MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

35.

Xe lắc lư chưa được bao lâu thì cửa cuốn vang lên tiếng lạch cạch, tiếng động dừng lại.

Cốp xe phía sau lại được mở ra, trước mắt không có ánh sáng như mong đợi, mà là một nhà để xe mờ tối.

“Xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi,” Ngô Thượng Hoa lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, xé băng keo rồi bế cô đi ra ngoài.

“Đừng chạm vào tôi …” Cố Khinh Thiển đẩy anh ta ra, cố gắng đứng dậy, không ngờ vừa bước một chân ra khỏi xe cả người đã ngã nhào xuống đất.

Cho dù chỉ có hai tay bị trói nhưng tình trạng thể chất của cô cũng không ổn lắm, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tay chân yếu ớt, sắc mặt có vẻ nóng bất thường.

“Vương Dư Na đã cho em hít Ketamine*, sau khi ra nước ngoài anh sẽ đưa em đi kiểm tra sức khỏe.” Ngô Thượng Hoa dìu cô đứng dậy.

(*Ma túy Ketamine được dân chơi gọi với tên lóng là “ke” và hay sử dụng sau khi phê “đá” hoặc “lắc” để giảm bớt tác động kích thích của ma túy đá (methamphetamine) và ngăn ngừa tình trạng loạn thần cấp do sử dụng ma túy đá (ngáo đá).)

Cố Khinh Thiển kinh ngạc đến sững sờ, quên mất cảm giác khó chịu do hai tay đặt trên thắt lưng gây ra, mím môi run rẩy nói: “Đó là ma túy..”

“Chỉ là một chút thôi, không có hại cho thân thể.”

Ngô Thượng Hoa đưa tay đẩy đẩy gọng kính, giọng điệu khẳng định, hiển nhiên chuyện này là do anh ta tính toán.

“Anh chuyển nghề làm bác sĩ rồi sao?”

Cố Khinh Thiển cao giọng nói, “Ngô Thượng Hoa, anh là luật sư, anh nên biết hít các loại ma túy cũng có thể bị kết án!”

“Đừng lo lắng, người thay thế em cũng sẽ thay em ngồi tù… Nếu không, anh tìm một cái xác nữ giống hệt em là được chứ gì.”

Ngô Thượng Hoa giống như đang nói đến một vụ án vô cùng bình thường, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo của anh ta lúc này.

Cố Khinh Thiển cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên sống lưng, da đầu tê dại.

Trong đầu nghĩ ra hàng trăm câu từ mắng chửi người trước mặt, nhưng khi lên tới miệng chỉ còn lại một câu, “Thứ ác quỷ…”

Một con quỷ đội lốt người.

Người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp trong trí nhớ không còn nữa, hiện tại anh ta đang dùng vẻ mặt dịu dàng nhất nói ra những lời kinh hãi, chậm rãi lấy chùm chìa khóa ra, mở cửa đẩy cô xuống vực sâu.

Căn phòng được bài trí gần như theo ý thích của cô. Trên tủ TV đặt những đồ trang trí chạm khắc gỗ, ngọc bích và bằng đồng. Trên bức tường sau chiếc ghế gỗ treo một chiếc quạt màu đỏ, có thêu hình đôi vịt uyên ương đang chơi đùa dưới nước, bên cạnh là những bức ảnh được chụp trên âm bản cũ, nhưng nội dung lại là——hình ảnh của cô.

Kể từ lúc học đại học, mỗi một thời kỳ, mỗi một dịp khác nhau, và từ nhiều góc độ khác nhau đều được chụp lại. Cô cười và trò chuyện với chị Giang về việc trồng hoa, cô làm sườn xám một cách nghiêm túc và chăm chú, còn có cả biểu cảm quyến rũ của cô khi được Tống Quân Nham âu yếm…

Không chỉ cách bài trí trong nhà giống hệt nơi ở ban đầu của cô, mà trên đó còn bày đầy những bức ảnh của bản thân anh ta, Cố Khinh Thiển không khỏi tái mét mặt.

Cô từng nghe Tống Quân Nham kể qua, lúc bắt được Vương Gia Hồng đã phát hiện trong nhà của hắn ta đều là hình ảnh của bọn cô, cứ nghĩ tới là anh lại cảm thấy kinh tởm. Lúc đó cô cũng không để ý lắm, bây giờ đích thân trải nghiệm cô mới biết thế nào là sự kinh tởm triệt để.

Vùng bụng dưới nóng như thiêu đốt, cô vội vàng cúi xuống, nôn ra hỗn hợp thức ăn thừa và dịch vị còn sót lại trong dạ dày.

Ngô Thượng Hoa vỗ lưng cho cô bớt khó chịu, đỡ cô ngồi xuống, rót một ly nước rồi đưa qua.

Cô không dám uống, mím môi chống cự trong im lặng.

Anh ta có vẻ không vui lắm, “Lần này dù có chuyện gì xảy ra cũng không buông tay nữa… Nếu em tiếp tục cố chấp, người đau khổ vẫn là bản thân mình thôi.”

Cố Khinh Thiển run lên vì sợ hãi, cô nghiến răng tự nhủ phải bình tĩnh, uống một ngụm nước.

Sắc mặt của anh ta quả nhiên đã khá lên một chút, nhưng anh ta không tháo sợi dây trên tay cô ra, chỉ hỏi cô có đói không, sau đó xoay người đi vào bếp.

Tống Quân Nham từng nói, trong trường hợp này, nếu không thể chống cự và bỏ chạy thì hãy chờ cơ hội để được giải cứu.

1h30 chiều sẽ có người tới thay ca, chắc hẳn họ sẽ nhận ra điều bất thường trong nhà họ Tống.

Khi Ngô Thượng Hoa xuất hiện lần nữa, trên tay anh ta cầm thêm một tô mì chua cay nóng hổi.

Anh ta gắp một miếng mì, bỏ vào cái thìa rồi đưa tới bên miệng cô, như thể muốn đút cho cô ăn.

Lần này cô không chống cự, mở miệng ngậm vào, từ từ nhai nuốt.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt của Ngô Thượng Hoa tốt lên rất nhiều.

Cố Khinh Thiển không muốn ăn thức ăn mà anh ta đưa nữa, cố tình nói chuyện với anh ta.

“Lá thư đầu tiên là anh gửi?”

“Anh không nghĩ là em lại đi báo cảnh sát đấy.”

“Vạn công tử là anh?”

“Không phải, nhưng anh biết người đó… Nếu em muốn kiện hắn ta, anh có thể giúp em.”

“Camera giám sát cũng do anh phá hỏng?”

Ngô Thượng Hoa liếc nhìn cô, cười khẽ, “Thiển Thiển, em đừng tốn công vô ích nữa, Tống Quân Nham không tìm được chỗ này đâu.”

Anh ta vốn dĩ rất thông minh, cộng thêm kinh nghiệm tòa án của mình, vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu ý đồ của cô.

Cố Khinh Thiển sững sờ một lúc, đang nghĩ cách biện minh thì người đàn ông lại lên tiếng.

“Anh ta hiện đang bận truy bắt tội phạm ma túy quốc tế. Đợi tới lúc tìm được đến đây… trên thế giới này đã không còn Cố Khinh Thiển nữa.”

Ngô Thượng Hoa cố ý nói chậm lại, muốn cô hiểu rõ từng chữ.

Cô cũng không còn giả vờ nữa, siết chặt ngón tay hỏi: “Vừa rồi các người nói như vậy, có phải muốn để tôi thay thế cho…Lưu Phương không?”

Ngô Thượng Hoa cong môi, “Thiển Thiển thật sự rất thông minh, anh nên thưởng cho em một phần thưởng…” Anh ta cúi người hôn lên má cô.

Cố Khinh Thiển căm ghét sự đụng chạm của đàn ông, nhưng bây giờ cô đã biến thành một con mèo bị giẫm nát đuôi, nhe răng trợn mắt nói, “Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu!”

“Ngoài anh ra thì em còn gả cho ai được nữa đây? Tống Quân Nham sao?!”

Câu nói “Không kết hôn với anh” hệt như một quả mìn, Ngô Thượng Hoa thô bạo nắm lấy vai cô, hỏi: “Tại sao lại là anh ta? Một kẻ hoang dã không chút thú vị như anh ta, chỉ biết… thì có gì tốt lành chứ?”

“Hay vì anh ta là cảnh sát sao? Một luật sự đàng hoàng như anh đây không thể so sánh với anh ta?”

“Tại sao trong mắt em chưa bao giờ có anh—— ”

“Có.” Cố Khinh Thiển nói.

Ngô Thượng Hoa sửng sốt, “Em nói cái gì?”

“Tôi nói, trong mắt tôi từng có anh.”

“Thiển Thiển, đây là sự thật sao?” Mắt anh ta sáng lên, ôm chầm lấy cô “Anh rất vui…”

Cố Khinh Thiển thở dài: “Tôi coi anh như một người anh lớn, một người anh rất tốt, chăm sóc chiếu cố tôi.”

“Anh không muốn em chỉ xem anh như anh trai của em…Anh muốn trở thành người đàn ông của em.”

“Tôi đã có Tống…”

“Câm miệng!” Ngô Thượng Hoa bóp cổ cô, hét lớn, “Đừng để anh nghe thấy cái tên đó từ miệng của em nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi