Thành phố B dày sương, máy bay đến trễ.
Thích Niên đợi ở sân bay hơn một tiếng mới đón được Chu Hân Hân. Đây cũng không phải lần đầu hai người gặp nhau, lúc trước Thích Niên từng tham dự cuộc họp hằng năm do công ty mời. Sau khi kết thúc cuộc họp, Chu Hân Hân còn giữ cô ở thành phố B chơi hai ngày. Tính ra, đã một năm chưa gặp lại.
Chu Hân Hân chẳng xa lạ, thả hành lý rồi nhào vào lòng Thích Niên, cọ cọ rất lưu manh: "Vì sao mỗi lần thấy em, chị đều giống như nai con đi lạc, thiếu nữ hoài xuân thế này?".
Thích Niên chơi với Chu Hân Hân hồi lâu, da mặt đã dày đến nỗi kim cương đâm không thủng, vì vậy bình tĩnh đáp: "Tại em tại em...chỉ số hấp dẫn cao quá."
Chu Hân Hân bật cười: "Các fan của em vẫn cho rằng chị đàn áp em... Ai dè lúc đối mặt, trạng thái của chị hoàn toàn là fans của em ấy chứ."
Chị ta nói nhỏ, trong giọng nói thật sự có mùi tiếc hận.
Thích Niên nhịn cười: "Ừm, bữa trưa Đại Đại mời, fan muốn ăn gì?"
Chu Hân Hân lập tức mặt mày rạng rỡ: "Ăn lẩu."
"Đi lấy xe với em trước đã." Thích Niên móc điện thoại ra, vừa đi vừa nhắn tin cho Kỷ Ngôn Tín.
Tuy rằng tối qua Thích Niên nhiều lần cam đoan rằng cô đã lấy bằng lái xe hơn một năm, ra đường không thành vấn đề, nhưng Kỷ Ngôn Tín vẫn lo lắng. Sáng sớm trước khi cô đi, anh còn gọi điện nhắc nhở cô lái xe cẩn thận. Sau khi đến sân bay, phải tranh thủ nhắn tin xác nhận an toàn. Thích Niên gần như đoán rằng, nếu không phải hôm nay có tiết, chắc chắn anh sẽ đi thay cô...
Chu Hân Hân liếc nhìn: "Nam thần à?"
Thích Niên "dạ" một cái rồi cất điện thoại: "Đón được tình nhân nhỏ bé rồi là phải báo cáo."
Chu Hân Hân bất ngờ bị ăn bánh gato. Năm phút sau, Chu Hân Hân đăng một trạng thái mới.
Hân Hân_Zhou: Là một fan não tàn của "Mỹ nhân", chuyện đầu tiên khi tiếp đất chính là thay các bạn ôm nữ thần. Chuyện thứ hai, đến "hiện vụ vụ án" nơi Thất Tể lần đầu gặp tiên sinh J và Thất Bảo rồi dính tình yêu sét đánh.
Không ngoài dự đoán, weibo của Chu Hân Hân bị fans của Thất Tể điên cuồng càn quét.Chu Hân Hân cầm điện thoại cười run cả người: "Fans của em bảo chị tung hình ảnh, không chỉ của em mà còn của nam thần nữa, ừm...ngay cả Thất Bảo cũng không tha. Xem nào, em tự giao hàng hay để chị chụp lén?"
Thích Niên liếc chị ta rồi chém lại một câu: "Đừng quên, bây giờ chị đang ngồi xe của em đấy, hửm?"
--
Ăn cơm xong, Thích Niên chở Chu Hân Hân về khách sạn cất hành lý.
Kế hoạch ban đầu là buổi chiều Thích Niên sẽ đưa Chu Hân Hân đi dạo xung quanh, cảm nhận cảnh vật và con người của thành phố Z. Nhưng hai người đều là kẻ lười biếng, vào căn phòng vừa có máy sưởi vừa có wifi rồi...lười đi ra.
Họ nói chuyện phiếm cả buổi đến hai giờ thì kêu trà chiều.
Chu Hân Hân nghiêm túc lấy ra một tập văn kiện, đưa cho cô: "Thật ra lần này tới đây, hội đặt hàng sách báo không phải là thứ yếu. Sếp bảo chị cầm bản hợp đồng này bàn với em về chuyện bản quyền..."
Thích Niên nhận lấy.
Ở công ty hữu hạn phát triển văn hóa Mạn Thảo, Chu Hân Hân có vị trí số một số hai, sách xuất bản dài kỳ ra không ngừng, tạp chí manhua cũng có số lượng khổng lồ.
Trước kia bởi vì chuyện Lộ Thanh Vũ, bút danh "Thất Tể" trong giới tệ vô cùng. Lúc đó, Chu Hân Hân chịu hết mọi áp lực để cô được đăng tạp chí mỗi kỳ. Thực lực ngoài đời và nhân khí trên mạng hoàn toàn khác nhau, Thích Niên dựa vào tạp chí dài kỳ mà có một mảnh đất nho nhỏ lần nữa.Sau đó là chuyên mục tác giả, truyện tranh dài nhiều kỳ, cuốn manhua đầu tiên đưa ra thị trường... Chu Hân Hân cung cấp cho cô tài nguyên tốt nhất, con đường tuyên truyền tốt nhất.
Đây là lý do vì sao trong hai năm qua, dù có gặp phải sự cám dỗ cao đến cỡ nào cô cũng không rời khỏi Mạn Thảo. Chu Hân Hân cũng chưa bao giờ lấy những ân tình này để trói buộc cô.
Lần tham gia cuộc họp thường niên của Mạn Thảo kia, Chu Hân Hân ngủ cùng cô ở khách sạn. Hai người ăn nhậu đến khuya, tuy mệt nhưng lại không ngủ được. Không biết là ai bắt đầu, họ cùng hồi tưởng lại những năm đã qua.
Chu Hân Hân giả vờ trả lời qua loa: "Em là tác giả truyện tranh đầu tiên chị dẫn dắt, không trong nghịch cảnh như vậy sao có thể kiểm nghiệm tài năng của chị chứ? Hơn nữa, chị biết em bị Lộ Thanh Vũ vu oan, sao có thể không giúp em được..." Dừng một chút, chị ta quay lại, cười vô cùng xán lạn: "Chị là fan trung thành của em đó, Thất Tể Đại Đại."
Thích Niên biết, Chu Hân Hân nói nhẹ nhàng thế thôi nhưng sự thật lòng kia, chẳng còn ai có thể dành hết cho cô nữa.
Đang ngẩn người thì Chu Hân Hân giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô: "Sao thế? Điều kiện tốt đến nỗi xem ngây người à?"
Thấy ánh mắt đen láy của Thích Niên nhìn sang, Chu Hân Hân bỏ một miếng thanh long vào miệng, nói năng ồm ồm: "Chị chẳng muốn em ký đâu, nhưng sếp bảo phải thảo luận cặn kẽ với em, Chị nghĩ, hợp đồng này phần lớn là xem trọng giá trị thương mại của em, muốn không tốn nhiều mà được hưởng chút lời."
Thích Niên liếm đôi môi khô khốc rồi đứng dậy mở cửa sổ thông khí: "Giá trị thương mại... Sao em nhớ lúc trước chị còn bảo em không có tiền đồ, đăng chương mới thì không mà toàn biến mất vô cớ cơ mà? Còn nói với tính tình này của em, mỗi ngày chị đều phải giục bản thảo muốn ói ra, tiền thưởng cuối năm lỗ hết cả trên người em cơ mà."
Chu Hân Hân lúng túng gãi đầu, không dám tin: "Chị nói á? Sao chị nói em vậy được!"
Thích Niên hừ một tiếng, vạch ngón tay tính sổ: "Chưa hết đâu... Cái gì mà tiểu yêu tinh, rùa thần vạn năm ngâm bản thảo, bất tài không đỡ nổi, đồ lười biếng không lấp hố đáng đời bị chôn ở đáy hố."
Thích Niên giương mắt, học Kỷ Ngôn Tín cười như không cười, mềm mỏng hỏi: "Còn muốn kể nữa không?"
Chu Hân Hân đổ mồ hôi lạnh, chị ta lặng lẽ sờ mũi với vẻ mặt chột dạ: "Em xem, hiếm khi mới gặp mặt một lần, hà tất phải đau khổ bức nhau đúng không? Vậy..."
Dừng một chút, chị ta cố gắng nghiêm túc nói sang chuyện khác: "Trước tiên chúng ta nói về phương án tuyên truyền của "Mỹ nhân" đi, vẫn còn đăng tạp chí, hơn nữa để đến sang năm tiếng tăm to hơn. Chị...ngăn không được nữa."
Tối hôm qua sau khi về, Thích Niên mới nhớ ra chưa thương lượng chuyện quan trọng với Kỷ Ngôn Tín, tự nghĩ cả đêm, bây giờ cơ bản đã có quyết định. Cô chỉ im lặng một lát rồi nói nhỏ: "Chị biết đấy, thật ra em cũng không đồng ý lắm, tác phẩm hot, dù với em hay với Mạn Thảo đều có lợi. Vừa tuyên truyền thôi cũng đã có hiệu quả rồi. Nhưng Hân Hân, chị cũng biết em sợ gì mà."
Chu Hân Hân mím môi, gật đầu đầy cảm thông "Chị biết."
"Chị không biết." Thích Niên khoanh tay, ngồi ngay ngắn lại, chăm chú nhìn chị ta: "Rất thích rất quan tâm rất quý trọng, vì em sợ độ hot của tác phẩm sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của em."
Chu Hân Hân mở miệng, lời muốn nói đã ở trước môi nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Khi ở trên máy bay, chị ta đã tìm đủ từ ngữ để thuyết phục Thích Niên, nhưng khi chạm phải tầm mắt kiên định ấy, lại chẳng thể nói thành lời.
Trong lúc tâm trạng chị ta đang nặng trĩu, Thích Niên lại cười "xùy" một cái: "Tưởng thật hả?"
Chu Hân Hân: "..."
Ba giây sau, Chu Hân Hân bạo phát đánh người.
Đối với trò đùa nửa giả nửa thật của Thích Niên, Chu Hân Hân cũng mất đi hứng thú nói chuyện chính, liền bóp bóp cái gáy căng cứng, bắt Thích Niên dẫn đi đi ăn. Ở quảng trường Tinh Quang gần trạm tàu điện số 7 có một quán thịt nướng, hai người vừa ăn vừa nói cho xong chuyện lúc nãy.
Đối với phương án tuyên truyền mở rộng của Mạn Thảo dành cho "Mỹ nhân nghi tu", Thích Niên đều đồng ý. "Mỹ nhân nghi tu" dựa trên đời thật của cô là chuyện không thể xóa bỏ, hơn nữa thái độ của Kỷ Ngôn Tín cũng không rõ ràng, anh không phản cảm, cũng không can thiệp đến quyết định của cô. Nếu như lúc đầu Thích Niên còn có chỗ do dự, vậy bây giờ đã bớt đi rất nhiều. Ngoại trừ tuyên truyền thêm nửa năm thì cô không có ý kiến gì khác.
Nghe thế, Chu Hân Hân lấy làm ngạc nhiên.
"Không phải em sợ nếu thật sự hot thì sẽ bị chú ý sao? Có vài fan hiếu kì thật sự sẽ làm vậy đó."
"Học kỳ sau em phải thực tập." Thích Niên bỏ thịt vào miệng, ngồm ngoàm nói: "Trước đó em lo là nam thần không đồng ý, nhưng tối qua cảm thấy anh ấy...cũng không phải kiểu để ý lắm."
Mắt Chu Hân Hân vụt sáng, lòng nhiều chuyện cháy hừng hực: "Thế tối qua hai người đè tường đè tủ hay đè ghế thế?"
Thích Niên nhất thời bị sặc thịt, ho đến nỗi khó thở.
Lúc ăn cơm có thể đừng thảo luận đến đề tài kích thích như thế được không!