MỸ NHÂN SAO CHỔI



Edit: Bàn
Động tác mút vào của Huyễn thú khiến trước ngực truyền đến cảm giác khó chịu, thanh niên tóc đen mắt đen ôm Huyễn thú trên người mình đặt cạnh đầu giường, hắn mặc kệ chút phản ứng trên người mình, tiếng nói trầm thấp trong bóng đêm hết sức dụ người sa vào.

"Em muốn ăn gì?"
"Trưởng Da...!Trường Dạ..."
"Em đâu thể ăn anh chứ."
Huyễn thú liên tục gọi tên hắn, Thanh Trường Dạ bước xuống giường.

Hắn rất cao, tỉ lệ hoàn mỹ, hai chân dài nuột nà trắng nõn, Thanh Trường Dạ ngủ không thích mặc quần áo, bờ vai gầy cùng ngực đầy đặn vẽ nên đường cong gợi cảm cực kỳ, hai mông chắc mà vểnh.

Huyễn thú núp trên giường dùng hai cánh quấn lấy mình, một hồi lâu sau, Huyễn thú lộ ra một đôi mắt màu caramel, nhìn thẳng thân thể thanh niên loã lồ dưới ánh đèn.

"Uống ít nước trước đi," Thanh Trường Dạ tìm một chai nước chưa uống trên bàn ném cho Huyễn thú, tên nhóc kia rất thông minh, nó dùng cánh ôm lấy chai: "Trời sáng sẽ tìm đồ ăn cho em, được chứ?"
Trả lời Thanh Trường Dạ là tiếng Huyễn thú mở nắp chai khe khẽ, nó uống rất nhanh, một chai nước lớn sạch sẽ trong nháy mắt, Thanh Trường Dạ lúc đầu định nhắc Huyễn thú uống ít thôi nhếch mày quay về giường.

Huyễn thú dựa vào, dùng cả tay chân quấn lên người hắn, cặp cánh chim lớn đến kỳ cục kia thậm chí còn bọc luôn hắn.

Thanh Trường Dạ nhẹ nhàng nói.


"Em mà đái dầm là anh đá em xuống đấy nhé."
Bé Huyễn thú ngơ ngẩn gật đầu, cứ thế ôm ôm ấp ấp thẳng đến sáng.

Lúc Thanh Trường Dạ mở mắt, Huyễn thú đã tỉnh lại nhìn hắn không dời mắt.

Rửa mặt qua loa xong, bọn họ xuống dưới tầng.

Aurora đang ngồi trong phòng khách cười nói với mấy người khác, không biết là ai hét lên kinh hãi, tầm mắt mọi người đều rơi vào Huyễn thú hình người với hai cánh.

"Nó là Huyễn thú thật à?"
"Chuẩn trăm phần trăm." Aurora dùng thìa trong tay quấy cà phê: "Bọn tôi tìm chuyên gia làm giám định rồi, là cấp B."
"Cấp B là tốt lắm rồi," Cô gái mặc áo xanh đặt câu hỏi cười nói: "Huyễn thú nhà tôi chỉ có cấp C thôi."
Cô gái ôm một con mèo toàn thân trắng như tuyết, mắt một vàng một canh, vẻ kiêu ngạo trên mặt mèo không khác gì nữ chủ nhân của nó.

Cô gái áo xanh thấy Thanh Trường Dạ đứng cách đó không xa nói gì đó với nữ giúp việc, nhịn không được lại gần Aurora thì thầm: "Cậu ấm nhà ai đây? Xuất sắc thế, sao tôi thấy lạ mặt vậy."
"Ảnh là bạn tôi." Aurora hời hợt cho qua câu hỏi, cô gọi tên Thanh Trường Dạ: "Trường Dạ, bọn anh làm gì thế?"
"Hỏi xin nữ giúp việc ít thức ăn, Huyễn thú đói bụng."
"Nói đến đây," Thấy Thanh Trường Dạ qua đây, Aurora thái độ tự nhiên kéo tay hắn: "Ngài Cosimodo muốn trả giá mua Huyễn thú của anh, tôi nghĩ rồi, dù sao anh vẫn chưa đặt tên cho nó, cũng không biết nuôi Huyễn thú thế nào, chẳng thà bán cho ngài Cosimodo đi, cũng bớt đi nhiều phiền phức."
Có một sự run rẩy khó nhận thấy trong giọng của Aurora.

Cô thừa nhận rằng mình đang ghen tị, nữ giúp việc nói rằng lúc 3 giờ sáng phòng Thanh Trường Dạ từng sáng đèn một lần, nói cách khác, khi đó bọn họ đều chưa ngủ! Hoặc là Thanh Trường Dạ cam tâm tình nguyện bị Huyễn thú chết tiệt đánh thức, cho dù là thế nào thì cũng đều khiến cô đố kỵ muốn chết.

Aurora nói xong câu kia, Thanh Trường Dạ nhìn cô, người sau toàn thân cứng đờ, ánh mắt hắn lạnh nhạt chết người, cô suýt nữa cho rằng hắn muốn giết mình, nhưng Thanh Trường Dạ chỉ tao nhã ngồi xuống cạnh cô.

Ngón tay trắng nõn để dưới cằm, như lông vũ hôn lên má Aurora, hắn nhàn nhạt cười cười: "Nhưng tôi muốn nuôi mà."
Cosimodo nhìn khuôn mặt như hoa đào, rõ ràng là thất thần của Aurora, hơi lúng túng ho khan nói: "Xin lỗi, tiên sinh, nhưng nếu anh không để ý," Gã ra hiệu nam giúp việc đưa lồng sắt lên, bên trong là một con chim đỏ vàng đuôi dài như phượng hoàng hồi sinh từ ngọn lửa: "Đây là một con Huyễn thú cấp A, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hy vọng ngài có thể đồng ý để tôi dùng con Huyễn thú này để trao đổi với ngài."
Thanh Trường Dạ đầy hứng thú quan sát con chim đuôi dài trong lồng, hiện tại hắn đang rất thích thú với tất cả Huyễn thú.

Nam giúp việc thấy vậy lập tức mở lồng chim ra, chim đuôi dài vô cùng thông minh bay một vòng, mặc sức biểu diễn bộ lông lộng lẫy của mình cho mọi người, toàn bộ người trong phòng khách không kìm được mà nhìn theo bóng dáng của nó, Huyễn thú đẳng cấp càng cao thì càng có lực hấp dẫn trí mạng với nhân loại.

Cuối cùng nó đậu lên vai Thanh Trường Dạ.

Huyễn thú đang uống sữa thấy vậy ngẩng đầu, đôi mắt màu caramel hiện lên một tia sắc bén, nữ giúp việc nhìn cậu bé khôi ngô với vẻ mặt từ ái, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng khách.

Ngài Cosimodo chỉ kịp nhìn thấy ánh điện chói loà, sau ánh sáng chói mắt, Huyễn thú cấp A mình khổ cực bồi dưỡng cháy khét toàn thân.


Chim đuôi dài kia ngây ngốc không nhúc nhích, nhận ra mình đã mất đi bộ lông xinh đẹp sáng bóng dày dặn vốn có, nó rũ đầu xuống tựa như cà tím phơi sương.

Chim đuôi dài tựa như cảm nhận được cái gì, khi mọi người đều không nghĩ ra, nó nhìn về phía Huyễn thú hình người đang cười đểu mình.

Nó sợ run lập cập, vội vàng bay về lồng.

"Cái gì vừa xảy ra vậy?"
"Là ánh điện sao? Tôi vừa thấy một tia chớp! Corsi, Huyễn thú của anh bị thương à?"
"Không bị thương," Cosimodo kiểm tra tình trạng của chim đuôi dài, gã nhíu chặt mày nhìn về phía Thanh Trường Dạ: "Nhưng lông trụi hết rồi.

Tiên sinh, có lẽ ngài sẽ không cần một con chim như vậy."
...!
...!
"Trường Dạ, lúc nãy tôi thấy Huyễn thú của anh cười," Aurora không thể tin nổi nắm chặt tay Thanh Trường Dạ: "Nếu như không phải nó là cấp B, thì tôi suýt nữa nghi ngờ là nó làm đấy."
Đương nhiên là nó làm rồi, ngoại trừ đối phương ra thì ở đây chẳng có ai vừa có động cơ vừa có năng lực cả.

Thanh Trường Dạ không nói gì, chỉ nhìn về phía cậu bé đưa cốc cho nữ giúp việc, nó nói với cô gì đó, nhìn vẻ mặt cảm động của người sau và khẩu hình của cậu bé thì có lẽ Huyễn thú nói cảm ơn.

Hắn không ngờ nó có thiên phú ngôn ngữ tốt như thế.

"Aurora, cưng à," Cô gái áo xanh nói chuyện lúc nãy giờ nhích lại gần, Huyễn thú mèo của cô giật mình nhảy từ vòng tay của cô gái xuống đất rồi chạy đi.

Cô gái áo xanh không để tâm đến mèo, giọng cô đè xuống rất nhỏ: "Chuyện lúc trước chúng ta nói, cô xin Anya giúp tôi đi, bảo Anya thả em trai tôi ra..."
"Tôi không làm được." Aurora lắc đầu: "Hắn sẽ không đồng ý."
"Nhưng cô là em gái Anya mà," Cô gái không cam lòng mím môi, giọng đầy đau khổ: "Anya sẽ không từ chối cô đâu, làm ơn, nếu cô không chịu giúp một tay thì thật sự tôi không biết còn ai được nữa.

Em trai tôi sẽ chết trong tay đám tinh đạo vô pháp vô thiên đó mất, nó mới 19 tuổi mà, nó chẳng qua chỉ giết mấy tên tinh đạo..."
"Tôi là em gái hắn, nhưng tôi mà đi tìm hắn, hắn chỉ biết vừa cười nhạo tôi vừa chặt từng ngón tay tôi thôi." Aurora kiên quyết từ chối, câu nói cuối cùng của cô khiến Thanh Trường Dạ liếc mắt: "Nữ vu sẽ không thừa nhận tôi là em gái hắn, hắn là tên khốn kiếp, hắn căn bản chẳng coi ai ra gì."
Cho đến lúc về phòng, giọng nói của đại tiểu thư vẫn vang lên trong đầu Thanh Trường Dạ.

Sở dĩ vẫn ở lại đây, nguyên nhân mấu chốt nhất là Aurora giữ khế ước của hắn, khi ở phòng đấu giá Emilia Thanh Trường Dạ ký một loại khế ước giống như bán thân, mà thứ đồ này lại được luật pháp Liên bang bảo hộ, nếu như không tiêu huỷ, cả đời hắn phải chịu quản chế với tờ khế ước này.

Aurora không ngu ngốc, cô giấu khế ước ở một nơi cực kín đáo, Thanh Trường Dạ tạm thời không phát hiện ra manh mối gì.

Quan hệ của Aurora và Nữ vu làm hắn hơi bất ngờ.

Đang suy tư, Huyễn thú mắt caramel lại gần hôn mặt hắn một cái.


"Hả?"
"Anh...!Cổ..." Huyễn thú có chút khó khăn mà sắp xếp từ ngữ: "Cổ thích anh...!Cổ, em muốn làm anh vui."
Thanh Trường Dạ bật cười, hắn xoa nhẹ mái tóc nâu của Huyễn thú, cực kỳ mềm mại: "Cái này," Môi hắn nhẹ nhàng quẹt qua gò má Huyễn thú, đó là một nụ hôn không chứa bất kỳ tạp chất gì, thuần khiết như vòng sáng trên đầu thiên sứ: "Cái này gọi là hôn."
Cậu bé trước mặt vẻ mặt tươi cười, Thanh Trường Dạ bỗng nói: "Có lẽ anh thực sự nên lấy con chim kia."
Huyễn thú ngẩn người, đôi mắt to lộ ra sự bất an.

"Em tốt thật đấy."
Thanh Trường Dạ không nhìn vẻ mặt của nó nữa, mà vừa cởi quần áo vừa đi về phía phòng tắm.

Con Huyễn thú này và hắn khác nhau một trời một vực, nó quá hiền lành, mặc dù sẽ làm trò đùa dai kiểu như nhổ lông chim, nhưng rõ ràng đều mang thiện ý với tất cả sinh vật.

Nó không sợ người lạ, năng lực học tập cũng rất tốt, có thể nhẹ nhàng trêu đùa một con Huyễn thú cấp A cũng đủ chứng minh thực lực ẩn giấu, hơn nữa nó còn có một nụ cười như thiên sứ, kết hợp các điều kiện, nó tốt đến mức khiến người ta lo lắng mình không xứng đáng làm bạn nó.

Thanh Trường Dạ không lo điều này, chẳng qua hắn cảm thấy...!bọn họ cực kỳ không thích hợp.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, trong mông lung có thể thấy thân thể thon dài của thanh niên, hắn tựa như một gốc cây xanh tốt.

Ánh mắt Huyễn thú vô tình hay cố ý hạ xuống hai cánh mông khiến người ta huyết mạch sôi sục, nó có chút tiếc nuối là loài người hôn bằng miệng chỉ giới hạn ở khuôn mặt.

Nhớ tới con chim nhỏ đỏ vàng xinh đẹp kia, Huyễn thú chất tất cả quần áo của thanh niên thành một đống, mình thì lăn qua lăn lại ở phía trên, tựa như chó đánh dấu trên địa bàn của mình, đến khi tất cả quần áo Thanh Trường Dạ đều là mùi của nó, Huyễn thú hình dáng cậu bé mới dừng lại.

Huyễn thú có thể ngửi thấy mùi của nhau, có mùi của nó, Huyễn thú khác sẽ phải cách xa thanh niên tóc đen mắt đen này một chút.

Đối phương vẫn đang tắm, cậu bé có chút nhàm chán gẩy gẩy đống quần áo, tay nó đẩy áo sơ mi ra, một miếng vải nho nhỏ màu đen phía dưới hấp dẫn ánh mắt cậu bé, nếu như nhớ không lầm, thì miếng này chắc là kề sát...!
Lúc này cửa phòng tắm bị kéo ra, hơi nước cùng khí nóng phả vào mặt, thanh niên dưới hơi nước mù mịt mặt mũi như thơ như hoạ, Huyễn thú bị bắt tại trận vẫn kiên trì chuyển động không ngừng.

"Lăn lộn trên áo sơ mi thì không sao," Thanh niên thản nhiên nói: "Nhưng em lại lăn lộn trên quần lót của anh, anh đá em ra ngoài."
_____________
Đồng chí Tiểu Dạ định bao giờ thì dạy hư cháu nó thế.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi