MỸ NHÂN GẶP HỔ

Linh Lệ nghĩ nàng đã ngủ say, không ngờ nàng lại đột nhiên mở mắt ra, làm cho hắn không thể trốn tránh.

“Chàng là thật!” Hà Mạt Nhã dương môi, cho hắn một nụ cười mỉm.

Linh Lệ yên lặng quan sát nàng, không nhúc nhích. Hắn rất muốn nói với nàng, hắn không phải thiên thần, mà là yêu thú, nhưng hắn không thể mở miệng, không thể nói ra tiếng nào.

“Chàng là thiên thần, đúng không?” Ánh mắt trong suốt sáng rực của nàng, tràn ngập tình cảm sùng kính.

Hắn chính là yêu thú, không đủ khả năng gánh cái tên “thiên thần”.

“Ta không phải thiên thần, ta là yêu thú.” Hắn không thể nhịn được nữa, dồn dập phủ nhận.

“Yêu thú?” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại. “Yêu thú là gì?” Cha mẹ chỉ kể với nàng chuyện về Phật Tổ, Bồ Tát, thiên thần, chứ chưa bao giờ kể cho nàng nghe yêu thú là gì.

“Là mãnh thú tu luyện thành yêu. Nàng…… Sợ không?” Hắn gian nan nói.

Hà Mạt Nhã chăm chú nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu.

“Chàng không đáng sợ, ta không sợ.” Nàng chân thành tha thiết mỉm cười. “Mặc kệ chàng là thiên thần hay là yêu thú, ta chỉ biết chàng sẽ không làm ta bị thương, đúng không?”

Ngực Linh Lệ ập đến một cơn đau đớn mãnh liệt. Hắn chưa bao giờ muốn làm tổn thương nàng, nhưng nàng lại vì hắn mà bị thương nghiêm trọng.

“Thiên thần, chàng tới cứu ta, phải không?”

Hà Mạt Nhã không ngừng hỏi hắn vấn đề khó trả lời.

“Ta không cứu được nàng.” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt mi tâm của nàng. “Rất nhiều năm qua, ta luôn nghĩ nên cứu nàng như thế nào, nhưng chuyện này cần nàng giúp ta, bởi vì cần cả ta và nàng mới có thể cứu được nàng.” Hắn không nói thân phận của họ, không nói tới huyết chú, không nói về mê chú của Toàn Cơ nương nương, hắn không muốn dọa cho nàng sợ hãi, tất cả những gì từng xảy ra giữa họ hắn đều không dám nói nhiều.

Hắn ngồi gần, làm cho Hà Mạt Nhã rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt hắn, thấy rõ ràng ánh mắt hắn. Tư thái của hắn khiêm tốn, ánh mắt dịu dàng có thể khiến nàng mở lòng. Trái tim nàng bỗng nhói đau.

“Ánh mắt của chàng thật đẹp, giống như đá quý vậy.” Nàng thoải mái cười với hắn, thậm chí còn giơ tay muốn chạm vào mặt hắn.

Tựa như trước kia.

Bàn tay nhỏ bé không dừng lại. Giống như trước đây?

Linh Lệ đón lấy bàn tay lạnh lẽo xanh xao của nàng, áp nhẹ lên má mình theo thói quen.

“Vì sao……” Vẻ mặt Hà Mạt Nhã thật hoang mang. “Vì sao ta cảm thấy như đã từng gặp chàng rồi? Chẳng lẽ khi ta còn rất nhỏ chàng đã tới rồi sao?” Tuy rằng mấy năm qua nàng đã thấy hắn đến rất nhiều lần, nhưng cảm giác quen thuộc khi hai người nhìn nhau thật không giống, giống như nàng đã biết hắn từ rất lâu trước đây.

Linh Lệ kích động nắm chặt tay nàng, hốc mắt nóng lên.

“Là rất lâu, rất lâu trước đây.” Lòng hắn bắt đầu dấy lên hy vọng, Xá Nguyệt nhất định sẽ dần dần nhớ về hắn, chỉ cần nàng nhớ lại những gì đã qua, là họ có thể bài trừ mê chú của Toàn Cơ nương nương.

“Thật vậy chăng? Thì ra từ khi ta còn nhỏ chàng đã bắt đầu bảo vệ ta.” Giọng nói mềm mại của Hà Mạt Nhã tràn ngập cảm động. “Yêu thú là tên của chàng?” Thật ra nàng thích gọi hắn là thiên thần cơ.

“Không phải, ta tên là Linh Lệ.” Hắn chờ đợi cảm giác quen thuộc trên gương mặt nàng, hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.

“Linh Lệ……” Nàng nhẩm lại cái tên đó, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

Nàng không nhớ lại hắn. Linh Lệ khó nén mất mát trong lòng.

“Linh Lệ, vì ta từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh, cho nên chàng mới bảo vệ ta sao? Không phải chàng cũng bảo vệ tất cả những bệnh nhân yếu đuối khác chứ?” Cuộc sống của nàng có rất nhiều chỗ trống, tri thức ít ỏi, cha mẹ vì mong nàng mạnh khỏe, nên từ khi nàng còn nhỏ đã muốn nàng niệm kinh Phật, những gì nàng nghe thấy cũng chỉ có vậy, căn bản không biết yêu thú là như thế nào?

“Không, ta chỉ bảo vệ nàng.” Hắn dùng cách nói của nàng trả lời nàng.

“Chàng là của mình ta!” Nàng nở nụ cười hồn nhiên như trẻ con.

“Đúng, ta là của mình nàng.” Trước đây, hắn cũng thâm tình nói với Xá Nguyệt như thế, nhưng Xá Nguyệt chưa bao giờ thích nghe, thậm chí nàng còn che tai không muốn nghe những lời thâm tình của hắn. Đối với Xá Nguyệt, những lời tâm tình đều là những ngôn ngữ ô uế, nàng cũng không vì nó mà cảm động.

Hắn vô cùng khát vọng thấy được nụ cười vui sướng đơn thuần như vậy trên khuôn mặt Xá Nguyệt.

“Linh Lệ, ta thích chàng ở bên ta, chàng có thể ngày nào cũng ở bên ta không?” Hà Mạt Nhã cười rất ngây thơ.

“Ta không thể, bởi vì ta là yêu thú, bộ dáng của ta sẽ dọa mọi người.” Hắn đã học được cách kiên nhẫn đợi nàng dần dần nhận ra mình, loại tính cách như kiên nhẫn gì đó là thứ mà yêu thú thiếu nhất, nhưng mà vì nàng, hắn sẽ học được.

Hà Mạt Nhã cười khanh khách lắc đầu. “Sẽ không đâu, ta thích bộ dạng của chàng.”

“Đợi đến lúc trời sáng, ta sẽ không mang bộ dáng như bây giờ.” Hắn sợ lại nhìn thấy hình ảnh Diêu Đường Anh hoảng sợ khi hắn biến thân.

“Chàng sẽ biến thành gì?” Hà Mạt Nhã tò mò trừng mắt nhìn.

“Ta sẽ biến thành mãnh hổ.” Ánh mắt hắn thâm trầm, vội vã nhìn phản ứng của nàng.

“Mãnh hổ?” Hà Mạt Nhã ngây ngốc hỏi lại. “Hổ?” Nàng chỉ tay về phía cửa phòng. “Là loại hổ như thế kia sao?”

Linh Lệ nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy trên cửa phòng dán một bức tranh, vẽ một con hổ uy mãnh.

“Vì sao cửa phòng nàng lại dán tranh hổ?” Hắn vô cùng kinh ngạc, mấy năm qua đều trực tiếp xuyên tường ra vào khuê phòng của nàng, vậy mà lại chưa từng phát hiện trên cửa có bức tranh hổ.

“Bởi vì cha nói hổ là thụy thú (thụy ở đây là điềm lành), là thần thú, vẽ hổ ở cửa, quỷ sẽ không dám vào, có thể trấn áp thần linh, sẽ không có điều xấu xâm hại ta. Chàng nói mình là yêu thú, rõ ràng chính là thụy thú, là thần thú mà. Chàng đúng là thần bảo vệ ta!” Hà Mạt Nhã càng nói càng vui vẻ.

Thụy thú? Thần thú? Linh Lệ lạnh lùng cười. Hắn sống hơn ngàn năm, chưa ai từng nói hắn là thụy thú, là thần thú, nhân loại là vô tình và cũng giỏi nói dối lừa gạt nhất, khi thấy hắn trong núi chỉ mong sao lập tức bắn chết hắn, ai ai cũng mơ ước tấm da hổ, xương hổ, gân hổ, roi hổ, móng vuốt hổ, vậy mà quay đầu một cái đã vẽ hổ dán lên cửa, kính ngưỡng nói hắn là thụy thú, là thần thú, thật sự là dối trá đến cực điểm.

“Ta chỉ có thể biến thành hình người vào đêm trăng tròn, thời gian còn lại đều mang thân hổ, như vậy sẽ không làm nàng sợ hãi sao?” Bộ dáng của hắn cũng không mảnh mai đáng yêu như con hổ trong bức tranh trên cánh cửa kia.

“Sao ta phải sợ, chàng là thụy thú, là thần thú mà!” Nàng nhẹ nhàng lại kiên định cười nói.

Linh Lệ hít một hơi thật sâu. Nếu Hà Mạt Nhã đã coi hắn là thụy thú thì càng có thể chấp nhận hắn, vậy vì Hà Mạt Nhã, hắn sẵn sàng dối trá làm thụy thú, giả làm “thần”.

Khi mặt đất dần tỉnh giấc, khi mặt trời chiếu sáng, hắn biến về thân hổ trước mắt nàng, thân hình to lớn gần như chiếm nửa gian khuê phòng của nàng, xoay người một cái, cái đuôi đã làm đổ bàn ghế trong phòng.

Hắn chờ tiếng kêu la sợ hãi, nhưng không có, hắn thấy Hà Mạt Nhã tuy mở lớn hai mắt nhìn mình, nhưng trong mắt lại không biểu lộ một tia sợ hãi nào, chỉ có tràn đầy kinh ngạc và tò mò.

“Có thể để cha mẹ ta thấy chàng không?”

“Không thể, nếu họ thấy ta, ta sẽ không thể ở lại bảo vệ nàng.” Hắn rất muốn trực tiếp bắt nàng đi, nhưng hắn không thể giẫm lên vết xe đổ, hắn muốn xác định nàng cam tâm tình nguyện đi theo mình.

“Nhưng chàng quá lớn, ta không thể giấu được, vậy phải làm sao bây giờ?” Hà Mạt Nhã lo lắng chỉ có chuyện này.

Từ sau khi Xá Nguyệt rơi vào thế gian chuyển thế luân hồi, tâm tình Linh Lệ chưa bao giờ thoải mái như giờ phút này, hắn biết mình đã làm đúng cách rồi, Xá Nguyệt chuyển thế không hề lảng tránh hắn, không hề muốn thoát khỏi hắn.

“Về sau mỗi đêm ta đều đến, hừng đông sẽ rời đi, được không?” Hắn ngồi trước giường của nàng, dùng trán cọ xát lòng bàn tay nho nhỏ của nàng.

Hà Mạt Nhã cười khẽ, thân hình Linh Lệ ước chừng to hơn gấp ba nàng, nhưng khi nàng vuốt ve bộ lông sặc sỡ lóa mắt của hắn, lại như đang âu yếm một con mèo khổng lồ.

Từ đó, Linh Lệ đều đến vào nửa đêm, bình minh lại đi, mỗi đêm hắn đều làm bạn bên cạnh giường nàng, nhưng khi không có pháp lực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vì bệnh mà khổ sở.

Dù Linh Lệ có cẩn thận thế nào, vẫn có người thấy được bóng dáng hắn, lời đồn Hà phủ xuất hiện hổ yêu mê hoặc thiên kim tiểu thư, lén lút bị lan truyền.

Đêm đó, Linh Lệ vừa đến trước phòng Hà Mạt Nhã, Hà phủ đã bừng sáng trong phút chốc, tiếng la hét rầm trời, mười mấy tráng hán cường tráng cầm đao kiếm trong tay bao quanh Linh Lệ, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Bệnh tình khuê nữ nhà ta càng ngày càng nặng, thì ra đều do hổ yêu nhà ngươi hút đi tân khí!” Một nam tử trung niên bước ra từ đám tráng hán, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Lúc này Linh Lệ đúng là con hổ xuống đồng bằng, cho dù có thể thoát khỏi vòng vây thì nhất định sẽ bị thương, nhưng hắn là vương của bách thú trong rừng, trong tiềm thức chỉ có nghênh chiến, không tồn tại hai chữ trốn chạy.

Lưỡi đao lãnh khốc xé gió bổ về phía hắn, hắn cắn xé chống trả, cắn đứt yết hầu vài tên tráng hán, móng vuốt cào xé thân thể của những nam tử to lớn.

Máu tươi bắn ra tung tóe, tiếng la thảm khốc vang lên không ngừng, trong sân tràn ngập mùi máu tươi.

Linh Lệ không đoán được trên nóc nhà có mai phục, mấy mũi tên sắc nhọn cắt qua màn đêm bắn về phía hắn, gần như xuyên thấu thân thể hắn.

“Dừng tay –” Hà Mạt Nhã giãy giụa chạy ra cửa phòng, kinh hãi nhìn cảnh máu tanh tàn khốc trước mặt.

“Mau trở về phòng đi, Mạt Nhã! Cha nhất định sẽ trừ bỏ con hổ yêu đã hại con!” Nam tử trung niên hét lớn, không hề che giấu sát khí.

“Không! Chàng không phải hổ yêu……” Hà Mạt Nhã vùng thoát khỏi tay tì nữ, vọt vào rừng mũi tên, mặc cho thân thể gầy yếu nhỏ bé không thể đỡ được bao nhiêu công kích giúp Linh Lệ, nhưng nàng vẫn vọt ra theo bản năng.

Mười mấy nam tử vạm vỡ ánh mắt vằn đỏ, trong hỗn loạn, một mũi tên bắn về phía Linh Lệ đã trúng vào ngực Hà Mạt Nhã.

Một trận choáng váng, nàng mềm yếu tê liệt ngã xuống, hai tròng mắt mê mang nhìn Linh Lệ.

“Chàng là thụy thú…… Là thần thú……”

Nàng không có cơ hội lên tiếng nữa, khóe môi tái nhợt không ngừng tràn ra máu tươi, gian khổ nói ra một câu đó liền vĩnh viễn khép mắt lại.

Linh Lệ rống giận, tiếng hổ gầm vang vọng như rung chuyển núi rừng.

Vì sao vẫn không thể thoát được?

Vì sao —

Sao tỏa sáng trên cao, trăng sáng bị mây đen che lại.

Tiếng sói tru ở phương xa đã gọi về suy nghĩ của Linh Lệ.

“Xá Nguyệt, vì sao nàng muốn chạy trốn?”

“Ta không phải là của ngươi, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta vẫn luôn hận ngươi……”

Đoạn kí ức đau khổ lại quay cuồng tuôn ra từ nơi sâu nhất trong đầu, mỗi khi nhớ tới tiếng kêu khóc thống khổ của Xá Nguyệt, nhớ tới Xá Nguyệt khóc nói hận hắn, ghét hắn, nhưng lại vì hắn mà đỡ chảo lửa của Toàn Cơ nương nương, ngực hắn liền đau đến mức phát cuồng, càng không nghĩ tới ở kiếp thứ mười của nàng, lại tái diễn cảnh đó trên người Hà Mạt Nhã.

Hắn hít vào một hơi sâu, gió lạnh làm cho hắn dần dần tỉnh táo, thoát khỏi những kí ức đau lòng.

Hắn không thể để mình đắm chìm quá lâu trong đau khổ vì mất đi Hà Mạt Nhã, tuy thân thể vẫn bị trọng thương, nhưng hắn đã vội vã tiếp tục tìm kiếm kiếp thứ mười một mà Xá Nguyệt luân hồi.

Lần này, hắn tìm thấy nàng rất dễ dàng, khi tìm được nàng, nàng vừa mới sinh ra chưa lâu, tên nàng là Thu Phiến Ngôn.

Hắn thấy nàng mới sinh ra không lâu liền bị bệnh tra tấn đau đớn, nghe được tiếng khóc nỉ non của nàng, lòng hắn đau buốt như kim châm.

Lúc này, pháp lực đã trở lại, đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể hắn, giờ đây hắn có năng lực phá hủy cả núi sông, nhưng lại không cứu được Phiến Ngôn nhỏ bé, cho dù hắn có cách tìm được dược liệu quý giá nhất nhân gian, cũng không cứu được nàng.

Một ý niệm hiện lên trong đầu, quặc vào suy nghĩ của hắn.

Thuốc của nhân gian không cứu được Phiến Ngôn, còn thuốc của thiên giới thì sao?

Hắn nhớ tới Linh Chi cung!

Xá Nguyệt là tiên tử tu hành ở Linh Chi cung, cỏ linh chi trong Linh Chi cung có thể giúp được nàng khi đã chuyển thế không?

Mặc kệ có giúp được hay không, hắn cũng quyết định thử một lần, lúc này hắn không muốn lại bị động nhìn Xá Nguyệt chịu khổ, hắn có thời gian một đêm để qua lại thiên giới, coi như dư dả.

Không thể vì Xá Nguyệt thừa nhận ốm đau khổ sở, những gì có thể làm cho nàng cũng chỉ có vậy.

Hắn lập tức biến ra một bộ quần áo che đậy thân thể, quyết định thừa dịp pháp lực chưa biến mất đi một chuyến tới Linh Chi cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi