MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

"Em có làm sao đâu, anh còn bắt mạch nữa."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Tất cả cung nhân hầu hạ trong điện Nhu Thấm, bao gồm mười nữ quan theo sát bên cạnh Hoàng hậu đều bị Kim Ngô vệ giám sát chặt chẽ. Cả cung điện tựa như thùng sắt kín mít, đến cả một con muỗi cũng không thể bay vào.

Sau khi bị giam trong cung, Hoàng hậu liên tục tìm cách chạy trốn, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp, nhưng đáng tiếc người dưới tay Du Hàn Châu không ai là không máu lạnh vô tình, bất động như núi.

Khi xe lăn vừa tiến vào nội điện, Phức Tranh lập tức nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của một người phụ nữ.

"Tiện tì! Bổn cung là Hoàng hậu được bệ hạ sắc phong! Là thê tử chính thất của bệ hạ! Kẻ nào dám cản bổn cung yết kiến thánh nhan? Cút hết đi! Cút ngay, cút ngay!"

Phức Tranh bị giọng nói chói tai ấy làm giật mình, cậu vô thức quay đầu nhìn Du Hàn Châu.

Thế nhưng còn chưa kịp thấy gì, Du Hàn Châu đã nhanh chóng cúi xuống ôm cậu vào lòng, vừa vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, vừa vội vàng nói: "Không sao đâu, không sao, Hoàng hậu phát điên thôi."

Phức Tranh được ôm vào lòng người đàn ông, vòng tay hắn siết rất chặt. Cậu cũng không giãy giụa, chỉ thuận thế dụi trán vào ngực hắn, rồi nhẹ giọng nói: "Em không sợ, chỉ là bất ngờ quá, chưa kịp phản ứng thôi."

"Ừm." Du Hàn Châu hơi nới lỏng tay, cúi đầu nhìn sắc mặt cậu, thấy trên mặt thiếu niên vẫn còn chút hoảng loạn không thể che giấu, hắn không nhịn được mà đau lòng, vuốt ve khuôn mặt cậu.

"Hay là chúng ta đừng vào nữa? Bổn tướng sai người mang bà ta ra đây, rồi thẩm vấn cách một tấm rèm, được không?"

"Không cần đâu." Phức Tranh lắc đầu, "Em phải đích thân chứng kiến, chỉ khi nhìn thấy, y mới... thân thể này mới có thể yên nghỉ. Nếu không y lại xuất hiện nhìn em chằm chằm, kỳ lạ lắm."

Tuy "Phức Tranh" của trước đây cũng là một phần trong luân hồi của cậu, về bản chất họ là một người.

Nhưng kiếp này cậu không mất trí nhớ, cũng không hòa làm một với "Phức Tranh", y luôn tồn tại, chắc hẳn là vì còn mang theo chấp niệm.

Trước đây Phức Tranh cứ nghĩ, y vẫn còn lưu luyến Du Hàn Châu. Nhưng về sau, mỗi lần cậu thân cận với hắn, y đều không xuất hiện.

Trái lại, lúc quẻ tượng chỉ dẫn cậu tiếp cận Thái tử, y mới lặng lẽ hiện ra.

Cho nên Phức Tranh cảm thấy, có lẽ y mang chấp niệm với Thái tử, với cái chết của chính mình. Chỉ có hận ý sâu nặng mới khiến y cứ mãi tồn tại, quanh quẩn không rời.

Tất nhiên, nếu y còn lưu luyến Thái tử... thì Phức Tranh cũng đành bó tay. Ba chữ thôi: "Không làm được."

"Tranh Tranh có sợ máu không?" Du Hàn Châu lo lắng hỏi.

"Không biết nữa." Phức Tranh cũng không chắc chắn, cậu đến từ hiện đại, quả thực chưa từng chứng kiến cảnh tượng máu me nào, nên có phản ứng ra sao cậu vẫn không rõ.

Du Hàn Châu nhíu mày, trong lòng không muốn Phức Tranh nhìn thấy máu, nhưng cái hồn ma trên người cậu cũng thật phiền phức, không thể né tránh được.

"Lát nữa nếu sợ thì nói với bổn tướng, bổn tướng luôn ở đây."

Cuối cùng, Du Hàn Châu đành phải an ủi cậu như vậy.

"Ừm." Phức Tranh gật đầu.

Hai người cùng nhau bước vào nội điện.

Trong không khí vẫn còn vương vấn chút hương thơm kỳ lạ, Phức Tranh ngửi một chút, rồi hỏi: "Hương gì vậy?"

"Không phải hương, mà là thuốc." Du Hàn Châu giải thích xong thì vỗ tay ra hiệu, lập tức có hơn mười nữ quan áp giải một người tiến vào, đè người đó quỳ xuống đất.

Phức Tranh nhìn kỹ, lập tức chạm phải một đôi mắt đầy tơ máu.

Cậu vô thức mím môi, nhưng không hề lùi lại hay né tránh ánh nhìn ấy mà chỉ im lặng quan sát người phụ nữ bị bịt miệng kia.

Trong cơ thể cậu dường như xuất hiện một đôi mắt khác cũng đang chăm chú nhìn cảnh tượng này, chỉ khác là đôi mắt ấy ngập tràn thù hận.

Chính người phụ nữ này đã hạ độc y suốt mười năm. Khi thi thể ông nội y còn chưa lạnh, bà ta đã sai người đưa thuốc đến trước mặt y, lừa y uống hết.

Bà ta vừa muốn lấy mạng mà vẫn phải giả vờ yêu thương y, để y và Thái tử chơi đùa thân thiết, nói rằng sau này y sẽ là con trai của bà.

Ngày trước, y từng coi Hoàng hậu là mẹ ruột, coi Thái tử là huynh trưởng. Thái tử đối xử với y không tệ, y cũng rất ỷ lại gã.

Mỗi sáng y đều tiến cung thỉnh an, bất kể bệnh tình thế nào. Từ nhỏ ông nội đã dạy y rằng phải ôn hòa khiêm nhường, nhân nghĩa lễ trí tín, trung quân ái quốc – đó là cốt lõi của con người.

Về sau y trưởng thành, mọi người đều ca ngợi y tài hoa xuất chúng, là đệ nhất tài tử thiên hạ, người thừa kế của Quốc sư, là đứa con có khả năng chiêm tinh...

Tiên đế dựa vào thuật chiêm tinh để quét sạch chướng ngại, củng cố ngôi vị. Nếu không có gì bất ngờ, y sẽ là cánh tay đắc lực nhất của Thái tử, sẽ cống hiến cả đời vì đế vương tương lai, tận trung đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng, y đã chết.

Chết dưới tay Hoàng hậu - mẫu thân Thái tử.

Lý do là vì y sinh ra mang vẻ yêu mị, tất sẽ mê hoặc Thái tử.

Nực cười làm sao!

Buồn cười hơn nữa là từ mười năm trước, Hoàng hậu đã tiên đoán Thái tử sẽ vì y mà điên cuồng.

Lúc ấy, y mới bao nhiêu tuổi?

Một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi.

Y chết một cách không cam tâm.

Còn người huynh trưởng Thái tử luôn miệng hứa hẹn sẽ bảo vệ y, rõ ràng đã biết tất cả nhưng lại giả điếc vờ câm, tin chắc rằng mẫu hậu của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy.

...

Phức Tranh yên lặng nhìn Hoàng hậu, một đôi mắt khác cũng đang nhìn chằm chằm bà ta.

Cậu đưa tay ấn lên ngực mình, thoáng chốc lại cảm thấy dường như có một linh hồn đang rơi lệ trong cơ thể.

Theo ký ức, trước khi qua đời, "Phức Tranh" trước kia đã khóc ra máu. Nhưng lúc này y lại chẳng nói thêm điều gì.

Cậu liếc nhìn Du Hàn Châu, nhưng phát hiện Du Hàn Châu vẫn luôn dõi theo cậu.

"Em không sao." Phức Tranh nhẹ giọng nói.

Du Hàn Châu ngắm nhìn cậu thiếu niên thêm một lúc lâu mới thu lại ánh nhìn.

Mọi chuyện tiếp theo diễn ra thuận lợi, không hề có đối chất hay mắng nhiếc.

Thứ nhất, chuyện Hoàng hậu đã làm, người có mắt đều thấy rõ, không cần phải tranh cãi. Thứ hai, đêm dài lắm mộng, mà Du Hàn Châu cũng không phải kiểu người thích đôi co với kẻ sắp chết.

Hắn tháo khớp hàm để ngăn bà ta tự tử, sau đó ngước mắt ra hiệu cho Cao Trị ở phía sau.

Cao Trị lập tức mở một gói thuốc rồi bước tới.

Thế nhưng Cao Trị còn chưa kịp làm gì thì đã bị Du Hàn Châu cản lại, hắn nhận lấy gói thuốc.

"Đại nhân, để thuộc hạ làm đi." Cao Trị có chút do dự.

"Không cần, lui xuống." Du Hàn Châu cau mày đáp.

Việc ép người khác uống thuốc độc thoạt nhìn chẳng có gì, nhưng thực chất lại là việc lấy đi mạng người. Du Hàn Châu luôn tự mình làm những việc như vậy, trừ phi đối phương có thù oán với thuộc hạ của hắn, bằng không hắn sẽ không để ai vấy máu.

Cao Trị hiểu rõ điều này, đành cúi đầu lui ra sau.

Hoàng hậu quỳ dưới đất, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, bà ta lập tức mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn Du Hàn Châu.

Toàn thân bà ta run rẩy như cây sậy trước gió, đôi mắt đỏ ngầu sắp chảy máu.

Tuy phụ nữ không có yết hầu, nhưng Phức Tranh vẫn nhìn rõ cổ họng bà ta run rẩy, thậm chí trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy tiếng "hô hô" kỳ lạ, tựa như sắp tắt thở.

Nhưng Hoàng hậu chẳng thể mở miệng được. Ý thức được điều này, bà ta lại liều mạng lắc đầu, vừa lắc vừa đập mạnh cả người xuống đất. Chỉ trong chốc lát, một tiếng "rầm" vang lên, trán bà ta va vào sàn nhà, rõ ràng là đang cầu xin tha mạng.

Song, những gì Du Hàn Châu quyết định, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi.

Chỉ trong nháy mắt, gói thuốc độc đã bị đổ hết vào miệng Hoàng hậu. Liều lượng nhiều đến nỗi còn tràn ra ngoài. Nữ ám vệ bên cạnh thấy vậy lập tức chạy đến, vừa rót nước ép bà ta nuốt xuống, vừa dùng khăn tay bịt chặt miệng, ép đầu bà ta ngửa ra sau để nuốt hết.

Chẳng mấy chốc, Hoàng hậu đã ngã quỵ, tứ chi co giật, cố gắng bò ra phía ngoài. Đôi mắt bà ta rỉ máu, nhưng đến khi thất khiếu* đều chảy máu, đôi mắt trống rỗng như hồn ma, bà ta vẫn không thốt ra được một âm thanh nào.

*Bảy cái lỗ trên mặt: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.

Thuốc độc đó vốn là loại độc chậm, nếu uống từng chút một thì phải mất mười mấy năm mới phát tác. Nhưng giờ đây, sau khi Du Hàn Châu điều chỉnh liều lượng, nó đã biến thành kịch độc có thể giết người trong một canh giờ, hơn nữa... còn khiến người trúng độc chịu cảnh vạn kiến cắn xé tim gan, gân cốt đứt đoạn.

Một canh giờ đó nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Đến khoảnh khắc cuối cùng, thứ còn lại trên mặt đất không thể gọi là người nữa, mà chỉ là một đống thịt thối rữa...

Máu tươi thấm ướt cả tấm thảm, mùi tanh hôi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Phức Tranh nhíu mày, nhịn cảm giác ghê tởm, lặng lẽ nhìn trọn cảnh tượng rồi cúi đầu, xoa xoa ngực mình.

Cảm giác đè nén vừa nãy dường như đã tan đi rất nhiều, đôi mắt kia cũng từ từ biến mất.

Du Hàn Châu còn chẳng đợi Cao Trị kiểm tra thi thể, sau khi xác nhận Hoàng hậu đã chết, hắn bước qua xác bà ta, đi về phía Phức Tranh.

Du Hàn Châu cúi người bế thốc cậu lên, thi triển khinh công, thoắt cái đã ra khỏi điện, xuất hiện ở nơi cách đó mười dặm.

"Tranh Tranh... Tranh Tranh, cảm thấy thế nào rồi?"

Phức Tranh nhắm mắt, nghiêng đầu tựa vào lòng hắn, bên tai vang lên giọng nói vội vàng cùng tiếng mưa rơi rả rích.

Cậu bình tĩnh lại một chút rồi mới quay đầu, lộ ra gương mặt tái nhợt như tuyết.

Du Hàn Châu đau lòng vuốt nhẹ má cậu, ôm lấy thiếu niên ngồi xuống một chiếc ghế đá sạch sẽ dưới mái hiên, đặt Phức Tranh ngồi trên đùi mình rồi nắm lấy cổ tay gầy guộc của cậu.

Phức Tranh mỉm cười tựa vào lòng hắn, nói: "Em có làm sao đâu, anh còn bắt mạch nữa."

Du Hàn Châu không lên tiếng, chỉ cúi đầu tỉ mỉ xem xét mạch cậu.

Phức Tranh cũng không làm phiền hắn.

Cậu ngẩng đầu nhìn những hạt mưa rơi tí tách, rồi mệt mỏi ngáp một cái.

Rõ ràng từ lúc ra ngoài đến giờ chẳng làm gì, nhưng cậu vẫn thấy rất mệt. Chẳng trách Du Hàn Châu vừa chạm vào mặt cậu đã lo đến phát điên.

Phức Tranh cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt của mình.

Xương tay nổi rõ, ngoài màu trắng nhợt nhạt thì chẳng còn chút hồng hào nào, còn lạnh hơn cả cơn mưa xuân này.

Cậu kiên nhẫn đợi Du Hàn Châu xem xong mạch, mới nói: "Thật ra em thấy khỏe hơn một chút rồi."

"Thật không?" Du Hàn Châu nghe vậy, hắn cúi đầu nhìn cậu thật lâu, cuối cùng mới trầm giọng nói: "Vốn định đợi bà ta thân bại danh liệt rồi mới kết liễu, nhưng các vị đại sư trước kia đều nói không thể chậm trễ. Dù ta không tin quỷ thần, nhưng cũng không thể lấy an nguy của em ra đánh cược."

Phức Tranh nghe xong, cậu mỉm cười nhẹ nhàng, nói khẽ: "Em đâu có sở thích hành hạ người khác, nhìn cũng thấy phiền. Báo thù xong là được rồi."

"Bây giờ thực sự thấy khá hơn rồi sao?" Du Hàn Châu khẽ hỏi.

"Ừm, hình như nhẹ nhõm hơn rồi, chỗ này không còn cảm giác đè nặng nữa." Phức Tranh chỉ vào ngực mình.

Du Hàn Châu đưa tay đặt lên tay cậu, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim vẫn yếu hơn người thường, sắc mặt hắn chẳng hề thả lỏng chút nào.

Phức Tranh thấy vậy bèn nói: "Vốn dĩ nó cũng chẳng đập nhanh hơn bao nhiêu đâu. Anh không thể mong chỉ vì giải quyết được một kẻ thù mà em có thể sống động nhảy nhót ngay được. Hơn nữa, cho dù anh giúp em báo thù, y đã rời đi, nhưng em vẫn ở trong thân xác này, sẽ không..."

"Không cái gì?" Du Hàn Châu bình tĩnh nhìn cậu.

Phức Tranh im lặng, rồi giơ tay lên véo má Du Hàn Châu.

Cậu lén lút quan sát người đàn ông, thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, bèn đưa tay ra...

Véo xong bên trái lại chuyển sang bên phải, véo xong bên phải lại quay về bên trái, nhưng Du Hàn Châu vẫn không hề thay đổi nét mặt.

Cuối cùng, Phức Tranh không nhịn được nữa, nhào thẳng vào vai người đàn ông, ôm chặt lấy cổ hắn.

Cánh tay mềm mại của cậu vừa vòng qua, đôi tay rắn chắc phía sau liền siết lại, kéo cậu vào lòng thật chặt.

"Ngốc."

"Sao ta có thể không biết?"

"Anh mới ngốc..."

Biết rõ là chẳng có ích gì, vậy mà vẫn cứ làm.

"Phàm tu tục tử mới cầu thần bái Phật để được an lòng."

"Em thấy anh ngầu lắm..."

"Ngốc."

"Khen anh ngầu mà anh còn nói em..."

Thật ngang ngược vô lý.

Người giết là Du Hàn Châu, thuốc độc cũng là Du Hàn Châu điều chế. Cho nên, thứ còn lại dành cho Tranh Tranh, có lẽ chỉ là ân huệ và lòng thương xót mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi