MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

Tiệc cưới của nhà họ Hoàng Cố Khinh Thiển chắc chắn phải có mặt, Tống Quân Nham thay mặt chị Giang tham dự, lái xe chở cô đi.

Cố Khinh Thiển ngồi trên xe nhàm chán bèn nghịch điện thoại, vừa mở ứng dụng mạng xã hội lên thì thấy chị Giang đăng một bức ảnh phong cảnh chụp chung với nhóm bạn.

“Chị Giang thích giao lưu với mọi người xung quanh nhỉ.”

Cố Khinh Thiển cười khẽ, lướt qua từng tấm hình với ý cười vui vẻ.

Tống Quân Nham liếc mắt nhìn, bĩu môi: “Chỉ là một cô gái già nghiện mạng xã hội thôi.”

“Chị Giang giữ gìn vóc dáng và khuôn mặt rất tốt đấy chứ.”

“Nhờ có khuôn mặt đó mới lừa được bố tôi cam tâm tình nguyện kết hôn với bà ấy đấy.”

“Làm gì có ai nói mẹ mình như vậy?”

Đối mặt với câu hỏi của Cố Khinh Thiển, Tống Quân Nham chỉ nhún vai đáp lại, xoay vô lăng chạy vào bãi đậu xe của nhà hàng.

Người đó hơn nửa cuộc đời êm đềm yên ả, cho đến mấy năm trước bố anh bị một tên xã hội đen bắn chết, cuộc sống mới mở ra một sự thay đổi mạnh mẽ.

Cứ tưởng đột nhiên mất đi người chống lưng, mẹ của anh sẽ ngã không gượng dậy nổi, ai ngờ bà vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường…

Hại anh đã hiểu lầm cả một quãng thời gian.

Mãi cho đến khi nhìn thấy bà cầm tấm ảnh của anh len lén lau nước mắt, anh mới biết có một tình cảm nào đó đang dồn nén trong lòng.

Mẹ anh là kiểu người bề ngoài hướng ngoại nhưng trong lòng luôn đè nén tình cảm.

Cố Khinh Thiển thì ngược lại, cô có vẻ ngoài dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng, dám oán dám giận, ở nhà thường xuyên nghe thấy cô mắng chửi người buôn vải vì không hài lòng với sản phẩm họ giao như phế liệu.

Giọng nói của cô quyến rũ lanh lảnh, cho dù đang mắng chửi cũng khiến người khác hồn xiêu phách lạc, tự động giao nộp mạng sống cho cô.

Nếu không phải vì có nguyên do, anh còn nghi ngờ xưởng sản xuất vải cố ý làm như vậy…

Tiệc cưới nhà họ Hoàng đặt ở một khách sạn năm sao lớn nhất thành phố —— Royal, vẻ ngoài quả thực rất xứng với cái tên ‘Royal’ này, vàng son lộng lẫy.

Trên bậc thềm lát đá cẩm thạch trắng có trải thảm đỏ, trần nhà cao thiết kế đèn pha lê rủ xuống, chính diện là đài phun nước trung tâm, trông vô cùng rực rỡ.

“Xin hỏi hai vị là khách mời của đám tiệc nào?”

Bước vào khách sạn, nhân viên phục vụ lập tức bước tới dẫn đường.



“Nhà họ Hoàng.”

Hai người đồng thanh trả lời, vừa dứt câu liền liếc mắt nhìn nhau.

Hai má của Cố Khinh Thiển thoáng ửng hồng, đôi mắt phượng hơi trừng lớn rồi quay đầu sang chỗ khác.

Bỗng dưng bị nhìn như vậy, Tống Quân Nham nhất thời quên mất cả phản ứng, mãi đến khi nhân viên phục vụ mở miệng nhắc nhở mới hoàn hồn.

“Tiệc cưới của nhà họ Dư và nhà họ Lưu được tổ chức ở sảnh Hoa Mẫu Đơn tầng 3, đi qua hướng này là gặp thang máy.”

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào thang máy, đưa họ lên tầng 3, tiến vào địa điểm tổ chức.

Cố Khinh Thiển mặc một chiếc sườn xám cách tân màu xanh ngọc, khác với kiểu sườn xám Bắc Kinh thông thường, từ hai vạt áo cho đến tay áo và cổ tay áo đều dùng vải ren hoa dập nổi, phần thân trên cũng thiết kế hoa sẫm màu tương đồng.

Kiểu váy chiết eo đuôi cá với đường xẻ tà dài vừa phải, phối hợp với ví cầm tay cùng màu nhìn không hề lỗi thời mà còn rất độc đáo sáng tạo, vừa bước ra khỏi thang máy đã thu hút vô số ánh nhìn.

Cùng lúc đó, mọi người chú ý tới người đàn ông bên cạnh, anh đang mặc một bộ âu phục màu xanh sẫm, áo khoác Đường Phong thêu hoa văn rồng đen, điềm tĩnh mà nhẹ nhàng, vừa phong độ lại quyến rũ, đứng cạnh nhau như có một cảm giác tương phản tinh tế.

“Giang Linh.”

Tống Quân Nham đưa thiệp mời với tiền mừng ra, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và chút thâm trầm, khiến cô gái nhận quà ở quầy lễ tân sợ đến mức sắp khóc.

Cố Khinh Thiển ngoảnh đầu liếc nhìn, véo vào đùi anh một cái.

“A…” Anh đau đớn quay đầu lại, vẻ mặt đầy sự khó hiểu.

Cô giận dữ liếc anh, nói: “Anh tới tham dự tiệc cưới hay tới bắt người thế hả? Vẻ mặt hung dữ như vậy, dọa cho con gái người ta sợ chết khiếp rồi kìa.”

Tống Quân Nham từ nhỏ đã có một khuôn mặt khiến trẻ con phải khóc thét, thêm vào đó mấy năm nay anh còn là người đứng đầu lĩnh vực điều tra tội phạm, không nghiêm khắc thì làm sao khống chế được người khác, thế nên càng ngày càng sinh ra thói quen vô cảm.

Anh thật sự là không cố ý.

“Xin lỗi…Làm phiền rồi.” Anh cố hết sức nhếch khóe môi.

Cố Khinh Thiển thở dài, lấy thiệp mời và tiền mừng ra, khoác lấy cánh tay người đàn ông, “‘Mỹ Nhân Sườn Xám’, chúng tôi đi chung.” Sau đó cô nở một nụ cười vừa lịch sự lại nhẹ nhàng.

Tống Quân Nham thoáng sửng sốt, tư thế hơi nghiêng về phía trước, mu bàn tay chợt bị nhéo một cái.

Người phụ nữ này chắc chắn là đang trả thù…

Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng cũng biết cô đang giúp mình giải vây, bèn sờ mũi để mặc cô tùy ý.

Cô gái kia khẽ gật đầu, “Vâng ạ, mời ký tên vào đây…”



Hai người thay nhau ký tên xong mới được mời vào sảnh Hoa Mẫu Đơn.

Người lớn hai bên gia đình đứng trước cửa đón khách, viện trưởng Hoàng vừa thấy hai người họ thì vui mừng gọi tên.

“Thiển Thiển, Quân Nham!”

“Dì Hoàng, chú Dư.”

“Viện trưởng Hoàng, ông Dư.”

So với Tống Quân Nham, Cố Khinh Thiển chào hỏi vô cùng lịch sự, như thể đang thay mặt công ty tham dự một bữa tiệc dành cho khách, không hề xen lẫn chút tình cảm riêng tư.

Những người khác không nghe ra sự xa cách trong lời nói của cô, nhưng người biết chuyện lại vô cùng hiểu rõ, Dư Quốc Hùng cau mày không nói gì.

Sắc mặt của viện trưởng Hoàng khá ngại ngùng, nuốt xuống những lời định nói tiếp, chỉ nói: “Khách mời của đàng trai ngồi cánh bên trái, chỗ ngồi tự chọn.”

“Ơ! Đây không phải là cô Cố Khinh Thiển sao? Ngọn gió nào đã đưa cô đến đây thế này?”

Một người phụ nữ mặc váy đỏ từ trong sảnh bước ra, dáng váy chữ A, cổ tay thiết kế kiểu công chúa, trên eo thắt một chiếc thắt lưng bản to, cô ta liếc nhìn cô, cười khẽ nói: “Phong cách của cô vẫn khiến người khác khó diễn tả thành lời như ngày nào.”

Lời nói này không hề chọc cho Cố Khinh Thiển tức giận, nhưng lại khiến cho phụ huynh đàng gái cũng đang mặc sườn xám cau mày khó chịu.

Thấy tình hình không ổn, viện trưởng Hoàng kéo người phụ nữ đó qua một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dư Văn Xuyến, hôm nay là ngày vui của anh con, có chuyện gì để sau hẵng nói.”

Dư Văn Xuyến hình như vẫn chưa hết tức giận, khóe mắt chợt thấy người đàn ông bên cạnh cô, cô ta nhìn kỹ gương mặt anh, kinh ngạc nói: “Ồ? Cố Khinh Thiển có bạn trai rồi sao?”

Tống Quân Nham nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Khinh Thiển, thấy cô hình như không có ý định mở miệng giải thích, anh cũng không làm ra động thái gì.

Viện trưởng Hoàng nói: “Đó là Tống Quân Nham, con trai của dì Giang Linh, là tiểu đội trưởng cục cảnh sát hình sự. Lúc nhỏ con với Văn Lạc hay chạy theo sau lưng cậu ấy đấy.”

“Năm ngoái đã được thăng chức thành đại đội phó rồi ạ.”

Tống Quân Nham biết anh em nhà họ Dư, nhưng từ sau khi học cấp 1 rất ít qua lại, đến tận bây giờ cũng đã mười mấy năm, đối với bọn họ đã không còn ấn tượng gì.

“Chúc mừng cháu nhé! Còn trẻ mà đã ngồi được vị trí đó, không đơn giản đâu!”

Viện trưởng Hoàng thoáng sửng sốt, “Cháu với Thiển Thiển nhà dì là…”

Cố Khinh Thiển nhéo anh, Tống Quân Nham lập tức hiểu ra.

“Mẹ cháu có ý làm mai cho hai bọn cháu, bọn cháu cũng cảm thấy không tệ nên đi chung với nhau…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi