MỸ NHÂN SAO CHỔI



Người đàn ông bước đến có mái tóc rực rỡ như mặt trời, y mặc quân phục cải tiến, dáng người cao to, trong sự tôn quý lộ ra một tia lịch sự tao nhã, trên người không đeo quân hiệu, nhưng trong ấn tượng của Thanh Trường Dạ, Edwin là từng bước bò lên từ trong quân đội chính quy Liên bang, cũng là bằng thực lực làm cho quân bộ từ đầu đến cuối nguyện ý làm hậu thuẫn cho hắn.

Khí chất cấp trên lộ ra không bỏ sót trong cử chỉ của hắn, vẻ mặt bối rối của nhân viên kiểm soát rơi vào trong đôi mắt xanh trong suốt của vua, y tiến lên một bước, bốn mắt nhìn nhau với Thanh Trường Dạ trong phi cơ.

"..."
Nói thật, bản thân Thanh Trường Dạ cũng cảm thấy tư thế bây giờ có chút gay go, hắn đè trên người Anye, khuôn mặt đối phương phiếm vẻ hoa đào vừa nhìn là mới làm chuyện khó có thể miêu tả, Anye quá đẹp, hơi khiêu khích một chút liền trông không nghiêm chỉnh.

Edwin rõ ràng đã nhận ra gã.

Nhưng đôi mắt xanh lục kia nhanh chóng lướt qua mặt Thanh Trường Dạ, y lên tiếng chào Anye, nhận được tiếng đáp lại từ người sau, Edwin cười nói: "Vị này là...?"
"Người uỷ thác của tôi." Nữ vu mắt đối mắt với vua chốc lát: "Hắn bảo tôi dẫn hắn ra khỏi sao Vatican."
Nghe Anye đổi giọng, Thanh Trường Dạ nhíu mày.

Anye véo một cái trên người hắn, không biết là cảnh cáo hay là bảo hắn tiếp tục phối hợp.

Cho dù thế nào, đáp án này cũng làm Edwin rất hài lòng: "Hắn đưa anh bao nhiêu?"
Anye mặt không đổi sắc nói dối: "200 triệu."
"Nếu tôi chi ra 400 triệu, anh bằng lòng giao hắn cho tôi không?"
"Cho dù anh không chi thời gian ra, tôi cũng sẽ chiếu theo lời anh nói mà làm, bệ hạ của tôi." Lông mi nhỏ dài dưới con ngươi màu xanh lam như ẩn như hiện.

Cảnh tượng quan phỉ một nhà trước mặt khiến Thanh Trường Dạ mở mang tầm mắt, Nữ vu nói nhỏ bên tai hắn: "Cậu đổi chủ rồi, honey à."
Nói xong câu kia Anye liền mở cửa khoang ra, Edwin thân sĩ bên ngoài thay Thanh Trường Dạ kéo cửa khoang ra một nửa, y duỗi một tay ra, ngón tay của vua trắng nõn thon dài, tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Tay hắn rất vững vàng, ngừng trên không trung không nhúc nhích, rõ ràng đang chờ Thanh Trường Dạ khoác lên.

"Tiểu Dạ, qua đây."
Mặc dù ngoài mặt y đang cười, Thanh Trường Dạ hiểu quá rõ tính tình đối phương lại biết Edwin lúc này rốt cùng nguy hiểm đến mức nào, hắn đi xuống từ trên người Anye.

Động tác Thanh Trường Dạ chậm rì rì, rơi vào trong mắt vua, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của thanh niên cùng chân dài như ẩn như hiện không một cái nào là không như đang câu dẫn, hơn nữa y còn rất không đúng lúc mà nhìn thấy vết đỏ còn mới trên đùi Thanh Trường Dạ.

Dấu vết chỉ có thể đến từ Nữ vu, giữa lông mày của vị vua anh tuấn xẹt qua một tia bụi mù.

Đợi Thanh Trường Dạ đi ra, y một tay kéo người đến bên cạnh mình.


"Cảm ơn, Anye." Edwin nhìn về phía Nữ vu cười nhạt trong xe, mái tóc dài đen óng của đối phương tản ra sau lưng, đẹp đến như thể một loại ranh ma quỷ quái nào đó.

Y hiện tại không động được Nữ vu, không chỉ vì sức mạnh bản thân Anye cổ quái khó lường, cũng như vậy, y kiêng kị thế lực đủ để lay động nửa Liên bang của Nữ vu.

Edwin dùng máy chuyển đổi thời gian nhân viên kiểm soát đưa lên rút đi 400 triệu năm từ trên người mình, y vứt món đồ kia cho Anye: "Tới chủ tinh chơi bao lâu? Tôi đón tiếp."
"Miễn bệ hạ không đưa tôi lên đài xét xử của hội cơ quan chủ quản là hài lòng vô cùng rồi."
Edwin cười lên tiếng trả lời, thấy Thanh Trường Dạ vẫn nhìn Nữ vu trong phi hành khí: "Đi nào Tiểu Dạ." Y cốc đầu thanh niên một cái, lại nhìn về phía Anye: "Làm phiền anh rồi."
Đàn ông lúc đối mặt với người mình thích luôn khó có thể thoả mãn, mặc kệ Edwin có coi Anye là kẻ địch hay không, ham muốn chiếm hữu cũng sẽ khiến y làm ra hành động như tuyên bố chủ quyền này.

"Chà, không sao hết." Anye dựa ra đằng sau một chút, mắt liếc qua Thanh Trường Dạ: "Người uỷ thác rất đáng yêu, còn tặng không tôi 100 triệu năm."
Người trong phi hành khí đỗ xung quanh liên tiếp thò đầu ra, có người mới ý thức được người đàn ông thân hình cao lớn bên cạnh nhân viên kiểm soát rốt cuộc là ai, kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, camera giơ cao trong tay người kia liền bị nhân viên kiểm soát xung quanh lịch sự ngăn lại.

Khu vực này thình lình tập trung hơn trăm nhân viên kiểm soát, bọn họ giám sát nghiêm ngặt nhất cử nhất động của công dân phổ thông, xác định sẽ không để lộ bất cứ thông tin nào có liên quan đến hình ảnh của vua.

Cô gái sớm chụp được bức ảnh thừa lúc nhân viên kiểm soát chưa tới đang cố sức phóng to bức ảnh kia, cô muốn nhìn rõ rốt cuộc là ai ngồi đằng trước phi hành khí, điện thoại của cô chợt phân giải thành vô số hạt, người đàn ông mắt xanh lục cười cười với cô.

"Thật ngại quá, em ấy không thích bị chụp ảnh lại."
"Xin...! xin, xin xin xin lỗi!" Cô gái mặt đỏ đến mang tai.

Cô thấy tay vua khoác trên vai thanh niên, thanh niên tóc đen mắt đen kia tựa như một bức hoạ, cô chưa từng thấy loại tướng mạo tràn đầy ý vị như vậy.

Lúc Edwin quay đầu lại, các hạt lơ lửng lại dung hợp về một chỗ, cô gái kinh ngạc nhìn điện thoại quay về hình dáng ban đầu, cô phát hiện trong album không còn tấm ảnh mờ ảo vừa rồi nữa.

Cô gái không kìm được nhìn về phía bóng lưng của bọn họ: "Thật đáng hâm mộ..."
Được người như vua thích, nhất định là rất hạnh phúc nhỉ.

Được người như Edwin thương nhớ quả thực là nát bét.

A lúc trước khuyên không sai, hắn cũng chỉ nên chọn kẻ có tiền mà ra tay, đàn ông có quyền phiền phức hơn bất cứ thứ gì, nhất là có quyền đến mức như vua.

Thanh Trường Dạ mở mắt ra, tấm gương lớn chạm đất đối diện in lên dáng vẻ khó coi lúc này của hắn.

Vừa vào phòng hắn đã bị tên khốn kia bới sạch sẽ, Edwin trói treo cả người hắn lên trần nhà.

Nhiều nhất còn nửa giờ, chiếc tinh hạm có dấu ký hiệu hoàng thất này sẽ đến Liên bang.

Đến lúc đó hắn cho dù có mọc ra 6 cánh cũng khó chạy, chứ đừng nói là nhẫn không gian và máy liên lạc của hắn đều đã bị Edwin vừa cười vừa bóp nát.

Dụng cụ trên người khiến hắn liên tục chịu đựng hành hạ, tiếng cửa phòng mở ra khiến Thanh Trường Dạ nghiêng đầu, hắn khẽ động, dây thừng da trói trên người liền bó lại càng chặt, Thanh Trường Dạ không nhịn được phát ra tiếng kêu khẽ, người đàn ông dựa vào cửa phòng lười biếng nhìn dáng vẻ chật vật lúc này của Thanh Trường Dạ: "Dây trói và mỹ nhân, đúng là không tồi, nhỉ?"
Thanh Trường Dạ không nói chuyện, hắn căn bản chính là không nói được, viên tròn mềm nhét trong miệng khiến hàm của hắn sắp trật khớp rồi.

Vua nhấn máy điều khiển trong tay, âm thanh thật nhỏ vang lên trong phòng, y không chút biểu cảm nhìn thanh niên bị treo lên thật cao điên cuồng giãy dụa như cá mắc cạn, mồ hôi lóng lánh trượt xuống từ trên chiếc cằm nhọn nhọn, Thanh Trường Dạ chảy rất nhiều mồ hôi, cả người thảm thương như mới vớt từ dưới nước lên, sau khi vua lại chỉnh nấc cao lên, hắn rốt cuộc khóc thành tiếng.

"Cục cưng, em khóc đúng thật là cảnh đẹp ý vui."
Vua nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt kia, khoái cảm do sự chinh phục mang đến khiến y thực lòng tán thán.

Người này lúc nào cũng tuỳ tâm sở dục lại còn có thể gây hoạ, y không cẩn thận để sinh vật nguy hiểm xinh đẹp như vậy ra ngoài, hơi không để ý, Thanh Trường Dạ đã không biết lừa từ đâu ra nhiều thời gian như vậy.

Hắn chịu tiêu 100 triệu năm thuê Nữ vu, vậy thời gian hắn mà có không chỉ là 100 triệu năm.

Hắn còn lừa ai nữa? Cũng giống như trước đây đối với y như vậy, dùng đôi mắt như đầm nước, cười tủm tỉm cùng hư tình giả ý không ngừng bện ra lời bịa đặt?
"Em chỉ cần nói một câu, anh liền thả em xuống." Viên tròn mềm nhét trong miệng thanh niên bị dị năng phân giải thành hạt, bên đôi môi không kịp khép lại chảy ra mật ngọt: "Bé ngoan, thề em sẽ không bao giờ rời khỏi anh đi."
Đây là lần đầu tiên Edwin thấy Nữ vu sẵn lòng giúp người, trước đây Liên bang và tên đại tinh đạo kia không động chạm gì, nói thẳng ra, bọn họ biết lẫn nhau, còn từng giúp đỡ cho nhau, gần như được xem là hài hoà hữu ái.

Anye biết rõ y đang truy tìm Thanh Trường Dạ, mà vẫn lựa chọn vươn tay giúp đỡ.

"Edwin," Thanh Trường Dạ không còn hơi sức nào mà gọi tên y: "Anh thả tôi xuống."
"Nói trước đã." Vua xoa xoa cằm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Em cứ coi là đang lừa anh đi."
"Tôi biết đó là cái gì.

Tôi không nói đâu."
Ánh mắt Thanh Trường Dạ lướt qua tảng đá đặt trong góc phòng.

Hắn biết thứ này.


Hình dáng tảng đá không có gì nổi bật, mặt ngoài lại không ngừng phun ra những vết rỗ như bong bóng, đây là kết quả của việc một lượng lớn năng lượng tán loạn.

Ma thạch sẽ khiến tất cả lời thề thành sự thật, ở trước mặt nó nói ra lời như vậy chắc chắn là tự tìm đường chết.

Thái độ mập mờ cuối cùng của Anye làm Thanh Trường Dạ mang theo một tia may mắn, chỉ cần chiếc tinh hạm này không chạy đến Liên bang thì Anye có cơ hội cứu hắn ra ngoài.

Hắn gần như đặt cược tất thảy lên lý giải duy nhất của mình về Nữ vu, trong suy đoán của hắn, Nữ vu không hề giống người sẽ lâm thời huỷ ước.

"Thực ra cái đó không phải Ma thạch, chỉ là một thứ đồ trang trí bình thường thôi, Ma thạch thực sự đều đã tuyệt chủng khỏi vũ trụ rồi.

Nói đi nói đi." Ánh mắt yêu thương dịu dàng của y liếc về tảng đá toả ra ánh sáng lung linh trong góc phòng, tựa hồ đã đoán được suy nghĩ của Thanh Trường Dạ, y nói bổ sung: "Cho dù Anye bằng lòng, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể giúp em được.

Hiện tại hắn chắc là đang quấn quýt với cảnh sát liên hành tinh rồi," Thấy Thanh Trường Dạ nhìn y, vua vô sỉ mà lộ ra nụ cười: "Gặp phải người xấu thì tìm cảnh sát, không sai nhỉ?"
Thanh Trường Dạ rũ mắt.

Hắn không lắc đầu, không nói chuyện, nhưng thái độ kháng cự lại rõ ràng hết mức.

Edwin thấy vậy tiến lên một bước, tay y đẩy đẩy máy điều khiển lên.

"Không...!Ư a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!! Anh dừng lại --!"
"Nói không?" Edwin nắm lấy mắt cá chân hắn kéo người xuống, Thanh Trường Dạ hét thảm một tiếng: "Tiểu Dạ ngoan, nói rồi cái gì anh cũng cho em, quay về Liên bang liền kết hôn với anh được không? Yêu em nhất mà."
"Đ*t mẹ...!anh...!Cút ngay..."
Thanh Trường Dạ rất ít khi chửi bậy, khoảng thời gian đó bọn họ ở cùng nhau, hắn chưa từng nghe thấy Thanh Trường Dạ phun ra lời thô tục nào.

Edwin cười kéo hắn, tát liên tiếp vào mông thanh niên: "Không hiểu sao, lúc nãy thấy em liền đặc biệt muốn đánh nát chỗ này."
"Biến thái...!Anh còn muốn làm gì..."
"Còn muốn hôn chỗ này nữa," Đối phương lại tát lên trên, tiếng bép bép đau đến mức thanh niên duỗi thẳng chân: "Em không nói là anh cứ đánh, sau mấy giờ nữa là em chỉ có thể nằm úp sấp trên giường cưới thôi.

Em không đau thì anh cũng đau lòng mà, nói một câu không thiệt gì đâu, ngoan."
Thanh Trường Dạ sắp điên rồi, hành động lưu manh không biết xấu hổ này của Edwin không khác nào bức hắn vào đường chết.

Mặc dù nói năng tàn nhẫn, nhưng thấy hắn túa ra mồ hôi lạnh, vua rốt cuộc vẫn dừng động tác lại.

Y để hắn xuống, ôm vào trong ngực dịu dàng lau đi nước mắt cho hắn.

Edwin luôn như vậy, đánh một trận rồi lại cho hắn một viên kẹo.

Giữa một chớp mắt như vậy, hắn thực sự muốn vĩnh viễn chịu khuất phục với người đàn ông này, Thanh Trường Dạ há miệng.

Edwin nhân cơ hội cho hắn một nụ hôn triền miên cực điểm, lúc tách nhau ra hắn nghe thấy người đàn ông cười nhẹ bên mặt hắn.

"Bị đánh sưng lên hết rồi, đáng thương quá đi Tiểu Dạ," Edwin vừa cười vừa táy máy tay chân đùa giỡn lưu manh với hắn: "Đau không? Xoa bóp giúp em nha?"
Thanh Trường Dạ liếc nhìn y, hắn không biết mình lúc này là dáng vẻ gì, đương nhiên không rõ bộ dạng này rơi vào trong mắt đối phương không khác gì mê hoặc.

Edwin ôm hắn, khuôn mặt dán từ bờ vai xuống da thịt trắng nõn phía dưới, cảm nhận được lực độ đối phương gặm cắn ở một chỗ, Thanh Trường Dạ đau đớn rít lên: "Anh..."
Người đàn ông mặt mũi anh tuấn ngẩng lên, hai mắt hắn dưới ánh sáng rạng ngời rực rỡ, đường nét khuôn mặt Edwin rất sâu, mũi cao lại thẳng, lông mi dài có thể nhấn chìm người, y hơi vô lại cười cười, lời nói ra vừa vô tội vừa hạ lưu.

"Anh muốn uống sữa."
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Edwin ngẩng đầu, thấy bóng của cận vệ ngoài cửa, đôi mắt xanh lục trong veo lấp loé không yên.

Y đã đặc biệt phân phó không cho phép mọi người tới gần gian phòng này.

Edwin theo bản năng che chở Thanh Trường Dạ trong lòng.

Cảm thấy có người tới, phản ứng của Edwin lại bất bình thường như vậy, Thanh Trường Dạ gần như ngay lập tức phát động dị năng rút đi thời gian trên người y, lúc phần lớn thời gian bị rút đi sẽ khiến người trở nên suy yếu, bất luận là ai tới cũng đều tốt hơn Edwin hiện tại điên điên khùng khùng.

Y quá nguy hiểm, nán lại bên cạnh Edwin, hắn sợ bản thân sẽ sa vào.

"Đ*t mẹ, Tiểu Dạ!"
Y tưởng Thanh Trường Dạ đã bị giày vò đến không còn sức lực, không ngờ hắn đến giờ vẫn giữ được sự bình tĩnh, động tác phát động dị năng vừa quyết đoán vừa nhanh chóng.

Lúc trước y cho Nữ vu 400 triệu năm, không đề phòng, thời gian của y suýt nữa là bị rút sạch toàn bộ.

Y không hề biết Thanh Trường Dạ là dựa vào bộ phận thân thể nào đó để phát động dị năng, Edwin không thể không buông hắn ra.

"Sướng không?" Nhìn người đàn ông không dính vào với mình nữa, bên môi Thanh Trường Dạ nở ra nụ cười nhàn nhạt.


Hắn cười đặc biệt có ý vị, nhất là loại thời điểm này, nét cười trên khuôn mặt trắng nõn kia có vẻ vô tình lại đa tình: "Suýt nữa anh bị tôi giết rồi, tiếc thật."
"Giết bệ hạ rồi, bệ hạ kế nhiệm chưa chắc đã là một vị vua tốt đâu."
Tiếng Anye không biết truyền đến từ đâu, màu giọng của hắn dễ nhận ra, giữa sự khàn khàn mang theo cảm xúc có tính kim loại đặc biệt.

Cận vệ gây nên hỗn loạn bước chân vào gian phòng, Thanh Trường Dạ phát hiện thái dương người này đọng lại một vệt máu, không hề nghi ngờ là đã chết ngắc, tám chín phần mười là Anye đang điều khiển thi thể này.

Hình ảnh kế tiếp chứng minh phỏng đoán của Thanh Trường Dạ, thi thể công khai hướng về phía bọn họ nhảy một điệu tap dance tức cười, điệu nhảy hoàn tất, thi thể cận vệ cúi mình vái chào với Edwin.

"Bệ hạ," Tiếng Nữ vu từ bên cạnh truyền đến: "Anh nên trả lại người uỷ thác cho tôi rồi."
Giọng nói của gã rơi xuống, căn phòng bọn họ đang ở chợt nổ tung, vách tinh hạm trong nháy mắt nứt ra một khoảng trống rộng 2 mét.

Thời gian của Edwin chỉ còn lại 1 giờ, phát động dị năng vốn sẽ tiêu hao thời gian, y lại ngăn cản nữa chính là muốn chết.

Trước khi vụ nổ tràn tới, Anye lôi Thanh Trường Dạ nhảy ra ngoài, vừa vặn vững vàng đáp xuống phi hành khí tiếp ứng phía dưới, vẫn là tinh đạo lúc trước chở bọn họ ra khỏi Vatican, đối phương liếc mắt nhìn Thanh Trường Dạ: "Phu nhân đổi giới tính rồi à?"
Anye đạp chân vào ghế tài xế, sắc mặt có chút khó coi: "Nói nhảm gì đấy, lên lên lên nhanh, vua Liên bang mà phản ứng kịp là chúng ta chầu trời."
Trước khi rời đi, Thanh Trường Dạ nhìn về phía căn phòng nhốt mình lúc trước lần cuối, Edwin cũng tránh được vụ nổ.

Y bị thương, dung nhan tuấn mỹ vô cùng dính chút vết máu, người đàn ông liếm liếm vệt máu bên môi mình, động tác kia tràn đầy dã tính, tựa như cuối cùng hắn cũng đã cởi bỏ vỏ bọc cao quý của thân phận, con ngươi dựng thẳng chỉ thú vật mới có khiến Thanh Trường Dạ chớp chớp mắt nhìn, lúc nhìn lại, đôi mắt màu xanh lục của Edwin đã khôi phục về dáng vẻ nguyên bản.

Thanh Trường Dạ không chắc chắn có phải mình đã hoa mắt hay không.

Phi hành khí mau chóng lao nhanh trong vũ trụ, dưới sự điều khiển của người cầm lái, động tác chuyển hướng gia tốc lưu loát tựa như có sinh mạng.

Người đàn ông cầm lái hàng trước không hoảng không loạn, nhiều lần lửa đạn lướt qua bên tai bọn họ.

Không biết qua bao lâu, truy kích đằng sau dần trở nên thưa thớt, tinh hạm khổng lồ trong tầm mắt khiến người điều khiển hàng trước huýt sáo một cái.

"Chúng ta đến rồi, boss."
"Làm tốt lắm," Anye mở cửa khoang ra, y ném máy chuyển hoán thời gian trong tay lên hàng trước: "100 triệu năm thuộc về cậu."
Người đàn ông kinh ngạc lầm bầm: "Hào phóng vậy..."
"Đi được không?" Anye liếc nhìn Thanh Trường Dạ, người sau gật đầu.

Tinh hạm to lớn bao quát toàn bộ tầm nhìn, gần như cho người ta ảo giác che khuất bầu trời, Thanh Trường Dạ cũng không dám tuỳ ý ước đoán không biết ở trong có bao nhiêu tinh đạo, bên kia đã mở khoang thuyền chào đón: "Đây là tinh hạm của anh à?"
"Đây là vợ cả của tôi." Anye cười, mỹ cảm như phá băng làm Thanh Trường Dạ lòng ngứa ngáy, hắn thuận miệng hỏi: "Vợ bé đâu?"
"Tạm thời chưa có, tranh thủ trước 30 tuổi tìm một người."
Hắn đi theo Anye trên lối đi, đi được mấy bước, Thanh Trường Dạ thực sự chịu không nổi thứ đồ Edwin nhét trong thân thể hắn, vừa lúc bên cạnh có một phòng kho, hắn ra hiệu Nữ vu dừng lại, đối phương nghi ngờ nhìn qua.

"Anye, có thể giúp tôi một việc không..."
"Giết ai?"
"..." Thanh Trường Dạ hít sâu một hơi: "Edwin."
"Không giết, giết không được."
"Hắn để một cái khoá trên người tôi," Thanh Trường Dạ nhìn xuống, có chút xấu hổ mở miệng nói: "Khoá ở...!ừm...!chỗ đó."
Im lặng hồi lâu.

Anye nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên, y lần đầu tiên thấy Thanh Trường Dạ đỏ mặt, không thể không nói, ở trong mắt Nữ vu xinh đẹp mê người tựa như giọt máu đỏ trong tuyết.

Sau khi đối phương ở trên phi hành khí thì mặc áo khoác của y, chỉ có hắn biết phía dưới áo khoác là trống trơn không có gì cả.

Ý nghĩ này làm tâm tình Anye có chút phức tạp: "...!Cậu quyến rũ tôi?"
"..."
Ngây thơ quá vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi