"Rất mềm, giống hệt như nước vậy."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Du Hàn Châu sai người đi chuẩn bị sương phòng ở phía Đông, Phức Tranh cho rằng đó là một căn phòng trên du thuyền nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi xuyên đến đây, cậu vẫn sống trên con thuyền neo đậu tại sông Hoành. Đôi khi thời tiết xấu, mặt nước cuộn sóng, khiến cậu thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc giữa đêm.
Nhưng vì con thuyền này là do chính tay Du Hàn Châu thiết kế, đồng thời được xây dựng với kỹ thuật hiện đại và nội thất xa hoa, mọi thứ đều trang bị đầy đủ nên Phức Tranh sống rất thoải mái, cậu không cảm thấy có gì bất tiện, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quay về đất liền.
Lúc này, Phức Tranh ngồi dựa vào chiếc xe lăn êm ái, áo choàng bên ngoài đã được cởi bỏ, trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng.
Trong phòng không có lò sưởi nhưng vẫn ấm áp như xuân, hơi nóng từ sàn thuyền liên tục tỏa lên như thể bên dưới có lắp đặt hệ thống sưởi.
Thấy Du Hàn Châu đang bận rộn dặn dò ám vệ, Phức Tranh đành quay đầu ngắm nhìn xung quanh.
Căn phòng được bài trí theo phong cách thanh nhã sang trọng, mang đậm phong cách đặc trưng của đất Bắc. Trên tường có treo những bức thư pháp quý giá, phía xa xa là bàn làm việc, trên đó đặt một chiếc chặn giấy hình kỳ lân làm từ gạch tráng men.
Con kỳ lân được chạm khắc tinh xảo, màu xanh nổi bật thu hút ánh nhìn của Phức Tranh, khiến cậu phải cố nén lại sự tò mò muốn đến gần xem kỹ.
Ban đầu khi bước vào phòng cậu không chú ý đến điều này, bây giờ ngắm kỹ mới phát hiện nó trông giống với thư phòng hơn.
Phức Tranh nhìn sang nơi khác, cậu cầm lấy cây quạt gấp bằng gỗ mun đen viền vàng của Du Hàn Châu, lật qua lật lại một lúc rồi thử mở ra.
Dù cậu đã cố hết sức, nhưng đến cùng vẫn không mở được. Tuy nói nó là quạt gấp nhưng nhìn kỹ lại giống một khối gỗ mun hơn.
Phức Tranh chợt nghĩ, có lẽ cây quạt này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một món đồ gỗ quý mà thôi. Nếu không tại sao Du Hàn Châu không vội lấy lại mà còn để cậu tùy ý nghịch ngợm?
Đang lúc suy nghĩ, Du Hàn Châu cũng dặn dò xong ám vệ, hắn quay lại rồi ngồi xuống bên cạnh trò chuyện với Phức Tranh.
Đối phương hỏi những câu về thói quen sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như...
"Em thích bánh su kem vị gì?"
"Giờ Hợi không chịu ngủ, lại lén nghịch ngợm gì đó?"
Đêm khuya Phức Tranh rất khó ngủ, thỉnh thoảng tỉnh giấc cậu còn mơ màng ngồi dậy hỏi Xuân Hỷ mấy câu như "Bao giờ cha đến đón con?", toàn bộ đều được Du Hàn Châu hỏi qua một lượt.
Phức Tranh im lặng lắng nghe, nhưng không muốn giải thích tường tận, chỉ chọn cách trả lời đơn giản.
Du Hàn Châu hỏi cậu thích ăn canh gì, lần trước đã dặn dò Xuân Hỷ những món nào. Phức Tranh chỉ trả lời câu đầu tiên, bỏ qua câu thứ hai.
"Canh cá dưa chua."
"Hửm? Còn gì nữa?" Du Hàn Châu nhận ra điều gì đó, hắn nheo mắt đầy nguy hiểm.
Phức Tranh đặt ngón tay hơi lạnh lên lò sưởi ấm, cậu quay đầu vờ như không nghe thấy.
Du Hàn Châu bị cậu làm tức cười, hắn nhướng mày, bước tới nắm lấy tay thiếu niên.
Phức Tranh vội rụt tay lại, nhưng vẫn bị hắn nắm gọn rồi kéo lại gần.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng của Du Hàn Châu bao trọn đầu ngón tay Phức Tranh, hắn nắm chặt đến mức khiến cả bàn tay cậu nóng ran.
Động tác này ít nhiều cũng có phần mờ ám, nhưng người đàn ông lại hài lòng cong môi, đôi mắt nhạt màu chăm chú nhìn vào mặt cậu, thật lòng đánh giá: "Rất mềm, giống hệt như nước vậy."
"Huynh..." Phức Tranh không ngờ Du Hàn Châu sẽ nói mấy câu như vậy, hai mắt cậu mở to, sau đó vội vã rút tay ra.
Lời này nghe cứ sao sao.
Nhưng Du Hàn Châu nắm rất chặt, hắn không làm Phức Tranh đau, chỉ là không cho cậu động đậy. Hắn lại đổi tư thế, dùng đầu ngón tay có vết chai xoa nhẹ lòng bàn tay cậu, ngón tay Phức Tranh co lại, nắm thành nắm đấm quấn chặt ngón tay của Du Hàn Châu bên trong.
Cậu không kiềm được, hơi thở trở nên dồn dập, khuôn mặt cũng thoáng đỏ lên, rõ ràng là không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy này.
Du Hàn Châu lại nhìn cậu, khẽ cười: "Không phải tay lạnh sao? Ta giúp em sưởi ấm."
"..." Phức Tranh cảm thấy người này thật không biết xấu hổ, đối phương cứ xoa tay khiến cậu không thoải mái cho lắm, Phức Tranh thử xoay cổ tay nhưng không rút ra được, đành thở dài nói: "Ta hết lạnh rồi."
"Hết lạnh rồi?" Du Hàn Châu hỏi lại, đầu ngón tay áp vào lòng bàn tay cậu.
"Vậy có đủ sức để nói chuyện với bổn tướng không?"
Phức Tranh không nhịn được lườm hắn một cái, nói: "Sao huynh vô lý như vậy, mấy chuyện huynh hỏi... Lúc nào huynh cũng cho thị vệ đi theo ta, rõ ràng huynh biết hết rồi, còn hỏi ta."
Du Hàn Châu bật cười, cười xong, hắn thu lại dáng vẻ cợt nhả, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Ta biết mọi thứ về em đều qua lời kể của người khác chứ chưa từng nghe em kể với ta. Em xem, dáng vẻ em ngoan ngoãn nói chuyện như vậy, có phải càng gần gũi hơn không?"
"Huynh..." Phức Tranh bị mấy lời trêu ghẹo này làm cho không thốt nên lời, hồi lâu cậu mới chậm rãi nói, "Huynh đúng là kỳ quặc."
Du Hàn Châu cười, cuối cùng cũng buông lỏng tay, không bắt nạt cậu nữa, còn tốt bụng giúp Phức Tranh đắp chăn mỏng: "Ta còn tưởng em sẽ mắng ta là kẻ xấu xa, háo sắc lưu manh."
"Đúng là có chút xấu xa." Phức Tranh gật đầu, cảm thấy bàn tay vừa bị hắn xoa đột nhiên nóng ran, cậu không nhịn được phải dùng tay kia che lại để làm dịu cơn nóng.
Vì Phức Tranh đắp chăn nên Du Hàn Châu cũng không nhìn thấy hành động nhỏ này, hắn nhanh chóng kéo xe lăn của thiếu niên lại gần, hỏi hết câu này đến câu khác.
"Lần trước tỉnh dậy, em gọi ta là gì?"
Phức Tranh không muốn trả lời, lại sợ hắn sẽ làm điều quá đáng hơn vừa rồi, đành lười biếng đáp: "Bồ Tát."
"Nói thật." Du Hàn Châu nhìn cậu.
Phức Tranh miễn cưỡng thừa nhận: "Ân nhân cứu mạng."
"Ừm, em đồng ý đi theo ta, có biết tương lai sau này sẽ thế nào không?" Du Hàn Châu hạ giọng.
Phức Tranh nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ có người ám sát Du Hàn Châu?
"Ý huynh là, đi theo huynh cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Du Hàn Châu bỗng khựng lại, rồi cười đáp: "Không đâu, đi theo ta rất an toàn."
"Vậy ý huynh là gì?" Phức Tranh không hiểu.
Du Hàn Châu nhìn cậu rồi ghé sát lại gần, như thể định chạm vào thiếu niên, nhưng phía sau đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Đại nhân, bệ hạ tuyên ngài vào Nội các."
Bàn tay đang vươn ra của Du Hàn Châu dừng lại, hắn đứng thẳng người, hỏi: "Thứ bổn tướng bảo các ngươi chuẩn bị đâu?"
"Đã chuẩn bị xong ạ, đại nhân có muốn cho gọi không?"
"Đưa vào đi."
Một nhóm thị nữ nối đuôi nhau bước vào.
Du Hàn Châu gắp hai chiếc bánh su vào đĩa, quay đầu đưa cho Phức Tranh, dỗ dành nói: "Hai vị khác nhau, em nếm thử xem. Nhưng chỉ được ăn vừa phải, ăn nhiều sẽ đau dạ dày, dùng xong thì theo thị nữ về nghỉ. Bây giờ bổn tướng phải vào cung một chuyến, lát nữa sẽ đến thăm em."
"Ừm." Phức Tranh biết Du Hàn Châu bận rộn nên cũng không hỏi nhiều, cậu ngoan ngoãn nhận lấy.
Chỉ là cậu nhận xong, Du Hàn Châu vẫn chưa rời đi ngay mà ngồi bên cạnh nhìn Phức Tranh từ tốn liếm lớp kem thơm ngọt, sau đó hắn rót cho cậu một chén trà nóng, cuối cùng mới chịu quay người bước ra ngoài.
...
Vừa ra khỏi cửa, đám thị nữ và người hầu đều quỳ xuống.
Du Hàn Châu không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt căn dặn: "Chăm sóc cẩn thận, có việc gì thì lập tức bẩm báo, đừng tự ý hành động."
Mọi người đều cung kính đáp vâng.
Khi Du Hàn Châu và Tĩnh An vệ chuyển sang chiếc thuyền khác, lúc này Cao Trị bước tới hành lễ nói: "Hôm nay lúc đại nhân tan triều, người đó đã chờ ở cổng Huyền Vũ. Nhưng do đại nhân nhận tin tới đón Thế tử nên mới không chạm mặt."
"Gã đuổi theo tới đâu rồi?" Du Hàn Châu thờ ơ hỏi.
"Đã đến phủ Thừa tướng rồi ạ, nhưng gã không vào. Đợi được nửa canh giờ thì nghe nói trong cung có chuyện liên quan đến Hoàng hậu nên đã quay về."
Cao Trị: "Có lẽ lát nữa gã sẽ tới tiếp, Quốc cữu cũng chưa từng ngăn cản."
"Biết rồi." Du Hàn Châu hời hợt đáp.
Cao Trị cúi đầu, chờ thân hình cao lớn trước mặt ngồi vào ghế cầm lấy tấu chương, hắn mới hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn chủ nhân mình một cái.
Chỉ thấy người đàn ông vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với Phức Tranh, lúc này ánh mắt trở nên lạnh lẽo như mãnh thú, sắc mặt bình thản không hề biến đổi, dường như không để tâm chút nào đến chuyện vừa nghe.
Cao Trị vội cúi đầu, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Có vẻ chuyện của tiểu Thế tử và đại nhân vẫn cần giữ kín để tránh gây rắc rối.
Cao Trị vừa nghĩ tới đây, phía trước lại vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
"Tối nay không về phủ Thừa tướng, ngươi phái người chuẩn bị đi."
Cao Trị giật mình, vội khuyên ngăn: "Đại nhân, ngoại trừ sương phòng phía Đông của Thế tử, sương phòng phía Tây vẫn chưa sửa xong, Đông tôn Tây ti*, suy cho cùng vẫn có khác biệt."
*Đông tôn Tây ti 東尊西卑: xuất phát từ tư tưởng Nho giáo truyền thống, ám chỉ quan niệm về sự ưu tiên hoặc tôn trọng đối với phía Đông.
"Trước đây ở đâu thì về đó, còn cần ta dạy sao?" Ánh mắt Du Hàn Châu lạnh lùng.
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị ngay." Cao Trị hiểu ý, im lặng lui ra ngoài, trong lòng không khỏi thở dài.
Phức thế tử ngây ngô đáng thương, bị người khác trêu đùa cũng không biết, giờ còn phải ở chung một phòng với đại nhân, e là sau này sẽ chịu khổ lắm đây.
Lời tác giả:
Cao Trị: Ai chịu khổ, ta không nói.