MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


Lâm Dục sống sót, được đối xử như một vị khách.
Đây đúng là một lâu đài cổ kính, thậm chí còn đẹp hơn cả lâu đài của công chúa trong truyện cổ tích.
Nói một cách khoa trương hơn chính là nó được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập bao quanh bởi biển cả, sóng gió ập đến chạm vào đá ngầm tạo ra âm thanh rào rào, róc rách.
Cậu đột nhiên hiểu được vì sao Hạ Trầm không hạn chế việc đi lại của cậu, vốn dĩ cậu không thể tự mình trốn thoát khỏi hòn đảo bị cô lập này.
Đang miên man suy nghĩ, sau lưng vang lên một giọng nói tang thương: “Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ăn cơm trưa.”
“Được.” Lâm Dục quay người, giơ tay vén mái tóc bị gió biển thổi bay trên trán, nói: “Bác Hồ, bác không cần gọi tôi là tiểu thiếu gia.”
Sau khi rời khỏi căn phòng tối, cậu phát hiện ra rằng ngoài bác Hồ, còn có rất nhiều người khác trong lâu đài.

Ai cũng lặng lẽ bận bịu, khuôn mặt không có chút biểu tình nào.

Giống như những NPC trong trò chơi, luôn làm đi làm lại một việc gì đó.
Bác Hồ là người duy nhất Lâm Dục có thể nói chuyện cùng.
Nhìn một bàn bày đầy các món chay tinh xảo, cậu không khỏi hỏi: “Bác Hồ, món mặn đâu? Đầu bếp không nấu các món mặn sao?”
Từ ngày đầu tiên đến lâu đài, cậu chưa thấy một miếng thịt nào.
Bác Hồ đứng bên cạnh bình tĩnh trả lời: “Chủ nhân là người ăn chay.”
Lâm Dư: “…”
Một con ma cà rồng mà lại ăn chay, đúng là doạ người mà!
Lâm Dục cam chịu dùng đũa gắp một miếng rau, hỏi lại: “Hạ… Chủ nhân của bác đi đâu rồi.”
Cậu đương nhiên không hy vọng Hạ Trầm trở về, chẳng qua là hôm đó bị người đàn ông ôm lên ghế dựa, sau khi hỏi tên cậu xong thì rời đi, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

“Cậu cũng có thể gọi là ông chủ.” Bác Hồ sửa miệng cậu: “Chủ nhân có sản nghiệp ở khắp mọi nơi trên thế giới, bình thường rất bận rộn.”
Lâm Dục lặng lẽ nhét rau vào miệng nhai một cách vô vị.
Cũng đúng, một ma cà rồng đã sống hơn một nghìn năm có thể đã tích lũy được một lượng tài sản khổng lồ.
Đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Bác Hồ tiếp tục nói thêm: “Mấy ngày nay chủ nhân đang đi tổ chức một sự kiện từ thiện, nhưng nó sẽ kết thúc sớm.”
Con ngươi của Lâm Dục chấn động: “Anh ấy là một ma cà rồng thì làm từ thiện cái gì?”
“Rất nhiều.” Bác Hồ kết luận một cách ngắn gọn: “Khi cậu hiểu hơn về ông chủ, cậu sẽ thấy chủ nhân không phải là một ác quỷ như cậu vẫn nghĩ.”
Lâm Dục nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Đối với Hạ Trầm, cậu chỉ là một cái túi máu hình người, cho dù có hiểu anh bao nhiêu thì cũng có ích gì.

Sống được ngày nào hay ngày đó mà thôi.

Là một túi máu hình người, Lâm Dục rất có ý thức, ăn ngon ngủ tốt mỗi ngày.
Lúc tỉnh chỉ là không có có gì để giải trí.
Lâu đài biệt lập với thế giới, cậu lại không có điện thoại di động, vì vậy chỉ có thể ngồi bên biển ngẩn ngơ lắng nghe tiếng sóng khi buồn chán.
Đôi khi cậu tự hỏi liệu cha mẹ cậu có nghĩ rằng cậu đã chết hay không? Họ sẽ có một đứa con khác để thay thế cậu nhỉ?
Chắc chắn sẽ có, nếu không thì ai sẽ kế thừa cơ nghiệp gia truyền hàng thế kỷ của nhà họ Lâm trong tương lai chứ?
Buổi tối hôm đó, khi Lâm Dục đang ngồi xổm lấy cành cây vẽ bàn cờ trên mặt đất, bên tai cậu vang lên giọng nói của bác Hồ:
“Chủ nhân đã trở lại, gọi cậu đi đến phòng ăn.”
Cậu sợ hãi đến mức run lên, ngồi bệt xuống đất: “Anh ấy trở về?”
Chủ nhân của lâu đài cổ trở về, cũng là lúc cuộc sống yên bình và buồn tẻ của cậu đã đến lúc kết thúc.

Sau mấy ngày, khi Lâm Dục một lần nữa nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, cậu vẫn có hơi nhũn chân.
“Đến đây.” Hạ Trầm ngồi cạnh bàn ăn, ánh mắt đen như mực liếc nhìn cậu.

Lâm Dục vô thức kéo căng tấm lưng gầy gò của mình và đáp lại một cách khô khan: “Vâng.”
Hạ Trầm khẽ mỉm cười: “Ngồi đi.”
Lâm Dục nghe lời ngồi xuống, cách anh một bàn ăn dùng cơm.
Tư thế ăn uống của người đàn ông tao nhã thong dong, giống như một quý tộc thực sự, khuôn mặt tái nhợt đẹp trai, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nếu bàn tay to lớn kia không cầm chiếc ly có chất lỏng lạ màu đỏ…
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Hạ Trầm đặt đồ ăn xuống, giơ tay cầm ly lên: “Em muốn uống?”
“Không cần không cần!” Lâm Dục vội vàng lắc đầu lia lịa: “Em không khát.”
Hạ Trầm khẽ cười một tiếng: “Chỉ là nước ép cà chua thôi.”
Thật dễ thương, vật nhỏ này nghĩ gì đều hiện hết trên mặt.
Trong tình huống này cũng không thể nói thật với cậu được, dù sao cậu vẫn chỉ là một con người mới trưởng thành mà thôi.
“Thật sao?” Lâm Dục run rẩy nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ hỏi với với giọng điệu nghi ngờ.

“Đương nhiên.” Hạ Trầm đẩy cái ly tới trước mặt cậu: “Nhu cầu của ta đối với máu cũng không lớn như em tưởng tượng.”
Lâm Dục không khỏi nhíu mày: “Vậy ngài còn muốn ăn em?”
Cậu thực sự không hiểu, theo như những gì bác Hồ nói, anh là một người có tài sản ngất trời.

Lại còn rất hay làm từ thiện, vậy tại sao lại phải quan tâm đến một cái khế ước được lập ra cả trăm năm trước, không buông tha cho cậu?
“Không phải là…” Ánh mắt Hạ Thần dời xuống cái cổ mảnh khảnh của cậu, chậm rãi hỏi: “Chưa ăn sao?”
Ánh mắt u ám đó như đang nhắc nhở Lâm Dục, cậu ngay lập tức nhớ lại hơi thở lạnh lẽo ki cổ bị chạm vào, toàn thân run lên, theo bản năng giơ tay lên che cổ.

Hạ Thần không dấu vết cong khoé môi, chuyển chủ đề: “Thế nào? Em sống ở đây quen chưa?”
Lâm Dư do dự buông tay xuống, lông mi dài khẽ run: “Cũng ổn.”
Hà Thần quan sát vẻ mặt của cậu: “Chính là không hài lòng đúng không.”
“Có chút…” Thấy thái độ người đàn ông ôn nhu, Lâm Dục quyết định tự mình tranh thủ một chút phúc lợi: “Họ không nói chuyện với em, với lại em không mang theo điện thoại di động, nên thấy hơi buồn chán.”
“Nơi này không có tín hiệu, mang điện thoại di động cũng vô dụng.” Hạ Trầm nhận lấy khăn tay từ chỗ người hầu, chậm rãi lau ngón tay.
“Nhưng ta có một phòng sách, em muốn đi xem không?”
Hai mắt Lâm Dục sáng lên: “Thật sao?”
Vài phút sau, cậu theo người đàn ông đi lên tầng ba.
Hạ Trầm búng tay “tạch” một tiếng, ngọn nến bên cạnh tường sáng lên thắp sáng phòng sách khổng lồ.
“Woww…” Lâm Dư mở to hai mắt, không khỏi tán thưởng: “Nhiều sách quá đi…”
Không phải cậu chưa bao giờ thấy nhiều sách, nhưng nhiều đến mức này thì quả thật là chưa từng…
Hạ Thần giơ tay, một quyển sách trên giá bay vào trong tay anh: “Nếu thấy buồn chán, có thể tới đây đọc sách.”
“Vâng…” Lâm Dục rời mắt khỏi giá sách: “Lúc nào cũng được sao”
“Bất cứ lúc nào, nhưng không phải bây giờ.” Hạ Trầm đưa cho cậu một cuốn sách: “Bây giờ em nên đi ngủ.”
“A?” Lâm Dư sửng sốt một giây, sau đó buột miệng hỏi: “Tối nay không hút máu sao?”
Hạ Trầm khẽ nhướng mày, cười như không cười trả lời: “Thật ra ta không đói,
nhưng nếu em đã nói vậy…Ta từ chối thì bất kính quá.”
Lâm Dư: “…”
Đôi mắt cậu trông mong nhìn người đàn ông: “Em có thể rút lại lời nói của mình không?”

“Không thẻ.” Người đàn ông cười nhạt, lộ ra mấy cái răng nanh: “Đi tắm rửa đi.

Ngoan!”
Lâm Dục ủ rũ trở về phòng, cam chịu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Cậu vốn định tắm rửa lâu một chút để kéo dài thời gian, nhưng rồi cậu lại nghĩ, rụt đầu là một đao, duỗi đầu cũng là một đao.

Thôi thì kết thúc sớm một chút còn trở về đi ngủ.
Vì vậy cậu tắt vòi hoa sen, tự giác mặc bộ quần áo màu đen mà cậu đã mặc khi lần đầu tiên gặp người đàn ông.
Cậu mặc bộ đồ ngủ màu đen, chậm rãi đi tới cửa phòng.
“Mời vào.” Lúc này trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp thu hút.

Cậu cảm thấy căng thẳng, run rẩy bước vào.

Hạ Trầm đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây ngồi trên ghế tựa, đôi chân dài bắt chéo: “Lại đây.”
Lâm Dục hết cách, chỉ có thể bước lại cụp mắt đứng bên cạnh anh.
Hạ Trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, thản nhiên nói: “Không tình nguyện?”
“Không…” Lâm Dục nhẹ giọng đáp: “Em chỉ là có hơi, có hơi…”
“Sợ hửm?” Hà Thần trầm thấp cười một tiếng: “Ta không phải đã nói với em là không đau sao?”
“Thôi được.” Lâm Dư nhướng hàng mi dài: “Vậy ngài muốn như thế nào…”
Chiều cao lúc bình thường đương nhiên không cần phải bàn đến.

Nhưng lúc này Hạ Trầm đang ngồi trên ghế, còn cậu lại đứng bên cạnh, vì thế nên trông cậu lại cao hơn nhiều.

Cắn cổ cậu ở khoảng cách như thế…Không phải mệt chết à…
Hạ Trầm vỗ đùi: “Ngồi lên đây.”
Đôi chân bắt chéo ẩn giấu dưới chiếc quần tây thon dài mà rắn chắc, gần như có thể nhìn thấy sự bó sát.
Những đường nét cơ bắp săn chắc ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ luôn sẵn sàng hành động.
Khuôn mặt của Lâm Dục đỏ bừng, ngay cả đôi tai nhỏ cũng như bị phỏng.
Hạ Trầm phát ra âm thanh thúc giục: “Hử?”
Lâm Dục cắn môi, cong đầu gối nửa quỳ trên chiếc ghế giữa h.ai chân của người đàn ông nhẹ giọng hỏi: “Như vậy được sao?”
Hai gò má mãi không chịu hạ nhiệt, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen láy đó.
Lớn đến nhường này, cậu chưa từng thân mật với ai như vậy, dù là nam hay nữ.
Một cỗ hương thơm đặc thù kéo đến, ánh mắt Hạ Trầm rơi xuống chiếc cổ trắng như tuyết, ngay cả đầu gối cũng không ngoại lệ.


Khiến người ta chỉ muốn lưu lại dấu vết trên cơ thể này.
Hạ Trầm giơ tay đặt trên tay vịn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da mịn màng mềm mại trên cổ chàng trai.
Cổ áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình, không thể che được cái cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo.

Lâm Dục rùng mình, cố gắng kiểm soát ham m.uốn trốn tránh.
“Ngoan.” Dường như Hạ Trầm đang cười, cố ý hạ thấp giọng nói, có một loại mê hoặc không thể diễn tả: “Thả lỏng đi, sẽ thoải mái ngay thôi…”
Nhưng Lâm Dục hoàn toàn không thể thả lỏng, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại như đang chờ đợi cái chết.
“Ngài cắn đi!”
Hạ Trầm không nói gì, bàn tay to lớn nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của cậu, khiến đầu cậu hơi nghiêng sang một bên.

Giây tiếp theo, âm thanh răng sắc nhọn xuyên qua mạch máu vang lên rõ ràng bên tai cậu.
“Hự…” Lâm Dục kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó một cảm giác tê dại khiến cơn đau đớn dần phai đi.

Một cảm giác sung sướng lạ lùng dâng lên đầu dây thần kinh.

Đồng tử hơi giãn ra, và cậu có thể nghe thấy âm thanh nuốt máu của người đàn ông nuốt máu.
Nhưng người đàn ông cảm thấy ngất ngây như được ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến mức không muốn dừng lại.
Muốn nhiều hơn nữa…
Trước khi con ngươi hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đỏ của máu, Hạ Trầm đã kịp thu hồi răng nanh lại và không cắn tiếp.

Bờ môi mỏng tao nhã nhuốm máu đỏ tươi, anh thè đầu lưỡi, liế.m liế.m răng nanh.
Những giọt máu còn lại bị nuốt chửng.
Ngọt, quá ngọt, so với tất cả những loại máu anh từng uống thì đúng là thơm ngon mỹ vị.
Phần nào khiến anh mất đi sự tự chủ mà anh tự hào trong một ngàn năm.
“Ưm…” Lâm Dục tỉnh lại từ trong cơn mê man, thân thể mềm nhũn trượt xuống.
Hạ Trầm kéo cậu lên, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện chấm dứt rồi.”
Lâm Dục choáng váng cuộn tròn trong vòng tay của người đàn ông, không hề giãy giụa.
Hức, chỉ là trong cổ họng phát ra tiếng thút thít đáng thương.
Trái tim của Hạ Trầm như bị móng mèo cào nhẹ.
Một lúc sau, anh khàn giọng cười: “Sao em ngoan ngoãn vậy…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi