MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


Nếu lúc này có người đẩy cửa tiến vào là có thể nhìn thấy tư thế của hai người khiến người ta liên tưởng đến mức nào.

Thanh niên mảnh khảnh ngồi trên đùi rắn chắc của người đàn ông, xương cốt cả người giống như bị rút ra, tựa như nước tan chảy vào trong lòng người kia.

Đầu ngón tay trắng mịn như tuyết rơi trên áo khoác tây trang màu đen, gương mặt ngẩng lên lấm tấm hạt mưa, giống như một đóa hoa mỏng manh bị cơn bão dữ dội tùy ý càn quét.

Lâm Dục vốn đang chìm đắm trong niềm vui may mắn sống sót sau hoạn nạn, nghe vậy rũ mắt theo, lúc này mới nhìn thấy cả người mình đang ngồi trên người đối phương.

Khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng vừa mới bớt nhiệt, vành tai trắng như tuyết lại nóng lên.

Cậu cố chống thắt lưng mềm nhũn, muốn xuống khỏi đùi người đàn ông.

Kết quả ngón chân vừa chạm xuống đất, bắp chân tê rần, cậu khẽ rên một tiếng rồi lại một lần nữa ngồi xuống.

Hạ Trầm đúng lúc đưa tay đỡ lấy vòng eo nhỏ: “Cẩn thận một chút.


Vòng eo trong lòng bàn tay khẽ run rẩy, tầm mắt anh dừng trên đôi môi sưng đỏ không chịu nổi kia: “Môi bị sao vậy?”
Lâm Dục giơ tay che môi mình, trong con ngươi ướt át lấp lánh hiện lên đôi chút bối rối.

Nên nói cho Hạ Trầm như thế nào đây, rằng thứ kia mượn cơ thể của anh điên cuồng cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của mình.

“Ai làm?” Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu dịu dàng mang theo vài phần nghiêm túc: “Để tôi xem một chút.


Lâm Dục che môi lắc đầu, không cho anh xem.

“Tôi chỉ nhớ…” Hạ Trầm nhíu mày, như đang nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê: “Tôi tìm cậu khắp nơi trong biệt thự, sau khi đẩy cửa ra thì nhìn thấy…”
Sắc mặt anh biến đổi: “Bóng đen kia là cái gì?”
Lâm Dục nhìn thẳng vào anh vài giây, buông hai tay xuống: “Thứ kia đi ra từ trong giấc mộng của tôi.


“Đi ra từ trong giấc mộng của cậu?” Hạ Trầm khó hiểu: “Ý cậu là sao?”
Lâm Dục sắp xếp câu từ một chút, giải thích ngắn gọn: “Từ nhỏ tôi đã mơ thấy một đám sương đen, trước kia tôi cho rằng thứ đó chỉ xuất hiện trong giấc mộng của tôi, không nghĩ tới nó lại ngưng tụ thành thực thể.


Lông mày Hạ Trầm càng nhíu chặt, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng: “Nó đã làm gì cậu trong mộng? Mục đích nó xuất hiện là gì?”
Lâm Dục cụp mắt xuống, hàm hồ trả lời: “Tôi cũng không biết rốt cuộc nó muốn làm cái gì…”
Chuyện thứ kia đã làm với cậu quá khó mở miệng, cậu không thể thành thật nói cho Hạ Trầm.

“Lâm Dục.

” Vẻ mặt Hạ Trầm trịnh trọng: “Cậu có thể nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.


Lâm Dục nhụt chí cúi người, đặt trán lên vai anh: “Cậu không thể giúp tôi.


“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt.

” Hạ Trầm giơ tay lên, vuốt ve mái tóc đen mềm mại: “Trong khoảng thời gian tôi mất đi ý thức, nó có làm tổn thương cậu không?”
Giọng điệu an ủi mình càng dịu dàng, trong lòng Lâm Dục càng áy náy.


Nếu như không phải là mình, Hạ Trầm sẽ không bị cuốn vào tai bay vạ gió như này.

“Cậu mất đi ý thức là bởi vì thứ kia chui vào trong cơ thể cậu.

” Cậu ngẩng mặt lên trả lời: “Nhưng cậu yên tâm, tôi đã đuổi nó đi rồi.


“Nó chui vào người tôi?” Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu: “Nó dùng cơ thể của tôi làm cái gì?”
Lâm Dục lập tức nhớ lại cảm giác đầu lưỡi bị ngậm lấy mú.t mát mạnh bạo, nhiệt độ ở vành tai nóng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thẳng thừng phủ nhận: “Không! Không làm gì cả…”
Nhưng Hạ Trầm dường như không tin, ánh mắt trượt xuống theo chỗ ửng đỏ, bỗng nhiên dừng lại.

Trên chiếc cổ trắng nõn như ngọc có một vệt đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình, thậm chí có thể thấy rõ một vòng dấu răng.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, ngón tay cẩn thận chạm vào một chút: “Đây là cái gì?”
“Tê…” Lâm Dục hít một hơi, nhanh chóng nâng tay che dấu vết thứ kia lưu lại, giấu giếm nói: “Không liên quan đến cậu.


Hạ Trầm trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Nó còn có thể trở lại sao?”
“Tôi không biết.

” Lâm Dục nhíu mày: “Rất xin lỗi, là tôi liên lụy đến cậu, nhưng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết triệt để nó.


Cậu không thể cả đời sống dưới bóng ma của thứ kia, nhất là khi thứ kia hiện giờ đã rời khỏi ác mộng của cậu ra ngoài hiện thực, thậm chí có thể tùy ý khống chế cơ thể người sống.

“Đừng nói thế.

” Hạ Trầm nắm lấy bờ vai gầy gò, lẳng lặng truyền lại năng lượng của mình: “Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cho rằng chúng ta đã không còn là quan hệ bạn bè bình thường.


Lâm Dục mím đôi môi hơi đau đớn, đang định mở miệng thì lúc này cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài gõ mạnh.

“Tiểu Dục, cậu ở trong ký túc xá à?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lớn của Lý Ngạn Thần: “Mau ra mở cửa cho anh!”
Lâm Dục ngẩn ra, nhớ tới bọn họ còn đang duy trì tư thế xấu hổ kia, bối rối muốn đi xuống.

“Từ từ thôi.

” Hạ Trầm đỡ cậu một phen, tự mình đứng dậy nhường ghế cho cậu: “Tôi đi mở cửa.


Cửa ký túc xá mở ra, Lý Ngạn Thần vừa bước vào lập tức hoảng sợ: “Cổ cậu bị sao vậy?”
Trải qua thời gian lên men dài như vậy, vết siết trên cổ Hạ Trầm trở nên bầm tím, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Anh nâng tay sờ sờ cổ, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, em sơ ý bóp mạnh quá.


“Không phải chứ?” Lý Ngạn Thần nghi ngờ nhìn anh: “Chẳng lẽ cậu thích chơi mấy trò nghẹt thở?”
Nhìn không ra nha, soái ca cấm dục nho nhã lễ độ thế kia lại lén lút chơi mạnh bạo như vậy sao?
Hạ Trầm mỉm cười, chuyển đề tài: “Party kết thúc rồi sao?”
“Hầy! Đừng nói nữa!” Lý Ngạn Thần đặt mông ngồi xuống trước bàn: “Năm nay tan cuộc sớm!”
“Sau khi các cậu đi, không khí không hiểu sao lại hơi lạnh lẽo, bọn anh chơi mấy vòng rồi đổi trò.

” Lý Ngạn Thần làm vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Kết quả chẳng được bao lâu, có người ở lầu hai phát hiện một sinh viên bất tỉnh, báo cảnh sát ngay tại chỗ, tiệc tùng gì đấy kết thúc luôn.



Nghe đến đây, Lâm Dục ở một bên nâng mí mắt lên: “Người ấy không sao chứ?”
Lý Ngạn Thần vẫy vẫy tay: “Không rõ lắm, nhưng hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.


Lâm Dục lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Anh có biết sinh viên bất tỉnh kia tên là gì không?”
“Hình như là học năm hai chuyên ngành báo chí, cụ thể tên gì thì không biết.

” Lý Ngạn Thần nhìn cậu: “Sao đột nhiên cậu lại tò mò chuyện này?”
Lâm Dục nhẹ giọng trả lời: “Không có gì, em hỏi chút thôi.


“Khoan khoan, anh nhớ ra rồi!” Lý Ngạn Thần giơ tay lên: “Người đó tên là Chu Chính, là bạn của Ngụy Thư, bảo sao cậu ấy không trở về với anh, nhất định là đến bệnh viện cùng rồi!”
“Chu Chính?” Lâm Dục âm thầm ghi nhớ cái tên này: “Cảm ơn.


“Nhưng mà…” Tròng mắt Lý Ngạn Thần đảo qua đảo lại, ánh mắt xoay qua xoay lại trên người cậu và Hạ Trầm: “Hai cậu có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hạ Trầm bình tĩnh: “Chuyện gì cơ?”
“Đừng giả ngu nữa! Đại luật sư Hạ à!” Lý Ngạn Thần vỗ mạnh bàn một cái: “Lúc nãy chơi sự thật hay mạo hiểm, chỉ cần lỗ tai không mù là có thể nhìn ra hai cậu nhất định có chuyện gì đấy rồi!”
Hạ Trầm thản nhiên nhìn cậu: “Lâm Dục, giữa chúng ta có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì hết.

” Tuy rằng trong lòng thấy rất ảo, nhưng Lâm Dục vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là một trò chơi mà thôi.


“Ha? Làm như chưa ai từng chơi sự thật hay mạo hiểm ấy?” Lý Ngạn Thần tỏ thái độ không làm sáng tỏ thì nhất định không buông tha: “Đại luật sư Hạ, cậu quan tâm người Tiểu Dục thích là có ý gì? Chẳng lẽ cậu…”
Lông mày Lâm Dục giật giật, lạnh lùng nói: “Lý Ngạn Thần.


Lý Ngạn Thần bị khí thế kinh người này dọa, giọng cũng nhỏ đi: “Anh chỉ là muốn biết các cậu rốt cuộc…”
Âm cuối càng ngày càng bé cho đến khi biến mất hẳn trong không khí.

“Được rồi, anh không hỏi nữa.

” Anh ta làm ký hiệu khóa miệng: “Tiểu Dục, cậu đừng giận mà!”
“Em không giận.

” Lâm Dục thu hồi tầm mắt: “Muộn rồi, rửa mặt nghỉ ngơi sớm chút đi.


Hạ Trầm đi tới trước bàn, kéo ngăn kéo ra lấy một miếng băng cá nhân đưa cho người bên cạnh: “Ngón tay bị đứt.


Lâm Dục nhận miếng băng cá nhân, ánh mắt lại rơi vào vết bầm kia: “Cổ cậu xử lý như nào?”
“Không sao đâu, không đau.

” Hạ Trầm dịu dàng an ủi: “Lát nữa tôi chườm nóng rồi bôi chút thuốc mỡ là được.


Lâm Dục không đành lòng nhìn vết thương chỗ đó bèn gạt ánh mắt sang một bên.


Nhân lúc bạn cùng phòng đi tắm, cậu lấy lá bùa còn dư ra, dùng sức siết chặt đầu ngón tay, nhỏ máu lên bùa.

Ngón tay bị đau làm lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng càng tái nhợt, nhưng cậu vẫn nghiêm túc bôi kín lên toàn bộ bùa chú.

Trước khi nghĩ ra biện pháp, phải dựa vào những lá bùa trừ tà này để bảo vệ Hạ Trầm, không để cho thứ kia nhập vào người anh.

Lúc cậu làm những chuyện này, Hạ Trầm vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cậu, lông mày cũng không thả lỏng hơn cậu chút nào.

Cuối cùng sau khi làm xong, Lâm Dục bọc đầu ngón tay vào băng cá nhân, đưa bùa cho anh: “Lá bùa này cậu cất kỹ vào.


Hạ Trầm nhận hoàng phù, ngón tay chạm vào lá bùa dính máu, một cảm giác đau đớn thiêu đốt theo đầu ngón tay nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Nhưng mặt anh vẫn không đổi sắc đặt hoàng phù lên bàn, trầm giọng đáp: “Được.


“Cậu phải mang theo bên người.

” Lâm Dục nhỏ giọng nhắc nhở.

Động tác Hạ Trầm dừng lại, nghe lời nhét hoàng phù vào trong túi quần.

Lâm Dục tạm thời yên lòng, xoay người chậm rãi bò lên giường mình.

Cậu nằm trên giường, tinh thần đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng cậu không dám ngủ.

Đêm nay thứ kia xuất hiện phá vỡ nhận thức vốn có trong quá khứ của cậu.

Hiện tại cậu không thể xác định, liệu ngủ thiếp đi có lại rơi vào ác mộng lần nữa hay không.

Đêm hôm khuya khoắt, cảnh vật tĩnh mịch, cậu chỉ có thể cố gắng mở to đôi mắt trong bóng đêm.

Một lúc lâu sau, giường đối diện phát ra động tĩnh rất nhỏ, có người đứng ở đầu giường cậu.

“Sợ sao?” Hạ Trầm đè âm lượng giọng thấp xuống: “Có muốn ngủ cùng tôi không?”
Nếu như là trước đây, Lâm Dục chắc chắn sẽ không do dự.

Nhưng bây giờ cậu không biết Hạ Trầm còn có thể khiến cậu ngủ yên hay không, hơn nữa…
“Không nói gì coi như cậu đồng ý nhé.

” Hai tay Hạ Trầm nắm lấy lan can giường, nói: “Tôi lên đây.


Tuy dáng người cao lớn nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, thoắt cái anh đã lên giường, gần như không phát ra âm thanh gì.

Lâm Dục yên lặng dựa vào giường, nhường chỗ cho anh.

Cứ tưởng rằng vẫn ngủ kiểu đầu đối chân, nhưng rất nhanh Hạ Trầm đưa lưng về phía cậu nằm nghiêng xuống.

Đôi môi khẽ nhếch, Lâm Dục muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nghiêng người, mặt hướng vách tường, cố gắng không đụng phải cơ thể ấm áp phía sau.

“Ngủ ngon.

” Hạ Trầm thầm nói.

Lâm Dục buồn ngủ nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.


*
Một đêm không mộng mị.


Sáng hôm sau, vừa tỉnh trong phút chốc, cả người Lâm Dục run lên sau đó cứng đờ.

Người bên cạnh không biết từ lúc nào đã xoay người, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, mặt vùi ở vai và cổ cậu.

Hơi thở ấm áp phả lên phần da bên cổ, làm nổi một mảng da gà.

Cậu không khống chế được mà nhớ lại cảnh mình bị đè dưới thân người này, lồng ng.ực rắn chắc bao trọn lấy mình, đầu lưỡi nóng rực si mê liế.m má mình, liế.m đuôi mắt mình, liế.m vành tai mình, liế.m cổ mình…
Cậu theo bản năng cho rằng thứ kia lại ở trong cơ thể Hạ Trầm, dùng sức giãy dụa: “Cút! Biến khỏi đây!”
Khung giường ký túc xá không chịu nổi sự giãy dụa của hai người lắc lư phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Cánh tay đang ôm eo siết chặt, Hạ Trầm nửa tỉnh nửa mê khẽ nhíu mày, cổ họng phát ra tiếng nghi vấn: “Hửm?”
Giọng vừa tỉnh ngủ nghe có vẻ khàn khàn, Lâm Dục giãy dụa càng lợi hại hơn: “Buông ta ra! Đồ biế.n thái!”
Nhưng cơ thể cậu không thể tách ra mà dán vào trong ngực người kia, nhiều lần giãy giụa như vậy, thứ gì đó lặng lẽ thức tỉnh.

Hạ Trầm hít sâu một hơi, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hai tay anh giữ người đang làm loạn trong ngực, ép người kia đối mặt với mình: “Lâm Dục, cậu bị sao vậy?”
Ánh mắt chạm nhau, Lâm Dục nhìn thấy dịu dàng trầm tĩnh quen thuộc trong đôi mắt đen láy kia, không khỏi dừng phản kháng kịch liệt.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy rất tủi hổ, đôi mắt xinh đẹp phủ kín hơi nước: “Tôi tưởng rằng…”
“Cậu tưởng cái gì?” Hạ Trầm dùng lòng bàn tay nâng mặt cậu lên: “Cậu tưởng nó trở lại sao?”
Lâm Dục cắn cắn m.ôi dưới, cố gắng nhịn nước mắt.

Gần đây cậu khóc quá nhiều, cậu không muốn như vậy, cậu không muốn để Hạ Trầm cảm thấy mình yếu đuối bất tài, chỉ biết rơi nước mắt.

Trái tim Hạ Trầm như bị nhéo một cái, hơi chần chừ hỏi: “Nó… Nó đã làm gì cậu với cơ thể của tôi?”
Lâm Dục hít hít mũi, không muốn mở miệng nói chuyện.

Thế nhưng, Hạ Trầm lại giống như đoán được gì đó, cổ họng lăn qua lăn lại một chút: “Tôi làm tổn thương cậu, đúng không?”
Trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập đau lòng, Hạ Trầm không nhịn được dùng sức ôm người vào trong ngực, để cậu tựa vào lồng n.gực mình.

Lâm Dục rùng mình, theo bản năng muốn đẩy người này ra.

“Tôi xin lỗi, Lâm Dục.

” Hạ Trầm đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng chứa đựng khổ sở khó có thể che giấu: “Nhưng… Đừng sợ tôi, đừng xa lánh tôi, được không?”
Hai tay đang chống cự thoáng cái dừng lại, chóp mũi ngửi thấy hơi thở quen thuộc dễ chịu, Lâm Dục nhỏ giọng trả lời: “Người nên nói xin lỗi là tôi.


Làm cậu tổn thương không phải Hạ Trầm, nếu như cậu không gặp anh, đối phương sẽ không bị sương đen suýt nữa siết chết, cũng sẽ không bị thứ kia nhập vào người.

Bàn tay to lớn đặt sau lưng lại vuốt ve cậu từng chút từng chút, giống như đang vuốt xuôi lông cho con thú nhỏ đang sợ hãi.

Được an ủi dịu dàng như vậy, cơ thể căng thẳng của Lâm Dục dần dần thả lỏng.

“Dấu răng trên cổ, là tôi cắn sao?” Một lúc lâu sau, Hạ Trầm bất thình lình hỏi.

Lâm Dục vùi mặt trước ngực anh, buồn bực trả lời: “Ừm…”
Hạ Trầm cọ cọ mái tóc mềm mại: “Tôi còn làm gì nữa?”
“Không còn…” Đầu ngón tay túm lấy vải áo trước ngực anh, giọng Lâm Dục càng ngày càng nhẹ.

Cậu sao có thể không biết xấu hổ nói bọn họ đã hôn môi, không chỉ môi lưỡi quấn lấy nhau, lại còn là chính mình chủ động hôn lên…
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười, Hạ Trầm thấp giọng hỏi: “Thật sự không còn à?”
Lâm Dục trong lòng anh ngẩng mặt lên, đáy mắt ngập nước cất giấu sự xấu hổ không dễ phát hiện: “Cậu đừng hỏi nữa được không?”
Vừa dứt lời, trong ký túc xá vang lên tiếng sấm sét giữa trời quang: “Hai người các cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Dục sợ bắn người, như gặp phản xạ có điều kiện trốn vào trong ngực người kia.

Khóe môi Hạ Trầm khẽ nhếch lên, thuận thế ôm chặt lấy cậu.

“Thảo nào anh cứ tự hỏi sao sáng sớm lại nghe thấy Tiểu Dục vừa khóc vừa kêu, còn nghe thấy tiếng lắc lư kịch liệt trên giường?” Lý Ngạn Thần trừng đôi mắt như chuông đồng, kích động như đang ở hiện trường bắt gian: “Còn dám nói giữa hai cậu không có gian tình!”
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi