Off đây bye các nàng, hai tuần sau gặp lại :))
“Chị dâu, sao mặt lại bị cháy nắng thế kia, chị phải biết yêu quý bản thân chứ, ngày thường phải chăm sóc da nhiều hơn.” Ôn Hinh lục túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trên là những chữ cái viết tay chỉ có cô xem mới hiểu, thật ra đây là chữ viết tắt của từ hoa oải hương, đây là tinh dầu hoa oải hương được cô chiết xuất từ hệ thống.
Dưới hành lang dài của khu quân sự, ngày thường mọi người thường hay hóng mát ở nơi này, đang có vài người ở chỗ này nói chuyện phiếm, Ôn Hinh dùng ngón tay chấm nhẹ tinh dầu rồi thoa lên mặt của một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
“Ôn Hinh, cái mùi này nồng quá.” Lý Vệ Hồng ở một bên che mũi lại.
Ôn Hinh không đồng ý, mùi hoa oải hương chính là như vậy, cô tùy ý nói: “Đây là dầu thuốc Trung Hoa do tôi điều chế, rất tốt cho việc trị cháy nắng, dùng nó pha nước tắm cũng rất tốt.”
Vài người khác đều tò mò nhìn về mặt người kia, sau khi bôi dầu lên chỗ ửng đỏ trở nên sáng bóng, người phụ nữ mặc áo ngắn tay có khuôn mặt cháy nắng kia cũng nói: “Thứ này thoa lên rất dễ chịu, cũng không đau, lần này chị và chồng trở về quê, mẹ chồng chị một hai kéo chị ra đồng làm việc, làm mặt chị cháy nắng, là bà ta nhìn chị không vừa mắt.”
Người bên cạnh nói: “Ai da, đều giống nhau cả, có mấy người ở đó cũng tốt lắm, về sau ít trở về là được.”
“Tôi rất muốn như vậy.” Cô ấy oán giận một câu, quay đầu mỉm cười với Ôn Hinh đang thu dọn túi xách của mình: “Cảm ơn em, ít nhiều cũng có dầu thuốc của em, nếu không cũng phải lột một tầng da.”
“Không sao đâu, chị đừng khách sáo với em, đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Ôn Hinh cũng mỉm cười, vui tươi hớn hở đặt túi sang một bên, cô dựa vào công thức học được từ bà dì “trong cung”, nửa bán nửa tặng làm không ít người trong khu mua dầu dưỡng da, trong thời gian ngắn đã lăn lộn đến quen mặt.
Phương pháp dưỡng da kia, gặp một người Ôn Hinh nói một lần, cuối cùng với giá trị nhan sắc và làn da tốt nhất ở đây của mình làm ai nhìn cũng hâm mộ, khuôn mặt nhỏ kia ngay cả một lỗ chân lông cũng không có còn trắng mịn, mềm mại.
Tất nhiên là có lỗ chân lông nhưng không quá rõ rệt, những người này làm sao biết rằng cô luôn chăm sóc bản thân, dù sao cũng là học từ trường nghệ thuật, chắc chắn so với người bình thường thì chú ý hơn nhiều.
Hơn nữa đồ vật mà cô dùng đều sản xuất từ hệ thống, mọi thứ cô ăn đều là tinh hoa được hệ thống chiết xuất, cùng một phần ăn người khác ăn một chén thì đã có một nửa là cặn, mà cô ăn tinh hoa còn gấp hai lần so với người khác, còn không có cặn.
Chính vì vẫn luôn chăm sóc bản thân từ trong ra ngoài mới có được trạng thái như bây giờ và tất nhiên là mỗi ngày cô đều dùng các chiết xuất từ thực vật thiên nhiên thu nhỏ lỗ chân lông.
Phụ nữ xấu đến đâu đều yêu cái đẹp, ai mà không muốn có một làn da trắng mịn như gương phản chiếu như Ôn Hinh chứ, không so sánh thì không sao nhưng một khi so sánh thì Ôn Hinh như là một miếng sứ trắng mịn mà các cô chính là một bình đất nung. Trong lòng nhiều ít cũng có chút chênh lệch, trời sinh đã vậy thì không có cách nào, nhưng bây giờ biết cô vẫn luôn dùng thứ này, từ trong cung truyền ra, tất nhiên không nói hai lời là muốn mua dùng thử, trắng một chút cũng tốt hơn mà.
Khu nhà đều là người nhà của quân nhân, không nói họ giàu cỡ nào, nhưng sức tiêu thụ chắc chắn phải cao hơn với dân chúng bình thường, cho nên chỉ mấy ngày ngắn ngủn cô đã bán ra hơn ba mươi hộp, tất nhiên là cô không có hộp, đều là mọi người mang hộp lại, cô chỉ xin Hà Văn Yến một cái hộp không, cỡ bằng nữa bàn tay dùng nó để đo, theo Ôn Hinh đánh giá thì chỉ khoảng 20ml.
20ml năm đồng tiền, dùng cẩn thận có thể dùng hơn một tháng, nếu vài người cùng nhau đến mua, cô sẽ cho nhiều hơn một chút, cho nên cũng coi như là nửa bán nửa tặng, bây giờ chắc cũng đã kiếm được hơn một trăm tệ.
Tất nhiên còn có vài người vẫn đang quan sát, không muốn tiêu tiền mua đồ của cô, còn nói mấy thứ đồ kia của cô trông rất rẻ tiền, không dùng tốt như kem ngọc trai mà xã bán, Ôn Hinh chỉ cười hai cái, chỉ có đồ của cô là màu trắng trong thời đại này, so với mỡ heo kia căn bản không cùng một đẳng cấp.
Những người này không hiểu, họ làm sao biết để có một giọt tinh dầu đã phải chiết xuất từ biết bao nhiêu loài hoa, cây cỏ chứ? Tất cả sản phẩm của hệ thống đều là tinh phẩm, sản phẩm thấp kém căn bản là không có, dù là dầu nền pha trộn cũng là có chất lượng tốt nhất được hệ thống chiết xuất ra, ngay cả cồn cũng chiết xuất từ hệ thống, có thể nói mỗi một giọt tinh dầu đổ ra đều là tinh chất của thực vật thiên nhiên.
Thời đại này không có mĩ phẩm nào tinh tế hơn, cô bán năm tệ 20ml là bất đắc dĩ, chỉ là bây giờ thiếu tiền cũng không có nguồn thu nhập thôi, cô cũng lười nói với mấy người không biết nhìn hàng.
“Ôn Hinh, dầu Hinh Lan của cô làm bằng gì vậy, làm sao có mùi thơm như vậy, buổi sáng tôi chỉ thoa một chút đến tối còn có thể gửi thấy mùi thơm.” Một chị dâu trong đó tò mò hỏi.
Ngay từ đầu Ôn Hinh cũng không đặt tên cho các đồ vật mình bán, bây giờ người đã mua nhiều hơn có người hỏi cô mới suy nghĩ một chút, bởi vì có hương thơm của hoa lan cộng với tên của mình nên đã kêu là dầu Hinh Lan, thật ra có nhiều cấp độ mùi hương trong đó, hương cuối cùng giữ lâu nhất chính là hương hoa lan.
“Phức tạp lắm, bên trong có vài loại dược liệu, phương pháp cụ thể ta không nói được, nhưng tôi dám chắc, nếu luôn dùng dầu này, trạng thái làn da sẽ cực kì tốt, chờ đến 40 tuổi làm da ngươi sẽ giống như làn da cô gái mới 20 vậy.”
Tất nhiên là cô phóng đại một chút, nhưng bên trong quả thật có vài loại dược liệu, còn trộn lẫn với nhân sâm, tẩm bổ là chắc chắn, không thể không có hiệu quả, khuyết điểm duy nhất là dưỡng ẩm còn kém một chút, nhưng sớm muộn gì cô sẽ làm ra, lúc nào cũng nhớ phải bổ sung dưỡng ẩm, phải làm thật hoàn hảo.
Mấy người phụ nữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Ôn Hinh, trong mắt đều phóng lục quang, đúng vậy, ai mà không muốn có một dung nhan xinh đẹp như vậy chứ, trong vô hình Ôn Hinh đã dùng chính bản thân vẽ cho họ một cái bánh lớn, xây dựng một thương hiệu mà họ có thể nhìn thấy kết quả.
“Chăm sóc bản thân mình cẩn thận là có thể giữ lại thanh xuân đó.” Ôn Hinh lại bắt đầu bài ca tẩy não hằng ngày: “Chị dâu, phải tin rằng từ giờ trở đi biết chăm sóc bản thân, mười năm sau, cô và những ngươi đồng lứa sẽ kém tuổi, hai mươi năm sau, khi đứng chung một chỗ các ngươi và bọn họ sẽ giống như là mẹ con, tôi không nói khoa trương đâu.
Đây là chênh lệch giữa người biết chăm sóc và người không chăm sóc, làm phụ nữ ai mà muốn trở thành một bà thím già mặt đầy nếp nhăn chứ, đến già rồi thậm chí còn không dám soi gương, đây là một điều rất đáng sợ?
Bây giờ mọi người chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trên mặt không có nếp nhăn, làn da cũng khỏe mạnh, nếu từ giờ trở đi biết yêu chính mình, yêu làn da, rửa mặt dưỡng ẩm, thoa nhiều bí phương cung đình của ta, tôi bảo đảm, trạng thái bây giờ của mọi người sẽ bảo trì đến mười năm sau, hai mươi năm sau, đến lúc đó, chị và chồng chị đứng chung một chỗ, ngươi vẫn là mỹ nhân 30 tuổi mà bọn họ đều là ông già 60 tuổi, ai không biết còn nói bọn họ trâu già gặm cỏ non……”
Ôn Hinh còn nói họ bị hói chọc mấy người phụ nữ nở nụ cười, trong đó một người còn chỉ vào Ôn Hinh nói: “Ai u, cô gái nhỏ, cô không muốn lấy chồng nữa hả, trâu già gặm cỏ non cũng dám nói, đây là lời nói của cô gái chưa lập gia đình nói sao? Ai mà nghe được sao dám lấy em chứ?”
Ôn Hinh vô tội nói: “Không phải em chỉ nói với chị dâu thôi sao.”
Con dâu của cháu trai cục trưởng hậu cần lần đầu tiên đến mua dầu mè hoa lan vẫn luôn bên cạnh nhìn Ôn Hinh, vào mùa hè, Ôn Hinh cột tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán đầy đặn, nhìn rất thông minh, trên người mặc một cái áo tay ngắn màu trắng, chiếc áo sơ mi trắng không dài và rộng giống hiện nay mà ôm theo đường cong cơ thể, cũng không hề có khe hở nào.
Cổ áo cũng ngăn nắp, cúc áo không cài hai cúc đầu tiên, lộ ra cái cổ duyên dáng như thiên nga, làn da tuyết trắng, có thể tưởng tượng được toàn thân của cô gái này bao phủ một làn da trắng noãn, lúc nói chuyện với mọi người trên mặt đều mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch, cô mặc một chiếc váy nửa thân màu xanh lam có những bông hoa màu trắng, vạt áo sơ mi bỏ vào trong váy, càng làm cho vòng eo thêm nhỏ, mỹ mạo động lòng người, bắp chân trắng tuyết lộ ra ngoài váy, trên chân mang một đôi giày xăng đan vàng nhạt, những ngón chân nhỏ cũng thật hiếm lạ.
Cô gái nhỏ này lớn lên quả thật rất xuất sắc, duyên dáng yêu kiều chọc người yêu mến, nghe nói còn chưa định thân, nơi đây là khu nhà không có mấy thanh niên nào tiếp cận, phải đưa từ ở nơi khác đến, khó được có cô gái nào nói chuyện cởi mở nhứ thế, tuy rằng bây giờ đang làm bảo mẫu ở nhà thủ trưởng, nhưng nghe nói gia đình làm trong xưởng chế biến thịt, người cha đang làm chủ nhiệm gì đó.
Cũng không rõ vì sao ông ta đưa con gái vào hầu hạ người khác, chắc là thân thích với Hà Văn Yến đến giúp đỡ vài ngày cũng không làm dài lâu, với điều kiện này, còn có bộ dáng này nữa đúng là trăm dặm mới tìm được một, lại còn xinh đẹp hiếm có, phụ nữ thấy đều thích nói chi là đàn ông.
Cô con dâu hậu cần Tôn Học Thành đánh giá cô nửa ngày, nghĩ vậy, cô ấy nửa đùa nửa thật mà nói: “Ôn Hinh, bây giờ vẫn chưa có đối tượng đúng không? Chị dâu giới thiệu cho em một người, bảo đảm với ngươi là người có điều kiện.”
Điều kiện? Điều kiện dù tốt đến đâu liệu có bằng hiện đại không?
“Hắn đang làm gì?” Ôn Hinh không để bụng thuận miệng hỏi.
Cô con dâu hậu cần Tôn Học Thành thấy cô không cự tuyệt, nhìn có hi vọng, lập tức ngồi bên cạnh Ôn Hinh nói: “Chị thấy em cũng mười tám rồi, đã đến tuổi lấy chồng, chúng ta ở quê mới mười sáu tuổi đã thành thân, mười tám tuổi là đã lớn tuổi rồi đó, tuổi này không thể kéo dài được đâu.”
Ôn Hinh: “……” 28 cũng không muộn đó, nhưng từ thế hệ này sang thế hệ khác cũng khó nói được điều gì.
Hơn nữa đúng là cô đã lâu rồi không có bạn trai, cũng chưa có bạn trai ở thời đại này, cũng không biết sẽ có cảm giác gì.
Tuy rằng ở thời hiện đại cô vẫn chưa đến bước cuối cùng, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ cảm giác được bạn trai cẩn thận che chở, đại khái là đã đến tuổi rồi, cô cảm thấy thân thể mình giống như quả đào chín, không ngừng tản ra hương thơm, tối hôm qua còn mộng xuân, buổi sáng tỉnh lại tuy đã quên mất mặt đối phương, nhưng cô vẫn nhớ rõ cơ bắp cuồn cuộn, cứng ngắc làm cô không ngừng véo véo véo……
……
“Chị giới thiệu cho em một người đàn ông cao to, lớn lên cũng trắng trẻo, điều kiện trong nhà cũng tốt, bản thân còn làm ở cửa hàng quốc doanh, không phải bán hàng hóa mà là chủ nhiệm đấy. Chị nói em nghe, điều kiện của hắn chính là ngàn dặm mới tìm được một, quốc doanh bên kia và cửa hàng cơm bên kia có rất nhiều cô gái coi trọng hắn, muốn gả cho hắn, nhưng ánh mắt hắn rất cao, một hai phải tìm được người mình vừa lòng, không muốn chắp vá, chọn đến chọn lui đã qua tuổi 26……”
Vốn Ôn Hinh có chút thất thần, cô đã trải qua thời đại bùng nổ minh tinh, ánh mắt và trình độ tinh thần của cô và người ở đây đã có một khoảng cách lớn, trừ khi đối phương có ưu điểm mà cô không có, hoặc là có ưu điểm gì……
Hả? Từ từ: “Cửa hàng quốc doanh?”
Cô con dâu hậu cần Tôn Học Thành thấy cô có hứng thú, lập tức nói: “Đúng vậy, hắn làm ở cửa hàng quốc doanh, bây giờ đã là chủ nhiệm, năm nay mới thăng chức, tiền lương mỗi tháng là hơn một trăm tệ, còn có các loại trợ cấp, em nghĩ đi, điều kiện của cửa hàng quốc doanh kia có thể kém sao? Trong nhà thứ gì mà không có? Thế nào? Ngày nào đó chị dẫn em đi xem thử xem?”
Ôn Hinh cảm thấy hứng thú không phải là người này, cũng không phải là tiền lương hơn một trăm tệ kia, cô chủ yếu là nghĩ đến cửa hàng quốc doanh, ở đây nhất định có con đường để bán dầu Hinh Lan, điều cô muốn cuối cùng là tiết kiệm tiền mua nhà ở phía nam và định cư ở đó.
Dựa vào khu nhà có ba năm cá nhân mua hàng thì đến khi nào mới kiếm đủ tiền chứ? Cô không thể không nghĩ biện pháp, nếu có thể biết được người của cửa hàng quốc doanh, hỏi thăm một chút cũng tốt.
Vì thế cô lập tức cười nói: “Được, nếu chị dâu đã nói vậy thì nhất định em phải đi xem xem.”