"Có Tranh Tranh nhắc nhở ta, ta sẽ không chết."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Nếu xét về đối thủ chính trị của Du Hàn Châu trong triều đình, thật sự mà nói thì không nhiều cũng chẳng ít.
Phe của Du Hàn Châu là phe cánh lớn nhất, còn được gọi là phe bảo vệ Hoàng đế trên danh nghĩa. Ngay cả những cựu thần trung thành với Tiên hoàng, thường bị Ngự sử phê phán là bảo thủ cũng đều ủng hộ Du Hàn Châu trong việc xử lý quốc sự.
Suy cho cùng, những thần tử thật sự trung thành ai lại không mong muốn quốc thái dân an? Mỗi quyết sách của Du Hàn Châu đều mang lại lợi ích cho dân, không có lý do gì để phản đối.
Nhưng đồng thời cũng vì Du Hàn Châu quá xuất sắc, phe Thái tử và Hoàng hậu không thể nào để hắn nắm toàn bộ quyền lực. Vì vậy, số người muốn hắn mất chức cũng không ít.
Phức Tranh cầm bút lông, viết từng cái tên một.
Ban đầu cậu nghĩ rằng chỉ có vài người, ai ngờ viết xong lại chiếm cả nửa trang giấy.
Cậu nhìn danh sách rồi lại nhìn Du Hàn Châu.
"Đây đều là những người muốn anh mất chức à?"
"Cũng không hẳn. Có vài cái tên trong số này là người của ta. Dù sao thì bề ngoài cũng phải giữ vẻ trung lập, thật giả lẫn lộn mới có thể đánh lừa người khác."
Phức Tranh hơi lưỡng lự: "Vậy nếu Thái tử thật sự tin rằng bọn họ là người của anh mà giết hết thì sao?"
"Không đâu. Người của ta không phải dạng dễ bị tiêu diệt. Phần lớn trong số này là phe Thái tử, gã không thể trực tiếp xử lý họ."
"Ngay cả khi Thái tử nổi điên, Hoàng hậu cũng sẽ không cho phép. Vì thế, Thái tử sẽ cho họ cơ hội chứng minh lòng trung thành của mình. Dĩ nhiên, nếu tình hình thay đổi, họ cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui, sẽ không gặp nguy hiểm." Du Hàn Châu kiên nhẫn giải thích.
"Vậy thì tốt, đừng liên lụy đến người khác."
Phức Tranh gật gù, đầu ngón tay lướt qua danh sách trên giấy, rồi dừng lại ở một cái tên.
"Đây là người lần trước đến gặp anh và tặng em một chậu hoa phải không?"
Du Hàn Châu liếc qua, bật cười: "Con trai út của Bắc Ninh vương, hiện đang làm ở Binh bộ. Y có quan hệ với An Định hầu, tính ra là chú của em. Y không nói với em à?"
"Không. Có lẽ nghĩ rằng em sẽ không tin mình có một người chú chưa đến tuổi trưởng thành. Lần này y cũng giúp anh làm việc sao?"
"Ừm, y và Thái tử là bạn học, Thái tử không đề phòng y, khá an toàn. Bắc Ninh vương nhất quyết đưa con trai đến phục vụ, nếu ta không nhận, y sẽ không thể sống yên dưới tay Hoàng hậu."
Phức Tranh cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Du Hàn Châu trầm ngâm một lúc, bỗng hiểu ra điều gì, hắn cúi xuống nhìn sắc mặt của Phức Tranh.
"Anh làm gì vậy?" Phức Tranh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Đột nhiên Tranh Tranh hỏi về con trai của Bắc Ninh vương làm gì?" Du Hàn Châu ung dung tra hỏi.
"Không có gì đâu." Giọng Phức Tranh nhỏ nhẹ, cậu ngoảnh đầu đi, lưng quay về phía Du Hàn Châu, chỉ hỏi: "Đến lúc đó, những người này sẽ đem tin giả của anh bán cho Thái tử để lấy lòng gã, rồi phối hợp trong ngoài đúng không?"
"Ừm, nhưng cũng chưa chắc sẽ cần dùng đến." Du Hàn Châu không để ý lắm.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gáy của Phức Tranh một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Phức Tranh bị nhìn đến ngột ngạt, cậu quay đầu lại thấy Du Hàn Châu với vẻ mặt như vậy, đành giả vờ như không biết gì.
Ban đầu cậu hỏi về người đó cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng sau khi nghe Du Hàn Châu nói bằng giọng có phần thân mật, cậu nhận ra người này có vẻ đặc biệt, nên vô thức hỏi thêm vài câu... nhưng không hề ghen tuông.
Du Hàn Châu thật nhạy cảm...
Phức Tranh lặng lẽ thở dài.
Cậu nhìn lại danh sách, nhận ra phần lớn những người được cài vào đều không thuộc Binh bộ.
"Anh không muốn khởi binh sao?"
Câu hỏi này khiến Du Hàn Châu thoáng ngẩn người, hắn lập tức tỉnh táo lại, rồi bật cười: "Tranh Tranh to gan thật, nói ra những lời như vậy, em không sợ bị chém đầu sao?"
"Nếu Hoàng đế làm tròn bổn phận một chút, có lẽ em sẽ sợ. Nhưng ông ta nhờ tổ phụ em chết trận để bảo vệ giang sơn, vậy mà vẫn cúi đầu chịu nhục cầu hòa. Nếu không phải anh dẫn binh đánh trả, hiện tại giang sơn này mang họ gì cũng chưa biết."
"Kể cả bây giờ đất nước thái bình, ông ta còn chẳng tự mình phê duyệt tấu chương, một việc cơ bản của Hoàng đế cũng làm không xong. Em có gì phải sợ?"
Giọng nói của Phức Tranh rất nhẹ, nhưng phát âm đều rõ ràng từng từ, không chút sợ sệt.
Cậu thẳng thắn khinh bỉ Đương kim Hoàng đế, không chỉ xem thường mà còn muốn trách mắng vài câu.
Du Hàn Châu là một trung thần, luôn một lòng với Hoàng đế. Ngay cả khi năm đó Hoàng đế muốn truyền ngôi cho hắn, Du Hàn Châu cũng không nhận.
Nhưng Phức Tranh thì không. Cậu đến từ thời hiện đại, không bị ràng buộc bởi tư tưởng trung với vua.
"Nhượng địa bồi thường là việc không bao giờ có hồi kết. Chỉ cần quân vương một lần cầu hòa, đất đai và phụ nữ bị cống nạp sẽ tăng lên một lần. Điều này không thể tha thứ."
Phức Tranh nói rất bình thản nhưng cũng rất nghiêm túc.
Du Hàn Châu trầm mặc nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng giơ tay che đôi mắt Phức Tranh lại.
Đôi mắt này quá trong trẻo, quá thấu suốt.
Người nọ kéo Phức Tranh vào lòng, "Ta hiểu. Tranh Tranh muốn nói gì, ta đều hiểu."
Cuối cùng, Du Hàn Châu chỉ có thể trả lời như vậy.
"Khởi binh tất yếu phải động đến hổ phù, dẫn động toàn cục, có thể không dùng thì sẽ không dùng. bổn tướng thích sự ổn định hơn."
Nói đến đây, Du Hàn Châu còn chế giễu bản thân.
Phức Tranh không bị những lời này đánh lạc hướng, vì cậu biết lý do Du Hàn Châu không muốn động đến hổ phù để phản loạn.
Cho dù thế lực của Du Hàn Châu có lớn đến đâu, một khi chiến tranh nổ ra, tất yếu sẽ liên lụy đến dân chúng. Khi đó, dù không đến mức sinh linh đồ thán, thì tổn thất cũng khó tránh. Du Hàn Châu yêu tài, tiếc tài, luôn nghĩ đến dân chúng, trực tiếp khởi binh chỉ là hạ sách, hắn sẽ không làm như vậy.
Với năng lực của Du Hàn Châu, nếu thực sự phản loạn, tất nhiên hắn sẽ làm tốt nhất, cố gắng để dân chúng gần kinh thành không bị ảnh hưởng.
Phức Tranh ngả người ra sau, gối đầu lên ngực Du Hàn Châu.
"Nếu không phải sợ anh chết trận, em cũng chẳng để ý đến những chuyện này."
Trong tuyến mệnh gốc, Du Hàn Châu thực sự đã chết trận.
"Sẽ không." Du Hàn Châu siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, "Có Tranh Tranh nhắc nhở ta, ta sẽ không chết."
"Ừm." Phức Tranh khẽ đáp.
Cậu không hỏi Du Hàn Châu đã sắp xếp kế hoạch gì trong danh sách này, cũng không hứng thú.
Chỉ cần biết chuyện này có lợi chứ không hại với Du Hàn Châu, biết rằng hắn sẽ không mềm lòng với lão Hoàng đế, sẽ không tự xin xuất binh, Phức Tranh bèn không quan tâm thêm nữa.
Dù sao, cậu luôn phải ghi nhớ mình là một mỹ nhân ốm yếu lười biếng. Duy trì hình tượng này cũng chẳng ai để ý, kể cả Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu chỉ cần cậu bình an vui vẻ. Còn hình tượng ư... người cổ đại không có khái niệm này.
Phức Tranh chép lại danh sách thành một bản, một bản giao cho Du Hàn Châu, bản còn lại cất đi.
Đột nhiên, cậu nghĩ đến một vấn đề.
"Không phải anh quyền khuynh triều dã sao? Em thấy danh sách này số người gần như một nửa, có phải anh đang ngầm phóng đại thực lực của mình không? Em nói anh nghe, làm vậy nguy hiểm lắm đấy."
Du Hàn Châu nghe xong liền bật cười, bất đắc dĩ véo mặt cậu, nhận lấy tờ giấy, khoanh tròn một nửa số tên trên đó.
"Đây là người của ta, phần còn lại là phe Thái tử."
"Nhưng vẫn còn một phần tư không phải người của anh mà." Phức Tranh nhíu mày, vẻ mặt như muốn nói, "Dù chỉ một phần tư cũng rất nguy hiểm, rõ ràng anh nên mạnh hơn mới đúng."
Du Hàn Châu thấy vậy chỉ biết bật cười, lại không dám cười lớn, sợ Phức Tranh nghĩ mình không nghiêm túc.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc giải thích: "Có lẽ vì bổn tướng xuất thân nghèo khó, từng mù chữ, nên không được ủng hộ..."
Chưa kịp nói xong, cánh tay đã bị Phức Tranh đánh một cái.
"Không được lừa em." Phức Tranh không hài lòng lườm hắn.
Du Hàn Châu bất đắc dĩ giơ tay, dỗ dành: "Nhưng đó là sự thật. Ngay cả Hoàng đế khai quốc cũng có người không vừa ý mà muốn ông ta chết, em nói xem có đúng không?"
Dù sao Du Hàn Châu cũng là một thanh niên xuất thân bình dân, từ chức vị Thừa tướng thượng phẩm rồi phong làm Tướng quân thiên hạ, chưa kể việc người khác ghen tị đến đỏ mắt, thì chuyện một số lão thần không tin tưởng hắn cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa, các đời Hoàng đế của triều đại này đều kế thừa dòng máu hoàng tộc, Du Hàn Châu vốn dĩ đã "danh bất chính, ngôn bất thuận".
Muốn đạt được sự ủng hộ tuyệt đối, ít nhất với tình hình hiện tại là điều không thể.
Bởi vì Du Hàn Châu đâu thể nhận lão Hoàng đế làm cha.
Phức Tranh cũng nghĩ đến điều này, cậu suy ngẫm lời ấy một lúc, rồi phần nào hiểu ra.
Thiếu niên bối rối sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Thôi vậy, em sẽ chú ý nhắc nhở anh thường xuyên hơn, để tránh anh bị người ta tính kế."
Du Hàn Châu mỉm cười, nghiêng người hôn lên chóp mũi cậu thiếu niên.
"Được, ta sẽ đợi Tranh Tranh bảo vệ."
"Hừ, vậy anh mau sai người đi gửi thư đi." Phức Tranh chỉ vào lá thư.
Ám vệ canh bên ngoài nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, nhận lấy phong thư rồi biến mất.
Phức Tranh tò mò nhìn, rõ ràng không hiểu ám vệ làm thế nào mà biến mất nhanh như vậy.
Nhìn cửa sổ vừa được đóng lại một lúc, cậu quay đầu hỏi Du Hàn Châu: "Anh cũng có thể làm được như vậy, đi mà không để lại dấu vết sao?"
"Ừm, khinh công của họ là ta dạy." Du Hàn Châu cười, nâng cằm Phức Tranh lên, đùa giỡn: "Bé chăn bông nhỏ, có muốn bái ta làm sư phụ không?"
Phức Tranh không nhịn được cười, ranh mãnh đáp: "Vậy sau này em gọi anh là sư phụ hay gọi là anh trai đây?"
Du Hàn Châu sững lại, một lúc sau mới bất đắc dĩ siết chặt cậu, nghiêm giọng: "Đừng trêu chọc ta."
"Rõ ràng là anh tự nghĩ bậy..." Phức Tranh lẩm bẩm một câu, nhưng lập tức bị thân hình cường tráng đè lên bàn, ép cậu phải quay đầu nhận lấy nụ hôn.
Xuân sắp đến, vạn vật hồi sinh, chẳng trách ai cũng có tâm trạng tốt.
...
Bên kia, Thái tử nhận được thư của Phức Tranh.
Sau khi thấy những cái tên trong danh sách, quả nhiên chủ nhân Đông Cung giận đến mức đập vỡ mấy cái bình hoa.
Ngay sau đó, các đại thần trong triều từng người một bị mời đến Đông Cung, rồi ép phải "tự chứng minh sự trong sạch" bằng nhiều cách kỳ quái, thật sự vô lý cực điểm.
Điều đáng nói nhất là, trong số những người phải tự chứng minh, gia đình Quốc cữu lại không bị yêu cầu.
Chuyện này khiến những người ủng hộ Thái tử nghe được tin tức khó tránh khỏi bất mãn.
Ngươi nói xem, bản thân chẳng làm gì sai, cả nhà tận trung với Thái tử, nhưng đến cuối cùng, Quốc cữu được Thái tử tin tưởng vô điều kiện, còn bọn họ không chỉ không nhận được lợi ích gì, mà còn bị Thái tử nghi ngờ.
Trên đời này điều gì khó giải thích nhất? Chính là lời đồn vô căn cứ.
Thái tử yêu cầu họ tự chứng minh, nhưng họ phải chứng minh thế nào? Hy sinh toàn bộ tài sản? Hay tự sát để tạ tội?
Nhưng họ đã làm sai điều gì mà lại bị nghi ngờ?
Lẽ nào các đại thần không quý mạng sống sao? Họ lựa chọn Thái tử là để đánh cược vào công lao đi theo phò tá trữ quân, cược vào tiền đồ của con cháu, làm sao có thể bất chấp mà hy sinh chính mình?
Sau một hồi trăn trở suy tính, mọi người đã thống nhất, ai muốn chứng minh thì đi mà chứng minh, bọn họ sẽ không tham gia.
Nếu Thái tử có thể vì một danh sách không rõ nguồn gốc mà nghi ngờ họ, thì sau này cũng có thể vì lo ngại họ quyền cao chức trọng mà trừ khử tận gốc để phòng ngừa hậu họa.
Phe Thái tử, bọn họ không xứng nữa rồi.
Như lời Lễ bộ Thị lang nói, người ở vị trí cao đa nghi là điều khó tránh, nhưng ngươi không thể nghi ngờ một cách quá rõ ràng như vậy.
Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Ngươi đã dùng bao nhiêu năm rồi, giờ chụp mũ cho chúng ta xong liền bắt chúng ta hiến mạng, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Thế nên, không cần đến Du Hàn Châu ra tay, nội bộ phe Thái tử đã tự tan rã trước.
Còn Quốc cữu và Hoàng hậu sau khi nghe chuyện này, một người lập tức hộc máu, ngất xỉu tại chỗ, một người tức giận triệu Thái tử vào cung trong đêm, không chỉ mắng nhiếc mà suýt nữa còn bị lão Hoàng đế bắt gặp.
Phải nói rằng, Hoàng hậu và Quốc cữu đã tận tâm tận lực vì Thái tử lắm rồi.
Nhưng tiếc thay, không thể đúc thép từ sắt rỉ. Cho dù họ hết lòng chỉ bảo, phân tích đúng sai lợi hại, nhưng Thái tử không chịu nghe thì mọi thứ đều vô ích.
Dù Hoàng hậu có thủ đoạn thông thiên, cũng không thể vượt qua triều đình mà trực tiếp can thiệp vào chuyện của Thái tử. Quốc cữu dù thân phận tôn quý, cũng phải quỳ trước Thái tử, không thể lấy cương vị trưởng bối mà áp chế.
Vậy nên, dù xung quanh có bao nhiêu nhân tài, Thái tử lại không dùng một ai, vậy thì làm gì được Du Hàn Châu?
Tất nhiên, việc Thái tử trở nên như hiện tại, cũng không thể không kể đến ảnh hưởng của Thừa tướng.
Ai cũng biết, lão Hoàng đế gần như không có chút kinh nghiệm nào trong việc quyền mưu, trị vì đến mức suýt bị ngoại bang đánh vào kinh thành, điều này cũng đủ để chứng minh năng lực của ông ta.
Ông ta không thể dạy Thái tử, cũng không dám dạy, nên tất cả đành phải dựa vào trung thần duy nhất, tức là Thừa tướng tài năng như Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu ban đầu là Thiếu phó của Thái tử, sau đó thăng làm Nhất phẩm Thái phó, có thể nói, những năm đầu hắn vừa là bạn đồng học, vừa là thầy của Thái tử.
Vì vậy, dù là tâm thuật đế vương hay cơ bản của quyền thuật, lý thuyết mà nói, Thái tử đều phải học từ Du Hàn Châu.
Nhưng vấn đề là, từ đầu đến cuối Thái tử không tin tưởng Du Hàn Châu.
Thậm chí, gã ta còn dè chừng, đố kỵ với hắn.
Dưới sự phòng bị và thiếu tin tưởng như vậy, gã có thể học được gì?
Ngay cả những lời Du Hàn Châu nói, Thái tử cũng vô thức muốn phản bác, không lọt tai lấy một câu, thì học hỏi làm sao?
Đối thủ như vậy, tâm trí kém cỏi, thiếu trưởng thành, bị tư lợi che mắt, không hề có chút áp lực nào, càng không mang phong thái của một Thái tử Đông Cung.
Du Hàn Châu không để gã vào mắt, còn Thái tử thì cho rằng Du Hàn Châu khinh thường mình. Vì vậy, bất kỳ mưu sĩ nào trong phủ Thái tử từng ca ngợi Du Hàn Châu đều bị Thái tử đuổi đi.
Lá thư của Phức Tranh chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Người đẹp mà gã yêu quý vì gã mà mạo hiểm, còn đánh cắp bí mật của đối thủ. Phải chăng Phức Tranh vẫn không quên được bổn Thái tử? Phải chăng em ấy cũng cho rằng Du Hàn Châu là ác quỷ?
Tâm lý ngu ngốc, nhưng lại rất chân thực.
Dù Thái tử không hoàn toàn tin tưởng Phức Tranh, nhưng chỉ cần gã đọc lá thư ấy, thấy những cái tên trên danh sách, thì hạt giống nghi ngờ tự nhiên được gieo vào, và việc nó nảy mầm chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trận chiến này, không đánh mà thắng.
Phức Tranh thắng rất nhẹ nhàng.
Cậu chỉ liếc qua báo cáo mà Du Hàn Châu đưa, rồi không hứng thú đẩy sang một bên.
"Em không quan tâm gã."
Một người từng thao túng cậu, thậm chí đem cậu cho người khác, Phức Tranh không mở miệng mắng chửi đã là nhân từ lắm rồi.
Cậu chống cằm, lười biếng nhìn Du Hàn Châu cắt móng tay cho mình.
Việc này các tỳ nữ làm không tốt, vì họ không dám tùy tiện nắm ngón tay của Phức Tranh, động tác rất rụt rè, khiến cậu sợ bị cắt vào thịt, không khỏi muốn rụt tay lại.
Nhưng khi Du Hàn Châu làm, muốn nắm thế nào thì nắm, cần đổi tư thế thì đổi, điều này đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Phức Tranh, nên cậu luôn để hắn giúp mình.
Khi Phức Tranh nhận được thư hồi âm của Thái tử, Đông Cung đã loạn thành một mớ.
Hoàng đế phát hiện Thái tử bí mật gặp gỡ các triều thần nhiều lần, tức giận mắng nhiếc nặng lời, còn giam lỏng gã.
Thái tử thì cho rằng mình chỉ đang loại bỏ những kẻ không trung thành khỏi phe cánh của mình, đây là con đường tất yếu để lên ngôi, nhưng Hoàng đế lại quở trách như vậy, không hề hiểu được khó khăn của gã, khiến gã càng thêm bất mãn, thậm chí còn đòi tuyệt thực.
Hai bên náo loạn không dứt, hằng ngày Phức Tranh nghe Du Hàn Châu kể lại, lại cảm thấy như đang xem chuyện ly kỳ bát quái thời cổ đại.
Chỉ là cậu không ngờ, Thái tử dù đang bận tuyệt thực vẫn có thời gian viết thư giục cậu làm việc.
"Viết gì thế?" Du Hàn Châu liếc nhìn.
Phức Tranh gấp thư lại, đặt sang một bên, nhíu mày: "Em phải tìm hổ phù."
"Hổ phù?" Nghe hai từ này, Du Hàn Châu bỗng hiểu ra, cười khẽ: "Kim Ngô vệ chỉ nhận lệnh của ta, không nhận hổ phù, lấy cũng chẳng ích gì."
"Ừm... anh thấy không ích gì, nhưng Thái tử lại thấy có ích." Phức Tranh bình tĩnh nhìn người đàn ông: "Dù sao anh cũng phải làm cho em hai cái."
Du Hàn Châu bật cười, siết tay Phức Tranh, thấp giọng: "Cái thứ này mà lấy thì là tội chém đầu đấy. Tranh Tranh không nghĩ cách khác được sao?"
"Chuyện này đâu phải em quyết định được." Phức Tranh cố ý ám chỉ.
Cuối cùng Du Hàn Châu cũng hiểu ra, hắn buông tay, ngồi xuống một bên, cầm bút vẽ.
Phức Tranh lặng lẽ nhìn, ánh mắt dừng trên chân mày sâu thẳm của hắn, sau đó trượt xuống sống mũi cao.
Cậu đột nhiên khựng lại, rồi nhìn đi nơi khác.
Người ta nói đàn ông mũi cao thường...
Phức Tranh nghĩ đến những ngày tháng vừa qua, không muốn hồi tưởng thêm.
Cậu vốn nghĩ rằng mình chẳng còn sức lực, Du Hàn Châu lại chiều chuộng cậu, chắc sẽ không thể chơi bời gì được. Nhưng sau này, Phức Tranh mới nhận ra mình quá ngây thơ, quá thiếu hiểu biết.
Những tinh hoa trong chuyện chăn gối, thậm chí còn khiến Du Hàn Châu biên soạn thành sách dày, kết hợp kiến thức y học để nghiên cứu chuyên sâu.
"Đang nghĩ gì mà tai đỏ lên thế?"
Phức Tranh - người đang tự kiểm điểm lần thứ một nghìn không trăm lẻ một đột nhiên cứng đờ, cậu không mấy tự nhiên chạm vào dái tai mình.
"Không có, em chỉ nóng thôi."
Cậu phải giả vờ như không biết, nếu không Du Hàn Châu nhất định sẽ bắt cậu học cùng, mà cậu thì không chịu nổi nữa rồi.
"Anh vẽ xong chưa? Đưa em xem với." Phức Tranh bắt đầu đánh trống lảng.
Du Hàn Châu nhìn cậu chốc lát, đưa bản vẽ qua, cười nói: "Thế nào?"
Phức Tranh nghiêng đầu ngắm một lúc, ngập ngừng: "Thái tử thật sự ngu đến mức tin rằng trên hổ phù của anh khắc hình một con chó sao?"