MỸ NHÂN SƯ ĐỆ KHÔNG BÌNH THƯỜNG



Sau khi trận mưa thu cuối cùng đã kết thúc, tuyết đầy trời lặng yên bay đến.

Ngày cuối cùng của tháng mười hai là sinh nhật Tống Xuân Đường, thời điểm giữa tháng, Tống Xuân Đường luôn lượn lờ trước mặt Trần Ám Hương, nói mấy lời vu vơ, nhưng Trần Ám Hương mỗi lần đều ra vẻ không biết gì, rốt cuộc cũng làm cho Tống Xuân Đường nhụt chí.
"Sư huynh!" Hắn kêu to một tiếng, uể oải mà vùi đầu vào khuỷu tay.
"Hả?"
Đuôi lông mày Trần Ám Hương khẽ nhúc nhích, chia một chút ánh mắt cho hắn.

"Không có gì." Tống Xuân Đường có chút ủy khuất, tại sao sư huynh lại quên mất, ngày mai chính là sinh nhật hắn.


Bởi vì buồn bực, hôm nay Tống Xuân Đường đi lên giường nghỉ ngơi sớm, một mình Trần Ám Hương không cách nào tu luyện, liền ở trước bàn đọc sách, vừa đọc thì đã tối.

Hắn nằm ở trên giường một mình, âm thầm giận dỗi, xoay người chui vào vị trí bên trong của Trần Ám Hương, có lẽ là Trần Ám Hương ngủ một thời gian khá dài, trên bề mặt đã có một mùi hương thuộc về Trần Ám Hương.

Hắn nhìn chằm chằm cái gối đầu kia, ánh mắt tối sầm lại, giơ tay kéo vào trong ngực, cứ như vậy mà đi ngủ.

Tống Xuân Đường ngủ được một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh, sờ sờ bên cạnh, giường trống trơn làm lòng hắn trầm xuống, khi vừa quay đầu lại, ngoài màn lộ ra ánh nến màu sắc ấm áp, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng lật sách.

Hắn mở màn ra, nhè nhẹ đi đến phía sau Trần Ám Hương, một tay ngăn người lại, buồn ngủ mơ màng mà dựa vào vai Trần Ám Hương: "Đã trễ thế này rồi, sư huynh mau đi ngủ đi."
"Đệ ngủ trước đi." Trần Ám Hương sờ sờ đầu hắn, "Xem xong cái này ta sẽ qua."
Tống Xuân Đường nỉ non vài câu, không ừm không hử, dụi đầu mình vào gương mặt Trần Ám Hương.

"Ngoan." Trần Ám Hương lại nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tống Xuân Đường bị dỗ đến đầu váng mắt hoa, nghe lời mà quay về giường.
Đợi Tống Xuân Đường an tĩnh lại, Trần Ám Hương buông sách, không đọc nữa, xuất thần nhìn ánh nến trước mặt.

Ngày mai là sinh nhật Tống Xuân Đường, y làm sao không biết, thời gian này thân mật khăng khít, y làm sao không biết.


Chỉ là y nghĩ đến Vọng Niệm Hải, mắt thấy sắp phải tiến vào bí cảnh, y càng thêm bất an, y sợ bọn họ không có bất kỳ tương lai nào.

Ánh nến lung lay một chút, căn phòng phút chốc mờ ảo.

Y nghĩ, chuyện kiếp trước nên buông xuống, y sống trong hiện tại, nên dốc hết sức lực để đối mặt với đời này.

Tống Xuân Đường thích y không có giới hạn, y cũng muốn không hề giới hạn mà đáp lại.
Kỳ thật Tống Xuân Đường tuy rằng buồn ngủ, nhưng đầu óc còn minh mẫn, hắn nghe lời mà quay về giường, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng người ngoài màn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn nhìn chăm chú đến mắt càng thêm chua xót, bắt đầu trở nên có chút mờ mịt.

Là ảo giác sao? Sư huynh dường như đang từng bước đi về phía mình.

Màn được vén lên, Trần Ám Hương cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn trung y trắng tuyết, hàng mi dài hơi hơi run, che khuất đôi mắt đong đưa như ánh trăng trên sóng bên dưới, Tống Xuân Đường đột nhiên ngừng thở, không chớp mắt mà nhìn chăm chăm người trước mặt.


Ánh nến yếu ớt, ánh sáng mờ nhạt, màn lụa màu son không gió mà bay lên, che hờ thân hình của Trần Ám Hương, màu da y vốn trắng hơn tuyết, lúc này bên má hiện lên mấy rặng mây đỏ, đôi môi như cánh hoa mai hé nở, nhẹ nhàng nhấc mắt lên, dường như thời gian cũng vì y mà yên lặng.
"Sư huynh." Tống Xuân Đường không dám chớp mắt, ánh mắt từng li từng tí mà lướt qua da thịt y, yết hầu lăn lộn một chút, "Sư huynh…."
Trần Ám Hương nở nụ cười: "Gọi ta nhiều như vậy làm gì?"
Lặng im chốc lát, tiếng chuông ngoài phòng chợt vang lên, đã đến giờ Tý rồi.
Trần Ám Hương rũ mắt nhìn Tống Xuân Đường, trước mắt chợt hiện lên vô số hình ảnh, bọn họ gặp thoáng qua hoặc sóng vai cùng đi, y cười khẽ, những hình ảnh đó dần tan đi như mây khói.

"Tiểu sư đệ, sinh nhật vui vẻ."
Y hôn một cái vào giữa mày Tống Xuân Đường, nhìn đôi mắt Tống Xuân Đường sáng lên một chút, tưởng như trong màn đêm đen nháy mắt hiện lên đèn đuốc rực rỡ vô tận, mỹ lệ đến mức khiến người không thể dời mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi