MỸ NHÂN NHƯ HỌA

Editor: trang bubble ^^  

Hạ lão phu nhân trúng gió liệt nửa người, Hạ Thiên Ân thành kẻ điên ngu ngốc, ăn uống vệ sinh đều phải có người hầu hạ cả ngày. Chuyện đã xảy ra ở Hạ gia, Thẩm Họa cũng là qua một ngày mới biết, nàng cũng không có để ý quá nhiều, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Về phần Hạ gia mượn Thẩm gia bạc trong thư sám hối, nàng cũng chưa từng thật sự bỏ đá xuống giếng đi đòi hỏi một chút. Hôm nay Hạ gia như thế nào nữa cũng không có quan hệ với nàng, hôn sự mà phụ thân quyết định năm đó đúng như tấm thiếp canh xé thành mảnh nhỏ kia, tình nghĩa hai nhà cũng hoàn toàn tan nát.

Ở đây, trâm anh thế gia ở Hàng Châu lại đã ngã xuống một cái, tin tức này loan truyền ở Hàng Châu chỉ là thời gian vài ly trà, lại bị chôn vùi ở trong tiếng nói tiếng cười bởi vì tin tức tối nay Tuyên vương phủ sắp bắn pháo hoa cho Quận chúa.

Vương phủ bắn pháo hoa dĩ nhiên là muốn ăn mừng sinh nhật quận chúa Trăn Trăn trước một ngày. Trong phủ Tuyên vương bận nhất chính là thuộc về Tuyên vương phi, nàng chấp chưởng việc bếp núc của vương phủ, công việc lớn nhỏ đều phải quan tâm, huống chi là sinh nhật của quận chúa. Giờ phút này, Tuyên Kỳ thị dựa nghiêng nghỉ ngơi ở trên tháp quý phi, quần áo lộng lẫy, cũng chỉ là ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nàng mới vừa đuổi một ma ma đến đòi tiền pháo hoa rời đi.

Hầu hạ bên người, Dương ma ma giúp xoa vai thả lỏng kia, nàng đang định híp mắt nghỉ ngơi một lát thì nghe thế tử nức nở chạy vào, "Mẫu phi, Trăn Trăn nàng lại khi dễ con! Nói chữ viết của con quá xấu, còn dùng roi quất bảng chữ mẫu của con xuống đất."

Tuyên Kỳ thị nghe được thế tử khóc rống, vốn đã phiền lòng, nào còn ý định ngủ, vội vàng đứng lên trừng lớn một đôi mắt mệt mỏi tức giận nói: "Thứ nữ mà tiện nhân kia sinh ra thật là lật trời rồi......"

Dương ma ma nghe được chủ nhân nói loại lời này, cũng không đoái hoài tới lễ nghi tôn ti, tiến lên bèn che lỗ tai tiểu thế tử, khuyên nhủ: "Vương phi, ngài tuyệt đối không được bật thốt lời nói hồ đồ này lên nữa, phải nhớ kỹ quận chúa Trăn Trăn là nữ nhi con vợ cả của ngài, là long phượng song sinh với thế tử chúng ta. Ngài cũng nhịn hơn bốn năm rồi, chỉ nhịn thêm chừng mười năm nữa, chờ quận chúa xuất giá thì hết chịu đựng nữa rồi, không thể chọc Vương Gia không vui nữa, nhà mẹ ngài lại dựa cả vào ân tình của Vương Gia trông nom."

Tuyên Kỳ thị nghe lời Dương ma ma nói lúc này mới chậm rãi thuận một hơi xuống. Đúng vậy, nếu sự kiện kia của nhà mẹ nàng rùm beng lên, lại là tội lớn chém đầu đấy, đến lúc đó cũng chỉ có Vương Gia có thể cứu. Lúc này, Dương ma ma mới thả tay xuống, thế tử không hiểu bề trên đang nói thầm cái gì, vẫn nghẹn ngào rơi nước mắt như cũ, Tuyên Kỳ thị đang cầm mặt núc ních của thế tử nhìn mãi.

Nhìn một chút gương mặt tuấn tú này, nhất định chính là trong một khuôn khắc ra với Vương Gia, nhưng xưa nay gương mặt tương tự kia lại không chịu đưa nhu tình mật ý cho nàng, toàn bộ lại vung hết vào Phương Phỉ các. Đáng giận hơn là Vương Gia phái thị vệ canh giữ, từ khi Vạn di nương kia được nâng vào cửa, thậm chí ngay cả nàng cũng chưa từng thấy chính diện kẻ quyến rũ kia, thật giống như cả ngày tranh giành người tình với một nữ nhân không tồn tại.

Lúc đầu nàng còn nghĩ Vương Gia cũng chỉ là ham muốn mới mẻ nhất thời, mình mang thai không dễ gần gũi người, bèn tìm kẻ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cưng chiều mấy ngày. Ai ngờ đợi nàng sinh ra Thế tử, Vương Gia lại ôm tới một bé gái thoạt nhìn hơn tháng từ Phương Phỉ các kín đáo đưa cho nàng, bảo làm con vợ cả nuôi. Tuy nói là để cho nàng nuôi, nhưng lại chưa bao giờ để cho nàng đụng vào đứa trẻ này, mặt khác Vương Gia cũng chỉ ra bà vú, ma ma và cả đám vú già người làm chăm sóc.

Nàng sinh thêm hai nữ nhi, cũng không thấy Vương Gia thường ôm lấy, ngay cả cưng chiều của thế tử cũng không bằng đứa thứ xuất đó. Mỗi năm tổ chức sinh nhật nhìn như là đồng thời chúc mừng cho hai đứa con, nhưng lần nào không phải Trăn Trăn nói cái gì thì là cái đấy. Thí dụ như năm nay Trăn Trăn muốn xem pháo hoa, Vương Gia sẽ bảo nàng bắn sớm cho quận chúa vui vẻ.

Hai nữ nhi và thế tử kia của nàng coi là gì chứ? Làm sao Tuyên Kỳ thị có thể nuốt xuống cơn giận này? Nàng từng đi tìm Vương Gia khóc rồi, ầm ĩ rồi, cũng chỉ có được một câu nếu còn dám có hành động đố phụ này, hắn sẽ xin gặp hoàng thượng hưu thư. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, thừa dịp Vương Gia đi xa đã từng hại nữ nhi của tiện nhân kia. Bởi vì Phương Phỉ các kín đáo như tường đồng vách sắt, nàng chỉ có thể chuyển dời hận ý đến trên thân nữ nhi của nàng ta.

Sau trở về, Vương Gia biết được lại hung hăng đạp một phát về phía trái tim kiêu ngạo của nàng, đến nay bệnh đau thắt tim này vẫn còn, lúc ấy hầu hạ ở bên người nàng cũng không phải là Dương ma ma, mà là vú em vẫn luôn săn sóc nàng. Mà, Vương Gia lại dạy một bé gái ba tuổi học dùng roi quất người, nửa cái mạng vú em của nàng cũng bị mất. Đến đây, Tuyên Kỳ thị mới biết nam nhân trở nên vô tình quả thật kinh khủng, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng đó lại là phu quân của nàng, nàng chỉ có thể chấp nhận.

Lúc này có nha hoàn mời đại phu đi vào, đuôi lông mày nhíu chặt của Tuyên Kỳ thị rốt cuộc khẽ giãn ra, trong mắt chứa chờ đợi tha thiết, "Vương Gia thật là cũng cùng đến rồi?"

Dương ma ma cười trấn an, "Vương phi mắc phải đau thắt tim, Vương Gia nghe xong làm sao lại không đến thăm vương phi ngài."

Tiểu nha hoàn ấp a ấp úng: "Vương Gia...... Ngài ấy đến Phương Phỉ các, sai nô tỳ mời đại phu khám cho vương phi một chút."

......

Phương Phỉ các, vườn nhỏ trồng đầy các loại hoa cỏ, phồn hoa rực rỡ, xa hoa. Nhất là Phương Phỉ các có một phòng Đào Nê, là dùng vỏ cứng trong suốt ở Tây Dương vận chuyển tới xây dựng phòng nhỏ, giá tiền xa hoa lãng phí đắt đỏ, bên trong vừa có thể làm nhà ấm trồng hoa vừa có thể yên tĩnh chạm trổ miêu tả đồ gốm.

Lúc Tuyên Nguyên Hải đi vào trong phòng ngủ không tìm được Vạn di nương, đã biết là nàng ở chỗ này, cho nên bước chân nhẹ nhàng đi tới, nhìn bóng dáng bên trong, trong nháy mắt hắn đã ngây ngẩn cả người.

Ngồi ở trên đôn gỗ xa tanh, nữ tử mặc áo gai vải thô mỏng manh, trên đầu quấn khăn xanh bọc lại tóc đen cả đầu, vẻ mặt trắng ngọc xinh đẹp hoàn mỹ cực kỳ chuyên chú, một tay giữ đồ sứ, một tay nắm bút nhỏ sắt nhọn vẽ viền xong hoa văn miêu tả men màu cao cấp. Nàng hệt như một khối "dương chi mỹ ngọc" tuyệt thế, chính là mặc quần áo thô mộc mạc nhất, nhưng lại không ngăn được hào quang ngọc thạch tuôn ra. Ở dưới ý vị của nàng, quanh mình đều thay đổi thành năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.

Giờ phút này, Tuyên Nguyên Hải lại sinh ra một loại phức cảm tự ti chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn kia. Hắn đường đường là Vương Gia, ở trước mặt nữ nhân này lại vĩnh viễn nhỏ bé như bụi trần. Năm đó, hắn nhận chiếu bổng lộc vào kinh thành thấy nàng mà giật nảy mình  —— đại tiểu thư Tạ gia.

Đến đây cái tên Tạ Uyển này đã thành ma chú in dấu ở trong lòng của hắn, hàng đêm nghĩ thầm, hàng đêm khó ngủ. Nhưng Ngũ Hoàng Tử, khi đó còn chưa vào ở đông cung, và tiền phế thái tử hình như cũng có tình ý với nàng, lấy thân phận của hắn làm sao dám vượt qua.

Trở về Hàng Châu, hắn cho rằng không còn cơ hội, nhưng một năm sau lại truyền đến tội chứng của Tạ gia và Lãnh gia cấu kết Hung Nô phản quốc nên liên luỵ cửu tộc, cả nhà Tạ Uyển đều bị chém đầu, thái tử tự mình giám trảm. Nghe được tin dữ Tạ Uyển chết, hắn giống như lập tức bị móc tim ra, không còn nụ cười, lại nửa năm sau thái tử bị người bí mật tố cáo giấu riêng long bào có ý định mưu phản. Tạ Uyển lẽ ra nên chém đầu lúc trước lại xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, trở thành chứng cứ phạm tội tốt nhất, thái tử bao che tội nhân, thiên vị việc riêng, cố ý mưu phản, hoàng thượng tức giận, giáng thái tử là thứ nhân, áp giải Kinh châu.

Mà lúc ấy Tạ Uyển đã có thai, chính là sắp lâm bồn, hoàng đế niệm tình cốt nhục hoàng gia trong bụng kia cũng cùng nhau áp giải lưu đày, có điều lại không tuyên bố chuyện Tạ Uyển đã có bầu với bên ngoài.

Tuyên Nguyên Hải lại cảm thấy đây là cơ hội duy nhất để hắn có được Tạ Uyển ở kiếp này. Hắn thu mua nha dịch, để bỏ thuốc trợ sản cho nàng, ngay vào đêm mưa đó, Tạ Uyển sắp sinh. Lúc ấy phế thái tử thân nhiễm bệnh hiểm nghèo không dám đồng hành với Tạ Uyển, một trước một sau, hắn sợ Tạ Uyển không chịu nổi, cuối cùng chỉ đành phải tìm bà đỡ. Chờ sinh ra một bé trai, Tạ Uyển đã không chịu được nữa ngất đi. Tuyên Nguyên Hải chỉ muốn Tạ Uyển, bảo người ta vứt bé trai xuống chôn vùi trong núi hoang đất vắng.

Nhưng ai biết hắn ôm Tạ Uyển trong xe ngựa, nàng vừa đau tỉnh, sau khi thét chói tai một trận lại sinh ra một bé gái. Lúc ấy, Tạ Uyển kéo cánh tay của hắn gắt gao, cầu xin hắn bảo vệ đứa bé mới sinh này. Cho dù là ánh mắt kia chán ghét hắn, tuy nhiên sạch sẽ khiến người thương, Tuyên Nguyên Hải dao động, dường như hắn cũng không cách nào từ chối từng câu từng chữ của Tạ Uyển.

Hắn dùng tính mạng của bé gái buộc nàng thành Vạn di nương trong vương phủ của hắn, ôm bé gái đi không để cho mẫu nữ bọn họ gặp nhau. Hắn biết nàng hận hắn, nhưng hắn lại muốn cho mẫu nữ bọn họ thứ tốt nhất trên đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi