MỸ NHÂN NGƯ

Ngày thứ hai thi xong, lớp chúng tôi tổ chức liên hoan tập thể. Tôi đạp xe chở Cận Sở, thái độ cùng lần tụ hội trước tuyệt nhiên bất đồng.

Tôi nghĩ nếu như tất yếu phải như vậy, tôi cũng không ngại ở trước mặt tất cả mọi người gây náo loạn.

Có lẽ là không khí biệt ly sầu não quá mức nồng nặc, nụ cười trên mặt mỗi người đều rất cạn, lại đều rất chân thành. Bình an ăn xong một bữa cơm, lại cùng với đại bộ đội liên tục chiến đấu ở các chiến trường KTV.

Nói thật là tôi không hề muốn đi, ngược lại cũng không có gì hay. Thế nhưng lớp phó học tập cao hứng tới tìm chúng tôi rủ chúng tôi đi cùng, tôi cảm thấy được Cận Sở coi cậu ta là bạn bè.

Trong phòng bao âm nhạc đinh tai nhức óc, micro bị người này truyền đến truyền đi, cả lớp phó học tập ngũ âm không hoàn chỉnh cũng rống lên hát. Một câu ca từ cũng hát không rõ, vi diệu ở chỗ mọi người nghe xong còn cho cậu ta một tràng pháo tay cổ vũ.

Thời điểm micro truyền tới trong tay tôi, bài hát đang phát là “Những bông hoa đó”, một cái micro khác đang nằm trong tay một nữ sinh khác, hát đến một nữa liền tự động ngắt. Tôi tựa vào trên ghế salon, nhẹ nhàng nắm tay cậu ấy hát hoàn chỉnh bài hát.

Cậu ấy vẫn luôn nhìn tôi, điều này khiến tôi rất muốn hôn cậu ấy.

Hát xong tôi đem micro đưa cho người kế tiếp, lôi kéo cậu ấy đi ra ngoài, ở phía sau lớp phó học tập gọi chúng tôi, tôi nói đi phòng rửa tay một chút rồi sẽ quay trở lại.

Cậu ấy không rõ vì sao lại bị tôi kéo đến phòng rửa tay, tôi giữ cửa che lại, đè cậu ấy vào bồn rửa tay, ở trước gương nhiệt tình hôn cậu ấy.

Cậu ấy không biết làm sao, rất hồi hộp, rất nhanh liền bị tôi hôn đến run chân, nữa người đem trọng lượng áp đến trên người tôi, ánh tay tôi ôm lấy thắt lưng cậu ấy.

Tôi đem cậu ấy ôm vào lồng ngực, cực kỳ tự nhiên bật thốt lên: “Cận Sở, mình yêu cậu.”

Nói xong chính tôi cũng run lên một hồi, tôi không biết mình vì sao lại đột nhiên nói cái này, ba chữ kia thật giống như vẫn luôn chờ đợi ở nơi đó, thời cơ đã đến liền tự bản thân chui ra.

Lại tự nhiên giống như mùa xuân đến, thì bên trong dòng sông là tuyết tan, những bông hoa xuân nở rộ.

Cậu ấy trầm mặc ôm chặt tôi, cánh mũi ướt át hô hấp phảng phất trên cổ tôi.

Tôi và cậu ấy cầm tay nhau đi về phía lô ghế riêng, trong phòng ‘quần ma loạn vũ’, không có ai chú ý tới chúng tôi hai tay đang nắm lấy nhau. Nếu có chú ý tới, thì giờ khắc này đã trở thành một việc nhỏ không quá quan trong.

Chỉ thời khắc này người chú ý đến chúng tôi chỉ có lớp phó học tập, cậu ta liên tiếp dùng ‘Này này này’ để biểu đạt nội tâm kinh ngạc của mình, khi được tôi khẳng định thì lắp ba lắp bắp nói ‘Thật thật tốt.” để tổng kết cảm thụ của mình.

Tôi không chút khách khí hướng cậu ta nhếch miệng nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Sau ngày đó, rất nhiều người ở trong cuộc đời của tôi sau này cũng không có gặp lại, trong đó có bạn nữ đã từng dựa vào trò ‘Đại mạo hiểm’ để biểu đạt tình cảm với tôi sau lại bị tôi khéo léo từ chối. Dù, từ rất lâu tôi liền hiểu được, duyên phận vốn chính là sợi dây mỏng manh, dễ dàng đứt đoạn, thời điểm vừa đến sẽ đường ai nấy đi, không gặp lại nhau nữa, lại vẫn có một loại cảm giác thương cảm khó giải thích được.

“Nhóc chính là ăn no rửng mỡ nghĩ quá nhiều.” Nguyên ca cũng không thèm ngẩng đầu lên, cắm cúi chơi điện thoại di động, “Muốn là mỗi người đều lưu lại lời nói ngươi ngày lễ ngày tết đến đưa nhiều ít lễ a, chân cũng phải chạy đoạn.”

Tôi không thể không thể thừa nhận lại lần nữa, những lời Nguyên ca nói phần lớn đều có đạo lý.

Sau khi thi đại học xong, Nguyên ca đã dành ra hai ngày nghiên cứu làm sao để lấp vào tờ giấy ‘nguyện vọng’, nghiên cứu xong anh ấy quyết định triệu tập mở hội nghị gia đình, dò hỏi xem nguyện vọng của tôi và Cận Sở.

“Tốt nhất là có thể học chung một trường.” Tôi nói, “Không thì ít nhất phải ở cùng một thành phố.”

“Anh là hỏi nhóc muốn học ngành gì! Không phải hỏi nhóc muốn làm sao để thuận tiện cho việc yêu đương!” Nguyên ca vỗ bàn.

“Bình tĩnh bình tĩnh.” Tôi nói, “Em nghĩ có lẽ là.. tài chính? Kỹ thuật công trình? Mà ban ngoại ngữ ngành trung văn cũng được lắm?”

Nguyên ca: “…”

Anh ấy quyết định không thèm để ý tới tôi, quay sang hỏi Cận Sở trước: “Cận Sở, nhóc thì sao?”

Cận Sở viết hai chữ: Lịch sử.

Cậu ấy thi đại học được điểm rất cao, Nguyên ca nói cậu ấy không cần thiết phải chọn chuyên ngành ít được lưu ý tới, cậu ấy chỉ lắc đầu, nói cho chúng tôi biết khi cò sống ba mẹ cậu ấy là giáo sư hệ lịch sử. Lý do này đầy đủ đến không chê vào đâu được, trực tiếp quyết định được một nửa kết quả.

Còn một nửa kết quả kia là ở chỗ tôi, Tôi khá hứng thú với việc vẽ vời thiết kế đồ họa, sau khi tìm hiểu một phen tôi quyết định báo hệ thiết kế cùng trường đại học với cậu ấy.

Nguyên ca ai thán rất lâu, nói chúng tôi cứ như vậy nhất định không phát được tài, may mắn nhà anh ấy giàu có đầy đủ, không lo việc dưỡng lão.

Tôi nói đừng hoảng hốt nha, lúc đó giúp anh ấy trang trí cửa hàng một chút, bảo đảm tài nguyên cuồn cuộn, tiền tới tay đếm đến mỏi.

Anh ấy nói: “Cút cút cút!!! Hai đứa bây đây là đi học trộm mộ với học xem phong thủy đấy à.”

Tôi cười ha ha, sau đó nghe lời đi ra sau bếp làm sườn heo.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của những năm cấp ba, tôi và Cận Sở cùng nhau đi dạo hết thành phố này, từ phố lớn đến ngõ nhỏ,không bỏ qua một nơi nào.

Tôi chỉ mới chuyển tới nơi này được hai năm, còn cậu ấy thì lâu hơn tôi một chút.

Ba mẹ cậu ấy đều sinh ra tại thành phố này, sau lại ở thành phố khác lần đầu gặp gỡ, sau đó kết hôn. Có thể thấy duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu.

Khi còn bé, cậu ấy đã cùng ba mẹ trở lại đây mấy lần, căn nhà ở trên con đường nhỏ đó lúc trước là văn phòng của bà ngoại cậu ấy. Sau đó bà qua đời, chìa khóa để lại cho mẹ cậu ấy. Đến khi bà mẹ cậu ấy cũng biến mất, cậu ấy đã một mình trở lại đây.

Tôi hỏi cậu ấy tại sao lại trở lại đây?

Cậu ấy nói cậu ấy không biết, chính là có một ngày cậu ấy tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy nên trở lại thăm nơi đây một chút. Sau đó lại không muốn rời đi.

Tôi cười nói, nói không muốn đi chính là đang chờ tôi.

Lúc nói lời này chúng tôi đang ngồi xổm bên rìa đường dưới bóng cây ăn kem, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi đến gần hôn cậu ấy, giữa răng môi đều tràn ngập vị kem ngọt ngào.

Nói đến cũng thật kỳ quái, chúng tôi rõ ràng không phải lớn lên ở đây, lại không hẹn mà cùng xem nơi này là quê hương. Tô Thức có nói: “Nơi ta an lòng chính là quê hương của ta, e rằng điều này là bởi vì chúng ta đều đem trái tim mình đặt tại nơi đây.”

Chúng tôi không đứng ở đầu đường cuối ngõ ôm hôn, nắm tay nhau ở trong hẻm nhỏ chui tới chui lui, đi ngang qua rất nhiều quán nhỏ, gặp phải liền có ý đi vào đi dạo một chút.

Ở phía bắc thành phố có một cửa hàng gia đình bán bánh bột gạo ăn cực kỳ ngon, phía đông thành phố có một cửa hàng bán đĩa hát, ở đó tôi tìm được rất nhiều đĩa than không còn được xuất bản nữa. Những lúc đi mệt, chúng tôi sẽ ghé vào một quán nước ven đường uống trà sữa, có lúc cậu ấy sẽ cùng tôi nói về quá khứ của cậu ấy, giọng điệu rất ôn hòa, trên mặt mang một nụ cười hoài niệm.

Tôi biết rất nhiều chuyện mà mình chưa từng được biết về quá khứ của cậu ấy. Tỷ như vào mùng hai năm ấy ba mẹ cậu ấy rời đi, tỷ như trong trận tai nạn xe cộ kia cậu ấy mất không chỉ có ba mẹ, mà còn có cả giọng nói của mình, lại tỷ như cậu ấy đã từng rất thống khổ, nỗ lực uống thuốc ngủ tự sát, nhưng là không có thành.

Lúc cậu ấy nhắc lại những chuyện này, thần sắc trên mặt đều rất hời hợt, nhưng tôi lại nhớ tới đoạn thời gian tôi sinh bệnh năm đó, cậu ấy vẫn luôn một tấc cũng không rời, ở bên bảo vệ tôi, trong đêm khuya lặng lẽ lại gần nhìn tôi, ôn nhu chạm vào đầu ngón tay của tôi.

Tôi ‘hậu tri hậu giác’ ý thức được, e rằng lúc ấy cậu ấy so với tôi còn sợ hơn.

Tôi không có cách nào thay đổi những chuyện đã qua đi, chỉ có thể nắm chặt lấy tay cậu ấy, lại một lần nữa nói cho cậu ấy biết: “Mình nhất định sẽ đối tốt với cậu.”

Cậu ấy mỉm cười với tôi, trong đôi mắt chứa đầy sự ôn nhu.

Tháng tám đã qua hơn nửa, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị hành lý, Nguyên ca giống như con gà mái che chở đàn con một cách kỹ lưỡng, cứ lải nhải mãi thôi, lo lắng chúng tôi không mang theo cái này không mang theo cái kia. Anh ấy nhét vào trong hành lý nào là khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sau đó lại nỗ lực nhét thêm cho chúng tôi một cái phích nước, tôi thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, lại nói với anh ấy mấy cái này đến đó mua sẽ tốt hơn.

Chu Sâm ở bên cạnh chua xót nói: “Lúc trước tôi đi đại học, có thấy em để ý đến vậy đâu.”

Chu Sâm là sau lễ Giáng sinh năm ngoái mới cùng Nguyên ca ở cùng một chỗ, nghe đâu là vì vào lễ giáng sinh năm ngoái anh ta bị ba mẹ lừa gạt đi xem mắt, nhịn không được cùng cha mẹ come out, kết quả là bị đuổi ra khỏi gia tộc. Nguyên ca không thể không xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tạm thời thu lưu anh ta, sau đó không cẩn thận lưu luôn trên giường.

Vốn trong lòng tôi nghĩ mấy cái gì đó đều là mượn cớ, nghĩ thông thì cứ việc nói thẳng có phải tốt hơn không.

Nguyên ca đánh một cái lên gáy anh ta, giáo huấn: “Cuộc sống dưỡng lão sau này của chúng ta đều dựa vào tương lai của hai đứa chúng nó cả đấy. Đương nhiên bây giờ phải chăm sóc cho thật kỹ.”

Không biết có phải vì ‘cuộc sống dưỡng lão sau này đều dựa vào chúng tôi’ đã lấy lòng anh ta, Chu Sâm rất sảng khoái đồng ý cùng anh ấy lái xe đưa hai người chúng tôi đi đến thành phố T, biểu tình dương dương đắc ý của anh ấy không khác gì Tiết Định Ngạc lúc được người khác vuốt lông cả. Tôi cảm thấy nghề nghiệp của Nguyên ca lúc trước hẳn là người huấn luyện thú.

Hồi đầu tháng tám tôi đã đem Tiết Định Ngạc đến quán cà phê của Nguyên ca, từ khi được Nguyên ca đút cá khô nhỏ cả một tuần lễ, nó đã hoàn toàn từ bỏ cha đẻ của nó, phấn đấu quên mình đầu nhập vào cái ôm ấp của Nguyên ca.

Tuy rằng bề ngoài nó có chút xấu, nhưng vẫn không có ít khách hàng đưa đồ chơi đến cho nó. Nguyên ca nói đây chính là cái gọi là xấu đến nơi sâu xa tự nhiên manh.

Tôi thấy nó chả có một chút gì gọi là manh cả, nó chính là một con mèo có đôi mắt ‘tiểu bạch’, có Cận Sở quên mất cha, có cá khô nhỏ cha mẹ cũng không cần.

Nửa tháng cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi và Cận Sở ngoại trừ thỉnh thoảng đến quán cà phê hỗ trợ, thời gian còn lại đều ở trong nhà.

Ghế sô pha, thảm trải sàn, nhà bếp đều bị chúng tôi lăn qua lăn lại một lần, tôi vừa nghĩ tới chuyện sau khi tựu trường liền không thể nhìn thấy cậu ấy, liền thời thời khắc khắc cảm thấy không được thỏa mãn.

Cậu ấy không biết nói chuyện, làm được cũng chỉ là dùng đôi mắt ngập nước  cầu khẩn nhìn tôi, dáng dấp đáng thương, lại làm cho đáy lòng tôi càng tràn ngập dục vọng.

Tôi khắc chế muốn đem cậu ấy làm hư dục vọng, cúi đầu ôn nhu hôn hôn lên đôi mắt của cậu ấy.

Đảo mắt một cái đã đến cuối tháng tám rồi, Nguyên ca không nỡ để chúng tôi mang theo một đống hành lý lớn chen chúc lên tàu hỏa, bắt Chu Sâm xin nghỉ, lái xe đưa chúng tôi đi.

Thời điểm đi theo hướng dẫn tìm được trường học thì đã bốn giờ chiều rồi, ký tức xá của hai hệ nằm cách xa nhau, chỉ có thể đến ký túc xá gần đây nhất cũng là ký túc xá của tôi cất hành lý, sau đó mới đến ký túc xá của cậu ấy.

Tình cảnh bốn cái đại nam nhân đồng thời đi vào ký túc xá cùng một lúc đúng là rất hiếm thấy, đặc biệt là Nguyên ca cùng Sâm ca đứng giữa một đám thúc thúc, a di bốn mươi,  năm mươi mới biết quả thực là hạc trong bầy gà có tồn tại.

Tôi là người đầu tiên đến phòng túc xá, chọn một cái giường bên cạnh cửa sổ rồi qua loa trải chăn, đem đồ vật tất cả đều nhét vào trong tủ.

Trong phòng túc xá của Cận Sở đã có người, thấy bốn người chúng tôi lần lượt đi vào, cái bạn nam sinh cao cao gầy tong gầy teo kia nghi ngờ đi ra ngoài cửa liếc nhìn danh sách dán trên cửa, buồn bực nói: “Là tên của tôi mà? Các cậu có đi nhầm hay không vậy?”

Nguyên ca nói: “Không nhầm không nhầm, tôi là đưa con trai tới.”

Nam sinh giật mình nhìn anh ấy chằm chằm, sau đó đem chúng tôi từng người nhìn qua một lần, lắp ba lắp bắp hỏi: “Con trai?”

Nguyên ca câu môi nở nụ cười, đem Cận Sở lôi đến, cánh tay đáp trên vai cậu ấy, nói: “Đây là con trai của chú, Cận Sở. Nó không thể nói chuyện. Chính là câu sao nghĩ vậy không thể nói chuyện, hi vọng cháu có thể chăm sóc nó giúp chú.”

Cận Sở hướng đối phương gật gật đầu, nở nụ cười.

Tôi trải chăn cẩn thận, sau đó quay đầu lại cùng với nam sinh kia hỏi thăm một chút: “Xin chào, mình là Hà Ý, là sinh viên năm nhất hệ thiết kế. Hai người này là anh trai của mình và Cận Sở, không phải là baba gì đó đâu.”

Nam sinh vội vàng bắt tay tôi, nói: “Chào cậu chào cậu, mình là Tạ Dương, mình còn tưởng… Các anh của cậu thoạt nhìn cùng các cậu tuổi tác xấp xỉ nhau nhỉ.”

Cận Sở đem hành lý sắp xếp ổn thỏa xong, Nguyên ca nói ở lại ăn cơm tối rồi mới đi, thuận tiện kéo theo bạn cùng ký túc xá của Cận Sở.

Cơm nước xong Nguyên ca và Chu Sâm chở chúng tôi đến trước cổng trường, lưu luyến không rời căn dặn chúng tôi đừng quên thường gọi điện thoại về nhà. Trong suốt bữa cơm ngắn ngủi này, Tạ Dương nghe Nguyên ca nói đến ngất ngây con gà tây, thề son sắt bảo đảm sẽ chăm sóc tốt Cận Sở, kiêm luôn việc nhắc nhở Cận Sở phải thường xuyên gọi điện về nhà. Cũng không có ngẫm lại Cận Sở có gọi điện thoại cũng vô dụng.

Tôi ôm lấy Cận Sở, cuối cùng hướng bọn họ phất phất tay, nói: “Lên đường bình an, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em. Đừng quên cho Tiết Định Ngạc ăn.”

Nguyên ca hướng chúng tôi ném một cái hôn gió, khởi động xe, rất nhanh bọn họ liền tụ hợp vào trong dòng xe thật dài, lại như một giọt nước tụ hợp vào biển rộng, rất nhanh liền biết mất.

Mà tôi biết giọt nước kia có tồn tại, là không đồng dạng như vậy, có một sợi dây vô hình gắn kết giữa tôi và nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi