"Xem không hiểu nên giận rồi?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Hoàng đế ban chỉ dụ giao toàn quyền cho Lễ bộ tổ chức tiệc Xuân Nhật, tất nhiên đây là cảnh tượng cốc chén đầy ắp, khách khứa tấp nập.
Lão Hoàng đế tuổi đã cao, việc hưởng lạc khó tránh khỏi lòng có thừa mà sức không đủ. Lần này, việc sắp xếp yến tiệc ông ta hoàn toàn không hề đụng đến, chỉ vài ngày trước khi mở tiệc mới nghe Du Hàn Châu nói sơ qua về tiến trình.
Khi Phức Tranh cùng Du Hàn Châu bước vào điện, cậu không thấy Thái tử và Hoàng hậu đâu cả.
Ngược lại, nhiều người trong triều khi thấy diện mạo của Phức Tranh thì không khỏi ngây ngẩn, ngay cả các triều thần trẻ tuổi cũng đỏ bừng mặt lúc cậu ngước mắt nhìn qua, luống cuống tay chân mà chắp tay hành lễ.
Nói ra thì đây mới chỉ là lần thứ hai họ được diện kiến Thế tử An Định hầu.
Từ vài năm trước, khi Phức Tranh còn chưa hoàn toàn trưởng thành, cậu đã nổi danh về nhan sắc. Ngoài việc được người đời ca tụng là tài hoa xuất chúng, phần lớn đều nhờ dung mạo tựa như thần tiên giáng thế.
Triều đại này không cấm nam phong, nên những người âm thầm ngưỡng mộ Phức Tranh cũng không ít. Chỉ là trước mặt người quyền thế ngập trời như Du Hàn Châu, bọn họ đều tự biết thân biết phận, không ai dại mà chuốc lấy phiền phức.
Vì vậy, dù ánh mắt nhìn cậu rất nhiều, nhưng Phức Tranh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ lướt mắt qua một lượt rồi thu lại ánh nhìn.
Vốn dĩ cậu là một mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, không thích giao thiệp. Đây là điều rất bình thường, chẳng ai nói gì được.
Chỉ là Phức Tranh tự cho rằng mình cao ngạo vô lễ, nhưng trong mắt người khác cậu là ánh trăng trong nước, không màng quyền thế, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể mạo phạm.
Đều là những hiểu lầm tốt đẹp.
Du Hàn Châu cao lớn, ánh mắt tinh tường, chỉ cần nhìn qua một lần đã nắm rõ mọi thứ trong điện.
Hắn hơi gật đầu với các triều thần đến hành lễ, nói vài câu xã giao, sau đó dẫn Phức Tranh đi giới thiệu với từng người, sau khi chắc chắn cậu đã ghi nhớ xong, hắn mới đẩy xe lăn đưa cậu đến chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Du Hàn Châu cúi người tháo áo choàng cho Phức Tranh, rồi đắp chăn cho cậu.
Phức Tranh quan sát thần sắc bình thản ôn hòa của hắn, lại liếc nhìn xung quanh.
Xác định không ai nhìn thấy hành động của mình, cậu mới tò mò đưa tay lên sờ mặt Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu - người lần đầu bị sờ mặt: "..."
Sau khi ngẩn ra một lúc, hắn bất đắc dĩ mỉm cười hỏi: "Sao thế? Sờ mặt bổn tướng làm gì?"
"Ở ngoài tại sao lúc nào anh cũng..." Phức Tranh nghĩ một lúc mới tìm được từ thích hợp: "Lịch sự? Nhún nhường? Lễ độ?"
Ôn hòa, lịch sự, nhã nhặn, là phong thái nên có của một quân tử, không thiếu thứ gì.
Nhưng vấn đề Du Hàn Châu là một quyền thần, lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, làm nhiều "chuyện xấu", khiến vô số người phải khiếp sợ.
"Hình tượng của anh không sụp đổ bao giờ sao?" Phức Tranh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt trong veo tràn đầy tò mò.
Nghe vậy, Du Hàn Châu khẽ cười, gần như không kiềm được muốn hôn lên đôi mắt của thiếu niên, nhưng vì đang ở bên ngoài, hắn không thể quá đỗi lộ liễu.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ nắm tay cậu, dịu dàng nói: "Ta không rõ hình tượng mà em nói là gì, nhưng từ khi ta vào triều làm quan thì vẫn luôn hành xử như vậy, chẳng ai dám dị nghị gì."
Thậm chí, lão Hoàng đế khen ngợi nhiều nhất chính là sự khiêm nhường lễ độ, tiến thoái có chừng mực, hết lòng vì dân của Du Hàn Châu.
Phức Tranh không hiểu ẩn ý trong lời hắn nói, nhưng có một điều cậu đã rõ.
Du Hàn Châu không cần hình tượng, bởi bản chất vốn đã là như thế, hoặc hắn muốn người khác nghĩ hắn là kiểu người như thế nào, thì hắn chính là như vậy.
Sau khi thoả mãn lòng tò mò, Phức Tranh thu tay lại, lặng lẽ nhìn Du Hàn Châu gắp bánh cho mình.
Chỉ là có lẽ do không hợp hoàn cảnh, lần này Du Hàn Châu rót trà xong cũng không cưng chiều đút cho cậu như thường lệ, chỉ cẩn thận đặt ly trà vào tay cậu.
"Loại trà này khác với những loại khác, giúp ấm bụng, em thử xem."
Phức Tranh nhìn hắn với vẻ khó hiểu, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp hai ngụm.
Vừa rồi rõ ràng cậu thấy cận vệ của Du Hàn Châu thay trà và ly, thậm chí đồ vật trên bàn cũng lần lượt bị ám vệ đổi hết, hoàn toàn không phải đồ cung đình dâng lên.
Nhưng từ trước đến nay, Du Hàn Châu luôn cẩn trọng, hắn đã nói tốt thì chắc chắn là tốt, Phức Tranh không hỏi thêm.
Yến tiệc không thiếu các võ tướng có võ công cao cường, đủ để phát hiện động tĩnh của cận vệ bên Du Hàn Châu.
Chỉ là, những người này vốn là tâm phúc của hắn, sẽ không gây phiền hà cho chủ nhân, và cũng không thể không thừa nhận sự tiên liệu của Du Hàn Châu.
Ngay từ khi Thái tử sinh lòng đố kỵ với hắn, trong suốt năm năm qua, bất cứ võ tướng nào trong phe Thái tử đều bị tra ra tội danh và lưu đày, hoặc chuyển sang trung lập, chẳng một người tài giỏi nào còn sót lại.
Trong khi đó phe Quốc cữu đều là văn thần, lực bất tòng tâm.
Yến tiệc hôm nay, dù có sát thủ đột ngột xông vào, cũng có thể trực tiếp lấy mạng Thái tử.
Đáng tiếc, Thái tử mãi mãi không hiểu rằng việc không có người ủng hộ bên dưới còn đáng sợ hơn cả việc không có chỗ dựa bên trên.
Dù Hoàng hậu có dã tâm đi nữa, nhưng với tư cách là một phi tần, lại bị phe của Du Hàn Châu phái Ngự sử theo dõi hằng ngày, bà ta cũng không dám ra tay thu phục người khác.
Suy cho cùng cũng là người đầu gối tay ấp bên cạnh Hoàng đế, không ai hiểu rõ sự nghi ngờ và xa cách của Hoàng đế đối với Thái tử hơn bà ta.
Một người con trai khi phụ thân bệnh nặng lại không muốn đến thăm, sự tồn tại của người đó đối với lão Hoàng đế chẳng khác nào một lá bùa đòi mạng, bảo ông ta có thể an nhiên thì quả là chuyện lạ.
Mất đi sự yêu thương của Hoàng đế, lại làm phật lòng người, việc Thái tử bị phế truất chỉ là chuyện sớm muộn.
Người sáng suốt đều nhìn ra điều này, dĩ nhiên không ai muốn tham gia.
Phức Tranh quan sát xung quanh, ghi nhớ phản ứng của mọi người trong lòng, rồi nhìn thoáng qua Du Hàn Châu ở bên cạnh.
Đây có lẽ chính là sự cô độc.
Đối thủ không chịu nổi một đòn, khó trách Du Hàn Châu lại dành hết tinh lực vào việc cải cách và cứu tế. Năm ngoái, thu nhập của đất Bắc và Giang Nam cải thiện đáng kể, chỉ còn vùng Quảng Đông và Tây Bắc đang trong giai đoạn thanh lọc văn hóa, chính sách vẫn chưa được thực hiện.
Tuy nhiên, theo cốt truyện gốc, về sau Du Hàn Châu không tham gia vào xây dựng kinh tế, cũng không đưa ra cải cách, mà trái lại đã dẫn quân ra chiến trường.
Phức Tranh nghĩ đến đây, cậu hài lòng chống cằm nhìn Du Hàn Châu, sau đó bị người đàn ông dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc bên thái dương.
Cậu khẽ hừ một tiếng, vui vẻ chọt vào quẻ tượng trong đầu.
Quẻ tượng lại không đáp lời cậu.
Thực ra, quẻ tượng cũng không muốn để ý đến cậu.
Hiện tại, khi Thái tử không còn khả năng đăng cơ, mệnh tuyến cũng khó có thể hoàn thành toàn bộ. Ít nhất, tuyến mệnh quan trọng nhất – Phức Tranh vì Du Hàn Châu mà tuẫn táng, đã chắc chắn không thể xảy ra.
Quẻ tượng dự đoán nhiệm vụ thất bại, gần đây nó rơi vào trạng thái cực kỳ suy sụp, rất ít khi phản hồi Phức Tranh.
Nó tự nhận mình là kẻ nắm giữ mọi thứ, nhưng không ngờ rằng Du Hàn Châu lại thay đổi cả chí hướng cuộc đời vì Phức Tranh.
Cho dù Phức Tranh luôn lợi dụng các kẽ hở trong tuyến mệnh để sửa đổi cốt truyện nhỏ, nhưng chỉ cần hướng đi không sai, kết cục sẽ không chệch hướng, quẻ tượng cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Nhưng ai ngờ được Du Hàn Châu lại thay đổi tất cả chứ?
Đối diện với Du Hàn Châu, quẻ tượng hoàn toàn bất lực.
Phức Tranh chờ một lúc lâu vẫn không thấy nó phản hồi, cậu thấy chán nên tự mình ăn bánh ngọt.
Dáng vẻ thờ ơ không động lòng của cậu cuối cùng đã chạm đến giới hạn của quẻ tượng, lần đầu tiên quẻ tượng dùng chữ viết hiện đại: Cậu không có gì muốn nói sao? Chẳng phải trước đây cậu rất tự tin khẳng định sẽ hoàn thành mệnh tuyến à, ông trời con?
Phức Tranh nhìn những lời rõ ràng mang theo sự chế nhạo và phẫn nộ bất lực kia, lần đầu tiên hơi ác ý cười nhẹ trong lòng.
"Không phải ngươi đã biết từ sớm rồi sao? Khi ta phát bệnh, ta đã nói với Du Hàn Châu rất nhiều lần rằng có kẻ đang theo dõi ta."
Quẻ tượng nghe vậy sững lại một chút, lập tức câm lặng.
Đúng vậy, khi Phức Tranh phát bệnh, yếu ớt đến mức không gặp nổi ai, chỉ lúc được Du Hàn Châu bế và dỗ dành như dỗ trẻ con, cậu mới miễn cưỡng ngủ yên.
Khi đó, điều Phức Tranh nói nhiều nhất là:
Có người đang nhìn em.
Y sẽ hại em.
Em sợ.
Em không muốn nhìn thấy y.
Lúc đó Du Hàn Châu chỉ một mực dỗ dành, chiều chuộng mọi yêu cầu của Phức Tranh.
Quẻ tượng nhìn vào cũng nghĩ rằng Phức Tranh sợ linh hồn của nguyên chủ, sợ bị thay thế.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, linh hồn của nguyên chủ vốn là kiếp trước của Phức Tranh, bọn họ vốn là một người, làm sao Phức Tranh có thể sợ chính mình?
Cậu hoàn toàn nói dối để lừa gạt quẻ tượng.
Cậu kiên trì đóng kịch lâu như vậy, chẳng qua chỉ vì một mục đích – đánh lừa nó.
Mà Du Hàn Châu không phải không để tâm đến lời Phức Tranh, trái lạ, hắn đã nghe và hiểu được sự bất lực của cậu.
Có lẽ với một người cổ đại như Du Hàn Châu, hắn không thể nghĩ tới những thứ thần kỳ như quẻ tượng, nhưng chỉ cần hắn quan tâm đến Phức Tranh, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để cố gắng giải quyết mọi thứ.
Quẻ tượng bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước đây, Du Hàn Châu đột nhiên thay đổi, bắt đầu cầu thần bái Phật, còn mời đạo sĩ và cao nhân đến xem cho Phức Tranh.
Chỉ là lúc đó quẻ tượng nghĩ rằng Du Hàn Châu muốn tiêu diệt linh hồn của nguyên chủ nên không để ý.
Sau đó, Du Hàn Châu còn thường xuyên nghiên cứu các sách y học liên quan đến bệnh tâm lý, nhiều lần cử người đến các nơi để tìm danh y, bản thân còn viết rất nhiều đơn thuốc mà không ai hiểu được.
Nhưng vấn đề là Phức Tranh có thể hiểu được những đơn thuốc đó một cách thần kỳ, thậm chí còn cầm bút vẽ nguệch ngoạc.
Không!
Cậu không vẽ linh tinh, mà rõ ràng... đang vẽ gì đó.
Quẻ tượng kinh ngạc nhớ lại từng hình vẽ một cách kỹ lưỡng.
Cuối cùng, nó buông xuôi tắt giám sát.
Ai có thể ngờ rằng, những hình vẽ nguệch ngoạc của một người mắc bệnh tâm lý trên hàng trăm tờ đơn thuốc, hàng ngàn hình dạng rời rạc, lại kết hợp thành một bức tranh chứ?
Hơn nữa, lại là một bức tranh thiếu nhi đầy nghiêm túc.
Có phiên bản Phức Tranh ở kiếp đầu tiên trong bệnh viện, phiên bản Phức Tranh ở kiếp thứ hai trở thành chiếc chăn nhỏ, và kiếp thứ ba... bị quẻ tượng ép buộc, bị tuyến mệnh khống chế.
Cậu luôn âm thầm cầu cứu từ người thân thiết nhất, đặt trọn sự phụ thuộc và hy vọng vào Du Hàn Châu.
Dù khi phát bệnh ý thức không rõ ràng, dù quên hết mọi tri thức từ kiếp trước, thậm chí khả năng tư duy cũng bị giới hạn, cậu vẫn cố gắng hết sức để vẽ ra các hình mẫu.
Từng nét vẽ chưa từng từ bỏ, thậm chí chia nhỏ đến mức... nếu không có sự tính toán chính xác của máy tính hiện đại, căn bản không thể ghép lại được.
Và điều buồn cười nhất là, Phức Tranh làm tất cả điều này, thậm chí có khả năng cả đời không nhận được một kết quả tốt đẹp nào.
Bởi vì không ai có thể đảm bảo rằng Du Hàn Châu sẽ phát hiện ra điều bí ẩn trong các bài thuốc, cũng không ai có thể chắc rằng một người cổ đại như Du Hàn Châu có thể ghép chính xác những mẫu hình đó như máy tính hiện đại.
Tất cả chẳng qua chỉ là một canh bạc gần như vô vọng.
Nhưng Phức Tranh vẫn làm.
Quẻ tượng bỗng cảm thấy, kẻ đáng cười thật ra chính là nó, là tuyến mệnh tự cao tự đại, cứ nghĩ rằng có thể kiểm soát số phận của người khác.
Chỉ cần nghĩ đến mỗi đêm trong phủ Thừa tướng, Du Hàn Châu cầm kéo, cắt từng hình mẫu ngớ ngẩn, quẻ tượng lại không thể đối diện với chính mình.
Nếu như Du Hàn Châu thiếu một chút kiên nhẫn, thiếu một chút tình yêu dành cho Phức Tranh, căn bản không thể làm những việc ngớ ngẩn đến mức này, thậm chí không biết liệu có thể ghép ra được một kết quả nào không.
Ngớ ngẩn là họ sao?
Không, chính là quẻ tượng.
Phức Tranh thắng rồi, im hơi lặng tiếng mà thắng.
Tại sao... cậu có thể nghĩ ra được?
Rất lâu sau, quẻ tượng mới thốt lên.
"Nghĩ ra cái gì?" Phức Tranh có chút khó hiểu.
Khả năng tư duy của cậu, ngay từ lúc đến thế giới này đã bị suy giảm rồi... cậu là người được chọn, quy tắc không cho phép bất kỳ mối đe dọa nào tồn tại.
Quẻ tượng khó khăn lên tiếng.
Ban đầu nó định sẽ giữ kín chuyện này mãi mãi.
Bởi vì khi Phức Tranh vừa đến đây, đến cả chữ viết cậu cũng không biết, khả năng học hỏi cơ bản tệ tới nỗi không thể tệ hơn, thậm chí không đạt đến mức một người bình thường.
Nhưng kiếp đầu tiên, rõ ràng Phức Tranh là một thiên tài được mọi người ca ngợi, là niềm tự hào vĩnh viễn của cha mẹ. Có thể tưởng tượng được khi đó, khoảng cách trong lòng Phức Tranh lớn đến mức nào, cậu đã buồn bã ra sao.
Trước khi Du Hàn Châu xuất hiện, quẻ tượng chưa bao giờ thấy Phức Tranh cười.
Nhưng quẻ tượng không dám tiết lộ sự thật này, vì Phức Tranh quá thông minh, năng lực của cậu căn bản không phải thứ một người được chọn nên có.
Quá thông minh đồng nghĩa với mối đe dọa, đồng nghĩa với việc cậu có thể làm thay đổi tuyến mệnh, nên quy tắc đã lấy đi tất cả năng lực khiến người khác ngưỡng mộ của Phức Tranh, cố biến cậu trở nên bình thường.
Ban đầu không định nói với cậu, nhưng cậu đã phá vỡ cơ chế của quẻ tượng, giờ cũng chẳng còn gì cần giấu giếm nữa.
Quẻ tượng gượng gạo nói xong, lặng lẽ chờ phản ứng của Phức Tranh.
Nhưng phản ứng phẫn nộ, thất vọng, hay thù hận mà nó tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện.
Phức Tranh chỉ uống một ngụm trà, bình tĩnh nhìn những dòng chữ.
Một lát sau, cậu mới chậm rãi chớp mắt, nói: "Thế các người thật vô dụng."
Quẻ tượng:...
"Đã biến ta thành kẻ ngốc mà còn chơi không lại ta, các ngươi tự nhận là gì, làm lợn còn sỉ nhục lợn."
Quẻ tượng:...
Cậu không tức giận sao?
Phức Tranh nhàn nhã hỏi ngược lại: "Các ngươi xứng đáng để ta tức giận à?"
"Nghĩ cũng biết những thứ đó không lấy lại được. Ta làm kẻ ngốc cũng có thể đè bẹp các ngươi, còn cần gì làm thiên tài? Dù thật sự cần làm thiên tài, chẳng lẽ Du Hàn Châu không dạy ta sao? Cần gì đến các ngươi?"
Quẻ tượng yếu ớt nói: Thiên phú và học hỏi sau này, làm sao giống nhau được?
Phức Tranh nghe vậy khẽ cười nhạt một tiếng.
"Cho nên, vừa tự cao vừa ngu ngốc là các ngươi đấy. Trên đời này có những thứ, không phải cứ có thiên phú là có thể làm được. Ngươi không hiểu sao? Thiên phú có thể mang lại gì cho ta? Cha mẹ ta đã sớm qua đời, ai còn mong ta thành tài? Những gì cần có ta đều có, những gì muốn học bây giờ ta đều học được. Vì sao phải tức giận vô ích vì thiên phú đã mất? Bây giờ giận dữ, liệu các ngươi có bù lại cho ta không?"
Quẻ tượng im lặng, đúng là không thể, điều này vốn dĩ không thể đảo ngược.
Vậy... trả thù thì sao?
Phức Tranh nghe đến đây lại cảm thấy hứng thú.
"Nhất định ngươi sẽ thích, cái quy tắc đó cũng sẽ thích."
Ngoài việc phá vỡ quẻ tượng, cậu còn định làm gì?
Quẻ tượng bắt đầu bất an.
"Không gì cả." Phức Tranh cắn một miếng bánh, "Chỉ là một giả thuyết thôi."
Quy tắc phụ thuộc vào thế giới, vậy thì cố gắng đưa tuyến mệnh trở lại đúng quỹ đạo.
Vậy nên, khi tuyến mệnh hoàn toàn sụp đổ... sẽ là lúc nó chấm dứt.
Không thể tận mắt thấy nó chết, thật đáng tiếc.
Phức Tranh cong khóe mắt cười.
Quẻ tượng nghe xong, chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Nó không dám nghĩ nhiều thêm, miễn cưỡng quay lại vấn đề trước đó.
Không có khả năng tư duy, sao cậu nghĩ ra cách phản kích ta?
"Chẳng phải rất đơn giản? Lấy vài tờ giấy ra vẽ là được."
Quẻ tượng:...
Hàng nghìn hình vẽ được chia nhỏ, vừa khít ghép lại mà không cần ghi chú, mỗi khi vẽ xong một tấm đã bị Du Hàn Châu cất đi. Chỉ dựa vào trí nhớ để hồi tưởng phần đã vẽ, cố tình đảo lộn thứ tự để không bị quẻ tượng phát hiện, việc này mà đơn giản sao?
Cậu thực sự là máy tính đúng không? Quy tắc quả là đã xem nhẹ cậu. Não bộ của con người không dễ bị giới hạn chỉ bằng cách tước đoạt năng lực như vậy.
Phức Tranh chớp mắt, nghe xong câu nói cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, vẻ mặt vẫn lười nhác như thường lệ.
Quẻ tượng lại tiếp tục một câu hỏi trọng tâm: Không phải cậu luôn một lòng muốn chết sao? Tại sao lại phản kháng?
Câu hỏi này làm Phức Tranh không vui.
"Người làm dao thớt, ta làm cá thịt. Đúng là ta bệnh tật bất lực, chỉ có thể làm sâu lười, nhưng điều đó không có nghĩa là ta chấp nhận số phận."
"Tệ nhất cũng phải có kẻ chôn cùng, ngươi nói có đúng không?"
Quẻ tượng không dám đáp lại.
Không có ý chí sinh tồn, nhưng vẫn muốn kéo kẻ khác làm đệm lót... sao quẻ tượng từng nghĩ Phức Tranh ngây thơ và trong sáng được chứ?
Ở kiếp đầu và kiếp thứ hai cậu không có tính cách này.
Nếu không phải như vậy, quy tắc tuyệt đối sẽ không chọn Phức Tranh. Dù có để nguyên chủ thực hiện tuyến mệnh cũng an toàn hơn Phức Tranh hiện tại rất nhiều.
"Ngươi im đi, ta không thích nghe những lời này." Phức Tranh nghiêm túc nói.
"Không phải ngươi bảo ta nhất định phải tuân theo tuyến mệnh, cố gắng "giả nai" hay sao?"
Quẻ tượng lập tức câm nín.
Đúng là nó bảo Phức Tranh làm như vậy, nhưng nó chưa từng bảo phải làm một "mỹ nhân giả nai ăn thịt người."
Với Du Hàn Châu thì tàn nhẫn, với bản thân lại càng tàn nhẫn hơn.
Điều đáng sợ là, Du Hàn Châu thực sự làm được.
Chỉ có nó, kẻ ngu ngốc này, vẫn ngây ngốc nhìn hai người họ, tưởng rằng mọi chuyện yên bình như nước lặng trời trong.
Thậm chí dù cả hai đã thành công thoát khỏi sự khống chế của quẻ tượng, hoàn toàn chiến thắng, nhưng chưa từng nhắc đến chuyện này lúc riêng tư, cứ như nó chưa từng xảy ra.
Hiểu nhau đến đáng sợ, thận trọng đến cực điểm.
Quẻ tượng xem như hoàn toàn bại trận.
Phức Tranh chăm chú nhìn những dòng chữ trong đầu ngày càng mờ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Du Hàn Châu nhận ra điều đó, khẽ siết lấy tay cậu, hỏi nhỏ: "Sao vậy? Vui đến thế sao?"
Phức Tranh nghe thấy, cậu động đậy một chút, cuối cùng quay tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Hàn Châu, đan chặt mười ngón.
"Kẻ xấu sẽ chết."
"Em sẽ khỏe lại."
Cậu bất chợt nói.
Du Hàn Châu nghe xong đột nhiên thu lại nụ cười, thậm chí bàn tay đang nắm chặt cũng run lên, gần như siết lấy tay Phức Tranh.
"Tranh Tranh không đùa chứ?"
Phức Tranh nhìn quẻ tượng đang dần tan biến, gật đầu.
"Không ai có thể hại em."
"Anh xem em giỏi giang thế này."
Ánh mắt cậu trong trẻo sáng ngời, khi nói những lời đó, từng đường nét trên khuôn mặt đều mang theo khí chất hiếm có của tuổi trẻ, tràn đầy sức sống.
Đồng tử Du Hàn Châu co lại, vô thức siết chặt tay.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Phức Tranh như vậy.
Rạng rỡ, vui vẻ, tựa bầu trời trong xanh sau cơn mưa xuân, ngay cả nét u sầu và mỏi mệt vẫn luôn thấp thoáng trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Du Hàn Châu bất chợt nghiêng người, ôm chặt Phức Tranh vào lòng, siết chặt không một kẽ hở.
Phức Tranh hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thấy một đám đại thần nhìn mình đầy kinh ngạc, lập tức vừa tức vừa buồn cười vỗ vai hắn: "Anh làm gì vậy? Mọi người đang nhìn kìa..."
Du Hàn Châu nhắm mắt, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Rõ ràng thời điểm không đúng, hoàn cảnh cũng không đúng, nhưng giây phút này đến thật quá muộn màng.
Thậm chí Du Hàn Châu đã nghĩ, dù Phức Tranh mãi mãi không khỏe lại, hắn cũng sẽ kiên trì đến tận cùng.
Vì thế mà hắn chuẩn bị vô số thứ, thậm chí cả kế hoạch năm mươi năm sau phải dỗ dành Phức Tranh thế nào, sẽ đưa cậu đi đâu giải sầu cũng đã hoàn thiện. Kết quả là tiểu yêu chỉ tham gia một bữa tiệc liền cười nói rằng mình đã khỏe.
"Em chỉ biết dọa ta đúng không?"
Phức Tranh không vui hừ một tiếng, lười nhác nói: "Em dọa anh khi nào? Đây chẳng phải là một bất ngờ sao?"
"Phải, không có gì bất ngờ hơn điều này." Du Hàn Châu lại mỉm cười.
Phức Tranh nhạy cảm nhận ra thân nhiệt hắn hơi cao, cậu vội đẩy người ra.
"Còn đang ở bên ngoài, anh đừng ôm nữa."
Du Hàn Châu nhếch môi cười, cuối cùng cũng buông tay, nhưng bàn tay đang nắm tay Phức Tranh vẫn nắm rất chặt.
Phức Tranh quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn mình, cũng chẳng lấy làm lạ, cầm dao cắt miếng "bánh pudding" trên đĩa.
Thật khổ cho Du Hàn Châu, một người cổ đại vì muốn làm cậu vui mà học làm bánh pudding kem, rồi bánh ngàn lớp của hiện đại.
Rõ ràng phủ Thừa tướng đã có một đầu bếp xuyên không, hắn vốn không cần phải tự làm.
Nhưng người đàn ông này lại quá thận trọng trong mọi việc liên quan đến cậu, việc gì cũng muốn tự tay làm, chẳng tin ai.
Phức Tranh nhớ lại dáng vẻ Du Hàn Châu ngồi bên nồi thuốc phe phẩy quạt, ánh mắt cậu cong lên.
"Giờ thì anh yên tâm rồi chứ?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Không ngờ, Du Hàn Châu lại lắc đầu.
"Chỉ là khỏe, chưa phải khỏe hoàn toàn. Làm sao yên tâm?"
Phức Tranh cụp mắt, liếc qua đôi chân của mình, khẽ thở dài.
Cơ thể này phải dựa vào thuốc để duy trì mạng sống, muốn đứng dậy, đời này sợ là không thể.
Đừng nói đến chuyện đứng dậy, chỉ cần ra gió thôi cũng có thể mất mạng.
Dù Du Hàn Châu luôn nói rằng có thể chữa khỏi, nhưng khi nào chữa khỏi?
Tuy xuất phát từ thiện ý, nhưng Du Hàn Châu cũng không nỡ lừa cậu về chuyện này, đương nhiên Phức Tranh hiểu rõ.
Song, Phức Tranh cũng chẳng mấy quan tâm, không phải lần đầu tiên cậu làm bệnh nhân.
Điều thực sự giam giữ cậu chưa bao giờ là cơ thể bệnh tật khó chữa, mà chính là cái lồng giam vô tận trong thế giới tinh thần.
Giờ đây, cái lồng đó đã bị phá hủy.
"Em không cần anh "cảm thấy", em thấy khỏe thì chính là khỏe."
Phức Tranh trừng mắt nhìn Du Hàn Châu một cái, rồi đẩy miếng bánh pudding đã cắt sẵn đến trước mặt hắn, "Anh ăn đi."
Du Hàn Châu cười cười nhận lấy, trêu ghẹo: "Tranh Tranh nghĩ chỉ thế này là mua chuộc được ta sao?"
"Bịt miệng thì không nói được nữa." Phức Tranh đáp lại đầy lý lẽ.
Nghe vậy, Du Hàn Châu vốn định nói có thể dùng cách khác, nhưng rồi chợt ngưng lại, hắn khẽ ho một tiếng, không nói thêm gì.
Phức Tranh nghi hoặc nhìn người đàn ông, cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì.
Từ sau khi chiến tranh lạnh rồi hòa giải, Du Hàn Châu không còn đùa cợt với Phức Tranh nữa, ít nhất những lời trêu đùa chốn khuê phòng cũng không dành cho cậu.
Phức Tranh vốn đã có ngoại hình xuất chúng, mọi điểm trên người cậu đều vừa khéo nằm trong sở thích của Du Hàn Châu. Động lòng là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng chính vì ngày càng trân trọng, Du Hàn Châu mới có đủ kiên nhẫn để cân nhắc mối quan hệ giữa hai người, hiểu rõ giới hạn và sở thích của nhau, từ đó kiềm chế ham muốn của bản thân.
Có lẽ tình cảm chỉ cần sự nhiệt tình và trung thành, nhưng đời sống và sự đồng hành lại cần sự hòa hợp và điều chỉnh.
Tất nhiên, nói chung thì chỉ có Du Hàn Châu cần điều chỉnh. Phức Tranh yếu ớt, đôi chân lại không có sức, vốn dĩ đã không hứng thú với những chuyện này.
Đợi đến khi Du Hàn Châu ngoan ngoãn ăn xong bánh pudding, Phức Tranh mới đẩy chén của mình ra giữa, hơi hất cằm lên.
Du Hàn Châu bất đắc dĩ gắp điểm tâm cho cậu, mỉm cười nói: "Giờ đã biết sai khiến ta rồi sao?"
Những Kim Ngô vệ và các thị nữ đứng chờ phục vụ phía sau nghe thấy vậy, đều nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc ngang.
Thế tử An Định hầu được nuông chiều thế này, chẳng phải do Thừa tướng đại nhân tự tay chiều hư sao?
Người trong phủ Thừa tướng đều nhìn thấy rõ ràng. Thế tử muốn tự làm điều gì, Thừa tướng đại nhân một là sợ cậu bị bỏng, hai là sợ cậu mệt, không cho làm bất cứ việc gì, thử hỏi sao không chiều chuộng?
May mắn thay Phức Tranh tự lực, không bị cưng chiều thành một kẻ ăn chơi trác táng.
Những cảm xúc khó nói của đám thuộc hạ này, người ngoài khó lòng hiểu được.
Nhưng thân tín của Du Hàn Châu thì không như vậy.
Lễ bộ Thượng thư ngồi ở một góc khác của đại điện, âm thầm quan sát toàn bộ quá trình, sau đó gọi người hầu mang bút mực đến, viết vài dòng chữ, rồi mở hộp lễ ra nhét tờ giấy vào, gửi đi.
Khi nhận được hộp lễ, Phức Tranh không khỏi ngạc nhiên.
Chưa kịp mở hộp, Du Hàn Châu đã lấy đi.
"Đừng động vào thứ không rõ nguồn gốc."
Lễ bộ Thượng thư nghe được lời truyền của người hầu từ xa, khóe miệng co giật, hắn lau mặt một cái, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đó là Thừa tướng đại nhân mà hắn tận tâm trung thành, không thể để cảm xúc hiện rõ trên mặt.
Du Hàn Châu kiểm tra xong, mới mở hộp ra.
Có lẽ Lễ bộ Thượng thư biết sức khỏe Phức Tranh kém, nên tặng cậu một củ nhân sâm núi ngàn năm, củ còn rất lớn, đúng là một món quà quý giá khó mua được bằng tiền.
Phức Tranh nhìn qua rồi nói: "Sao củ nhân sâm này lớn thế?"
Sợ rằng cho cậu mười năm cũng không dùng hết. Dù sao đây cũng là thứ đại bổ, không phải đồ ăn, kể cả dùng làm món dược thiện, nhưng với cơ thể yếu ớt của Phức Tranh, mỗi lần chỉ có thể thêm một chút xíu.
Sau khi xem qua, Du Hàn Châu cũng gật đầu nhẹ, rồi nói: "Họ coi Tranh Tranh như lão thái quân của phủ Thượng thư mà kính trọng, mặc kệ đi, mang về chơi."
Phức Tranh nhìn sang phía đối diện, thấy Lễ bộ Thượng thư đang "hiền hòa" mỉm cười với mình, cậu vội cười theo, gật gật đầu rồi thu lại ánh nhìn.
"Thật sự có thể nhận sao?" Phức Tranh không chắc chắn hỏi.
Du Hàn Châu vỗ lưng cậu, trấn an: "Không sao. Hắn chỉ vì thường xuyên gửi quà cho ta mà bị từ chối, trong lòng không vui, nên mới nghĩ cách ra tay từ em."
Những thuộc hạ này ai cũng làm việc xuất sắc, chỉ có một điểm không tốt là thích bắt chước người khác gửi quà cho Du Hàn Châu. Chẳng ai biết rằng tất cả những món đồ quý giá mà các quan lại dâng tặng Du Hàn Châu đều bị hắn bán đi để quyên góp cứu trợ thiên tai.
Bao gồm một điểm mà tất cả mọi người đều công nhận - thích quạt, đó chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để mọi người an lòng.
Bởi vì nếu quyền thần không có điểm yếu nào, sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ. Nhưng nếu tỏ ra quá khó nắm bắt, cũng sẽ làm người khác cảnh giác.
Phức Tranh thấy Du Hàn Châu đang nhìn cây nhân sâm dại kia, bèn len lén đưa tay định lấy tờ giấy bên trong hộp.
Chỉ là, ngay khi ngón tay vừa chạm mép tờ giấy, chưa kịp lấy đi, thì tay Phức Tranh đã bị Du Hàn Châu giữ lại.
"Đây là quà của em." Phức Tranh khẽ nhíu mày.
Du Hàn Châu lại bật cười, dỗ dành như trẻ con: "Lễ bộ Thượng thư đã nạp tám thiếp, với vẻ đẹp của Tranh Tranh, chắc chắn hắn không viết điều gì tốt đẹp đâu, xem rồi chỉ bẩn mắt em thôi."
"Thật không?" Phức Tranh nửa tin nửa ngờ.
Cậu vừa nhìn Lễ bộ Thượng thư ban nãy, rõ ràng là dáng vẻ của một chính nhân quân tử, đâu giống người mê sắc đẹp.
Du Hàn Châu bèn nói: "Đừng để vẻ ngoài đứng đắn của hắn đánh lừa. Những chốn phong nguyệt hắn đi không ít, mỗi lần mời rủ đều bị ta từ chối hết."
"Vậy thôi được." Phức Tranh nhíu mày, buông tay.
Cậu nhìn thấy Du Hàn Châu mở tờ giấy, bỗng tò mò nghiêng đầu muốn xem.
Đáng tiếc, chữ viết của Lễ bộ Thượng thư cũng xuất sắc như của Du Hàn Châu, toàn bộ là nét bút chữ thảo phức tạp, Phức Tranh không tài nào đọc nổi.
Hiện tại, cậu mới chỉ học được vài ngôn ngữ thông dụng của thế giới này.
Nhìn những dòng chữ dày đặc, rối rắm trên tờ giấy, Phức Tranh bèn mất quay đi, cúi đầu nghịch miếng bánh trên đĩa.
Không ngờ, Du Hàn Châu luôn để ý cậu từ khoé mắt, thấy Phức Tranh có vẻ không vui, ngay lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Không để ý đến người xung quanh, Du Hàn Châu vòng tay ôm cả người lẫn ghế của Phức Tranh vào lòng, cúi xuống dỗ dành: "Tranh Tranh giận rồi à?"
"Làm gì vậy?" Phức Tranh ngước mắt nhìn hắn.
Du Hàn Châu lập tức đặt tờ giấy xuống trước mặt cậu, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn: "Xem không hiểu nên giận rồi?"
Phức Tranh nghe vậy chớp chớp mắt, một lát sau mới nhận ra Du Hàn Châu nghĩ rằng cậu đang giận dỗi vì cảm thấy uất ức.
Cậu vừa định phản bác, nhưng lời chưa kịp nói ra, cậu lại nhớ đến bản thân trước đây, đúng là đã nhiều lần vì không hiểu chữ mà tức giận.
Hồi đó kiến thức đã học bị lấy đi, khả năng tư duy cơ bản cũng mất, ai cũng nhanh nhạy hơn cậu, ngay cả ông lão bán khoai bên đường cũng biết chữ nhiều hơn, khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm ức.
Mỗi lần cậu giận dỗi, Du Hàn Châu đều hiểu, kiên nhẫn dạy lại cậu từng chút một, khi nói chuyện cũng chỉ dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất.
Có lẽ chính từ lúc đó, Du Hàn Châu đã nhận ra sự bất lực của cậu, và bắt đầu cố gắng cứu rỗi cậu.
Quẻ tượng nghĩ rằng Du Hàn Châu chỉ phát hiện ra tình cảnh của Phức Tranh khi cậu nói "có người muốn hại em", nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy.
Du Hàn Châu đã nhận ra từ rất sớm, sớm đến mức ngay lần đầu tiên hai người đối mặt nhìn nhau.
Chỉ là cậu bị hạn chế không dám nói, còn Du Hàn Châu thì lo lắng cho sự an toàn của cậu, nên chưa bao giờ nhắc đến.
Phức Tranh bỗng nhiên thông suốt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, không còn muốn giải thích nữa.
Cậu chậm rãi gật đầu, đôi mắt rạng rỡ dưới ánh nến càng toát lên vẻ yếu ớt, khiến người khác không nỡ xa rời.
"Em không hiểu, mà anh lại không cho em xem, thì sao mà em vui được?"
Quả nhiên Du Hàn Châu nhíu mày, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cậu, dịu giọng: "Vậy ta đọc cho em nghe, được không?"
"Được." Phức Tranh gật đầu đồng ý, vẻ miễn cưỡng.
Nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu trêu đùa Du Hàn Châu, đột nhiên cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn thấy rằng làm một kẻ làm nũng cũng khá hay ho.
Du Hàn Châu mở tờ giấy ra, kiên nhẫn đọc: "Thế tử An Định hầu trông yếu ớt không chịu nổi, chắc là chưa khỏi bệnh, đại nhân nên biết tiết chế hơn..."
Phức Tranh lén quay đầu nhìn Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể những lời mỉa mai của Lễ bộ Thượng thư chẳng liên quan gì đến mình.
Phức Tranh mím môi, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.
Du Hàn Châu bất lực xoa nhẹ má lúm đồng tiền của cậu, nghiêm giọng: "Buồn cười đến vậy sao?"
Phức Tranh không đáp.
Du Hàn Châu nhìn cậu cười một lúc, cuối cùng xoay người cậu lại, cố tìm thứ bánh mà Phức Tranh thích ăn để dỗ dành.
Suy cho cùng nếu không nỡ để em ấy cười, thì chỉ có cách không cho người khác ngắm nữa.
Chẳng phải mấy tài tử trẻ tuổi ở phía đối diện đang nhìn Phức Tranh đến rớt cả mắt ra ngoài đấy sao?
Thật đúng là cảnh tượng đáng xấu hổ.