MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Anh vừa dỗ em, vừa dọa em."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Có nhiều khi Phức Tranh không hiểu nổi chính mình.

Người khác có thể tự hào nói rằng tính cách họ lạc quan, kiên định, trầm lặng, dịu dàng... Nhưng Phức Tranh lại không biết bản thân mình là người như thế nào.

Lúc lười biếng, cậu có thể im lặng cả ngày, dù ai dỗ dành đi nữa cũng chẳng ăn thua.

Khi tâm trạng tốt, Phức Tranh rất kiên nhẫn, thậm chí còn không thèm tức giận với những kẻ muốn hại mình, chỉ xem như đang nhìn người ta diễn trò.

Khi không thích ai, cậu sẽ lạnh lùng và kiêu ngạo đến mức bất chấp việc có thể làm phật lòng người ta.

Nhưng nếu đã tin tưởng ai, cậu sẽ như một đứa trẻ nũng nịu và bướng bỉnh, thậm chí có phần ngông cuồng tự phụ, tin rằng người kia sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

Cứ như thể cậu đang cố bù đắp những thiếu thốn ở kiếp trước. Căn bệnh cô đơn của cậu đã khỏi, nhưng hiện tại cậu lại mắc một căn bệnh còn khó kiểm soát hơn, ngày càng sa vào vũng lầy.

Trong thời đại y học còn cực kỳ lạc hậu này, không ai có thể cứu cậu, kể cả chính cậu.

Có lẽ Du Hàn Châu đã nhận ra, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn dắt và bảo vệ Phức Tranh.

"Em xem, so với em, ta còn xấu xa hơn." Du Hàn Châu khẽ cong môi mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của Phức Tranh, rồi bất ngờ kéo thiếu niên vào lòng.

Phức Tranh cảm nhận được hơi nóng áp sát từ người đàn ông, cậu bị dọa đến mức sợ hãi, luống cuống nắm chặt tay áo hắn, nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ kéo ra.

Tiếp đó, Du Hàn Châu nắm lấy tay cậu, dẫn cậu vòng qua cổ mình.

Lồng ngực mảnh mai của thiếu niên áp sát vào vòng tay rắn chắc ấm áp của Du Hàn Châu, gần như hoàn toàn dựa vào hắn mà không còn điểm tựa nào khác.

Người đàn ông mang theo ánh mắt trêu chọc ôm lấy Phức Tranh, làm bộ ngả người về phía trước, động tác bất ngờ khiến Phức Tranh loạng choạng, như thể sắp rơi xuống dòng sông bên dưới, nguy hiểm vô cùng. Tiếp đến hắn lại dỗ dành: "Học được chưa? Sợ thì phải ôm chặt ta, như vậy mới không bị rơi xuống."

Dường như Phức Tranh bị dọa thật, cậu nghẹn ngào nói: "Em biết rồi, chỗ này cao quá, em sợ..."

"Nhưng bổn tướng còn có ý nghĩ xấu xa hơn chưa thực hiện. Tranh Tranh không muốn nghe sao?"

Giọng nói của Du Hàn Châu vừa dịu dàng vừa nguy hiểm: "Có kẻ ác như bổn tướng đứng trước, ai sẽ nghĩ Tranh Tranh là đứa trẻ hư? Em nhìn em đi, chưa từng gây hại đến bất kỳ ai, chỉ nói vài câu đã tự xấu hổ rồi sợ hãi, sợ bị người ta cho là khác loài."

Đôi mắt Phức Tranh dần đỏ lên, cậu níu chặt vạt áo của Du Hàn Châu, tựa đầu vào vai hắn, đôi mắt ngấn lệ, mơ màng nhìn ra mặt nước trống vắng phía xa.

Trên đầu là ánh nắng rực rỡ, bốn bề gió nhẹ lướt qua, phong cảnh khiến lòng người khoan khoái.

Nhưng cậu lại bị người đàn ông áp sát vào lan can du thuyền mà trêu chọc.

Nỗi sợ hãi bị người khác phát hiện khiến Phức Tranh vùi mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Em không muốn biết nữa."

Như thể sợ Du Hàn Châu làm điều gì quá đáng hơn, Phức Tranh chống tay lên bụng hắn, yếu ớt nũng nịu: "Em không nghĩ lung tung nữa."

Cuối cùng động tác thô bạo của Du Hàn Châu cũng dừng lại. Hắn ôm chặt lấy Phức Tranh, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày và đôi mắt của cậu, mỉm cười hỏi: "Thật sự không suy nghĩ lung tung nữa chứ?"

Phức Tranh run rẩy trước sự vuốt ve của hắn, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Không nghĩ nữa."

"Vậy thì nhớ lấy, em chẳng hề kém cạnh bất kỳ ai, thậm chí còn tốt đẹp hơn rất nhiều so với những tiêu chuẩn của thế gian. Em nên tự hào, không ai có thể khiến em từ bỏ sự kiêu hãnh vốn có từ khi sinh ra."

Du Hàn Châu nghiêm nghị nhìn cậu: "Nếu lại nghi ngờ bản thân, thì hãy nghĩ xem ta là người như thế nào."

Phức Tranh nhìn hắn với ánh mắt trách móc, giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, còn chưa kịp rơi xuống đã bị hắn hôn nhẹ lau đi.

Cậu vùi đầu vào lòng Du Hàn Châu, thì thầm: "Anh đúng là đồ xấu."

"Anh vừa dỗ em, vừa dọa em."

Du Hàn Châu nghe vậy cũng không hề tỏ ra áy náy, chỉ cười: "Ta chỉ thể hiện đúng bản chất của mình thôi, sao lại gọi là dọa em được?"

Một chút thiếu sót trong tính cách của Phức Tranh, nhất là khi cậu đang mang bệnh, khiến cậu không thể kiểm soát được hành động và lời nói của mình.

Trong mắt Du Hàn Châu, ngoài lòng thương xót và ý muốn bảo vệ, hắn không còn cảm xúc nào khác. Hắn cũng khó có thể tưởng tượng rằng trên đời này lại có người trách cứ cậu vì điều đó.

Ít nhất, khi Phức Tranh ở bên Du Hàn Châu, hắn sẽ không để ai có cơ hội làm vậy.

Hôm nay, bệnh của Phức Tranh tái phát. Cậu luôn được ôm trong vòng tay của Du Hàn Châu, thậm chí còn không đặt chân xuống đất.

Ngay cả lúc ăn, Du Hàn Châu cũng cho tất cả người hầu lui xuống rồi tự tay đút cho cậu.

Sau khi ăn xong, Phức Tranh lại trốn đi, ngoài lúc nghe hắn nói thì có chút phản ứng, còn lại cậu đều ngủ. Dường như cậu không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không muốn làm bất cứ điều gì.

Nếu nói rằng hạt ngọc trai ẩn trong vỏ còn có chút nghịch ngợm, biết phát sáng để thu hút sự chú ý, thì giờ đây chiếc vỏ đã hoàn toàn khép kín.

Du Hàn Châu liên tục vuốt ve hàng lông mày và đôi mắt của thiếu niên, xoa dịu các khớp, rồi hôn lên gương mặt nóng bừng của cậu. Thỉnh thoảng hắn lại cúi sát nói vài câu dỗ dành, nhưng Phức Tranh rất ít khi đáp lời.

Lần gần nhất Phức Tranh phát bệnh là khi cậu vừa tỉnh lại trong thế giới này.

Không ai biết tại sao cậu lại như vậy, cũng chẳng ai chữa trị cho cậu. Sau này, mỗi lần phát bệnh cậu luôn đập phá đồ đạc, người khác chỉ nghĩ rằng cậu đang nổi giận, chứ không nghĩ đến bệnh tình, để rồi kéo dài đến mức khó trị.

Du Hàn Châu bưng bát thuốc đút cho cậu uống. Phức Tranh lơ mơ nhấp một ngụm, cảm thấy đắng nên cậu không muốn uống nữa.

Du Hàn Châu đặt bát xuống, ôm thiếu niên nhẹ nhàng vỗ về. Gương mặt khuất sau màn trướng âm trầm khó đoán, nhưng khi đối diện với Phức Tranh lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

"Uống thuốc thì mới khỏe, mới không giận dỗi nữa." Giọng nói trầm thấp vang bên tai cậu.

Phức Tranh khẽ rên rỉ trong cổ họng, như thể đang khóc, nhưng nhìn kỹ lại chỉ thấy cậu nhắm chặt mắt.

Du Hàn Châu cúi đầu, chạm vào trán cậu, thân mật nói: "Ta đút em uống, được không?"

Phức Tranh không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay nhợt nhạt lên ngực mình, trông thật yếu đuối đáng thương.

Trong phòng không có ai, nên Du Hàn Châu không muốn gọi người làm phiền cậu. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đắp kín chăn, chuẩn bị đứng lên đi lấy khăn ướt.

Nhưng không ngờ, vừa cảm nhận được hắn định rời đi, Phức Tranh liền mở mắt. Đôi bàn tay gầy guộc bám chặt lấy tay áo của hắn, ánh mắt ngấn lệ lập tức trực trào.

Cậu khẽ nức nở: "Đừng đi, anh ở lại với em được không?"

"Em không kiểm soát được..."

Du Hàn Châu lập tức ôm lấy cậu, siết chặt trong vòng tay, hắn vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên rồi dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, ta không đi. Ta ôm em đi cùng, được không?"

"Ừm." Phức Tranh gật đầu, yếu ớt bình tĩnh lại, rồi mềm mại tựa vào vòng tay hắn.

Du Hàn Châu bế cậu đi lấy khăn ướt, sau đó cẩn thận lau mặt cho cậu.

Phức Tranh nhắm mắt lại, trông như đã ngủ.

Một lúc sau, cậu mới thì thào: "Có anh ở đây, em sẽ thấy đỡ hơn."

"Ta biết." Du Hàn Châu hiểu rõ lúc này cậu rất mong manh. Hắn quấn cậu vào một tấm chăn, ôm lên đùi, sau đó bưng bát thuốc, nhẹ giọng: "Tranh Tranh, uống một chút nào."

Phức Tranh ngoan ngoãn nhấp một ngụm, nhưng lại nhăn mặt quay đi.

Thực ra trong bát thuốc đã thêm thảo dược để giảm bớt vị đắng, nhưng vì bản thân bài thuốc vốn rất đắng, nên dù có thêm gì đi nữa cũng không giúp ích được nhiều.

Loại thuốc này không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của cậu, nhưng trong điều kiện y học của thời đại đó, việc chữa trị các bệnh về tinh thần vốn là điều rất khó.

Tuy nhiên, với kiến thức sâu rộng và kinh nghiệm y học phong phú, Du Hàn Châu biết cách dùng thuốc để giảm bớt đau đớn cho cậu, giúp cậu an tĩnh hơn, không còn bị hành hạ nữa.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Phức Tranh, thấy cậu đã đỡ hơn, bèn cầm bát thuốc lên, nhấp một ngụm, sau đó khẽ nâng cằm cậu, cúi đầu đặt môi mình lên môi Phức Tranh.

Môi thiếu niên bị tách ra, thuốc đắng thấm vào khoang miệng, dịu dàng lướt qua chiếc lưỡi đang co rụt của cậu.

Phức Tranh không nhịn được khép chặt hai chân, cả người lùi về phía sau, nhưng lại bị hắn hôn sâu hơn.

Cậu buộc phải nuốt thuốc xuống, sau đó lại bị người nọ trêu đùa bằng cách mút môi, khiến cậu trở nên mơ màng ngây ngất.

Khi Du Hàn Châu rời môi cậu, Phức Tranh mới giật mình thở một hơi, mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình.

Nhưng không lâu sau, người đàn ông lại lần nữa nhấp thuốc rồi tiếp tục đút cho cậu, ép Phức Tranh ngoan ngoãn há miệng, đón nhận nụ hôn gần như triền miên say đắm của hắn.

Những giọt thuốc không nuốt kịp trượt xuống làn da trắng như tuyết của cậu, nhưng lại bị Du Hàn Châu liếm sạch.

Sự va chạm giữa môi lưỡi cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.

Phức Tranh cảm thấy rất đắng, nhưng toàn thân lại mềm nhũn không chút sức lực, một cảm giác lạ lẫm từ chỗ đôi môi chạm nhau lan tỏa, khiến cậu như đang say, gò má đỏ bừng, gần như ngất đi.

Không biết đã phải uống bao nhiêu lần, nhưng cả bát thuốc đầy ắp ấy chắc chắn sẽ khắc sâu vào ký ức của Phức Tranh.

Cuối cùng, cậu không chịu nổi, gương mặt đỏ bừng, dụi vào ngực Du Hàn Châu, hơi thở gấp gáp, suýt bật khóc.

Nhưng lúc này, cậu vẫn đang trong cơn bệnh, cơ thể yếu ớt, không thích hợp để phóng túng.

Du Hàn Châu ôm chặt lấy cậu, buông rèm giường xuống, căn phòng lập tức trở nên tối mờ.

Phức Tranh được hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đôi chân không kiềm được khẽ duỗi ra, làm loạn cả chăn đệm.

Đến khi cơn kích tình hoàn toàn lắng lại, cậu đã kiệt sức, mềm oặt nằm trong vòng tay đối phương, mệt đến nỗi không mở nổi mắt.

"Ngủ đi, ngoan." Du Hàn Châu hôn nhẹ lên chiếc cổ đẫm mồ hôi của cậu, rồi đắp chăn kín người.

Thuốc dần phát huy tác dụng, Phức Tranh yên bình chìm vào giấc ngủ.

Khi cậu hoàn toàn ngủ say, người đàn ông mới buông cậu ra, bước xuống giường, lấy nước ấm để lau người cho cậu.

Vì áo lót đã bẩn, Du Hàn Châu đành cẩn thận giúp cậu mặc đồ mới.

Dưới ánh sáng mờ mờ sau tấm rèm, Phức Tranh nằm nghiêng, đôi vai gầy gò, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc, chỉ có ở phần bụng hơi ửng đỏ, như bị ngón tay thô ráp cọ qua để lại dấu vết.

Du Hàn Châu không dám chậm trễ, vội giúp cậu mặc đồ, đắp kín chăn để cậu không bị cảm lạnh.

Người hầu quỳ bên ngoài bước vào bê chậu quần áo của Phức Tranh, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đứng bên giường đang cúi xuống kê gối cho thiếu niên.

Bộ triều phục màu đen mặc từ sáng sớm giờ đã xộc xệch, dưới ánh chiều tà nhàn nhạt làm hắn mất đi vẻ nghiêm trang, nhưng lại mang thêm vài phần dịu dàng thâm tình đến lạ.

Nhìn vào chậu đồ, chỉ thấy có y phục của Thế tử, bọn họ nghĩ rằng Thế tử bị bệnh lâu ngày không khỏi, bây giờ tái phát cũng không có gì lạ.

Nếu không phải vậy, hôm nay ngài ấy đã không từ chối tiếp khách, đến cả Hộ bộ Thượng thư đến thăm cũng phải quay về công cốc.

Đám thị nữ đều đã lập gia thất, họ cũng quen với cảnh tượng này, bèn lập tức tiến tới kéo rèm, buông tất cả các lớp rèm che chắn ánh sáng mặt trời quá chói, sau đó lặng lẽ bê chậu quần áo và bát thuốc rỗng ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa thật khẽ, Du Hàn Châu ngồi lại bên giường, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt thiếu niên đang say ngủ.

Vừa rồi Phức Tranh đã hao tốn toàn bộ sức lực, giấc ngủ này hẳn sẽ rất yên bình.

Du Hàn Châu kề trán mình lên trán cậu, khẽ hôn lên đôi môi, thì thầm: "Khi tỉnh lại, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi