MỸ NHÂN SƯ ĐỆ KHÔNG BÌNH THƯỜNG



Người trước mặt hung dữ tựa như ác quỷ.

Trần Ám Hương nhấp môi, cụp mắt xuống, không nói lời nào.

Lê Hôn cũng ý thức được bản thân có chút thất thố, hơi thu liễm cảm xúc, khi mở miệng lại đã là một Lê Hôn sủng nịch như trước kia.

"Ta làm như vậy là vì tốt cho đệ, về sau đừng nhắc lại người này nữa."
Lê Hôn phất tay áo bỏ đi, mảnh sứ vỡ và vệt nước vương vãi đầy đất, y nhìn đống hỗn loạn dưới đất, im lặng dọn dẹp hết mọi thứ lại sạch sẽ.

Ba năm này, Lê Hôn ngoài thỉnh thoảng thần kinh không bình thường ra, thì đối xử với mình có thể nói là vô cùng tốt, có lẽ y nên tin tưởng Lê Hôn.
Mùa hạ nóng bức, tiếng ve kêu bên ngoài không ngừng, quấy nhiễu giấc ngủ, làm Trần Ám Hương phải từ trong mơ tỉnh lại.

Y mở cửa sổ ra, gió nóng bên ngoài đột nhiên thổi vào một chút, sóng nhiệt hun đến hầu như không mở mắt ra được.

Chỉ là Lê Hôn còn tức giận, y cũng không dễ đi ra ngoài chơi nữa, nên đành phải ở trong phòng cả ngày.

Cửa sổ mở chốc lát, trong phòng càng nóng hơn, y liền đóng lại, nằm trên giường cạnh khối băng, trong tay cầm một quả cầu lông, ném ra xa, lại bị một con hồ ly lông trắng ngậm trở về.
Con hồ ly lông trắng này, lúc vừa tỉnh dậy thấy y quá nhàm chán, bởi vì dưỡng thân không thể ra cửa, Lê Hôn liền đi lên núi bắt một con hồ ly về cho y giải buồn.

Y gãi cằm hồ ly, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đang phóng pháo hoa, trông thật náo nhiệt.

Lông của Bạch Ngọc Hồ gần như bị vuốt trụi, Lê Hôn đáng giận kia biết nó từng hạ độc Trần Ám Hương, tuy không phải độc dược lấy mạng, nhưng vẫn tóm nó lại, giữ nguyên bộ dáng hồ ly cho Trần Ám Hương chơi ba năm.

Nó chạy khỏi lòng bàn tay Trần Ám Hương, nhảy đến cửa sổ, ánh sáng sặc sỡ của pháo hoa lấp lánh trên lớp lông tơ trắng tinh, đôi mắt đen nhánh nhìn pháo hoa, lại quay đầu nhìn Trần Ám Hương.
"Hôm nay là Thất Tịch, bên ngoài rất náo nhiệt."
Thời điểm âm thanh thiếu niên vang lên, Trần Ám Hương ngẩn người, sau đó túm hồ ly vào trong lòng, nghịch ngợm móng vuốt của nó.

"Ngươi biết nói?"
"Ây da, đừng động vào ta, có thể nói chuyện được không? Nói đi, ngươi muốn ra ngoài chơi không?" Bạch Ngọc Hồ cả ngày đều ở trong cái vườn này cùng Trần Ám Hương, nó cũng gần như buồn chán sắp điên rồi.
"Muốn, nhưng…" Trần Ám Hương nghĩ đến Lê Hôn, tâm tình có chút chùng xuống: "Hắn nhất định sẽ không đồng ý cho ta ra ngoài đâu."
"Lê Hôn hôm nay đã ra ngoài rồi, chúng ta ra ngoài chơi một lát, hắn sẽ không phát hiện." Bạch Ngọc Hồ nói, "Thuật ảo ảnh của ta là thiên hạ đệ nhất, mấy tên thủ vệ đó cũng không phát hiện được."
Trần Ám Hương chuyển mắt nhìn pháo hoa, ánh sao rơi xuống chiếu vào trong mắt y, khát vọng nào đó trong lòng càng mãnh liệt hơn, vì thế y gật gật đầu: "Được."
Một cái đầu hồ ly thò ra từ sau cánh cửa cao, chớp chớp mắt với hai tên thị vệ canh giữ bên ngoài, liền quay đầu lại nói với Trần Ám Hương: "Đi thôi, bọn họ đều trúng ảo thuật của ta rồi, sẽ không ngăn cản chúng ta đâu."
Trần Ám Hương ló ra một đôi mắt từ sau cánh cửa, hai tên thị vệ kia vẫn đứng thẳng tắp như thường ngày, y và Bạch Ngọc Hồ nhìn nhau một cái, chân tay nhẹ nhàng bước ra từ phía sau cửa, khi đi tới trước mặt thị vệ, thị vệ cũng không mở miệng ngăn cản bọn họ.
Y quay đầu lại, khom lưng bế Bạch Ngọc Hồ lên: "Ngươi thật lợi hại."
"Hừ hừ, thường thôi." Cái đuôi của Bạch Ngọc Hồ quét qua quét lại trên eo y, như có như không.
Trần Ám Hương liền thả lỏng, y đi theo đám người, không bao lâu thì nhìn thấy phố xá náo nhiệt.

Y lần đầu ra cửa, nhìn rất nhiều thứ đều nhìn đến hoa mắt.
Chỉ là y bước đi, phát hiện càng bước đi càng thêm khó khăn, bên cạnh có rất nhiều người cố ý hay vô tình mà cứ chen chúc vào mình, ngay cả Bạch Ngọc Hồ cũng chịu không nổi, trực tiếp chạy trốn không thấy bóng dáng.

Y nhíu mày, đi tới nơi ít người, đột nhiên một cô nương té ngã cạnh y, y liền đưa tay đỡ một cái.


"Cô nương, cô không sao chứ."
Sau khi cô nương kia được y đỡ dậy, khuôn mặt trắng nõn chợt đỏ bừng một mảnh, đôi mắt lập lòe nhìn y.
Ánh mắt này nhìn đến Trần Ám Hương cảm thấy bối rối, y cười cười, liền muốn xoay người rời đi, không ngờ cái cô nương này lại lập tức kéo chặt y, cánh môi mấp máy một chút.
Âm thanh xung quanh quá lớn, Trần Ám Hương nghe không rõ nàng đang nói cái gì, đành phải hỏi: "Ngại quá, cô nương, ta nghe không rõ."
Cuối cùng cô nương này khẽ cắn chặt môi dưới, đem ngọc bội túi thơm đeo bên hông nhét hết vào ngực Trần Ám Hương, sau đó hai má đỏ bừng bỏ chạy.
Trần Ám Hương khó hiểu mà nhìn đồ vật trong tay, đứng tại chỗ chốc lát, mà lại liên tiếp có người đưa túi thơm hoa tươi vào trong tay y, không chỉ có có nữ tử, còn có rất nhiều nam tử.
Y cầm một đống túi thơm, dường như sững sờ, căng da đầu bước ra khỏi đám người.

"Tiểu thư, sao người lại chạy ra ngoài một mình? Nếu thiếu gia biết nhất định sẽ trách mắng." Thị nữ đuổi theo, vòng tay quanh người Chu Nhiêu, ôm lấy Chu Nhiêu lên xe ngựa.
"Huynh ấy không rảnh quản ta, bây giờ Lăng Tiểu Nhã kia đã đủ khiến huynh ấy đau đầu rồi." Chu Nhiêu sửa sửa ống tay áo, lấy gương ra bắt đầu nhìn kỹ lớp trang điểm, đột nhiên tức giận mà chỉ vào lông mày của mình, "Trời ơi, ngươi lại đây xem."
Thị nữ tinh tế nhìn một vòng, không hiểu nói: "Tiểu thư muốn nhìn nơi nào?"
"Thôi xong!" Chu Nhiêu chỉ vào phần đuôi lông mày, thấp giọng tự nói, "Cũng không biết có bị hắn nhìn ra không…"
Chu Nhiêu thu dọn một vòng, vừa ngẩng đầu, thấy một thị nữ khác đang nằm ở cửa sổ, biểu cảm cực kì chuyên chú, nàng kêu vài tiếng đều không có phản ứng.
"Nhìn cái gì đấy?" Nàng đi lên trước, vén màn ra, liền thấy Trần Ám Hương đang đứng trên cầu, bị người vây chặt như nêm cối.

Sắc trời mới vừa sập tối, ánh hoàng hôn chưa lận hết mà dừng bên mé tay áo Trần Ám Hương, bầu trời màu lam khói nhuộm mặt mày y thành một tầng nhu sắc, tựa như người từ trong tranh bước ra.

Nàng nhìn thân hình thon dài đứng ở nơi xa kia, siết chặt tay, phân phó thị nữ: "Đi, vẽ người này ra, viết thư cho ca ta, bảo huynh ấy tra người này là ai."
Tống Xuân Đường mới xử lý miệng vết thương, đã bị Chiết Liễu kéo lên phố, thần sắc hắn tối tăm mà nhìn Chiết Liễu một cái, nói: "Sao huynh không đi cùng Mạc Hà?"
"Haiz, đệ cũng biết, hắn cả năm đều tu luyện, đâu thèm đi cùng ta?" Chiết Liễu nào dám rủ Mạc Hà, từ ba năm trước rời khỏi Vọng Niệm Hải, Tống Xuân Đường liền hận thấu Mạc Hà, hai người hiện giờ đã như đoạn tuyệt.


"Tiểu sư đệ, ngày thường đệ không ra khỏi cửa thì thôi, hôm nay là Thất Tịch, đây chính là một ngày náo nhiệt." Chiết Liễu nhìn hơi thở từ từ lạnh nhạt cùng vết thương chưa từng có một ngày giảm bớt trên người Tống Xuân Đường, trong lòng áy náy đau lòng đan xen.
"Ta nghe nói, nơi này có một ngôi miếu, cầu nguyện ở đó rất linh, chúng ta đi xem?"
Tống Xuân Đường không nói tiếp, trầm mặc một đường đi đến miếu Nguyệt Lão đông đúc, ngoài miếu rộn ràng nhốn nháo, mà xuyên qua hành lang hẹp dài vào trong miếu, con đường phía trước an tĩnh cực kỳ, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Đàn hương nồng đậm lượn lờ dưới tòa Nguyệt Lão, hắn đốt ba nén hương, vô cùng thành kính mà bái ba lần.
Chiết Liễu thắp hương xong liền rời đi, hắn vẫn đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Lão mỉm cười trên cao, trong hai mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng, lần nữa đọc lại ba lần lời cầu nguyện kia: "Xin Nguyện Lão rủ lòng thương, để sư huynh ta trở về."
Tiểu đạo sĩ trong miếu cho hắn một sợi tơ hồng, bảo hắn buộc lên cây nhân duyên ở bên ngoài, cũng nói: "Tơ hồng này buộc càng cao, cầu nguyện trong lòng sẽ càng có thể thành hiện thực hơn."
Tống Xuân Đường cầm tơ hồng đi tới gốc cây nhân duyên, nhánh cây bên trên đều đã treo đầy, hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngọn cây cao nhất vẫn chưa có người treo lên.

Hắn vừa chuẩn bị nhảy lên, đã bị Chiết Liễu giữ chặt, nhỏ giọng nói với hắn: "Đệ mới đi tìm Lê Hôn gây phiền toái, hắn đang tìm đệ khắp nơi để trả thù đệ đó.

Hiện tại ma tu hoành hành như vậy, mấy vị tiên môn cũng không làm gì được bọn họ, ta đừng rùm beng như thế."
Tống Xuân Đường không nói chuyện, mắt liếc nhìn hắn, ba giây sau, Chiết Liễu cười hì hì buông tay ra: "Được được được, đệ muốn treo cứ treo, cùng lắm thì lại đánh một trận thôi."
Cây nhân duyên rất cao, Tống Xuân Đường dẫm lên nhánh cây nhảy lên trên, dẫn tới người phía dưới một trận kinh hô.

Chiết Liễu buồn bực mà ngồi xổm xuống gốc cây, cầm một nhánh cây bắt đầu bẻ: "Chúng ta là tu sĩ, bái đây đó còn không bằng tự mình cầu mình.

Haiz, sớm biết như vậy thì không mang theo hắn ra ngoài rồi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì…"
Hắn đang lải nhải, kinh hô xung quanh đột nhiên như thủy triều tăng vọt, rất nhiều người trực tiếp quỳ xuống ngay tại chỗ lớn tiếng hô tiên nhân.
Tiên nhân, cái gì tiên… Chiết Liễu đột nhiên ý thức được không đúng, ném nhánh cây vừa ngẩng đầu, liền thấy Tống Xuân Đường ngự kiếm từ không trung bay qua, lập tức lao xuống dưới chân núi, trong lòng hắn thầm kêu không hay rồi, nhìn người xung quanh quỳ một vòng, không rảnh lo nhiều như vậy, cũng vội vàng ngự kiếm đuổi theo.
"Tiểu sư đệ!" Chiết Liễu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, dừng phía sau Tống Xuân Đường, "Đệ gấp cái gì hả, ta từ từ đi không được sao?"
Nói xong, hắn thấy Tống Xuân Đường còn ngây người đứng nơi đó, nhìn bóng dáng có chút không đúng.

"Tiểu sư đệ… đệ làm sao vậy?" Chiết Liễu chuyển tới trước mặt hắn, thấy hai mắt hắn tan rã, hốc mắt phiếm hồng, một biểu cảm si ngốc, vội vàng tiến lên điểm vài huyệt vị trên người hắn.

Tống Xuân Đường lấy lại tinh thần, mắt đỏ hoe nhìn một vòng xung quanh, lại cúi đầu nhìn tay mình: "Ta rõ ràng… rõ ràng thấy huynh ấy, chỉ suýt chút nữa đã bắt được, suýt chút nữa…"

Chiết Liễu nghe hắn nói mà như đánh đố, mơ hồ khó hiểu, truy hỏi: "Cái gì bắt? Ai cơ?"
"Sư huynh, ta thấy sư huynh." Tống Xuân Đường nghiêng đầu cười cười, tóc đen tán loạn che khuất nửa bên biểu cảm của hắn, biểu cảm nửa bên còn lại làm Chiết Liễu nhìn đến hoảng hốt.
"Lần sau, ta nhất định sẽ bắt được sư huynh."
Chiết Liễu không biết nên bày ra vẻ mặt gì, Lê Hôn nói Trần Ám Hương đã chết ở Vọng Niệm Hải, ngay cả sư tôn tự mình thâm nhập vào viện của Lê Hôn tìm người, cũng không tìm được chút tung tích của Trần Ám Hương.

Hắn nhìn người đã si ngốc trước mặt, nói không ra một câu đả kích hắn.

Hiện giờ tiên môn suy thoái, năm đó rất nhiều tu sĩ có thiên tư đều ngã xuống ở Vọng Niệm Hải, mà tốc độ ma tu tăng trưởng vô cùng khủng khiếp, thực lực cũng gấp mấy lần tu sĩ bình thường.

Tất cả tiên môn liên hợp lại cũng không thể tiêu diệt ma tu, ngược lại nguyên khí đại thương, chỉ tạm đạt thành hiệp ước không được động thủ nhau.

Mà ý nghĩa đằng sau cái hiệp ước này, hai bên đều biết, bất quá, là kéo dài thời gian cho đến trận đại chiến bùng nổ tiếp theo.

Hiện giờ Tống Xuân Đường tuổi còn trẻ, đã là cao thủ thiên hạ chỉ sau Thôn Trần, được tất cả tiên môn gửi gắm hy vọng cao.

Hắn còn lãnh lệnh tông chủ, ngày đêm chăm sóc Tống Xuân Đường, không được để vào nhầm ma đồ.

(nhập vào ma đạo)
Hắn nhìn ảm đạm giữa lông mày Tống Xuân Đường, áp lực trên đầu lại tăng thêm, thở dài một hơi, lại đuổi theo bước chân Tống Xuân Đường lần nữa.

Tuy rằng không thực tế, nhưng hắn vẫn cầu nguyện đại sư huynh có thể xuất hiện.
Như vậy, có lẽ kiếp nạn buông xuống nhân gian có thể có cơ hội phá giải.
______
Chiết Liễu: Làm bảo mẫu thật mệt mỏi mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi