"Lần này thực sự đã kết thúc rồi."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Mặc dù Phức Tranh không đến mức đi trên lưỡi dao như nàng tiên cá, nhưng mỗi lần đi được hai bước, cậu lại khuỵu xuống vì không còn sức.
Du Hàn Châu nhanh tay đỡ lấy cậu, kéo người vào lòng, "Để ta dìu em."
"Em cũng muốn vậy, nhưng y bắt em tự đi." Phức Tranh cúi xuống nhìn bản thân, nhíu mày đầy bối rối.
Nguyên chủ sẽ không vô duyên vô cớ yêu cầu Phức Tranh như vậy, nhưng rõ ràng cậu không có cơ hội phản kháng. Cậu không kiểm soát được đôi chân của mình, cũng không cảm nhận được sức mạnh.
Có lẽ, sự chấp niệm của y đủ mạnh để nghịch thiên, giúp cơ thể này đứng dậy. Nhưng Phức Tranh thì không có chấp niệm đó. Thậm chí cậu không hứng thú với việc tận mắt thấy Thái tử qua đời, nên không có động lực để bộc phát tiềm năng.
"Anh bảo người làm một đôi nạng cho em." Phức Tranh suy nghĩ một chút, rồi mô tả sơ qua hình dạng nạng.
"Thái y viện có sẵn, chỉ là ít người dùng, để ta bảo họ đi lấy." Du Hàn Châu quay đầu ra lệnh cho Kim Ngô vệ.
Phức Tranh nghe vậy thì gật đầu đồng tình.
Những người có thể gặp Thái y đều không phải kẻ tầm thường. Cho dù không tiện đi lại, họ cũng thường ngồi xe lăn, ít ai nghĩ tới việc dùng nạng.
Triều đại này đều là những người ưa chuộng cái đẹp. Thứ làm tổn hại mỹ cảm như nạng, không bị tiêu hủy đã là may.
Quý phi đã bị Du Hàn Châu sai vào "chăm sóc" Thái tử, Phức Tranh đứng bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của nàng.
Hiển nhiên, đây là một người chơi cung đấu rất thận trọng. Cho dù Thái tử sắp chết, đối mặt với một đám Thái y, Quý phi vẫn phải làm đủ bộ dạng.
Không hiểu sao, Phức Tranh lại có cảm giác như mình không phải dẫn nguyên chủ đến trả thù mà là đến hóng chuyện.
Có lẽ tâm thái đã thay đổi, cậu không còn suy nghĩ bi quan, cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi một phần khác của bản thân. Cậu bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến những người xung quanh, chú ý đến hạnh phúc mà mình đã có.
Phức Tranh đưa tay ấn nhẹ vào ngực, cố gắng cảm nhận suy nghĩ của nguyên chủ.
Đáng tiếc là, ngoài sự hận thù và oan ức mạnh mẽ, cậu không cảm nhận được gì khác.
Nhưng mà...
Phức Tranh do dự nhìn Du Hàn Châu một cái, rồi lại không để lộ dấu vết mà quay đi.
Không hiểu tại sao, cậu luôn cảm thấy nguyên chủ có cảm xúc phức tạp với Thái tử... không chỉ đơn thuần là hận thù.
Nếu Du Hàn Châu biết được điều này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
Dù Phức Tranh và y là hai linh hồn riêng biệt, không chia sẻ ký ức với nhau, nhưng hiện tại, y vẫn mãi chấp niệm, không chịu rời khỏi cơ thể này. Tuy nhiên, trước kia quẻ tượng lại không chọn y làm người thực hiện tuyến mệnh, mà giờ quẻ tượng cũng đã rời đi...
Điều này có nghĩa là, dù y ở thế giới này bao lâu cũng không thể sống lại được.
Kể cả đi theo Phức Tranh cả đời, y cũng không thể một lần nữa hòa vào cơ thể này.
Trong tình huống đó, điều Phức Tranh có thể làm là giúp y báo thù, hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng đồng thời cũng nảy sinh một vấn đề, nếu y... còn có chút tình cảm với Thái tử, thì Phức Tranh chỉ có thể từ chối.
Việc ở chung một mái nhà với Thái tử đã khiến Phức Tranh cảm thấy ghê tởm đến mức không thở nổi.
Cậu nhất định phải loại trừ khả năng này.
"Em có chỗ nào không khỏe không?" Du Hàn Châu đỡ Phức Tranh, cẩn thận lau mồ hôi cho cậu.
Phức Tranh khó hiểu sờ lên trán, lúc này mới nhận ra cơ thể mình lạnh ngắt, thậm chí còn đang toát mồ hôi lạnh.
"Không sao, em chỉ... mệt thôi. Lâu rồi không đứng dậy."
Hiện tại cậu có thể đứng yên mà không ngã, hiển nhiên đã tiêu tốn toàn bộ sức lực.
May mắn là Kim Ngô vệ làm việc rất nhanh, chỉ một lát đã mang nạng tới, phía sau còn kéo theo một chiếc xe lăn mới.
Phức Tranh nhìn chiếc xe lăn mới của mình. Nó vẫn làm từ ngọc trắng tinh khiết, chạm trổ tinh tế, rõ ràng là Du Hàn Châu đã chuẩn bị từ trước.
"Anh chuẩn bị cho em bao nhiêu chiếc xe lăn rồi?" Phức Tranh khẽ hỏi.
Du Hàn Châu nghe vậy nhướng mày, đáp: "Không nhiều, không quá năm mươi chiếc."
"Cần nhiều như vậy sao?" Phức Tranh hỏi.
"Mỗi năm đều có kiểu mới, chuẩn bị thêm để thay đổi theo bốn mùa." Du Hàn Châu hạ giọng đáp.
Phức Tranh định nói "hoang phí vô độ", nhưng lại chợt nhớ tới chiếc xe trước đó bị xử lý, bèn nhỏ giọng hỏi: "Anh mang chiếc xe trước đi đâu rồi?"
Du Hàn Châu bất đắc dĩ đáp: "Bảo người làm sạch cất vào kho. Ngày khác nung chảy, làm lại kiểu mới, còn có thể bán cho Hoài An vương, xây một nhà từ thiện ở Hoài Bắc. Chẳng phải em nói có thể thiết kế theo kiểu viện dưỡng lão của em sao?"
"Ừm." Phức Tranh hài lòng gật đầu.
"Đến lúc đó, cứ lấy danh nghĩa của Tranh Tranh để xây dựng, tránh cho đám quan lại vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi kia quay ngược lại cắn một cú."
Du Hàn Châu đã mất hết kiên nhẫn với đám sớ từ địa phương gửi lên, chuyên tố cáo Phức Tranh là mầm họa của quốc gia.
Mấy tháng gần đây, không biết hắn đã thay bao nhiêu lứa quan chức địa phương kém hiệu quả, mà những kẻ bị bãi nhiệm nhanh nhất đều là những người dám dâng sớ tố cáo Phức Tranh.
Phức Tranh cũng từng đọc qua những bản sớ đó, nghe thấy lời Du Hàn Châu nói, không nhịn được muốn bật cười.
Nhưng nghĩ lại... chẳng phải hành động của Du Hàn Châu hoàn toàn đối lập với Thái tử sao?
Phức Tranh khẽ đặt tay lên ngực, không màng đến tiếng thúc giục từ nguyên chủ, thay vào đó cậu kéo tay áo của Du Hàn Châu, nhẹ nhàng nói: "Anh thật tốt."
"Hửm?" Du Hàn Châu ngẩn ra.
Phức Tranh tiếp tục màn diễn của mình: "Chỉ có anh mới đối tốt với em như thế này."
"Ừm." Du Hàn Châu thoáng dừng lại, như chợt hiểu ra ý của Phức Tranh, cố nhịn cười rồi phối hợp, "Tranh Tranh đâu có làm gì sai."
Phức Tranh đột nhiên nói ra những lời như vậy, không phải vì muốn làm bộ ngây thơ, mà rõ ràng là cố tình nói cho nguyên chủ nghe, đồng thời cũng là để Thái tử biết.
Cùng là vàng bạc châu báu, nhưng những gì Du Hàn Châu dành cho Phức Tranh luôn là thứ tốt nhất, lại không bao giờ phô trương. Dù không dùng đến cũng sẽ chuyển sang những nơi cần thiết khác, không để Phức Tranh phải chịu tiếng xấu là "kẻ xa hoa phung phí trong nhà quyền quý".
Ngược lại, Thái tử đã tiêu tốn một khoản tiền lớn để xây dựng du thuyền cho Phức Tranh, gây náo động khắp kinh thành. Đến mức ngay cả mẫu hậu của gã cũng không chịu nổi, cho rằng Phức Tranh là một tai họa, nếu không làm sao con trai bà ta lại mê muội đến thế? Người trong kinh thành càng nhiều kẻ cho rằng Phức Tranh là tai họa của đất nước.
Còn những chiếc du thuyền mà Du Hàn Châu xây cho cậu, ngoài người trong phủ Thừa tướng, không ai biết chúng thuộc về ai.
Dường như Thái tử mãi không hiểu rằng, gã chỉ là một Thái tử, dù có cao cao tại thượng đến đâu, gã cũng không phải Hoàng đế. Trong thời đại này, việc tuyên bố với cả thiên hạ rằng mình dùng mồ hôi nước mắt của dân chúng để cưng chiều Phức Tranh chẳng khác nào đẩy Phức Tranh vào chỗ chết.
Huống hồ sau này, khi Phức Tranh được Du Hàn Châu đón đi, Thái tử còn phát điên muốn phá hủy chiếc du thuyền. Điều này trực tiếp khiến danh tiếng của Phức Tranh càng thêm tổn hại, tiếng xấu "tai họa" lại càng lan rộng.
Nói cho cùng, dù Phức Tranh có dung mạo xuất chúng đến mức nào, là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ hay làm nghiêng nước nghiêng thành ra sao, cậu vẫn là một người đàn ông. Đương nhiên cậu không thể coi từ "tai họa" là lời khen ngợi.
Rõ ràng cậu có thể dựa vào tài năng chiêm tinh mà nổi danh thiên hạ, sao lại phải chịu tiếng xấu mê hoặc nam nhân? Dù thật sự có người thích cậu, đó cũng không phải lỗi của cậu, tại sao cậu phải gánh chịu lời lẽ như vậy?
Điều này không chỉ khiến Phức Tranh hiện tại ghét cay ghét đắng, mà còn là nỗi bất bình không thể hóa giải của "Phức Tranh" trước đây, đến chết y vẫn mang theo oán hận, không cách nào giải tỏa.
Phức Tranh cố ý nhắc lại chuyện này, chỉ để y nhớ đến những gì đã trải qua, để không vì thấy Thái tử sắp chết mà đột nhiên "buông bỏ", đòi cậu làm điều gì điên rồ.
Tuy nguyên chủ sẽ không hồ đồ đến mức đó, nhưng dù sao y cũng từng yêu...
Phức Tranh chỉ hy vọng sau khi báo thù, y có thể an lành đầu thai chuyển kiếp.
Cậu kéo Du Hàn Châu diễn một màn kịch, quả nhiên, nguyên chủ trong cơ thể cậu càng thêm phẫn nộ, thậm chí điên cuồng gào thét muốn chiếm lấy quyền kiểm soát.
Phức Tranh bị cơn oán khí mãnh liệt dồn ép đến mức khí huyết dâng trào, đột ngột ho khan dữ dội.
Du Hàn Châu cau chặt mày, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
"Em không sao." Phức Tranh điều chỉnh hơi thở, rất hài lòng với kết quả màn diễn vừa rồi.
Cậu nhận lấy cây nạng từ tay Cao Trị, dưới sự giúp đỡ của Du Hàn Châu, Phức Tranh đứng vững rồi thử từng bước, chậm rãi tiến lên phía trước.
Ta biết từ khi sinh ra, ngươi đã không tầm thường, ngươi là một đứa trẻ có tài năng thiên bẩm về chiêm tinh, thậm chí khiến Hoàng hậu lo sợ từ khi còn nhỏ. Không có một hoàng tộc nào mà không sợ những lời tiên đoán, Hoàng hậu càng sợ ngươi sẽ nói ra những điều bất lợi cho Thái tử.
Hoàng đế có ý muốn bù đắp cho ngươi, nhưng ngay cả việc cầu cứu ngươi cũng không dám. Chỉ cần Thái tử và Hoàng hậu còn bên cạnh, ngươi sẽ không bao giờ có thể sống sót để gặp riêng Hoàng đế.
Suốt mười năm, ngươi chưa từng dám nói ra trước mặt người khác bất kỳ lời tiên tri nào về Thái tử, dù ngươi biết rằng gã bất tài, biết rằng ngai vàng trong tương lai sẽ thuộc về kẻ khác. Nhưng ngươi không dám nói, cũng không muốn nói.
Gã là người duy nhất ở bên ngươi từ thuở nhỏ. Dù gã không ra gì, nhưng gã cũng từng bảo vệ ngươi, từ bỏ mọi thứ để đến Giang Nam ở bên ngươi.
Ngươi không muốn từ bỏ gã. Ngươi đã thử nhắc nhở gã, muốn gã cảnh giác hơn, sớm ngày thay đổi.
Ban đầu, gã nghe lời ngươi, nói tin ngươi, nhất định sẽ cố gắng. Nhưng dần dần, khi cả hai trưởng thành, gã không còn kiên nhẫn để nghe những lời tiên tri của ngươi nữa. Không biết từ bao giờ, lời khuyên chân thành ban đầu, khi vừa thốt ra, đã biến thành lời chỉ trích gã.
Hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần tranh cãi kết thúc ngươi đều im lặng, rồi vài ngày sau, gã quay trở lại với vẻ mặt mệt mỏi, lặng lẽ đến bên giường ngươi, nhún nhường và thề rằng gã sẽ thay đổi.
Có lẽ chính từ lúc đó, ngươi đã lờ mờ nhìn thấy thực tế, biết rằng anh hùng của ngươi sẽ không thể vực dậy được. Một Thái tử tự phụ ngoan cố, không chịu lắng nghe, kết cục đã gần như được định đoạt.
Nhưng ngươi vẫn không cam lòng.
Tại sao chứ? Tại sao ngươi nhất định phải chết? Tại sao gã nhất định phải thất bại? Rõ ràng cả hai đã biết trước mọi thứ từ rất sớm, rõ ràng vẫn còn thời gian, nhưng tại sao lại không có kết quả?
Dù ngươi đã nhẫn nhịn giấu mình, nhưng vẫn có những "người biết chuyện" loan tin khắp nơi về tài năng của ngươi, về thuật chiêm tinh kinh thiên động địa của ngươi, về sự bất tài của Thái tử. Trước một thế cục chắc chắn phải chết, việc ẩn mình hoàn toàn vô dụng.
Ngày rời Giang Nam, ngươi gặp được Du Hàn Châu.
Người đàn ông quyền lực nhất triều đình giữ chức Thừa tướng, là quan đứng đầu nhất phẩm, Thống soái binh mã thiên hạ, nắm quyền hành vô biên. Lý ra, hắn chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ngươi.
Dường như hắn cố ý đến gặp ngươi, nhưng khi thấy phản ứng của ngươi, như thể cả hai hoàn toàn không quen biết, chỉ một lần gặp mặt rồi quay đi, ánh mắt ngỡ ngàng ban đầu dường như chưa từng tồn tại.
Ngươi biết rất rõ, ngươi không phải người hắn đang tìm kiếm.
Thực ra, ngươi có thể cầu cứu, thậm chí hắn sẽ cho người để lại đội quân Kim Ngô vệ để cứu ngươi.
Từ nhỏ, ông nội đã dặn ngươi rằng, Thừa tướng đương triều là vị trung thần duy nhất trên đời này. Nếu một ngày ngươi không còn đường lui, hãy tìm đến hắn. Hắn có thể cứu ngươi.
Nhưng ngươi vẫn từ bỏ.
Ngay cả chính ngươi cũng không hiểu vì sao, chỉ biết rằng trong những giấc mơ về đoạn đường đi thuyền trên sông, lúc nửa đêm thức giấc, câu nói cuối cùng của người đàn ông ấy là: Thái tử không đáng tin. Nếu không muốn chết, hãy tìm Kim Ngô vệ. Câu nói ấy khiến ngươi giật mình tỉnh dậy. Và rồi lại nhớ đến hình ảnh lúc sáu tuổi, ngươi và Thái tử cùng ông nội học Tam Tự Kinh.
Ngày trúng độc hôm đó, ngươi liên tục nôn ra máu, chỉ cảm thấy ngực đau đến mức gần như mất đi cảm giác. Có người đến bên giường, hỏi ngươi: "Có muốn đi không?"
Ngươi vẫn lắc đầu, trong mắt tràn đầy tơ máu và nước mắt, ngươi vẫn dặn hắn đi tìm Thái tử, mặc cho thị nữ khuyên nhủ thế nào, ngươi cũng không tin.
Ngươi không tin rằng Thái tử đã biết từ đầu đến cuối. Ngươi không tin rằng Hoàng hậu đầu độc ngươi mà Thái tử lại không làm gì. Chẳng lẽ mười năm đồng hành chỉ là giấc mộng của riêng ngươi ư?
Hoàng hậu giết ngươi, đó là điều ngươi đã lường trước. Nhưng việc Thái tử làm ngơ, ngươi không thể hiểu được, nghĩ mãi cũng không thông. Như thể chỉ trong một đêm, tất cả những lời hứa bảo vệ ngươi của gã, mọi việc gã đã làm, đều trở thành trò cười.
Gã không có dũng khí, thậm chí còn không dám gặp ngươi lần cuối.
...
Tất cả kỳ vọng và lưu luyến cuối cùng hóa thành hận thù vô tận.
Phức Tranh bước về phía trước với vẻ mặt bình thản. Chỉ là vài bước ngắn ngủi nhưng lại khó khăn đến mức như chẳng thể đi hết.
Ngực cậu sôi trào máu huyết, linh hồn tiền kiếp gần như phát điên, gào thét đòi Phức Tranh bước vào, tự tay giết Thái tử.
Trong đầu tràn ngập những tiếng gào thét điên cuồng, có người bảo cậu đừng nói nữa, có người yêu cầu cậu dừng lại, cũng có người thúc giục cậu nhanh chóng tiến vào.
Mồ hôi rịn ra, từng giọt lăn dài, Phức Tranh không còn chút huyết sắc nào. Cậu cũng không để ý đến Du Hàn Châu vẫn luôn theo sát bên cạnh lau mồ hôi cho mình.
Chỉ biết rằng mình nhất định phải bước vào.
Đây là thử thách cuối cùng.
Như thể đã vượt qua một thế kỷ, Phức Tranh bước qua cửa cung, lướt qua các Thái y đang đợi, đến bên giường Thái tử.
Cậu cúi đầu nhìn gã đang hôn mê bất tỉnh.
Một lát sau, Phức Tranh giơ tay lên, mệt mỏi nói: "Đưa ta một cây trâm."
Quý phi bên cạnh thấy vậy, nghĩ thầm: Trâm ngọc chưa chắc giết được người, thân hình Thế tử An Định hầu gầy gò yếu ớt, vẫn là trâm vàng thì tiện hơn.
Vì vậy, Quý phi rút cây trâm vàng khảm hoa mẫu đơn từ tóc mình, đưa cho cậu, nói: "Trâm vàng được không?"
Phức Tranh gật đầu, cầm lấy cây trâm vàng trong tay.
Theo ám hiệu của Du Hàn Châu, các thị nữ lui ra ngoài cung, đóng cửa lại.
Các Thái y cũng bị mời ra ngoài, còn Quý phi sau khi cho mượn trâm, sợ bị liên lụy nên lặng lẽ tìm một cái ghế ngồi cách xa.
Phức Tranh không để ý đến hành động của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng đã đi rồi.
Cậu mở tay ra, nhìn kỹ cây trâm vàng, sau đó nắm chặt lấy, chọn góc độ, từ từ giơ tay lên, nhắm mắt lại.
Du Hàn Châu bên cạnh lập tức nắm chặt tay cậu, nói: "Để ta làm, được không?"
Phức Tranh lắc đầu.
Cậu đã chiếm lấy thân xác này, đã hứa sẽ trả thù cho y thì nhất định phải hoàn thành.
Không thể tự tay giết Hoàng hậu, linh hồn tiền kiếp đã ở bên bờ vực điên loạn. Nếu cậu không thuận theo ý muốn của linh hồn đó, tự tay kết liễu Thái tử, e rằng linh hồn sẽ không chịu đi đầu thai.
Chỉ riêng những lần Thái tử tra tấn các thế thân giống hệt Phức Tranh cũng đủ để gã chết hàng ngàn lần. Phức Tranh giết gã không hề cảm thấy áp lực, nhưng dù sao cậu cũng lớn lên trong một xã hội hiện đại, việc ra tay cần rất nhiều dũng khí.
"Anh yên tâm, gã không phải thứ gì tốt đẹp, em không sợ chút nào." Phức Tranh nở một nụ cười, "Ngày trước Thái tử từng tặng y cây trâm, hình như lúc mười lăm tuổi. Y luôn giữ lại, nhưng sau này em đã ném nó đi. Y cố chấp với điều đó lắm."
Nếu không phải cây trâm này mang ý nghĩa đặc biệt, Phức Tranh thà cầm roi mà quất người.
Du Hàn Châu biết rõ sớm giải quyết tiền kiếp là lựa chọn tốt nhất, nhưng bất luận thế nào, hắn vẫn không đành lòng.
Không đành lòng để Phức Tranh sợ hãi, không đành lòng để tay Phức Tranh nhuốm máu.
"Đâm một kẻ cặn bã thôi mà, dù sao cũng không bắt em giết gã." Phức Tranh chỉ có thể an ủi Du Hàn Châu như vậy.
Cậu gỡ tay Du Hàn Châu ra, nhìn về phía Thái tử đang bất tỉnh.
Linh hồn nguyên chủ lại gào thét, ép Phức Tranh đâm trúng giữa cổ họng gã.
Phức Tranh mím chặt đôi môi mỏng, thay đổi góc độ trên tay, bất ngờ đâm mạnh xuống!
Bên cạnh, Du Hàn Châu chỉ nghe một tiếng "phập" rất nhỏ, cách đó không xa, cây trâm vàng đã xuyên qua xương đòn của Thái tử!
Phức Tranh nghiến răng, đâm mạnh cây trâm, nơi đó lập tức máu chảy thành dòng.
Nhưng cậu không dừng lại, cậu cầm chắc cây trâm, tiếp tục đâm xuống, liên tiếp tạo ra hơn mười lỗ máu trên xương đòn và vai Thái tử, mạnh mẽ đến mức khiến người đang hôn mê đau đớn tỉnh lại. Chỉ đến khi kiệt sức, cậu mới buông cây trâm, ngã ngửa về phía sau.
Du Hàn Châu nhanh tay đỡ lấy cậu, kéo vào lòng, vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa trầm giọng an ủi: "Không sao, không sao... Tranh Tranh, đừng sợ."
Phức Tranh lắc đầu, khẽ nói: "Anh xem thử có tác dụng không."
Cậu không thể tự tay giết người, chỉ có thể lén đổi góc độ, đâm sang chỗ khác. Nhưng y yêu cầu phải đâm xuyên qua cổ họng, nên cậu không chắc liệu hành động của mình có đánh lừa được y hay không.
Cả người cậu run lên từng cơn, tựa vào lòng Du Hàn Châu, mắt nhìn Thái tử đang rên rỉ không ngừng trên giường.
Những vết đâm vừa sâu vừa hiểm, thậm chí lộ cả xương. Ngay cả khi hôn mê sâu, Thái tử vẫn bị đau đến mức tỉnh lại. Phức Tranh cảm thấy như vậy có lẽ đã đủ để tính sổ.
Cậu nín thở chờ đợi, một lúc lâu sau, Thái tử mới như hồi quang phản chiếu, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía cậu.
Gần như ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phức Tranh cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác không thể kiểm soát được. Cậu bất giác giơ tay, tát mạnh vào mặt Thái tử, khiến đối phương phun ra một ngụm máu.
Cái tát khiến tay cậu đau nhói. Du Hàn Châu nắm lấy tay cậu, hàng mi của Phức Tranh khẽ run rẩy.
Cậu lặng lẽ nhìn Thái tử quay đầu lại, rồi từ từ mở miệng, dường như muốn nói gì đó.
Phức Tranh khó chịu tránh ánh mắt gần như si mê của gã, nhưng tiếng gào thét của nguyên chủ lại ép cậu quay lại nhìn.
Thái tử nằm trên giường, dường như sắp bất tỉnh. Máu chảy khắp giường, nhưng khuôn mặt lại không hề lộ ra chút sợ hãi hay đau đớn nào.
Đôi môi của gã khẽ động, rên rỉ gọi một tiếng "Phức Tranh".
Phức Tranh cảm thấy ngực mình nóng rực, như bị dòng nước mắt bỏng rát chảy qua, khó chịu vô cùng.
Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, cậu biết y sẽ khóc, nên cũng không bất ngờ.
Thậm chí, Phức Tranh nghĩ rằng câu tiếp theo của Thái tử chắc hẳn sẽ là lời ăn năn hối cải trước khi chết. Dù có bệnh hoạn thế nào, đến nước này cũng phải có chút tự nhận thức chứ.
Thế nhưng, sau một hồi giãy giụa, Thái tử lại mở miệng, thốt ra hai chữ.
"Cứu... ta."
Phức Tranh: "..."
Thật ngại quá, không chỉ không cứu được, mà nguyên chủ lại lần nữa nổi điên, đòi giết gã ngay lập tức.
"Giao cho Hình bộ có được không?" Phức Tranh khó nhọc ấn vào ngực mình, yếu ớt nói, "Ngươi biết ta từ đâu đến mà. Dù gã có phải chết, cũng không thể do ta giết. Ta không có thâm thù đại hận gì với gã. Triều đại này không phải không có pháp luật. Du Hàn Châu giúp ngươi giết một người đã là phá lệ. Giao cho Hình bộ xử lý đi."
Phức Tranh giữ chặt tay Du Hàn Châu, lắc đầu.
Tiếng la hét rít gào bên trong cậu dần im bặt.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Ta không ép cậu. Nhưng hãy cho gã chết cùng cách với mẹ gã. Ngay bây giờ, lập tức, đưa thuốc độc cho ta, ta muốn tận mắt thấy gã chết!"
Du Hàn Châu ra hiệu cho Kim Ngô vệ trong bóng tối.
Chẳng mấy chốc, một gói thuốc độc y hệt được đưa vào.
Phức Tranh nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nguyên chủ đâu.
"Ngươi thực sự có thể tự làm sao?"
"Ta có thể. Ta... xin lỗi."
"Cảm ơn cậu. Ta luôn núp sau lưng cậu, để cậu trả thù thay ta, cũng quá lâu rồi. Ta luôn làm khó cậu."
"Thực ra ta có thể giết gã, từ lâu đã có thể... Nhưng ta không biết mình còn do dự gì nữa. Ta ép cậu, chỉ vì ta không có can đảm."
"Ta từng lén nhìn quá khứ của cậu, biết cậu là người thế nào. Cậu lương thiện, ngây thơ. Để giúp ta ra đi thanh thản, nhất định cậu sẽ giúp ta. Nhưng bản chất cậu không phải người tàn nhẫn, thậm chí cậu còn không thuộc về thế giới này. Luật pháp ở nơi cậu đến, ta biết, giết người phải đền mạng, bất kể đối phương là ai. Ta mang theo hận ý mà còn không làm được, sao có thể ép cậu thay ta làm?"
"Ta không nên kéo cậu vào chuyện này. Cậu yên tâm, ta đã bình tĩnh. Bây giờ ta có thể làm được."
"Đáng lẽ gã nên chết từ lâu. Gã từng nói, nếu phụ ta thì sẽ tự móc tim mình. Bây giờ chỉ là giữ đúng lời thề mà thôi."
"Nếu gã thực sự hối cải thì đã không cầu xin ta cứu mạng."
"Nhưng ai sẽ cứu ta?"
...
Phức Tranh có thể nghe thấy giọng nói run rẩy trong nội tâm. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy dù nói gì cũng vô nghĩa.
Thực tế, câu trả lời đã quá rõ ràng. Phức Tranh không giết người vì nguyên tắc, vì lòng nhân đạo. Cậu đến từ một thế giới nơi luật pháp ràng buộc, mạng người là vô giá. Nhưng y thì khác. Đó là một thời đại mà mạng sống không đáng giá, cái chết là chuyện thường tình. Y đã từng chứng kiến bao nhiêu cái chết, kể cả cảnh Thái tử dùng gậy đánh chết nô bộc. Y không thể nào vì sợ hãi mà không động thủ khi mang theo hận thù sâu đậm đến vậy.
Chỉ còn một lý do duy nhất.
Y không tin, y không tin Thái tử sẽ phản bội mình, nên y vẫn chờ đợi.
Chỉ là, điều chờ đợi được cuối cùng, vẫn là cùng một kết cục.
...
Khi Phức Tranh được Du Hàn Châu bế ra khỏi nội điện, nguyên chủ đã xin Du Hàn Châu một con dao găm.
Phức Tranh nhớ đến lời của y, Thái tử từng thề sẽ tự móc tim mình, nên ít nhiều đã đoán được điều gì sẽ xảy ra.
Du Hàn Châu đưa tất cả mọi người ra khỏi Đông Cung, kể cả Quý phi đang hóng hớt cũng đành nghẹn lời.
Lúc Du Hàn Châu bước ra ngoài, Phức Tranh quay đầu lại nhìn tấm bảng của Đông Cung, rồi đặt tay lên ngực mình.
Nơi đó, đã không còn thấy đau nữa.
Cậu nhìn vào đôi mắt nhạt màu của Du Hàn Châu, nghiêm túc nói: "Lần này thực sự đã kết thúc rồi."
"Thuốc bổ vẫn phải uống," Du Hàn Châu nghiêm mặt nói.
Phức Tranh nghĩ đến đôi chân của mình, chậm rãi gật đầu.
"Em muốn ở đây đợi y, được không?" Phức Tranh hỏi.
"Được, vốn dĩ nên như vậy." Du Hàn Châu cẩn thận đặt Phức Tranh xuống xe lăn, sau đó thì thầm gì đó với Cao Trị.
Phức Tranh chỉ nghĩ Du Hàn Châu đang sắp xếp công việc phòng khi Hoàng đế đến, nên không để ý nhiều.
Ai ngờ, chỉ sau một tách trà, thứ mang tới lại là một bát thuốc nóng hổi.