"Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Điều mà người bệnh lâu năm mong muốn nhất đó là có thể thoát khỏi đau đớn, dù chỉ một giấc ngủ yên bình thôi cũng được.
Đã lâu lắm rồi Phức Tranh mới cảm thấy thoải mái như vậy. Cậu ôm chặt khối huyết ngọc chỉ to bằng lòng bàn tay như ôm lấy cọng rơm cứu mạng. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ mà tay cậu vẫn đặt lên ngực.
Khối huyết ngọc của Du Hàn Châu áp chặt vào lồng ngực gầy gò của thiếu niên, nhịp tim yếu ớt chậm rãi vang lên.
Rõ ràng là cơ thể đã cạn kiệt sức lực, nhưng không hiểu vì sao, cùng với dòng nhiệt từ khối huyết ngọc lan tỏa khắp người, làn da trắng ngần đến mức có thể thấy được mạch máu xanh nhạt của thiếu niên lại dần ửng lên sắc hồng quyến rũ, như được tiếp thêm sức sống.
Ai nhìn thấy cũng không dám tin rằng thực ra cậu chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Xuân Hỷ canh giữ bên giường, lặng lẽ lau nước mắt, nhưng không dám đánh thức cậu.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Phức Tranh mơ màng mở mắt, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào.
Thân thể cậu mềm nhũn, không còn sức lực, toàn thân như chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng cậu lại thấy thoải mái vô cùng. Trong chăn ấm áp như chiếc lò sưởi nhỏ, Phức Tranh lười biếng vươn vai một cái.
Đợi cảm giác uể oải qua đi, cậu quay đầu lại, thấy hốc mắt Xuân Hỷ đỏ hoe, giống như vừa mới khóc.
Cậu nghe thấy tiếng ồn vang lên từ bên ngoài.
Con thuyền này đậu bên bờ sông, cách khu chợ sầm uất khá xa, theo lý xung quanh không có ai gây ồn mới phải.
Xuân Hỷ đến giúp cậu rửa mặt, hỏi: "Thế tử tỉnh rồi ạ, có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Phức Tranh lắc đầu, lấy khối huyết ngọc từ trong áo ra, khối ngọc vẫn còn ấm áp.
Đây quả thật là bảo vật thần kỳ giúp cậu không còn đau đớn khó chịu, ngày tháng sau này đều trông cậy vào nó cả.
Phức Tranh lặng lẽ vuốt ve khối ngọc, theo bản năng muốn đưa nó lên mặt cọ cọ. Nhưng rồi nghĩ lại, khối ngọc này thần kỳ như thế, nếu cậu tỏ ra quá yêu thích, nhất định sẽ bị tên chó Thái tử kia phát hiện rồi thu mất, lúc đó người chịu khổ lại là cậu.
Vì thế, Phức Tranh chỉ lặng lẽ nhét khối ngọc vào ngực, áp sát vào tim, dự định mặc thêm áo choàng khi ra ngoài.
Hôm nay, Xuân Hỷ vẫn chọn cho cậu bộ y phục màu trắng ngà, kèm theo áo choàng lông cáo cùng màu, có lẽ lại chọn theo sở thích của Thái tử.
Cậu thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, vòng eo thon gọn càng nổi bật dưới chiếc thắt lưng trắng ngà, dường như có thể dễ dàng ôm trọn trong tay. May mắn là cậu cao ráo, so với thân hình thô kệch to lớn của người phương Bắc như Thái tử cũng không quá yếu ớt, trái lại còn toát lên khí chất thanh nhã, cương nghị như ngọc quý.
Xuân Hỷ mê mẩn nét đẹp thanh khiết của thiếu niên, lại bị dung mạo quá đỗi mê người của cậu làm cho say đắm, ánh mắt nàng mang theo vài phần si mê.
Phức Tranh liếc nhìn nàng một cái, rồi lùi lại vài bước ngồi xuống giường.
Xuân Hỷ hoàn hồn, cô nàng ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Thế tử, sáng nay cả hai khu chợ Đông Tây đều náo loạn. Nghe nói Quốc cữu phát hiện có người làm thơ bôi nhọ bệ hạ, Đại nhân Du Hàn Châu bèn sai người bắt những kẻ đó lại, vừa ra tay đã bắt mấy chục người. Sau đó, các nho sinh ở thư viện Hành Nguyên ồ ạt ra đường biểu tình phản đối chuyện này."
"Nào ngờ trong tay Du tướng có vô số binh lính tinh nhuệ, lập tức cho bắt luôn những kẻ gây rối, nên bây giờ bên ngoài đang náo loạn lắm."
Phức Tranh chớp mắt ngơ ngác, hỏi: "Bọn họ bôi nhọ cái gì?"
Xuân Hỷ nghe thế liền nhìn ra sau, ghé sát lại, thấp giọng nói: "Mắng bệ hạ ngu ngốc vô đạo, dung túng quan lại tham ô tiền cứu trợ thiên tai, lại còn thiên vị để Du tướng nắm quyền triều chính, chẳng xem Thái tử ra gì."
Phức Tranh nghe xong, chậm rãi gật đầu.
Xuân Hỷ thấy cậu không mấy để tâm, đành lui ra ngoài mang thức ăn vào.
Phức Tranh cúi đầu nghịch khối huyết ngọc, cậu cứ thế ngồi trên giường, lắng nghe âm thanh vọng lại từ bên ngoài.
Hình như có tiếng khóc, cũng có tiếng la hét.
Nay triều đại này rất hỗn loạn, dân chúng lầm than, quan tham hoành hành cũng không có gì lạ, Du Hàn Châu là cận thần của đế vương, một quyền thần nổi danh thiên hạ, khó trách đám quan thanh liêm đều ghét hắn...
Chỉ vì có kẻ làm thơ mắng Hoàng đế mà hắn đã lập tức cho người bắt giữ...
Phức Tranh nghĩ ngợi một hồi, dường như nhớ lại điều gì đó.
Kiếp trước, cậu từng làm chăn yêu suốt mười năm, từng chứng kiến nhiều cảnh đói kém vì chiến tranh, bách tính chạy nạn vô số. Khi đó, đứa trẻ luôn đi theo bảo vệ cậu cũng là một trong số người tị nạn.
Đứa trẻ đó rất chăm chỉ, dù đói lả bụng nhưng vẫn miệt mài đèn sách. Sau này, nó nói muốn thi đỗ khoa cử, làm quan giúp dân, cũng không biết đã thi đỗ hay chưa.
Phức Tranh còn nhớ, đứa trẻ đó cực kỳ thông minh, lại trầm ổn đáng tin, tiếc là tài năng hơn người, mấy lần thi cử đều bị kẻ khác cướp mất danh tiếng, vì không có quyền thế nên lúc cáo quan cũng không ai đứng ra bênh vực.
Lần cuối cùng gặp mặt, Phức Tranh không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ rằng đứa trẻ ấy đã có dáng dấp của thiếu niên, bị người ta ép quỳ trên nền tuyết, đánh đấm một cách dã man, tấm lưng thẳng thớm ngày nào giờ đã khom xuống, nhưng vẫn cố vùng vẫy chống cự.
Cách đó không xa là một ông lão và cô cháu gái nhỏ, đầu hai người đều bị đập vỡ, nằm dài trên nền tuyết, hai mắt họ vẫn mở to, gian hàng bán bánh bao của họ không biết vì sao lại trống không, gần như bị tuyết dày bao phủ.
Trời lạnh cắt da cắt thịt, cả hai đều bị đông cứng đến chết.
Khi đó đứa trẻ nhìn thấy cậu, còn cười khàn giọng.
Phức Tranh chỉ nhớ nó ôm mình rất chặt, ghé vào tai cậu, giọng khản đặc nói: "Hóa ra, ta chưa bao giờ nhìn rõ thế gian này."
"Đèn sách khổ sở, ghi danh bảng vàng, thời thái bình còn có thể giúp dân diệt gian, chứ giờ đây, chỉ có kẻ ác mới trị được kẻ ác, mới có thể trả lại công bằng cho người đời."
...
Nhớ về đứa trẻ năm đó, Phức Tranh im lặng hồi lâu, cậu nắm chặt khối huyết ngọc trong tay.
Thái tử vẫn vô dụng như thế, làm gì cũng phải dựa vào Hoàng hậu và gia tộc bên ngoại, nếu làm Hoàng đế cũng chẳng giữ được giang sơn, càng không thể bảo vệ được dân chúng, nói trắng ra là kém xa Du Hàn Châu. Dù gì Du Hàn Châu cũng giỏi bày mưu tính kế, văn võ song toàn, chí ít còn có thể giữ cho thiên hạ thái bình.
Nhưng nếu cuối cùng Du Hàn Châu cũng là một bạo quân...
Phức Tranh nhíu mày.
Thôi, trước sau gì thì y cũng phải tuẫn táng cùng hắn thôi.
Thuật chiêm tinh không mấy đáng tin của nguyên chủ, suy cho cùng cũng có chút bản lĩnh, ít nhất có thể đọc tâm, có thể thấy trước kết cục phải chết của mình, xem ra cũng không tệ.
Dĩ nhiên nguyên chủ một lòng với Thái tử, không chấp nhận được sự thật cuối cùng mình phải chôn cùng Du Hàn Châu, nên đã lựa chọn rời xa nhân thế.
Còn Phức Tranh, kể từ hôm qua sau khi nhận được viên huyết ngọc, cơ thể cậu đã không còn đau đớn nữa, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Mặc kệ là tuẫn táng hay tuẫn tình, chỉ cần từ giờ không đau đớn khó chịu, có thể ăn ngon mặc đẹp đến ngày chết, cậu đã rất mãn nguyện rồi.
Nhu cầu của sâu lười chỉ có như vậy.
Xuân Hỷ nhanh chóng mang cháo nóng và điểm tâm tới, hầu hạ Phức Tranh dùng bữa.
Cháo hôm nay khác hoàn toàn so với trước đây.
Phức Tranh vừa mới mở hộp thức ăn đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Cậu tò mò nếm thử, thịt hầm tan ngay trong miệng, canh rất thơm, không hề có cảm giác ngấy, dùng xong cũng không còn buồn nôn như trước.
Xuân Hỷ thấy cậu ăn ngon miệng, bèn cười nói: "Thế tử, đây là do vị đại nhân kia sai thị vệ mang tới, nghe nói canh gà đã được lọc qua vài lần dầu mới nấu, lần đầu tiên nô tỳ nghe thấy cách làm này, Thế tử có thấy hợp khẩu vị không?"
"Ngon lắm." Phức Tranh chậm rãi gật đầu.
Trước đây cậu toàn ăn mấy món chay nhạt nhẽo, còn thường xuyên bỏ thêm đủ loại thuốc kỳ quặc, thật sự rất kinh khủng.
Bây giờ cuối cùng cũng được ăn món dành cho người.
Phức Tranh cảm thấy ân nhân cứu mạng của cậu đúng là người tốt, ít nhất, có thể mặc kệ thân phận của tên chó Thái tử kia mà gửi đồ ăn đến cho cậu, xem ra cũng không dễ dàng gì.
Xuân Hỷ đáp: "Đại nhân thực sự rất có lòng. Trước đây nô tì chỉ nghĩ rằng, đồ ăn của Thế tử chẳng kém gì các nương nương đang dưỡng bệnh trong cung, nhưng bây giờ xem ra, tuy đều là cháo, nhưng có lòng hay không vẫn có thể nhận ra được."
"Ừm..." Phức Tranh nghe vậy thì im lặng một lúc.
Thì ra những món ăn kỳ lạ mà cậu ăn, chính là những món độc nhất vô nhị chỉ có ở trong cung.
Thôi vậy, coi như chăn yêu như mình chưa từng trải sự đời.
Phức Tranh bắt đầu nghi ngờ trình độ nấu nướng của triều đại này, sau khi ăn hết nửa bát cháo, cậu nhìn về phía hộp đựng thức ăn bên cạnh.
Xuân Hỷ vội lấy ra mấy đĩa bánh điểm tâm kiểu mới, nói: "Đây cũng là món được gửi đến, nghe nói nguyên liệu sử dụng rất đặc biệt, Thế tử không cần lo lắng sẽ khó tiêu. Sau này nếu muốn ăn, chỉ cần dặn nô tì đi lấy là được. Có điều, cách làm món này... hình như nô tì cũng chưa từng thấy ở Ngự thiện phòng."
Xuân Hỷ lộ vẻ ngập ngừng.
"Ừm." Phức Tranh lại nhìn chiếc đĩa dưới cùng với chiếc bánh su kem quen thuộc, cùng với các món tráng miệng đến từ hiện đại khác như bánh xoài, thạch trái cây tươi... rồi lâm vào trầm tư.
Mấy món này... chắc không phải do người ở đây làm ra nhỉ?
Cậu cau mày, suy nghĩ một lúc, rồi không hỏi thêm, chỉ nhận lấy một chiếc bánh su mà Xuân Hỷ đưa đến, cắn thử một miếng.
Nhưng bên trong không phải là loại kem hiện đại quen thuộc... mà là một loại có hương vị giống kem, nhưng khi nếm kỹ sẽ nhận ra nó không có vị ngấy đặc trưng của kem sữa.
Xã hội hiện đại - kiếp đầu tiên của Phức Tranh, không hề có loại này.
Phức Tranh chậm rãi ăn một cái, chờ lúc lâu cũng không thấy đầy bụng hay khó chịu.
Thậm chí, cậu còn thấy rất ngon, ngọt mà không ngấy.
Nghĩ mãi không ra, Phức Tranh tạm thời không nghĩ nữa, chỉ chậm rãi tận hưởng món ngon.
Xuân Hỷ sợ cậu ăn vào sẽ khó tiêu, nhưng cô nàng chỉ đang lo lắng thừa thãi.
Bởi vì khẩu phần ăn của Phức Tranh rất ít, chỉ mới ăn một chiếc bánh su và nửa miếng bánh xoài, cậu đã uể oải đặt đũa xuống, sau đó ngáp một cái.
"Không ăn nữa."
Trước đó lúc cơ thể đau đớn, vì ăn đồ ngọt có thể phân tán sự chú ý, nên cậu đã ăn khá nhiều. Giờ đây không còn đau đớn hay áp lực, cậu còn có thể chịu đựng được cả cơn đau dạ dày.
Xuân Hỷ mừng rỡ vì sự thay đổi lần này của Phức Tranh, trong mắt nàng, giờ đây Thế tử trông càng có tinh thần, không còn hời hợt với mọi thứ nữa, quả thật là một dấu hiệu tốt.
Sau khi cất lại các món tráng miệng vào hộp, Xuân Hỷ muốn giúp Phức Tranh giải khuây, nàng nói về những chuyện phiếm vừa nghe được.
"Thế tử, nô tỳ nghe nói trong những quyển sách mà các nho sinh viết lần này, có một quyển ghi lại tên họ của tất cả quan lớn tham ô nhận hối lộ, đây mới là lý do thực sự khiến Du tướng bắt giữ bọn họ. Hiện nay trong cung có người bàn tán, cái tên đầu tiên trong danh sách chính là Du tướng."
Phức Tranh nghe xong chậm rãi gật đầu, không tỏ vẻ gì.
Xuân Hỷ nghĩ một lúc rồi thở dài, lắc đầu nói: "Nô tỳ nghe nói lần này mấy nho sinh đó sẽ bị lưu đày, thật đáng thương, xem ra cũng chẳng khác gì hình phạt khắc chữ lên mặt của triều đại trước là bao. Giờ mọi người trong cung đều nghi ngờ Du tướng. Nô tỳ thật sự không hiểu, Du tướng vốn dĩ được muôn người kính trọng, tại sao lại tự hủy đi danh tiếng của mình?"
Phức Tranh nghe xong, tò mò hỏi: "Nghi ngờ cái gì?"
Xuân Hỷ do dự nhìn cậu, nói: "Họ nói Du tướng không giúp bắt tham quan mà quay sang bắt nho sinh, thật là... ừm, nói chung lời đồn đa phần từ trong cung truyền ra, dân chúng bên ngoài cũng không hiểu chuyện gì."
Phức Tranh nghe xong thì nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Nếu quyển sách ghi lại tên các tham quan là thật, ngươi nghĩ, nếu để các vị đại nhân khác xử lý chuyện này, họ sẽ làm thế nào?"
Xuân Hỷ ngẩn người, do dự nói: "Điều này còn tùy thuộc vào ai. Nếu là Đại nhân Trần Cổ Nghĩa, người nổi tiếng chính trực, có lẽ sẽ liều chết bảo vệ mấy nho sinh đó, sau đó lại tìm cơ hội giao quyển sách này cho người đáng tin cậy."
"Ừm." Phức Tranh gật đầu hờ hững, "Nghĩa là rất có thể sẽ phải hy sinh một vị quan tốt."
"Đúng vậy, những người đó... quá nhiều, nếu thật sự làm như vậy, họ không tìm ra sách, Trần đại nhân chắc chắn sẽ không sống nổi." Xuân Hỷ vô thức rùng mình.
Phức Tranh lại bình thản hỏi: "Nếu là một quan tham xử lý chuyện này thì sao? Loại trừ Du tướng."
"Điều này..." Xuân Hỷ nghĩ một lúc rồi nói: "Theo thường lệ, chém đầu cả nhà cũng là bình thường, liên lụy chín đời cũng chẳng phải chuyện hiếm. Bệ hạ ghét nhất là người khác nói ngài trị vì không tốt, giờ đây nhiều việc đều giao cho Du tướng làm."
"Thế nên..." Phức Tranh khẽ nghiêng đầu, "Giữa việc hy sinh một vị quan tốt, sau đó liên lụy đến hàng nghìn người, và việc Du tướng đang làm — lưu đày những người có liên quan, cái nào tốt hơn?"
"Đương nhiên là lưu..." Xuân Hỷ nói đến nửa câu, đột nhiên sững sờ.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thiếu niên vốn dĩ không bao giờ hỏi han thế sự, như thể không nhận ra cậu nữa.
Phức Tranh không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, chỉ cúi đầu nghịch miếng huyết ngọc, từ tốn nói: "Còn nước còn tát. Lưu đày thì sao, triều đình giờ đây có thể chứa chấp những người dám nói thật hay không? Chỉ cần còn sống, sau này ắt sẽ có cơ hội lên tiếng."
Một đám học giả không quyền không thế, dù tiếng nói có lớn đến đâu, sống dưới quyền lực chuyên chế này, cũng chỉ như cánh bướm đập vào cổ thụ mà thôi.
Mà người có tiếng nói có thể thay đổi mọi thứ, mãi mãi là những người nắm giữ quyền lực trong tay.
Có lẽ trong thời hiện đại, việc dám lên tiếng là một điều tốt, nhưng ở Bắc Triều hỗn loạn này, việc lên tiếng chẳng khác gì nộp mạng cả nhà, Hoàng đế đã quyết không nghe không thấy, thì ai dám nói gì?
Phức Tranh không chắc Du Hàn Châu có phải người tốt hay không, nhưng trong việc này, Du Hàn Châu và đứa trẻ mà cậu từng gặp ở kiếp trước thực sự quá giống nhau.
Triều đại này không chứa chấp sự chính trực, quan thanh liêm chỉ sẽ bị phớt lờ, cuối cùng rồi cũng buồn bã vì không đạt được chí hướng, nhìn vào ưu thế áp đảo trong triều đình hiện nay là rõ.
Xuân Hỷ lặng lẽ cúi đầu, suy nghĩ lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Thế tử, trước đây nô tỳ nghe nói các quan thanh liêm trong triều đều bị Du tướng cho cáo lão hồi hương, còn nghĩ rằng ngài ấy chuyên quyền độc đoán, giờ nghĩ kỹ, trước khi Du tướng vào triều, đã có quá nhiều đại nhân chết thảm, không ai tha mạng cho họ, thậm chí gia đình, vợ con, cha mẹ già cũng khó thoát chết."
Bao gồm cả lão Quốc sư năm đó, người đã liều mạng dâng tấu chỉ mong dẹp yên bọn hải tặc nổi loạn ở phía Nam. Nhưng bệ hạ lại chẳng động lòng trắc ẩn, cuối cùng không hiểu sao lại phái lão quốc sư ra ngoài, khiến cho vị lão nhân gần đất xa trời ấy bỏ mạng nơi chiến trường.
Nếu không phải sau này có một người như Du Hàn Châu xuất hiện, thì không biết Bắc Triều hiện tại đã rơi vào tay kẻ nào.
Xuân Hỷ lớn lên trong cung từ nhỏ, những chuyện không phải bí mật thế này nàng đều có nghe qua. Suy cho cùng suốt ngày Hoàng đế chỉ biết chìm đắm vào việc luyện đan, không mấy khi quan tâm triều chính.
"Thế tử nói vậy, dường như nô tỳ cũng hiểu thêm nhiều điều, sau này nhất định sẽ càng kính trọng Du tướng hơn."
Phức Tranh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đợi khi Xuân Hỷ rời đi, Phức Tranh mới nhìn vào những đốt ngón tay mảnh khảnh của mình, khẽ hừ một tiếng.
Cậu không nhắc đến việc Du Hàn Châu làm không ít điều xấu trong tương lai. Hắn vốn dĩ chẳng phải người tốt lành gì, trái lại là người đầy tham vọng và mưu lược, chỉ là tên xấu xa này tuy làm điều xấu nhưng luôn mang trong lòng suy nghĩ về giang sơn xã tắc và bách tính thương sinh, biết sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ. Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Du Hàn Châu và những tên tham quan bình thường.
...
Thực tế cho thấy suy đoán của Phức Tranh gần như là đúng.
Tại chợ Tây kinh thành, giữa một sân vườn cổ kính, giờ đây đang chất đống giấy tờ và bản thảo.
Cách đó không xa là những nho sinh sắp bị trục xuất khỏi kinh thành, tất cả đều bị trói chặt, đẩy vào góc tường. Có người còn chưa kịp lau khô nước mắt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng dáng cao gầy đứng đối diện.
Người nọ khoác bộ y phục màu đen, dáng đứng thẳng như tùng, đối diện với gió lớn, tay hắn cầm một cuốn sách, cúi đầu lật từng trang một.
Cuối cùng, người đàn ông vứt nó vào đống giấy tờ, quay sang nói với Diêu Vô Luân - Thái giám tổng quản trong cung: "Diêu công công, những thứ này, bệ hạ không thể xem được, theo bổn tướng thấy, chi bằng cứ đốt đi."
Vị Thái giám mặt trắng không râu lập tức cúi đầu, cung kính đáp: "Du tướng nói phải, mấy lời đại nghịch bất đạo thế này, đúng là đáng tru di cửu tộc. Nhưng... nô tài biết ngài xưa nay nhân từ, không muốn sát sinh, cũng là vì tích đức để bệ hạ có thể trường sinh bất lão. Việc này đương nhiên cũng do ngài quyết định."
Người đàn ông nghe vậy khẽ cười, thuộc hạ của hắn liền tiến lên đưa một chiếc hộp gỗ tử đàn cho Thái giám.
Diêu Vô Luân mặt không đổi sắc nhận lấy, cười cúi chào một cái, rồi rời đi như chưa từng thấy gì.
Những nho sinh ngồi ở góc tường chứng kiến toàn bộ cảnh này, lập tức nổi giận chửi mắng hắn.
"Du Hàn Châu! Ngươi công khai hối lộ giữa ban ngày, dùng quyền lực áp chế người khác, trong lòng ngươi còn có công lý hay không! Ngươi còn nhớ nhờ đâu mình đỗ đạt hay không?"
"Kẻ đê tiện cấu kết với gian thần..."
"Du tướng, sao ngươi nhẫn tâm đốt đi tâm huyết của chúng ta..."
...
Tiếng chỉ trích vang lên liên tục, nhưng dù các nho sinh có kêu gào thế nào đi nữa, ánh mắt của người đàn ông vẫn điềm tĩnh. Hắn giơ tay nhận lấy ngọn đuốc từ thuộc hạ, vung tay ném vào đống giấy, lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Ngọn lửa cháy sáng rực, phản chiếu trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của Du Hàn Châu, nhưng vẫn không thể soi rọi được những suy nghĩ thầm kín trong lòng hắn.
Hắn không nhìn những cuốn sách đang bị thiêu hủy, chỉ bước về phía góc tường, nhẹ nhàng vung chiếc quạt giấy trong tay, đánh ngất một nho sinh đang định cắn lưỡi tự tử, rồi nhanh chóng thu quạt lại, cầm chặt trong tay.
Đối diện với vô số ánh mắt phẫn nộ và nghi hoặc, mặt hắn vẫn không đổi sắc, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn về phía ông lão ngồi chính giữa nói: "Văn lão tiên sinh, những người ở đây đều là học trò của ông. Người quan trọng hay những vật vô tri quan trọng, hẳn là ông hiểu rõ."
Ông lão nghe vậy, mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới gật đầu hành lễ với hắn, nói: "Cảm ơn Du tướng đã giữ mạng sống cho một ngàn học trò của Hành Nguyên, lão phu vô cùng cảm kích."
Vừa dứt lời, tiểu đồ đệ của ông đã cứng cổ lên tiếng: "Sư phụ! Chính hắn đã đốt hết tác phẩm của các sư huynh! Sao ngài còn nói đỡ cho hắn!"
Người đàn ông nghe vậy, mỉm cười hỏi: "Nhóc con, ngươi nói đó là do các sư huynh ngươi viết, vậy ngươi đã xem qua hết chưa, có học thuộc lòng không?"
Giọng thiếu niên lập tức yếu đi, lúng túng đáp: "Cũng... cũng chưa xem hết, đây là do sư huynh viết, sao ta phải học thuộc? Ngươi đừng tìm cớ!"
"Nhưng bổn tướng thì có thể chép lại không sót một chữ."
Người đàn ông nhàn nhạt đáp lời, cũng không bận tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, mỉm cười hỏi tiếp: "Ngày nào các ngươi cũng kêu gào rằng không ai chịu lắng nghe lời thật lòng. Giờ ta đã nghe, đã nhớ, còn có khả năng thực hiện chúng. Các ngươi vẫn muốn tìm chết à?"
"Theo luật lệ Bắc Triều, nếu thanh niên trai tráng trong nhà đều chết hết, thì sẽ bị tịch thu ruộng đất, tài sản, sung công. Những người già yếu, phụ nữ, trẻ con còn lại sẽ bị đưa vào Hoài An đường, mọi chi phí ăn mặc đi lại sẽ do quan phủ lo liệu."
"Làm cha mẹ, làm con cái, chẳng qua vì tình thế nghiêm trọng không tiện lên tiếng, nhưng lại đòi sống đòi chết. Các ngươi chết rồi có thể nhận được cái danh "khí phách", nhưng vợ con, cha mẹ già yếu ở nhà thì phải làm sao?"
Trong sân im phăng phắc, các nho sinh trẻ tuổi chỉ biết cúi đầu.
Mà người gây ra tất cả điều này dường như chẳng quan tâm đến việc có nhận được câu trả lời hay không. Hắn quay đầu dặn dò thuộc hạ vài câu rồi rời khỏi sân viện xơ xác.
Các ám vệ lập tức chạy đến, báo cáo lại toàn bộ những gì Phức Tranh đã phân tích trong chiếc thuyền hoa.
Người đàn ông vốn nhíu mày mím chặt môi, lúc này mới thư giãn đôi chút, khẽ cười nói: "Xem ra vẫn chưa bị Hoàng hậu nuôi hỏng. Chỉ là "ấm thuốc nhỏ"* này không cảm kích bổn tướng thì thôi, còn luôn miệng gọi bổn tướng là kẻ xấu, xem ra phải dạy dỗ một chút mới được."
*Ý chỉ những người bệnh tật quanh năm.
Nói xong, hắn không để ý đến ám vệ bị nụ cười của hắn dọa cho sửng sốt, cứ thế cầm quạt bước lên kiệu.
Cao Trị theo sau nhìn bóng lưng đầy khí thế của Thừa tướng nhà mình, lại nhìn cửa sổ xung quanh vừa lén mở ra, khẽ lắc đầu.
Thủ phụ đại nhân xưa nay vốn phong thần tuấn mỹ, được người người ngưỡng mộ đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Bình thường còn biết giữ lễ, sao bây giờ lại cười hớn hở ngay bên ngoài thế này?
Nghĩ mãi không ra, Cao Trị nhanh chóng đuổi theo, hạ giọng hỏi: "Đại nhân, những người kia phải xử lý thế nào ạ?"
Vừa dứt lời, trong kiệu lập tức vang lên giọng nói từ tốn: "Không nghe Diêu công công nói à? Vì tích đức cho bệ hạ, không thể sát sinh, đuổi khỏi kinh thành là được."