MỸ NHÂN MÙ

13.

Ai ngờ khi bọn ta đi về phía trước vừa đến ngã rẽ liền đụng phải Thái tử Tiêu Nguyên.

Hôm nay nhìn hắn có chút khác thường, cũng không mặc trường bào màu vàng như mọi khi mà mặc một kiện bào xanh lam như hòa vào một thể với núi rừng phía sau hắn.

Bước chân Lục Cảnh Vân dừng lại, tay nắm thành quyền hô:

“Thái tử điện hạ, thật trùng hợp!”

Tiêu Nguyên trầm mặc, bước lớn đến nắm lấy tay ta kéo về phía hắn.

“Không trùng hợp, ta đang đợi nàng ấy.”

“Dao Dao, sao Lưu Ly không đi cùng nàng? Hai người các ngươi đi gần với nhau như vậy làm gì?”

Giọng điệu Thái tử chua ngoa, ta nghe hắn gọi ta hai tiếng Dao Dao kia mà nổi hết da gà. Lục Vân Cảnh cũng khiếp sợ nhìn hắn, đưa tay run run chỉ về phía hai người chúng ta mở miệng lắp bắp.

“Hai người, hai người đây là…”

Thái tử thấy hắn đã hiểu liền gật gật đầu.

“A, chúng ta thật ra đã sớm định chung thân, chẳng qua vẫn luôn giấu tất cả mọi người. Nhân tiện Dao Dao cũng đem sự tình kế hoạch của ngươi hôm nay nói qua cho ta nghe, Lục đại nhân, ngươi lấy nàng làm mồi nhử liệu có cân nhắc đến an toàn của nàng ấy hay chưa?”

Cái gì? Hắn đang nói linh tinh cái gì thế?

Chẳng lẽ hắn lại định dùng chiêu trò gì khác thử ta nữa sao?

Ta cảm thấy đầu óc mình rối bời, cố hết sức suy nghĩ nhưng càng nghĩ càng hoang mang ngơ ngác. Bỗng, xa xa truyền đến tiếng xé gió sắc nhọn cùng một mũi tên lao vun vút nhắm thẳng về phía ta.

Đồng tử ta đột nhiên co rút, trong lúc còn đang ngây ngốc thì Thái tử đã ôm lấy ta cũng lăn sang một bên để tránh đi. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tránh được mũi tên kia, cánh tay bị xước qua chảy một ít m á u.

Tiếp đó từ trong rừng rậm phía trước xuất hiện một nhóm hắc y nhân tay cầm đao hùng hổ lao về phía này.

Thái tử vô cùng tức giận, la lớn.

“Lục Vân Cảnh, nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Dao Dao, cẩn thận!”

Lục Vân Cảnh tạm thời không thể nói chuyện, chỉ biết lao vào đánh nhau với đám hắc y nhân, Thái tử thức thời ngăn cản vài chiêu rồi ôm ta bỏ chạy một mạch.

Hắn chạy rất nhanh, cành lá hai bên lướt qua khuôn mặt ta đau rát, tóc tai cũng vì thế mà rối bù. Đây là đang đổi một cách khác để tra tấn ta sao?

Ta thở hổn hển, đầu óc vẫn mơ hồ như cũ.

Những người vừa rồi là ai? Không phải là đám thích khách Thái tử phái đến sao? Vậy tại sao hắn còn ôm ta bỏ chạy?

Nhìn đám thích khách ban nãy ra tay tàn nhẫn, một kích liền trí mạng kia cũng không giống như đang giả vờ nha. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

14.

Sau khi chạy được một đoạn khá xa, Thái tử giống như ôm ta không nổi nữa, đặt ta xuống thở dốc liên hồi.

“Thẩm Dao Dao, nghỉ một chút.”

Đầu hắn đầy mồ hôi và giọng nói cũng khàn đi.

Vừa rồi nếu như ta trúng mũi tên kia, như vậy hắn cũng liền đạt được mục đích gi ế t người diệt khẩu, tại sao lại cứu ta?

Não ta có chút không đủ dùng, suy nghĩ mãi cũng không tìm ra nguyên nhân.

Chợt một giọt nước rơi xuống mặt ta lạnh buốt, sau đó rơi càng lúc càng nhiều. Ta ngẩng đầu lên nhìn liền thấy đám mây đen phía xa xa, mưa cũng bắt đầu rơi xuống.

Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

“Mưa sẽ rửa sạch dấu chân của ta khiến bọn họ không truy được dấu vết, chúng ta tạm thời sẽ an toàn.”

Nói xong hắn mang ta đi về phía trước tìm một hang động để ẩn nấp, cũng bố trí lại một chút trước cửa hang nhằm che dấu.

Ta cũng không ngồi yên, nắm chặt gấu váy giũ nước mưa ra sau đó mở miệng thăm dò Thái tử.

“Thái tử điện hạ, đám thích khách vừa rồi đều do Tam hoàng tử phái đến sao? Làm người ta sợ quá à.”

Ta ôm chặt đầu gối hướng mặt về phía Thái tử ngượng ngùng.

“Điện hạ làm sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây?”

Thái tử nhặt được một ít cành khô trong hang, đến gần ta ngồi xuống chuẩn bị nhóm lửa.

“Ngươi đoán xem.”

Con mẹ nó, ta mà đoán được còn hỏi ngươi làm cái búa gì.

“Hôm qua lúc dự yến tiệc, ta nhìn thấy vẻ mặt ngươi có chút kinh sợ nên đoán ngươi bị Lục Vân Cảnh ép buộc và lợi dụng. Hắn trước giờ đều như vậy, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Ta không yên tâm nên đến xem một chút.”

Ha ha, xem ngươi nói kìa, ngươi cũng thật tốt bụng và chu đáo làm người ta rất cảm động nha.

Cảm động cái búa.

Ngoài mặt ta lại xấu hổ mím môi cười, một tay ôm lấy ngực.

“Không ngờ Thái tử điện hạ lại quan tâm đến ta như vậy.”

“Đúng vậy, ta đã để ý ngươi từ lâu rồi.”

Thái tử đột nhiên nắm lấy tay ta.

“Ba năm trước khi ta dẫn binh hồi kinh đã nhìn thấy ngươi. Khi ấy ngươi mặc váy trắng đứng giữa đám đông nhưng vẫn hoa dung nguyệt mạo(*) nổi bật nhất, ta vừa nhìn liền thích ngươi, suốt ba năm qua cũng không hề quên ngươi.”

***Hoa dung nguyệt mạo: diện mạo tươi đẹp như hoa, như trăng

Ta:???

Nụ cười trên khóe miệng ta lập tức cứng đờ.

15.

Thái tử nhìn ta thâm tình, còn ta chỉ biết trừng mắt nhìn thẳng hắn quên cả giả mù.

Cái kiểu nói hưu nói vượn này cũng thật quen thuộc aaa!

Con mẹ nó, vốn dĩ ta còn cho rằng hắn đã tin tưởng ta, bây giờ lại tiếp tục thử nữa sao? Thử tới khi ta ch ế t mới vừa lòng hắn đúng không?

Vậy tại sao còn cố gắng cứu ta làm gì? Cứ để ta ch ế t quách đi.

Ta thật sự không thể biết được rốt cuộc trong hồ lô hắn bán thuốc gì, nhưng cái tên này sau khi chui vào phòng tắm nghe ta thổ lộ với hắn, liền học theo mà ở đây thổ lộ ngược lại với ta. Cái này thì bảo ta đáp lại thế nào?

Diễn, phải diễn. Tiếp tục diễn đến khi hắn vừa lòng mới thôi.

Ta dừng lại một lát rồi đột ngột nắm chặt tay Thái tử, rưng rưng mắt nhìn hắn.

“Vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt sao?”

Thái tử:???

“Thật lòng mà nói ta cũng rất thích ngài.”

Ta không quản gì nữa nhảy bổ vào người hắn ôm lấy hắn.

“Ôi, Thái tử ca ca…”

Cơ thể to lớn trong tay ta nháy mắt cứng ngắc.

Ta lén lút ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt hắn lúc này được bao phủ bởi ngọn lửa ánh lên màu vàng cam, khóe môi điên cuồng co rút.

Ta thầm cười bỉ ổi trong lòng: Thấy sao hả? Một chiêu liền ghê tởm ch ế t ngươi. Ha ha, tiếp đi, so mặt dày với ta sao? Ngươi không có cửa nha.

Thái tử vẫn cúi đầu nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt tối nghĩa, nhíu mày kéo ta ra khỏi người hắn và khàn giọng nói:

“Dao Dao, xiêm y của nàng ướt rồi, cởi ra hong khô đi.”

Ta giật mình bất giác lấy hai tay che ngực.

“Không cần.”

Ánh mắt Thái tử hiện lên tia sắc bén, thấy ta phản ứng quá mức liền nghi hoặc nhìn qua. Ta liền chột dạ buông tay xuống giả vờ làm ra vẻ trấn định thong dong, sau đó cũng đưa tay sờ thắt lưng hắn.

“Ai da, xiêm y của Tiêu Nguyên ca ca cũng ướt rồi nè, để ta cởi cho chàng nha.”

Thái tử: …

16.

Ta và Thái tử liên tục ở trong trạng thái giằng co như thể muốn buộc đối phương phải nhận thua trước.

Nhưng nếu ta chịu thua trước, cũng bại lộ việc ta giả mù lừa hắn, vậy kết cục cũng chỉ có cái ch ế t.

Còn nếu hắn chịu thua trước, điều này chứng tỏ hắn cũng quá ngu mới bị ta lừa đến bây giờ, sau đó hắn không vui, cuối cùng vẫn là ta phải ch ế t.

Ch/ết tiệt, lẽ ra lúc đó ta đừng nên tự cho mình thông minh mà giả mù nghĩ sẽ qua mắt được hắn, cứ dứt khoát trốn sau cây đợi hắn xong việc là tốt rồi.

Hiện tại ta cảm thấy rất hối hận, vô cùng vô cùng hối hận.

Đốm lửa vẫn đang hừng hực cháy sáng chiếu rọi khắp hang động nhỏ hẹp, bầu không khí cũng đang lâm vào yên tĩnh quái dị.

Ta ngồi trong lòng Thái tử cảm nhận hắn đưa tay choàng qua vai ta, nghe hắn khàn giọng lên tiếng.

“Thẩm Dao Dao, nàng thật sự thích ta sao?”

Ta gật gật đầu, hai mắt nhìn mông lung nhưng mặt xoay về phía hắn.

“Tiêu Nguyên ca ca không tin ta sao?”

Ánh lửa phản chiếu thân hình đơn bạc và con ngươi đen như mực của hắn.

Hai chúng ta ngồi gần đến mức nghe được cả hô hấp và tiếng tim đập như trống của nhau, quanh quẩn chóp mũi còn phảng phất mùi gỗ thông mát lạnh của hắn.

Củi khô bị đốt cháy phát ra tiếng kêu lách tách vui tai, Thái tử bỗng nhiên cúi đầu lại gần ta.

“Ta hoài nghi nàng chính là một tiểu lừa đảo.”

Nói xong hắn liền hôn ta khiến cả người ta tê dại.

Cái tình huống gì thế này?

Không qua bao lâu chúng ta đồng loạt nghe thấy tiếng la hét bên ngoài.

“Thái tử điện hạ…”

Không khí ám muội biến mất, ta tỉnh táo lại nhìn Thái tử đem ngoại bào của mình phủ lên người ta.

“Ở đây chờ ta một chút, ta ra ngoài xem trước.”

Bên ngoài hang động, Lục Vân Cảnh quần áo tả tơi, nhìn thấy chúng ta vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì liền thở phào nhẹ nhõm.

“Thái tử điện hạ, thích khách đều bị bắt lại rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi