MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

Tống Quân Nham bế ngang cô lên, đặt cô lên chiếc ghế trường kỷ viền vàng màu đỏ rượu ở bên cạnh, đồng thời đè người xuống.

Mặt Cố Khinh Thiển đỏ như hoa đào, vạt áo trước nới rộng không che đậy được bộ ngực lớn, lồng ngực phập phồng lên xuống, áo choàng tắm cuộn lên tận mông, đôi chân thon dài tựa trên đệm ghế màu đỏ sậm, các ngón chân trắng nõn lộ ra hoàn toàn, phần đùi trong lấp lánh ánh nước, câu dẫn người khác phạm tội.

Cô chống tay lên bộ ngực rộng rãi thô ráp của anh, “Anh là cảnh sát đấy…”

Vì vậy phải có phong độ của một quý ông, không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn được.

Giọng nói của người phụ nữ mềm mại tựa nước, nghe vào tai hệt như đang cầu xin, nhưng nước bọt lấp lánh trên khóe miệng cô như đang tiết lộ hai chữ —— còn muốn.

Tống Quân Nham thầm chửi thề một tiếng.

Mẹ nó chứ phong độ quý ông.

Chẳng lẽ cô không biết cảnh sát chính là lưu mạnh hợp pháp sao?

Đại đội trưởng Tống của đội điều tra hình sự số 2 cảm thấy mình cần phải dạy dỗ vị mỹ nữ họ Cố chưa trải qua sự đời trước mắt này, bèn liếm nhẹ khóe miệng, nói: “Cảnh sát đang thẩm vấn cô bé lẳng lơ tội ‘khiêu gợi gọi mời’ người khác…”

Anh cúi người hôn lên nốt ruồi hứng lệ dưới mí mắt cô, liếm khẽ rồi di chuyển xuống dưới, hôn từ má, tóc mai đến khóe miệng, hút cạn giọt nước bọt trên đó.

Cố Khinh Thiển ghét bỏ đẩy anh ra, “Anh tìm nhầm người rồi, đồng chí cảnh sát ạ…”

Tống Quân Nham cũng biết cái miệng của cô không dễ thốt ra lời đường mật, vậy nên dứt khoát dùng môi chặn miệng cô lại, đầu lưỡi lại lần nữa thâm nhập vào bên trong.

Anh cầm bàn tay của người phụ nữ mơn trớn vào trong vạt áo mình, làn da mịn như lụa dán lên da thịt già nua thô ráp, phần bụng lập tức bốc hỏa, gậy gộc bên dưới càng thêm cứng ngắc.

Chịu không nổi nữa rồi, hôm nay anh nhất định phải ‘làm thịt’ người phụ nữ này thôi.

Anh vén góc áo lên cởi áo ra, động tác quá lớn nên đụng phải chiếc bàn tròn ở trên đầu, một cuốn sổ ảnh màu trắng rơi xuống, trúng ngay trán anh.

Tống Quân Nham tiện tay cất đi, khóe mắt bỗng liếc thấy những nét vẽ màu đen lộn xộn trong đó, “Đây là thiết kế sườn xám tình thú?”

Làn da màu lúa mạch làm cho các đường cơ bắp của người đàn ông trông sâu hơn, cơ bắp trên cánh tay và phần bụng phân chia rõ ràng, đếm kỹ thì quả nhiên có tám múi, dài từ xương sườn đến xương hông, sau đó thu gọn ở phần eo và tạo thành một ‘đường eo chó’ vô cùng gợi cảm, cơ thể đạt tỷ lệ vàng khiến người khác không tài nào dời mắt nổi…

Tên đàn ông chó má này đúng là một con chó mà.

Cố Khinh Thiển nhìn đến ngơ ngẩn, nghe thấy giọng nói trầm thấp bên tai mới sững sờ gật đầu.

“Sao em không thêm voan mỏng vào?” Anh bỗng nhiên có hứng thú, tiện tay lật thêm mấy trang.

Cô cau mày, đẩy tay anh ra giật lại cuốn sổ.

Tống Quân Nham cong môi, nâng cằm cô lên, “Nhà thiết kế Cố à, thoắt ẩn thoắt hiện càng khiến đàn ông nổi phản ứng hơn đấy…Nghe anh đi, cứ thêm voan mỏng vào.”

Cố Khinh Thiển bĩu môi: “Anh tưởng ai cũng ăn tạp như anh à?”

Anh ngậm vành tai cô, nói: “Không tin thì em thử mặc một tấm voan mỏng xem, anh đây sẽ cứng cho em thấy.”

Cô khẽ hừ một tiếng, “Thôi đi trinh nam già ba mươi tuổi, giả vờ trai trẻ cái gì chứ…”



‘Trinh nam già’ họ Tống không khỏi giật giật khóe miệng, hung hăng cắn vào cổ cô một cái, “Dám nói năng lỗ mãng với cảnh sát, còng tay đưa về điều tra.”

Anh bắt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, sau đó kéo dây đai quanh eo cô ra, quấn vào cổ tay, vòng qua chân bàn, thắt một nút kết.

“Ưm…buông em ra…”

Hai vạt áo phía trước theo động tác vùng vẫy tản ra, phần vải vốn không che đậy được bầu ngực tuột sang hai bên, để lộ ra cảnh đẹp nhức mắt.

Hai bầu ngực to tròn khiến Tống Quân Nham không sao dời mắt được, tròng mắt mải miết đuổi theo đóa hoa mai đỏ rực trên đỉnh núi đó, miệng ứa nước miếng.

Cái gì mà ‘trông mơ giải khát*’ đó chỉ là đồ bỏ đi, ai phát minh ra câu này nên bắt về bắn bỏ thì hơn.

(*trông mơ giải khát: ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi)

Anh nuốt nước miếng, ôm lấy hai bầu ngực to tròn rồi vùi đầu vào đó.

Anh hít sâu một hơi, mùi trầm hương lan tràn tứ phía.

Cái bụng đói réo ầm ĩ, anh há miệng thưởng thức bữa sáng, còn nói thêm một câu: “Đang làm ghi chép, cô Cố à.”

Anh vừa thè lưỡi nhấm nháp hai khối thịt đầy đặn vừa dùng tay nắn bóp, nếu không phải trên tay truyền đến cảm giác mềm mại, săn chắc và đàn hồi, anh còn nghi ngờ cặp ngực này là hàng giả.

Vừa thơm, vừa mềm…

Mẹ anh lần này nhặt được bảo bối rồi.

Tống Quân Nham nghĩ tới đó, lại đặt xuống những nụ hôn dày đặc, thỉnh thoảng còn ngậm một miếng thịt vào miệng, chưa đến một lúc sau trên bầu ngực mềm mại trắng nõn đã có thêm nhiều vết đỏ sậm.

Đau đớn và khoái cảm như từng đợt sóng điện kích thích các tế bào, Cố Khinh Thiển xấu hổ không thôi, cắn răng mắng: “A…đồ chó này…anh buông tay ra nhanh…”

Cô đã đánh giá thấp sức quyến rũ từ giọng nói của mình với người đàn ông, vòng eo ưỡn lên càng đẩy sâu bầu ngực vào miệng của ‘tên chó dữ’ này.

Giọng nói vừa lanh lảnh gợi cảm, Tống Quân Nham bỗng dừng lại, nhướn người lên ngoạm lấy quả mơ đỏ đó, liếm khẽ hai cái rồi mút mạnh vào trong miệng.

“A…”

Cố Khinh Thiển đã độc thân hai mươi bảy năm, ngay cả ‘tự an ủi’ cũng chưa từng thử qua, đâu ngờ được có một ngày bầu ngực lại bị chơi đùa như thế này.

Đầu ngực nằm gọn trong miệng người đàn ông, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, giọng nói không kiểm soát được càng lúc càng vang dội, cô không phân biệt được thứ đang được ngậm mút là đầu ngực hay là nhụy hoa nhạy cảm phía dưới.

Trong thung lũng vắng vẻ hẻo lánh dâng trào dòng suối ngọt, chất lỏng lăn tăn chảy ra, thấm ướt đệm ghế một cách xấu hổ, có thể cảm nhận được dưới mông là một mảnh trơn dính.

Đối với người đàn ông thì tiếng rên rỉ như một sự khích lệ, Tống Quân Nham nghe thấy âm thanh đó, đầu lại vùi sâu vào ngực cô, dùng răng day nhẹ phần cuống đào, ngón tay thay nhau nhào nặn phần thịt đào.

Anh dường như cảm nhận được sự cô đơn của đóa hoa bên dưới, bèn dùng hai chân tách đôi chân dài của mỹ nhân ra, đầu gối đâm nhẹ vào miệng hoa.

Phần nhụy hoa bỗng nhiên bị đè ép, Cố Khinh Thiển chỉ cảm thấy bên trong vách thịt sát miệng hoa có một cảm giác kỳ lạ, lập tức siết chặt hai chân lại.

Nhưng cơ thể càng ưỡn cao thì nụ hoa càng bị ép chặt hơn, ham muốn trên đầu ngực càng thêm mãnh liệt, mông dứt khoát tự đung đưa qua lại, mượn chân của người đàn ông để giải tỏa sự ngứa ngáy giữa hai chân.



Cảm giác này rốt cuộc là thế nào…

Kỳ lạ…

Thực sự kỳ lạ…

Tống Quân Nham thấy vậy thì nhả một bên ngực ra, lần mò xuống phía dưới, chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Cố Khinh Thiển giật mình, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, điện thoại trong phòng làm việc thường là những cuộc gọi gấp, cô không nói hai lời dùng cổ tay chưa bị trói chặt móc lấy điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.

“Chị dâu! Chào buổi sáng!”

“Đội trưởng Tống của bọn em có ở bên cạnh không ạ? Nhiệm vụ cấp bách, nhờ chị kêu anh ấy nhận điện thoại ngay ——

Còn chưa kịp đáp lời thì giọng nói sang sảng của Tưởng Minh Kỳ đã truyền đến, dồn dập ríu rít, không biết là đã chuyện gì xảy ra.

Tống Quân Nham vốn không muốn để ý đến chỉ có thể bớt chút thời gian, mở loa ngoài, trả lời: “Làm gì?”

Miệng anh vẫn không dừng lại, trong lòng thầm nghĩ sau này phải cử Tưởng Minh Kỳ đi làm nhiệm vụ ‘đặc biệt’ gì đó mới được.

Cố Khinh Thiển cắn chặt cánh môi, cố gắng không để tiếng rên của mình phát ra ngoài, có lẽ vì biết đang có sự tồn tại của người thứ ba nên thân thể cô càng thêm nhạy cảm ngứa ngáy.

“Đội trưởng Tống, tìm được vị trí có thể chụp trộm ảnh của anh và chị dâu rồi, trước mắt đã xác định được một kẻ tình nghi, chờ cấp trên hạ lệnh!”

“Vị trí ở đâu?”

“Vị trí ở…ủa? Sao lại…”

“Nói!”

“Đội trưởng Tống, vị trí ở sau lưng nhà anh…”

Không chỉ Tống Quân Nham cảm thấy bất ổn mà ngay cả Cố Khinh Thiển cũng giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau, gần như không ngờ nghi phạm lại cách gần mình đến thế.

Có nghĩa là…

Động tĩnh của bọn họ đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay?

Mặc dù ‘súng đã lên nòng’ nhưng Tống Quân Nham vẫn biết đâu là nặng nhẹ, anh dừng tay lại, hít sâu một hơi.

Nghề của bọn họ là như vậy, cho dù đang làm tình một nửa, dục vọng đang hừng hực khao khát, nhận được nhiệm vụ thì cũng phải lập tức lên đường…

Anh mở tay của người phụ nữ ra, hôn lên nốt ruồi hứng lệ đó, cắn răng nói: “Ngoan ngoãn ở nhà, quay về…lại ‘xử’ em tiếp.”

Sau đó, anh xoay người xuống lầu, tùy tiện mặc một bộ đồ và trang bị rồi ra ngoài.

Cố Khinh Thiển co người trên ghế trường kỷ thở hổn hển, cảm giác tê dại trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan.

Hừ, cô tuyệt đối không tha cho tên chó má đó…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi