MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Hoa đào nở cạnh hoa lay ơn, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa màu đỏ, trắng, hồng rơi xuống hồ.

Tô Mị ngồi dựa vào lan can, lơ đãng rắc thức ăn cho cá, nhìn thấy Phúc ma ma bên bờ bên kia, trong lòng khẽ động, phân phó Thiện Thủy gọi bà ấy vào đình: “Ma ma, mời ngồi xuống nói chuyện.”

Phúc ma ma không ngồi xuống mà nói: “Tiểu thư là chủ tử, chủ tớ khác biệt, lão nô vẫn nên đứng trả lời.”

Trên mặt bà ấy không hề có bộ dáng tươi cười, ngữ khí cũng rất cung kính.

Mặt nước lăn tăn, phản chiếu đôi mắt có chút sáng của Tô Mị: “Ma ma hầu hạ ở bên cạnh từ khi Vương gia mới sinh ra sao?”

“Không phải, thời điểm Vương gia ba tuổi lão nô mới có diễm phúc được chăm sóc người.” Ánh mắt của Phúc ma ma rất dịu dàng, âm thanh cũng mềm mại: “Một cục nho nhỏ, nếu so sánh với mấy hoàng tử cùng trang lứa khác thì quả thực rất giống với con mèo nhỏ gầy yếu.”

“Thân thể của Vương gia lúc nhỏ không tốt sao?”

“Không tốt, thường xuyên sinh bệnh, người cũng luôn cô độc, không thể hòa hợp, lại không có mẹ ruột che chở. Ài, vào khoảng thời gian đó, Vương gia sống rất gian nan, mãi đến khi mười hai tuổi, đi theo Thạch lão tướng quân ở binh doanh, trải qua đủ loại khó khăn suốt bốn năm mới không còn trở tối tăm như vậy nữa.”

“Cho nên hắn mới có thể dễ dàng tha thứ cho Thạch Nhược Anh như thế.” Tô Mị hiểu rõ, lập tức quay lại đề tài: “Lúc ma ma đến bên cạnh Vương gia, Quý Thái phi đã qua đời rồi sao?”

“Không có, nhưng bệnh rất nặng nên vốn không hề để ý tới Vương gia. Tiên Đế vô tình phát hiện cung nhân hầu hạ vương gia không hề tận tâm, khi đó Ngải ma ma lại không biết nói tiếng phổ thông, cũng không biết chữ Hán, Tiên Đế liền phái lão nô đến chăm sóc vương gia.”

“Nghe nói Quý Thái phi rất được sủng ái, đáng tiếc là mất sớm, nếu không thì hoàn cảnh của Vương gia sẽ tốt hơn nhiều.”

Trong mắt Phúc ma ma lóe lên một tia kinh ngạc, chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Thái phi là do tổng binh Cam Túc tiến cử cho Tiên Đế, dung mạo xuất chúng nên bị bắt vào cung, ban đầu chỉ là thị nữ, sau này mẹ quý nhờ con, do sinh ra Vương gia nên phong làm Quý tần, sau này mới truy phong làm Phi.”

Tô Mị có chút kinh ngạc: “Quý Thái phi là công chúa của Đại Thực, tiến cung lại chỉ có thể là thị nữ sao?”

“Đại Thực cũng đã bị mất nước, còn là công chúa cái gì?” Giọng của Phúc ma ma hạ xuống thật thấp: “Thái phi cũng xem như là người may mắn, tốt xấu gì cũng có vài năm sống an ổn trong cung, đệ đệ muội muội của bà ấy đều chết rất thảm, ngay cả toàn thây cũng không được. Thái phi từng đau khổ cầu xin Tiên Đế báo thù cho người nhà bà ấy… Người tự chui vào ngõ cụt, chính mình tự giết chết mình.”

Nghe đến đó, Tô Mị đã đoán được Tiên Đế sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu của Quý Thái phi, mà tất nhiên chuyện này cũng có liên quan với chuyện Quý Thái phi buồn bực mà chết.

Nàng không khỏi liên tưởng đến lời nói của Ngải ma ma, cứ lặp đi lặp lại chuyện Quý Thái phi “nhớ nhà”, chẳng lẽ Ngải ma ma muốn ám chỉ Tiêu Dịch muốn hoàn thành nguyện vọng của Thái phi?

Tim Tô Mị nhảy dựng lên, trong chốc lát, hình như nàng đã hiểu được dụng ý điều Tiêu Dịch đi biên cương nhiều năm như vậy của Tiên Đế.

Mà mối quan hệ trung gian của Ngải ma ma và Mộc Lý Đường là như thế nào?

Mấy đám mây lớn u ám trên không trung từ phía tây bay tới, che lại hơn một nửa bầu trời, gió thổi nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ khiến cây cỏ ngả trái ngả phải, chợt nghe một tiếng gió thổi kèm theo tiếng mưa rơi dần dần tới gần, rất nhanh, kinh thành đã chìm vào cơn mưa to.

Những người đi đường cuống quýt chạy về nhà, thời tiết như vậy, cho dù là nơi náo nhiệt như miếu Thành Hoàng hay chợ cũng trở vắng lặng.

Lâm Hổ cẩn thận gấp một tờ giấy vàng lại bỏ vào trong ngực, rón ra rón rén theo phòng tối đi ra, nhẹ nhàng bay lên đầu tường, sau đó quay đầu lại cười đắc ý: “Mộc Lý Đường, ngươi lại khắc kinh văn và bùa của Thiên Thánh giáo, thú vị đấy, chờ Vương gia xét xử ngươi đi!”

Hắn ta lau nước mưa dính trên mặt, chạy nhanh vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại. Đầu ngõ, hàng người đầu đội nón lá vẫn không nhúc nhích đứng thẳng như tùng, đây đúng là Hạng Lương.

Mà tay của hắn ta lại đặt lên thanh đao ở bên thắt lưng.

Lâm Hổ kinh hãi, tùy tiện vẫy tay cười nói: “Ồ, Hạng ca, ngươi cũng tới đây làm việc sao?”

Nước mưa tí tách chảy xuống bên rìa nón. Dưới màn mưa, sắc mặt Hạng Lương cũng mờ mịt khiến kẻ khác nhìn không thể nhìn thấu.

Hắn ta lãnh đạm nói: “Ừ.”

Lâm Hổ cười hì hì nói: “Không quấy rầy ngươi nữa, ta phải nhanh chóng chạy về báo cáo, công ơn của Vương gia đối với chúng ta nặng như núi, chúng ta nhất định phải chăm chỉ làm việc, đúng không?”

Vừa nói, hắn ta dường như không có việc gì đi vào đầu ngõ. Hắn ta tùy tiện cười cười, bất tri bất giác trong tay đã nắm chặt một cái phi tiêu.

Giày đạp vào nước mưa, nước văng tung tóe lấp lánh như sương, hai người đều trầm mặc, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào, và tiếng bước chân nặng nề của Lâm Hổ.

Lâm Hổ đi ngang qua bên cạnh Hạng Lương, hai người đều không hẹn mà cùng tránh được đối phương.

Hai tay Hạng Lương buông lỏng, rồi lại siết chặt, cuối cùng cũng không tiến thêm một bước nào.

Ở đầu ngõ, Lâm Hổ cực lực tựa vào trên vách tường, thở ra từng đợt. Nếu đánh thật, hắn ta không phải đối thủ của Hạng Lương.

Hắn ta thăm dò liếc mắt nhìn một cái, Hạng Lương vẫn đứng đó không nhúc nhích, mặc cho nước mưa giội rửa thân thể.

Lâm Hổ không dây dưa, phi thật nhanh về phía Vương phủ.

“Thiên Thánh giáo?” Tô Mị cả kinh, giọng cũng thay đổi: “Mộc Lý Đường có liên quan đến Thiên Thánh giáo?”

Lâm Hổ nói rõ hơn: “Nơi đó của hắn ta có một căn phòng tối, chuyên để khắc kinh văn và vẽ bùa, đây là một tấm bùa mà thuộc hạ lấy được.”

Tô Mị đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài: “Không thể giấu được nữa, phải nhanh chóng nói cho Vương gia hay.”

“Vương phi!” Khuôn mặt của Lâm Hổ lộ vẻ khó xử, một lúc lâu sau mới nói: “Ta hoài nghi Hạng Lương có vấn đề, khi ta từ chỗ của Lý Mộc Đường đi ra, lại đụng phải Hạng Lương! Hình như là hắn ta đang cố ý chờ ta ở đầu ngõ vậy, tuy rằng cuối cùng không ra tay, nhưng ta rõ ràng nhận thấy được sát khí trên người hắn ta.”

Tô Mị trầm giọng nói: “Vậy thì càng phải điều tra thật cẩn thận về mối quan hệ của bọn họ.”

Mưa to như trút xuống, mây đen kịt ở trên mái hiên, cuồng phong khuấy động giống như sóng biển đang phẫn nộ, Nhưng lúc hoàng hôn, trời tối mịt như đêm đen vô biên.

Đi đến cửa thư phòng, nàng bị thủ vệ ngăn lại: “Vương gia phân phó không cho phép người ngoài quấy rầy.”

“Ta là người ngoài sao?” Tô Mị liếc người nọ một cái, bảo Lâm Hổ đợi ngoài hành lang, tự mình đẩy cửa vào.

Vượt ngoài dự kiến của nàng, Hạng Lương đã ở trong, hơn nữa bên trong thư phòng chỉ có hai người là hắn ta và Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch vẫy tay cho thủ vệ lui ra, giọng ôn tồn hỏi nói: “Chuyện gì?”

Hạng Lương đang muốn cúi đầu cáo lui, lại bị Tô Mị gọi lại: “Đừng đi, việc này cũng có liên quan với ngươi.”

Nàng trực tiếp mở lá bùa ra đặt lên bàn: “Lục soát ở chỗ của một người Tây Vực tên là Mộc Lý Đường, nơi đó của hắn ta có một căn phòng tối, chuyên khắc đồ vật của Thiên Thánh giáo. Tình cờ Hạng thống lĩnh cũng xuất hiện ở đó, là chuyện gì vậy?”

Điều khiến cho Tô Mị kinh ngạc chính là Tiêu Dịch lại không quá bất ngờ, ngữ khí ngược lại rất bình tĩnh: “Lúc nãy ta có cùng Hạng Lương nói chuyện này, đúng lúc nàng đi tới.”

Tô Mị ngạc nhiên liếc mắt đánh giá Hạng Lương: “Cái gì?”

Tiêu Dịch nói: “Lâm Hổ đụng phải hắn ta cũng không có gì hiếm lạ, hắn ta vẫn luôn điều tra Thiên Thánh giáo… Tại sao nàng lại nghĩ đến chuyện điều tra Mộc Lý Đường?”

“Bởi vì cảm thấy kỳ quái.” Tô Mị đoan chính ngồi trên cái ghế cạnh Tiêu Dịch: “Ngải ma ma và hắn ta lén lui tới, chẳng lẽ cũng là mưu kế do vương gia bày ra?”

Tiêu Dịch biến sắc: “Chuyện này là thật sao?”

Tô Mị nói: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên ta tặng vương gia thảm treo tường không? Chính là được Ngải ma ma chỉ điểm mới tìm được cửa tiệm của Mộc Lý Đường, hắn ta cũng là người Tây Vực, ngài nói có trùng hợp không?”

Ánh mắt của Tiêu Dịch nặng nề nhìn chằm chằm Hạng Lương: “Ngươi còn muốn nói gì không?”

Biểu tình của Hạng Lương cũng kinh ngạc không thôi: “Thuộc hạ không biết dì và hắn ta có qua lại, mấy lần trước có điều tra cũng không phát hiện ra điều dị thường nào, không bằng gọi dì tới hỏi một chút?”

“Không cần, ngươi và Lâm Hổ dẫn người đi bắt Mộc Lý Đường về, phải bắt sống.” Giọng của Tiêu Dịch lạnh như băng nói: “Nếu như người đã chạy hoặc là đã chết, thì ngươi cũng không cần trở lại.”

Ngoài cửa sổ có một tia sáng, nổ vang lên tựa như tiếng sấm, gây chấn động khiến xà nhà cũng phải run lên.

Trong thư phòng không còn người ngoài, Tiêu Dịch hỏi: “Từ lúc nào thì nàng phát hiện ra Ngải ma ma có vấn đề?”

Hắn tin mình! Tô Mị vui vẻ, đáp: “Từ lúc bà ấy cố ý gạt ta, ta đã nổi lên nghi ngờ nên bèn phái Lâm Hổ âm thầm để ý bà ấy. Suốt khoảng thời gian dài, đuôi hồ ly của bà ấy thế là không giấu được nữa. Vương gia, vì sao ngài còn dùng Hạng Lương, không sợ hắn ta có dã tâm gì sao?”

Tiêu Dịch thán nói: “Có Lâm Hổ và các thị vệ khác ở đây, nếu hắn ta dám giở thủ đoạn mới là tự tìm đường chết… Thật ra, trong lòng ta có chút không tin Ngải ma ma và Hạng Lương sẽ phản bội ta.”

Tô Mị đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, dịu dàng nói: “Chờ dẫn người đến, hết thảy sẽ biết ngay thôi.”

Tiêu Dịch xoa mi tâm, vẻ mặt có chút mỏi mệt mỏi: “Gọi Ngải ma ma tới đi, ta muốn chính miệng hỏi một chút rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hai khắc sau, Ngải ma ma được người đưa đến, hình như là ngửi thấy được không khí có chút kì quái, thoạt nhìn bà ấy cũng rất bất an.

Tiêu Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi và Mộc Lý Đường có quan hệ gì?”

Sắc mặt Ngải ma ma tái xanh, thở gấp vài cái, cố gắng cười: “Rốt cuộc cũng không thể giấu được chủ tử, lão nô sớm đã nói không cần giấu chủ tử, nhưng hắn ta luôn nói không phải lúc.”

“Hắn ta không là người xấu.” Thân thể của Ngải ma ma dao động, mềm nhũn rồi trượt xuống đất, nước mắt đột nhiên rơi như mưa: “Hắn ta là người cậu ruột thịt và cũng là chủ tử! Là đệ đệ của công chúa, là hi vọng cuối cùng của người Đại Thực chúng ta!”

Tô Mị không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh, trong nhất thời, không khí bên trong thư phòng nhưng lại, căng cứng, giống như ngôi mộ cổ tĩnh mịch vậy, chỉ nghe thấy tiếng mưa gió như tiếng kêu của núi, tiếng gầm của biển vậy.

Tay Tiêu Dịch nắm thật chặt tay vịn trên ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay căng lên, thân thể mạnh mẽ nghiêng qua một cái, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Có chứng cứ?”

Ngải ma ma lắc đầu: “Không có chứng cứ, chỉ có lão nô mới có thể chứng minh thân phận thật của hắn ta, thời điểm công chúa quyết định tiến cung, để phòng ngừa vạn nhất nên đã giấu hắn ta đi.”

Ánh mắt của Tô Mị lóe lên, hỏi: “Rõ ràng là có Tiên Đế che chở, tại sao phải giấu giếm thân phận?”

“Vương phi quá ngây thơ rồi!” Giọng của Ngải ma ma run rẩy nói: “Người Cách Nhĩ Hàn giết lão Hãn Vương, sau đó trình quốc thư lên cho Tiên Đế để biểu đạt ý muốn quy phục, nếu như bọn họ muốn Tiên Đế giao ra tiểu chủ tử thì phải làm sao? Công chúa không thể không đề phòng!”

“Còn có chuyện này sao, ta chưa từng nghe mẫu phi nói qua…” Tiêu Dịch cười khổ hai tiếng, chợt nghiêm mặt nói: “Mặc kệ thân phận của hắn ta là thật hay là giả, Thiên Thánh giáo là chuyện gì?”

Trong phút chốc, ánh mắt của Ngải ma ma chợt lóe lên, tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên, vội vàng nói: “Thiên Thánh giáo là do một tay hắn ta sáng lập. Chủ tử, lời đồn lần này của phế thái tử được lan ra nhanh chóng và rộng rãi, không thể thiếu công lao của Thiên Thánh Giáo, hắn ta vẫn luôn giúp ngài đấy!”

Tô Mị ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Nói như vậy, án mạng chùa Hồng Lư có liên quan đến Mộc Lý Đường?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi