MỸ NHÂN SƯỜN XÁM - THÂM THÂM

Năm mới đến, bên ngoài liên tục phát những bài hát thần tài may mắn, Cố Khinh Thiển chỉ có thể vùi đầu trong phòng khách sạn gấp rút làm việc, ngày đêm may đo, cuối cùng đến mùng bốn cũng kịp giao cho bà chủ Ngô.

Sau khi hoàn thành công việc, cô rơi vào trạng thái ngủ mê mệt suốt ba ngày liền.

Hôm nay là mùng bảy, rất nhiều người đã quay trở lại làm việc, cô vốn định cho bản thân một ngày nghỉ ngơi nữa, nhưng sáng sớm hôm nay phòng bên cạnh vừa có cặp vợ chồng son dọn vào, tạo ra những âm thanh không thể diễn tả được…

“A um…”

“Bạch bạch…”

Cố Khinh Thiển kéo chăn che kín đầu, hai tay bịt chặt lỗ tai.

Cô dường như rất lãnh cảm, cực kỳ chán ghét loại âm thanh này, xem phim xx lại càng vô cảm hơn.

Trước đây ký túc xá ra lệnh cấm nam giới, bạn cùng phòng của cô lại lén đưa đàn ông vào làm chuyện bậy bạ. Sau khi phát hiện, cô ném hết đồ của đối phương ra ngoài, còn báo lại tên bọn họ cho người quản lí ký túc xá.

Cho dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn, nhưng có những người không tôn trọng những cô gái khác thì trong mắt cô cũng không cần phải tôn trọng bọn họ.

Nhưng mà, bây giờ người ở cách vách không phải bạn cùng phòng của cô, bọn họ cũng không phạm pháp, cô có quyền gì mà gõ cửa phòng kêu họ dừng lại chứ?

Hơn nữa…

Làm chuyện đó có thể khiến người ta thoải mái như vậy sao?

Cô chợt nhớ đến khoảnh khắc đụng chạm vào người đàn ông nào đó mấy ngày trước, như có một dòng điện ngang ngược xâm lấn, làm nhiễu loạn cơ thể mãi không thể bình tĩnh lại, bên dưới…

Cố Khinh Thiển bật dậy, chân trần bước xuống giường, xông vào nhà vệ sinh.

Dưới đáy quần lót bỗng xuất hiện một vệt nước lấp lánh, tai cô đỏ bừng, cắn chặt răng vứt chiếc quần vào trong sọt giặt, đi vào phòng tắm.

Lần nữa ra ngoài, cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái, âm thanh cách vách vẫn chưa dừng lại.

Thở dài một tiếng, nghĩ bụng cũng lâu rồi mình chưa đến thăm viện trưởng Hoàng, Cố Khinh Thiển thay quần áo rồi ra cửa bắt xe, tránh xa âm thanh phiền phức đó…

Đi thăm cô nhi viện cô thường mặc quần áo bình thường, một chiếc sườn xám cách tân màu đỏ rượu, thiết kế cao cổ, ở giữa ve áo lấy ngọc trai làm khóa kéo, có thể kéo xuống đến tận xương quai xanh.

Tay áo dài với cổ tay áo được đắp ren trắng, tà váy đuôi cá có đường xẻ ngắn hai bên, vừa giữ được cái chất của sườn xám mà người khác nhìn vào cũng cảm thấy gần gũi.

“Chị Thiển Thiển đến rồi!”

Cố Khinh Thiển bước vào Ôn Hinh Viên, bọn nhỏ đang vui đùa trong viện lập tức dừng lại, chạy tới chào đón cô.

“Chị Thiển Thiển, năm mới vui vẻ…”

Bọn nhỏ ríu rít chúc tết cô.

Cô cong môi, đưa chiếc giỏ trong tay cho đứa trẻ lớn nhất tên ‘Tiểu Lâm’, “Đây là tiền mừng tuổi và một ít bánh kẹo, mỗi người một phần nhé.”

Trừ những lúc mang đồ ăn vặt và đồ chơi cho bọn trẻ, mỗi tháng ‘Mỹ Nhân Sườn Xám’ còn trích mười phần trăm doanh thu để quyên góp cho nơi đây.

Nghề làm sườn xám thủ công gần như bị thất truyền, chi phí may đo lại cao, tuy người đặt hàng không dứt nhưng rất mất thời gian và công sức, với cả giá vải cũng không rẻ…

Nên mỗi tháng cô cũng chỉ đài thọ được như vậy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại web edit chính chủ để ủng hộ các editor và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Bọn nhỏ không biết trong lòng cô có bao nhiêu trăn trở, cầm tiền mừng tuổi trong tay huơ qua huơ lại.

Cố Khinh Thiển hỏi: “Viện trưởng ở trong phòng chứ?”



Tiểu Lâm liền vẫy tay với cô.

Cô như hiểu ý, ngồi xổm xuống.

Tiểu Lâm ghé vào bên tai cô, nói: “Có một người cũng ăn mặc như chị đến đây tìm viện trưởng, bọn em còn tưởng đó là chị…”

Ăn mặc giống cô sao?

Cô tạm thời không rõ đó là ai, chỉ có thể xác nhận lại: “Người kia còn ở bên trong sao?”

Tiểu Lâm khẽ gật đầu.

Cố Khinh Thiển xoa đầu cô bé, đứng dậy đi vào trong phòng.

Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, người khách đó đang phàn nàn rằng tết nhất mà con trai không về nhà, viện trưởng Hoàng ở bên cạnh an ủi đối phương.

Cô mở hé cửa, ló đầu vào quan sát.

Viện trưởng Hoàng mặc thường phục ngồi đối diện một người phụ nữ, người nọ mặc sườn xám màu đỏ sẫm có thêu hoa văn ‘Ngũ Phúc Trường Thọ’, chỉ là tay áo không đắp ren mà được dệt bằng những sợi tơ vàng, kiểu tà váy đuôi cá có hơi giống với cô…

“Thiển Thiển?” Viện trưởng Hoàng vui vẻ nói.

Cố Khinh Thiển cười khẽ một tiếng rồi đi về phía hai người đó, càng nhìn càng cảm thấy bộ sườn xám kia có chút quen mắt.

“Ai da! Cô gái thật xinh xắn!”

Người phụ nữ kia cầm chiếc khăn thêu che miệng cười, đôi mắt hạnh không chút giấu giếm đánh giá cô.

Cố Khinh Thiển gật đầu một cái, vẻ mặt không quá lạnh lùng cũng không nhiệt tình đi tới.

Cô ghét ai khen cô đẹp.

Trước kia có một gia đình khen dáng vẻ của cô rất đẹp, nhưng họ không nhận nuôi cô.

Sau khi lớn lên, khuôn mặt này lại mang đến nhiều phiền phức, ở trường thì bị người ta ghen ghét, đi làm thì bị người khác quấy nhiễu, người có học vấn thì nói cô là ‘hồng nhan họa thủy’, kẻ không trí thức thì nói cô là ‘khí chất thấp hèn’, phụ nữ thường tránh cô như tránh tà, còn đàn ông thì…

Người nào cũng là sự phiền toái.

“Thiển Thiển.” Viện trưởng Hoàng vẫy cô lại, giới thiệu, “Vị này là chị Giang.”

Cố Khinh Thiển sửng sốt, vội vàng đưa tay ra: “Chị Giang, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Khinh Thiển.”

(*Chị Giang chỉ là một xưng hô, không phải kiểu chị – em)

Cô có chuyện nhờ người ta nên nói chuyện đương nhiên cũng khách sáo không ít. Sau khi giải thích vấn đề đơn hàng với chị Giang xong, cô gửi lời xin lỗi với bà ấy, nói rằng sẽ đền bù một chiếc sườn xám khác coi như là chuộc lỗi.

Chị Giang là người dễ tính, cười cười nói với cô: “Dì cũng chỉ mặc thường ngày thôi, không cần phải vội.”

Tuổi tác của bà ấy cũng xấp xỉ viện trưởng, nhưng trên gương mặt không hề hằn dấu vết của năm tháng, dù đã ngoài năm mươi vẫn giữ được vóc dáng cân đối, sườn xám chít eo cũng có thể dễ dàng kiểm soát được.

Có thể là đối phương đang mặc quần áo do chính cô làm ra, có hứng thú và sở thích tương đồng, thế nên trò chuyện một chốc lại thành quen, Cố Khinh Thiển kể lại chuyện mình gặp vào đêm Ba Mươi cho hai người nghe.

“Trời đất! Con bé này, xảy ra chuyện như vậy sao không nói cho chúng ta biết? Lại còn giấu giếm tự đi thuê phòng khách sạn nữa chứ…”

Viện trưởng Hoàng cằn nhằn: “Căn phòng của con trước kia vẫn còn giữ cho con đấy, hôm nay con chuyển về đó ở đi.”

“Cảnh sát đề nghị với con là trước tiên cứ án binh bất động, đối phương có thể là người con quen biết.” Cố Khinh Thiển khéo léo từ chối.



“Nhưng con cũng không thể ở khách sạn mãi được…”

“Trong tay con vẫn còn đơn hàng cần xử lý, con định tìm chỗ phù hợp gần đây để thuê ngắn hạn.”

Cố Khinh Thiển và viện trưởng Hoàng mỗi người nói một câu, tranh luận về vấn đề tìm nhà.

Chị Giang khẽ chớp mắt, con ngươi màu đen xoay chuyển một vòng, nhếch miệng nói: “Năm trước tôi mới sửa sang lại tầng ba, không gian rất rộng rãi, có thể dùng làm phòng làm việc kết hợp phòng ngủ, không biết cháu đây có hứng thú không?”

Hai người kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

“Tiền thuê hàng tháng tính cho cháu…” Chị Giang giơ ba ngón tay lên, “Như vậy là được rồi.”

Ba vạn?

Nếu là căn hộ một tầng bình thường, có phòng làm việc, phòng ngủ và phòng tắm độc lập thì ba vạn cũng coi như được hời…

Chị Giang thấy cô do dự thì khẽ cau mày, “Ba ngàn… liệu có nhiều quá không?”

Cố Khinh Thiển mở to mắt.

Chị Giang chớp chớp mắt, lại nói: “Nếu không… thì ba trăm, cháu thấy thế nào?”

Cố Khinh Thiển bị người phụ nữ trước mắt làm cho kinh ngạc, sợ bà ấy lại tiếp tục hạ giá, cô vội vàng đồng ý cùng bà ấy đi xem phòng.





Ở một nơi khác, Tống Nham Quân đã bắt được tội phạm truy nã, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì leo lên xe của mình.

Anh vân vê ấn đường đầy mệt mỏi, khởi động động cơ để hệ thống sưởi làm ấm xe.

Ánh chiều tà xuyên qua kính chắn gió, thảm lót chân bỗng lấp lánh mấy giây, thu hút tầm mắt của anh.

Anh cúi người nhặt lên, là một sợi ngọc bội màu xanh có tua rua màu hồng đào…

Tống Nham Quân nhớ vật này thường treo trước ngực mỗi khi mặc sườn xám, gần đây người mặc sườn xám ngồi trong xe anh chỉ có một cô gái bị quấy rối.

Một bóng dáng mảnh mai yêu kiều bỗng xuất hiện trong đầu, sợi tua rua không ngừng quét qua bầu ngực kia, bụng dưới của anh đột nhiên nóng lên, nơi nào đó bắt đầu thức tỉnh.

Tống Quân Nham cau mày, anh thừa nhận cô gái kia rất có sức hấp dẫn, đặc biệt là giọng nói với âm sắc nhẹ nhàng, trong lúc vô tình có thể hớp hồn người khác, không hề lẳng lơ nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy.

Một tiếng ‘hưm’ kia quả thật khiến anh không tài nào quên được, nhưng cũng không đến nỗi…

Anh liếc nhìn đũng quần, nghĩ bụng chắc có lẽ lâu rồi mình chưa ‘tập thể dục’.

Mà nói mới nhớ, hình như cách ăn mặc của cô gái kia cũng khá giống với mẹ già của anh.

Nhắc đến mẹ anh, mấy ngày gần đây đều gửi tin nhắn cho anh không giống như bình thường, chẳng lẽ đang chơi khăm anh?

Thôi, anh cũng nên về nhà một chuyến…

——

Chị Giang: Đã tìm được con dâu của mình rồi!

Đội trưởng Tống: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi