MỸ NHÂN NHƯ HỌA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: trang bubble ^^  

Hầu phủ nhất thời hỗn loạn, Tiêu lão phu nhân vội vàng bảo người đỡ An Nguyệt Thiền đi trước, nhưng nàng kéo hỉ phục của Tiêu Dịch không buông, cuối cùng buộc tân lang quan phải một tay ôm người ngang lên, đưa đến chỗ yên tĩnh trước. Bên cạnh, khách khứa nhường đường đều có thể thấy sắc mặt của Tiêu đại tướng quân rất là tối tăm.

Tiêu hầu gia cũng vội vàng đứng ra khách sáo mời chư vị tân khách đi về trước, chỉ nói chiêu đãi không chu đáo, sau này nhất định tự mình tới cửa bái phỏng để bày tỏ áy náy.

Phía trước các khách khứa chúc mừng rối rít cáo từ, duy chỉ có Tống Tử Quận ẩn ở trong khách khứa nhìn bóng lưng Hồng Y bị nha hoàn dìu đỡ cũng sắp rời đi, nhếch miệng lên một đường cong hài lòng.

Thẩm Họa trở về hỉ phòng ngơ ngác ngồi lúc lâu ở bên giường, Mộc Quỳ vẫn theo ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Trong lòng âm thầm lo lắng nói thầm, xảy ra chuyện này chính là lúc phu nhân cần an ủi, làm sao Thiếu Tướng quân còn chưa tới xem phu nhân một chút? Nến đỏ trên bàn hỉ trầm mặc thiêu đốt, rút ngắn từng chút xíu, cho đến khi một thoáng ánh bình minh rực rỡ cuối cùng rút đi màu sắc ngoài cửa sổ, Tiêu Dịch vẫn chưa từng xuất hiện.

Thẩm Họa rốt cuộc có một chút xíu phản ứng, lộ ra một nụ cười khổ, khóe miệng kia hình như còn có cô đơn lan tràn lên.

"Mộc Quỳ, chuẩn bị thường phục cho ta." Nàng hé mở môi đỏ mọng, nhàn nhạt dặn dò.

Kéo tóc mây, đầu đội trâm cài bộ diêu của tân nương tẩy đi trang điểm, tháo tóc ra lại lần nữa tùy ý vén búi tóc lên, cài nghiêng một cây trâm hoa, đeo khuyên tai bạch ngọc, ngồi ở trước kính trang điểm chấm chút dầu hạnh ở trên môi. Mộc Quỳ quan sát thiếu phu nhân từ trước kính trang điểm, ở dưới ánh nến da thịt không đánh phấn lại vẫn trắng bóng hết sức mê người.

"Có phải phu nhân đói bụng hay không? Em đến phòng bếp nhỏ bưng chút cháo thịt cho ngài."

"Không cần, chúng ta đến Hành Vu uyển xem một chút."

Mộc Quỳ kinh hoảng, muốn khuyên phu nhân vẫn là ở hỉ phòng tốt hơn, nhưng nàng đã đứng dậy, ở dưới ánh đèn đan xen mặt mũi không còn cô đơn mới vừa rồi, lại bị một vẻ mặt lạnh nhạt thay thế vào. Mộc Quỳ nhìn thiếu phu nhân cố giả bộ bình tĩnh, trong lòng cũng thật sự rất là khó chịu.

Hai người đến Kỳ Lân cư, Mộc Quỳ nghe Thiếu Tướng quân đang ở phòng khách, mà An Nguyệt Thiền kia lại nghỉ ngơi ở nhà kề, Thẩm Họa nói: "Chúng ta đi xem An tiểu thư một chút trước."

Mộc Quỳ do dự một chút, thật lòng khuyên, "Phu nhân, chúng ta vẫn là đừng đi."

Đi rồi, chẳng phải là tự tìm không thoải mái.

Thẩm Họa hít sâu một hơi, chuyện này cuối cùng vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải có một biện pháp giải quyết, không phải nàng muốn tránh là có thể tránh hết. Nàng không oán An Nguyệt Thiền gây chuyện ở trong hôn lễ hôm nay, hiện tại trong lòng Tiêu Dịch nhất định cũng rất là đau khổ giống với nàng. Lúc đầu, Tiêu Dịch cưới nàng ấy là vì cho Dục Ca Nhi một danh phận, hôm nay nàng ấy còn sống xuất hiện, cũng là chuyện mà không có kẻ nào nghĩ tới. Nàng hiểu tính tình của Tiêu Dịch, không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, sẽ bỏ vợ trước không để ý.

Bước vào nhà kề, trước tiên cho nha hoàn hầu hạ lui ra, nàng đi vào phòng, một cái liền thấy một nữ tử đang nghiêng người dựa vào trên giường êm. Màu da nàng trắng bạch, mặt mày như vẽ, thoạt nhìn gò má thậm chí lại có ba phần tương tự với mình, tóc đen thật dài xõa ở đầu vai, có thể thấy được mơ hồ cái cổ thon dài tuyệt đẹp. Lúc thấy Thẩm Họa đi tới ngay trước mắt, ánh mắt vốn có chút thương người sửng sốt trong nháy mắt.

"Ngươi là......" Nữ tử nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm, biểu hiện trên mặt mờ mịt lại có kinh hoảng luống cuống.

Thẩm Họa mím mím môi, miễn cưỡng cười mở miệng, "Thẩm Họa, biểu tiểu thư của Hầu phủ." Nàng không nói ra mình là tân nương của đám cưới hôm nay, cũng bởi vì thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, bộ dáng nhu nhược chịu không nổi kích thích, mới nhất thời giấu diếm.

Vẻ mặt hốt hoảng của An Nguyệt Thiền dần dần tiêu tan, nhếch miệng lên, dịu dàng cười một tiếng về phía nàng, "Ta rời Hầu phủ ba năm, lại đã không nhận ra người trong phủ rồi."

"Không quan trọng, về sau sẽ từ từ quen thuộc."

Nàng ta lại cười một tiếng, nhàn nhạt thở dài, tiếp theo bèn rơi nước mắt, "Đã thay đổi rồi, phu quân lại chưa từng thay đổi, vẫn là cao lớn tuấn lãng như vậy, còn có Dục Ca Nhi của ta đã cao như vậy. Chỉ là lúc ấy ta rơi vào dưới vách núi được một phu nhân thương nhân cứu, luôn làm nô tỳ trong phủ của nàng ấy, lại là như thế nào cũng không nhớ nổi bản thân là ai? Ta mất trí nhớ ba năm, hôm nay mới xem như nhớ ra, trải qua trăm cay nghìn đắng trở lại, lại không biết hôm nay phu quân đám cưới."

Thẩm Họa nghe nàng rơi nước mắt nói đến những việc trải qua trước kia, hô hấp khẽ không thuận, cũng thật là đồng tình. Nàng rót một ly trà đưa cho An Nguyệt Thiền đôi môi tái nhợt, "Nguyệt tỷ tỷ uống chút nước trà trước đi, những chuyện khổ sở trước kia không cần nghĩ tới." Mặc dù nữ nhân này có lẽ sẽ cướp đoạt phu quân với nàng, nhưng bây giờ nàng không thể nói ai đúng ai sai.

An Nguyệt Thiền cười đưa tay, chỉ là Thẩm Họa nhìn khóe miệng nàng ta vốn là nụ cười dịu dàng nhưng dần dần trở nên căng thẳng, chợt giống như là bị quỷ quái bám thân, hoặc là nói thân thể bắt đầu lạnh rung bần bật như là thấy quỷ quái, đồng thời đột nhiên đổ nước trà lên cổ tay của mình. Nước trà nóng bỏng, trong nháy mắt đã nóng ra vết nước phồng, ngay sau đó chỉ thấy thân thể nàng ta co ro, khóc càng thêm thê thảm đáng thương, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải muốn cố ý phá hoại hôn sự của muội muội. Mặc dù muội làm ta bỏng hoàn toàn thay đổi, ta cũng sẽ không oán muội." 

Đầu Thẩm Họa vừa vang lên ông một tiếng, nàng kinh ngạc xoay người, đã thấy ngoại tổ mẫu kéo tay Dục Ca Nhi đi vào, phía sau là Tiêu Dịch cùng cả đám tiểu thư, nha hoàn, ma ma Hầu phủ, từng người một nhìn chằm chằm nàng, thật là giật mình.

Thẩm Họa biết bản thân nàng ta là nói nàng, nàng quay lại đôi mắt nhìn An Nguyệt Thiền, vẻ mặt đột nhiên lạnh lẽo, vốn tưởng rằng là người đáng thương nhưng không ngờ đi một Mặc Lan, lại tới một An Nguyệt Thiền.

Lão phu nhân nhìn lên thấy tình hình này, vội vàng gọi Hải ma ma đi kêu đại phu tới đây. Tuy là bà không có mở miệng khiển trách Thẩm Họa, nhưng ánh mắt lại khẽ sâu mấy phần, chỉ lo âu nhỏ giọng hỏi, "Còn bỏng nơi nào?"

An Nguyệt Thiền vội vàng rủ thấp mắt xuống, đau "Xít" hít khí làm như muốn vùi lấp hoảng loạn gì đó nói: "Lão tổ tông, là Thiền Nhi không có đón nhận tốt ly trà nóng." Lời này vừa nói ra bày tỏ hệt như giấu đầu lòi đuôi nhắc nhở người khác là nàng bị Thẩm Họa làm phỏng. Tiêu lão phu nhân vòng vo con ngươi lần nữa liếc mắt nhìn thật sâu.

Thẩm Họa cũng không để ý Tiêu lão phu nhân nhìn nàng thế nào, ngược lại đi nhìn thái độ của Tiêu Dịch, lại thấy hắn nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Họa Nhi, hôm nay nhất định là quá mệt mỏi mới có thể không hiểu chuyện như thế. Nàng trở về nghỉ ngơi trước đi, sau này không có chuyện gì, cũng không cần tới nhà kề."

Thẩm Họa chỉ cảm thấy ngực bị gì đó hung hăng chặn lại một cái. Lão tổ tông không tin nàng cũng coi như xong, vì sao Tiêu Dịch cũng không tin nàng? Chẳng lẽ chung đụng hơn nửa năm kia, hắn lại còn không biết cách làm người của nàng.

"Dục Ca Nhi, con của ta à, nhanh đến bên mẫu thân." An Nguyệt Thiền đã nhập kịch, trong mắt ánh lệ từng giọt. Nếu không phải Thẩm Họa đã sớm biết thân thế của Dục Ca Nhi, còn thật sự cho rằng nàng ta là mẫu thân mười tháng hoài thai sinh ra Dục Ca Nhi.

Tiêu lão phu nhân kéo Dục Ca Nhi đi phía trước, "Đây cũng là thân mẫu của con! Mau qua để cho nàng nhìn thật kỹ một chút."

Dục Ca Nhi nháy nháy mắt, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, trang ## bubble chợt xoay người lại nhìn tằng tổ mẫu, "Thân mẫu là gì?"

Lão phu nhân dịu dàng nói: "Chính là mẫu thân của Dục Ca đấy."

"Nhưng Dục Ca Nhi đã có tiểu mẫu thân rồi, không cần có mẫu thân nữa."

An Nguyệt Thiền che mặt khóc càng thêm mãnh liệt, "Là mẫu thân xin lỗi con....."

Tiêu Dịch lại tiến lên một bước, "Dục Ca Nhi, gọi mẫu thân, đừng làm cho nàng quá khó chịu."

An Nguyệt Thiền giơ tay lên lau nước mắt trong suốt trên khóe mắt, đưa tay tới, "Dục Ca Nhi tới đây, để cho mẫu thân ôm con một cái."

Dục Ca Nhi lắc đầu một cái, "Không cần." Cậu phản xạ tính lui về phía sau, bèn trực tiếp ôm lấy chân Thẩm Họa cách đó không xa, "Dục Ca Nhi không cần mẫu thân, Dục Ca Nhi chỉ thích tiểu mẫu thân ôm ấp. Tiểu mẫu thân, chúng ta đi, chúng ta không ở lại nơi này, tiểu mẫu thân cùng Dục Ca Nhi hô hô."

Tiêu Dịch trực tiếp ghìm giọng ra lệnh: "Họa Nhi, nàng rời đi trước."

Hắn lại đuổi nàng đi lần nữa, trong lòng Thẩm Họa càng cảm thấy khó chịu, ngay cả Mộc Quỳ cũng không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ: "Phu nhân, chúng ta rời đi trước thôi."

Lúc này, Thẩm Họa xoay người trực tiếp đi ra ngoài, nàng trở về hỉ phòng, thổi tắt cây nến đi ngủ, chăn gấm thật mỏng che ở trên người, ngực lại bị ép không thở nổi. Nghĩ đến đủ loại hôm nay, nàng như vào đám mây, lại rơi xuống từ trên mây, vốn định kiên cường vì Tiêu Dịch, nhưng không ngờ...... Thẩm Họa không nhịn được rơi nước mắt, nàng nắm chặt bàn tay, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, muốn để đau đớn này giảm bớt chút xé rách trong lòng, nhưng vẫn lăn lộn khó ngủ. Không biết qua bao lâu, bên ngoài hỉ phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Họa biết là Tiêu Dịch, nàng cũng không muốn giận dỗi với hắn, chẳng qua bây giờ nàng chỉ muốn hỏi rõ ràng. Nếu mà hắn thật sự không tin nàng, Thẩm Họa rất có thể cũng không có quyết tâm ở lại.

Nàng mang giầy vào đi mở cửa, chỉ là vừa mở ra một khe hở, một sức mạnh chợt xông vào, người Tiêu Dịch đã đi vào ôm nàng vào trong ngực thật chặt, "Họa Nhi." Tiếng nói này trầm thấp mà dịu dàng hoàn toàn khác biệt với lạnh lẽo lúc đuổi nàng rời đi mới vừa rồi.

"Huynh đến làm gì, không cố gắng theo thê tử của huynh sao? Ta là Độc Phụ, không chịu nổi các ngươi tốt, còn muốn cố ý làm phỏng nàng ta."

Thẩm Họa vốn đã muốn nói chuyện nghiêm chỉnh, nhưng vừa thấy được người lại nghĩ tới sự lạnh lùng của hắn mới vừa rồi, nàng giãy giụa. Tiêu Dịch ôm nàng chặt hơn, "Họa Nhi, Họa Nhi tốt của ta, muội tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Đó chẳng qua là làm cho nàng ta xem."

Thân thể Thẩm Họa ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Dịch thở dài một cái, "Tóm lại, Họa Nhi của ta không nên suy nghĩ bậy bạ. Nàng ta trở lại cũng sẽ không ảnh hưởng muội và ta. Muội vĩnh viễn là thê tử mà Tiêu Dịch ta cưới hỏi đàng hoàng. Chuyện sẽ kết thúc rất nhanh, tin tưởng ta."

Bây giờ Thẩm Họa suy nghĩ một chút đột nhiên ý thức được thái độ hôm nay của Tiêu Dịch quả thật có chút kỳ quái, "Vậy vì sao huynh không nói cho ta biết trước, có phải mãi xem ta là đứa bé hay không?"

Hắn hôn chóp mũi của nàng một cái, "Đúng vậy, nhìn mắt khóc sưng đỏ này, đâu phải như tân nương, rõ ràng chính là bé gái thích khóc nhè."

"Ta là bé gái, có phải Tiêu tướng quân nên dỗ dành một chút mới phải hay không?" Thẩm Họa bị hắn nói như vậy, tự nhiên có chút tức giận, nàng khóc còn không phải là bởi vì hắn.

"Dỗ dành một chút? Hiện tại sẽ cho phu nhân một đêm động phòng hoa chúc, có thể hết giận rồi?"

trâm cài bộ diêujpg
trâm cài bộ diêu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi