MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Vào đầu mùa đông, nắng mặt trời vào buổi chiều lúc nào cũng đẹp nhất, chiếu rọi vào mái ngói lưu ly vàng ở chính điện của Phượng Nghi cung, rực rỡ và đẹp đẽ.

Lúc này, Tô Mị đang nằm nửa người trên giường đất, hai mắt hơi khép lại. Tựa như một con mèo được thỏa mãn, lười biếng phơi nắng, cảm giác vô cùng thoải mái.

Vì để tạo ra hiện trường sảy thai giả, Yến Nhi đã phải cắt tay để lấy máu nên máu chảy không ít. Vì vậy, khi Tô Mị trở về đã ngay lập tức cho gọi hai cung nữ và một tiểu thái giám đến hầu hạ nàng ta, lệnh cho nàng ta đi nghỉ ngơi.

Phúc ma ma nhẹ nhàng bóp chân cho Tô Mị, vô cùng vui vẻ nói: “Bọn họ thế mà lại ẩn nấp trong Tiềm Để, cho dù bọn quan binh có lục tung kinh thành như thế nào đi nữa cũng không dám đến Tiềm Để tìm! May mắn là nương nương nhạy bén, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

Tô Mị cười nói: “Ta là ngựa chết thành ngựa sống, quan tâm hắn ta có ích hay không làm gì, phải thử mới biết. Vẫn là Hoàng thượng có biện pháp, khắp nơi trong kinh thành đều bị nghiêm cấm, chỉ cần hai kẻ kia lộ diện thì không phải là manh mối tự đưa tới cửa sao?”

Phúc ma ma thở dài nói: “Ngải ma ma sống chết ngăn cản không cho mời lang trung, may là cuối cùng mọi chuyện cũng không tệ lắm.”

Bà ấy vốn là xúc động mới nói như vậy, nhưng sau khi nói ra mới cảm thấy có chút giống với việc muốn cầu xin tha thứ thay cho Ngải ma ma, vì vậy âm thầm dò xét sắc mặt của Tô Mị.

Tô Mị không hề nghĩ ngợi gì, thuận miệng nói: “Thật ra, có thể Hoàng Thượng đã nghĩ đến việc bọn họ ẩn nấp trong Tiềm Để. Hai người vừa bắt được lang trung quay lại, Thái tổng quản đã lập tức dẫn người chạy tới, cho dù bà ấy không cho người đi ra ngoài, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ tìm được ta. Theo ta thấy, lúc trước bà ấy chú ý đến ta, chính là sợ mất đi lợi thế thương lượng với Hoàng thượng.”

“Tự chuốc họa vào thân, đúng là không thể sống.” Phúc ma ma nói thuận theo: “Người an tâm bồi dưỡng thân thể, đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền não này nữa.”

Tô Mị gật đầu, dặn dò nói: “Trên người của đám người Lâm Hổ có treo lụa màu, ngươi nhìn từng người một thử, còn thiếu cái gì thì cứ nói. Còn có công việc của Tô gia, là tang lễ của lão tổ mẫu, nhưng chúng ta lại bị bắt làm con tin. Chuyện lộn xộn này bọn họ cũng chịu đủ rồi, ngươi đích thân đi giúp ta an ủi vài câu đi.”

Phúc ma ma vội vàng đáp ứng, nhưng nghe ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi. Ngay sau đó màn cửa được vén lên, Tiêu Dịch vội vã tiến vào.

Mí mắt của hắn có hơi đen, mặc dù hơi mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt. Vừa vào cửa là ôm Tô Mị vào lòng, có chút sợ hãi nói: “Lần này thật sự dọa chết ta rồi, về sau trừ phi có ta ở bên, nếu không thì không cho phép nàng xuất cung!”

Tô Mị tựa vào đầu vai hắn, mỉm cười nói: “Ta không sợ, từ đầu tới cuối cũng không hề sợ hãi, tối hôm qua còn an ổn ngủ được một giấc… Ta biết là chàng chắc chắn sẽ có cách cứu ta.”

Tiêu Dịch thân mật tựa lên trán nàng, một bên hôn lên môi nàng, một bên thì thào nói: “Đồ không có lương tâm, bị bắt cóc còn có thể ngủ một giấc, đã làm con tin rồi còn có thể như vậy, không hổ là Hoàng hậu của trẫm.”

“Ta mới không phải là người không có lương tâm.” Tô Mị liếc hắn một cái, lập tức cáo trạng: “Ba người Mộc Lý Đường kia, chàng định xử lý như thế nào? “Nhất là Hạng Lương, hừ, nếu không phải hắn đem Thù Nhi ra uy hiếp ta thì cũng không xảy ra chuyện này.”

“Mộc Lý Đường bị Hạng Lương bắn chết rồi.” Tiêu Dịch tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra ở Phi Lăng, do dự nói: “… Phán định Thiên Thánh Giáo là tà giáo, còn những kẻ tham gia vụ bắt cóc đều phải xử tử, điều này thì không cần phải nói nữa. Nhưng về phần Ngải ma ma và Hạng Lương… Ta thật sự chưa nghĩ ra.”

Tô Mị không vui, bĩu môi oán trách nói: “Chuyện này có gì khó để quyết định sao? Bắt cóc Hoàng hậu đương triều, mưu toan đe dọa thánh ý, luận theo luật pháp thì đây chính là tội mưu phản, băm thành trăm mảnh cũng không đủ!”

Nàng hận Hạng Lương lừa gạt lợi dụng tiểu muội, tính tình của Thù Nhi vốn đơn thuần, còn có tình cảm sâu nặng với Hạng Lương. Lần này bị tổn thương, sợ là sẽ rất lâu sau mới có thể phục hồi được.

Buông tha, rất có khả năng tiểu muội sẽ buông bỏ được tình yêu mãnh liệt này, sau đó sẽ tùy tiện tìm một người nào đó gả đi.

Cho nên nàng không muốn tha cho Hạng Lương.

“Ta biết, ta sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Tiêu Dịch khẽ thở dài một cái.

Tô Mị theo thói quen suy nghĩ ý tứ của Tiêu Dịch, kiểu nói chuyện mơ hồ lèo nhèo này tuyệt đối không phải là tính cách của Tiêu Dịch, chẳng lẽ hắn còn lòng trắc ẩn với Ngải ma ma?

Nhưng nàng lập tức phủ nhận loại giả thuyết này. Lúc trước, khi nàng nói ra Ngải ma ma có thể có dã tâm, Tiêu Dịch không hề chần chờ gì mà lập tức xa lánh Ngải ma ma.

Nhóm cung nhân hầu hạ sớm đã lui xuống, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn có tiếng “cạch cạch” của đồng hồ ở bức tường phía nam vang lên.

Tô Mị ngẫu nhiên liếc mắt qua chiếc đồng hồ, bỗng nhiên ánh mắt lại dừng ở trên khung cửa màu đỏ.

“Có phải chàng cảm thấy hổ thẹn với mẫu hậu không?” Tô Mị suy đoán nói: “Có lẽ mẫu hậu cũng muốn phục quốc, nếu không cũng sẽ không khắc tên quê hương lên trên khung cửa như vậy.”

Giọng của Tiêu Dịch có chút mất mát: “Ta chỉ là có chút không thể chấp nhận được việc mẫu hậu sinh ta ra là vì mục đích khác… Tuy Ngải ma ma không tận trung với ta, nhưng lại rất trung thành với mẫu hậu, nhất thời ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý bà ấy như thế nào.”

Tô Mị âm thầm thở dài: “Bà ta ở ẩn hơn mười năm, từng dọa Hoàng thượng, dọa cả mọi người xung quanh, chỉ là vì hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu. Nếu như không phải do Mộc Lý Đường xúi giục thì có lẽ quan hệ của chàng và bà ấy cũng không đến mức như ngày hôm nay.”

Nhắc tới Mộc Lý Đường, trong lòng Tiêu Dịch lập tức nổi giận, nghiêm mặt nói: “Mộc Lý Đường sắp chết còn muốn kéo ta chết cùng! Ngải ma ma lại một lòng nghe theo hắn ta, chính là đồ vô liêm sỉ bất trung bất nghĩa. Còn có Hạng Lương, ta vậy mà lại xem hắn ta là tâm phúc của mình!”

Thành công gợi lên lửa giận của hắn, Tô Mị lặng lẽ cười, vỗ về ngực hắn nói: “Cũng may là không tạo ra cục diện không thể khống chế, đừng tức giận nữa, đừng tức giận nữa.”

Tiêu Dịch hạ khóe miệng xuống, hừ lạnh nói: “Không tức giận là giả, trước tiên đóng cửa hai ngày, chờ ta xử lý xong Thiên Thánh Giáo thì sẽ đến phiên bọn họ!”

Kinh thành đột nhiên giới nghiêm một ngày, khó tránh khỏi có nhiều lời ra tiếng vào, quan phủ bố cáo là tàn dư của phế Đế có ý đồ bạo động, quan phủ đang dọn dẹp kẻ trộm cắp, vân…vân…

Vì không có thiệt hại thực tế nào được gây ra, cuộc thảo luận của các lão bách tính cũng trôi qua. Về phần có bao nhiêu người tin tưởng Hoàng thượng cùng triều thần thì không biết, mặc dù đoán được có liên quan đến Hoàng hậu, cũng không dám nói một câu phàn nàn.

Thế lực còn lại của Thiên Thánh Giáo đều bị một lưới bắt hết, từ nay về sau ở kinh thành mai danh ẩn tích. Đợi đến đầu tháng chạp, mọi người gần như đã quên rằng kinh thành từng tồn tại một giáo phái làm mưa làm gió.

Ngải ma ma và Hạng Lương vẫn bị nhốt trong thiên lao, Tiêu Dịch không đề cập tới việc thẩm tra, cũng không thả người, Tô Mị không nhịn được nên hỏi: “Hoàng thượng định cho bọn họ ở trong thiên lao an dưỡng tuổi già sao?”

Tiêu Dịch không khỏi bật cười: “Ta đây là vì hai người dì cháu này mà phải chịu mất mát, chỉ mất đầu thôi thì quá hời cho bọn họ rồi, cần phải tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất mới được.”

Tô Mị có chút hứng thú: “Nói cho ta nghe một chút đi.”

Tiêu Dịch hơi nhướng mày nói: “Chờ một chút nàng sẽ biết.”

Tháng chạp trời đông giá rét, thời tiết ở kinh thành đóng thành băng, tuyết trong cấm cung đọng thành đường, trên nóc cũng đọng thành cả lớp tuyết dày.

Ngải ma ma mặc một bộ quần áo mỏng, tay chân đều đeo xiềng xích, bước thấp bước cao đi trong lớp tuyết dày.

Có lẽ là đang cố tình tra tấn bà ấy, bốn thái giám áp giải bà ấy không cho phép bà ấy đi đường gạch sạch sẽ. Trên đường đi cứ xô xô đẩy đẩy, mục đích chính là đẩy bà ấy về phía có tuyết. Đợi Ngải ma ma tới được sảnh phía Tây của Phượng Nghi cung thì hai chân đã không còn cảm giác.

Vừa bước vào phòng sưởi, một làn khí nóng đánh ụp tới, bà ấy lập tức nhìn thấy Tô Mị đang nghiêng người tựa vào chiếc ghế dài, trên người đắp chăn gấm. Tiêu Dịch thì ngồi bên cạnh, trong tay cầm chén ngọc đang đút Tô Mị ăn gì đó.

Ngải ma ma mờ mịt nhìn chằm chằm hai người trông vô cùng xứng đôi kia, có một loại cảm giác như đã qua mấy đời. Sau đó bỗng nhiên bị người ở phía sau đạp một cước, “ầm” một tiếng, hai đầu gối đập xuống đất, đau đến mức bà ấy muốn bất tỉnh.

Gần một tháng không gặp, Ngải ma ma gầy yếu hơn rất nhiều, đôi má lõm vào, gương mặt vốn mập tròn giờ đã thành khuôn mặt ốm dài. Áo váy màu xám nhăn nhíu dính đầy tuyết, nhìn qua có chút chật vật, nhưng trên người không hề có dấu vết tra tấn.

Tô Mị nhìn thấy vậy, liền biết bà ấy ở trong đại lao không hề chịu khổ.

Ngải ma ma dập đầu ba cái, rưng rưng nói: “Lão nô tham kiến chủ tử, tham kiến Hoàng hậu nương nương, chủ tử, thấy người vẫn rất tốt, trong lòng lão nô…”

“Được rồi!” Tô Mị không chút khách khí cắt ngang lời của bà ấy: “Áp chế thánh ý, bắt cóc chủ mẫu, ngươi còn có mặt mũi gọi chủ tử sao? Đừng khiến cho người khác ghê tởm.”

Ngải ma ma khóc nói: “Lão nô biết mình có tội nặng, không dám minh oan, chỉ cầu được chết, để sớm ngày về với đất hầu hạ công chúa.”

Tô Mị quả thực giận đến phát cười: “Lúc này còn đem tên của mẫu hậu ra làm lá chắn sao? Muốn chết không khó, đập đầu, thắt cổ, tuyệt thực, nếu ngươi thành tâm muốn chết, lúc này đã sớm chết mấy lần rồi!”

Một câu nói như vậy đã khiến cho Ngải ma ma không còn lời nào để nói, uể oải ngã trên đất khóc nức nở không ngừng.

Tiêu Dịch lạnh giọng nói: “Trẫm nể tình ngươi từng hầu hạ mẫu hậu nên chưa công bố tội trạng của ngươi. Giữ thể diện cho ngươi để ngươi có cơ hội tự sát, thế nhưng ngươi lại cứ sống không chịu chết, chẳng lẽ còn ôm ảo tưởng gì sao?”

Ngải ma ma lau đi một vệt nước mắt, cầu xin nói: “Lão nô chết chưa hết tội, nhưng Mộc Lý Đường là đệ đệ duy nhất của công chúa, chảy chung dòng máu với công chúa, cầu Hoàng thượng tha cho hắn ta một mạng.”

Ánh mắt của Tiêu Dịch lạnh lùng lướt nhẹ qua: “Hắn ta sớm đã chết rồi, là Hạng Lương giết.”

“Cái gì?!” Từ lúc Ngải ma ma bị bắt ở Tiềm Để, đã luôn bị nhốt ở thiên lao, không biết tình huống bên ngoài. Sau khi nghe vậy cả người liền rung lên kịch liệt, dở khóc dở cười nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, ta kêu hắn ta chạy trốn, hắn ta lại đi giết Mộc Lý Đường, tại sao lại như vậy!”

Tô Mị dĩ nhiên hiểu được, Hạng Lương thấy rằng Ngải ma ma không có hy vọng để chạy trốn. Nên mượn tên của bà ấy lấy công chuộc tội, muốn cho di trượng của hắn ta một con đường sống.

Tiêu Dịch cũng lập tức nghĩ đến điều này, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Đừng tưởng rằng giết được Mộc Lý Đường là có thể tránh được tội chết, trẫm xử hắn ta lăng trì, ngày sau lập tức thi hành.”

Nước mắt của Ngải ma ma rơi đầy mặt, không ngừng dập đầu cầu xin tha cho Hạng Lương một mạng.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dịch nhìn bà ấy, thấy biểu tình của bà ấy dần dần trở nên tuyệt vọng, mới chậm rãi nói: “Muốn sống? Cũng được, ta chỉ cắt đứt một tay một chân của hắn ta. Còn có, không phải hắn ta tự nhận là người Đại Thực sao? Trẫm sẽ cho hắn ta cút về quê nhà của hắn ta!”

“Cái này, cái này…” Ngải ma ma há to miệng, cuối cùng cũng không nói được gì, dập đầu hai cái thật mạnh: “Tội nô khấu tạ Hoàng thượng long ân.”

Tiêu Dịch hơi vung tay, Thái tổng quản vội sai người kéo Ngải ma ma xuống.

Ngải ma ma mới vừa bước ra khỏi cửa điện, liền đụng phải Hạng Lương bị thị vệ trói gô cổ áp giải đến phía trước bậc thang. Hạng Lương không được may mắn như bà ấy, chiếc trường bào phía ngoài đã qua sử dụng tuy không có chút tổn hại nào, nhưng khuôn mặt, trên tay đều là vết máu, cho thấy hắn ta bị tra tấn không ít.

“Lương Nhi…” Ngải ma ma đau lòng kêu lên một tiếng, vươn tay ra phía trước, thái giám bên cạnh thấy không đúng, lập tức chặn miệng kéo đi.

Đôi mắt không hề có chút ánh sáng nào của Hạng Lương khẽ di chuyển, khập khiễng đi vào, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu.

“Cắt đứt một tay một chân của ngươi, quay về Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ huy động người Đại Thực phục quốc.” Tiêu Dịch không muốn nhiều lời với hắn ta, trực tiếp phân phó nói: “Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, đều phải khiến cho trên dưới Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ không yên. Trẫm cho ngươi kỳ hạn hai năm, nếu Hãn quốc Chuẩn Cát Nhĩ vẫn an ổn như hiện giờ thì cửa của phủ Thuận Thiên sẽ có thêm một lớp da người.”

Hạng Lương có một số hiểu biết về tình hình này, mặc dù tình hình hiện tại trong triều ngày càng an ổn, nhưng sức lực của quốc gia đã cạn kiện, cần có nhu cầu tương đối ổn định để khôi phục nguyên khí. Vì vậy, tất nhiên là Hoàng thượng không muốn nhìn thấy một nước láng giềng cường hãn ổn định như hổ rình mồi ở bên.

Không tiền không người, tỉ lệ phục quốc thành công cực kỳ thấp, nguy hiểm rất lớn. Nhưng hắn ta không quan tâm, chỉ cần hắn ta còn có tác dụng, di trượng sẽ không chết. Vì thế, Hạng Lương đáp ứng không chút do dự.

Tiêu Dịch thấy thế, hừ lạnh nói: “Mùng mười tháng chạp hàng năm, đi Ha Mi Vệ lấy thư báo bình an của Ngải ma ma.”

“Tội thần… Khấu tạ long ân.” Hạng Lương cúi đầu nói.

Tô Mị chú ý tới, lúc hắn ta ngẩng đầu lên, mặc dù hai mắt vẫn vô hồn tĩnh lặng như nước, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vẻ mờ mịt và hối hận không thể giải thích được.

Sớm biết sẽ như thế này, lúc trước hà tất gì phải làm như vậy? Tô Mị âm thầm thở dài một tiếng, Hạng Lương bị kẹt bởi thân tình, Ngải ma ma thì bị kẹt bởi tình chủ tớ, mà Mộc Lý Đường lại bị mắc kẹt trong nỗi hận mất nước.

Hoàng hậu Hiếu Đoan Ý trên trời có linh nếu nhìn thấy cục diện bây giờ, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.

Tô Mị không khỏi lén liếc mắt nhìn Tiêu Dịch một cái: May mắn là vị kia đi sớm, nếu vẫn sống đến lúc Tiêu Dịch đăng cơ làm Hoàng đế, bên trong còn có chữ “hiếu” áp bức, bên ngoài lại có giáo phái của Mộc Lý Đường tạo áp lực, chỉ sợ rằng cục diện mà Tiêu Dịch gặp phải sẽ càng khó hơn.

Tiêu Dịch đưa mắt nhìn qua, cười nói: “Sao cứ nhìn chằm chằm trẫm vậy?”

“Tất nhiên là vì Hoàng thượng của thần thiếp tài trí hay võ công đều xuất chúng, còn có đẹp trai phi thường!” Tô Mị thản nhiên cười, sau đó nhích lại gần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi