áp chế ta, lại không cân nhắc nguy cơ của hai ba năm sau.”

Trong lòng Tô Mị giật mình, thấp giọng nói: “Có phải Hoàng thượng muốn ra tay với người rồi không?”

Tiêu Dịch chậm rãi xoa xoa đầu gối, cười lạnh nói: “Ta chịu tội một năm rồi, nhất định sẽ đòi lại từ phía hắn ta.”

Tô Mị kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải người bị ngã ngựa ngoài ý muốn mà là do Hoàng thượng giở trò sao?”

“Điều tra đến chỗ Hạ thái giám thì đứt đoạn rồi, nhưng hắn ta là tâm phúc của ai còn cần nói sao?” Sắc mặt Tiêu Dịch rất lạnh: “Ta giúp hắn đăng cơ, hắn lại qua cầu rút ván muốn giết ta! Ta thật sự muốn… Nể mặt của Thái hậu, ta mới vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng đến nay.”

Tô Mị nghe vậy, tim bèn đập thình thịch, giọng nói có hơi run: “Nếu Thái hậu cũng muốn lấy mạng người, người có khởi binh tạo phản không?”

Nếu như người khác hỏi như vậy thì có lẽ đầu đã một nơi thân một nẻo, thế mà khi Tô Mị hỏi, Tiêu Dịch lại rất nghiêm túc mà suy nghĩ, đáp rằng: “Có! Quả thật bà ấy có công ơn nuôi dưỡng ta, nhưng không thể ép ta nhất định phải dùng mạng để trả cho bà ấy.”

Tô Mị im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, người sẽ thành công, người nhất định sẽ đăng cơ thành Hoàng đế.”

Tiêu Dịch cười nói: “Đâu có dễ dàng như nàng nói đến như vậy, từ xưa tới nay được mấy người mưu phản thành công chứ? Bây giờ vẫn chưa đến bước đó, ít nhất Thái hậu cũng có vài phần thương tiếc ta.”

Đang nói chuyện, cánh cửa vang lên hai tiếng, Phúc ma ma ở bên ngoài nói: “Vương gia, mẫu tử Thạch gia đến thăm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi