MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Vừa dứt lời, ba đến năm tên tùy tùng liền vèo một cái xông về phía Triệu Cương Băng.
Mấy người này xông lên với tốc độ cũng không nhanh cho lắm.
Một số đều là học sinh trung học bình thường, nhiều lắm cũng chỉ tụ hợp hát ca nhậu nhẹt, có thể làm được gì sao?
Nhưng mà những người này đánh nhau xem ra cũng rất thành thạo nha, mấy người vọt tới trong nháy mắt mà đã phong tỏa làm cho Triệu Cương Băng không có đường lui, mà Dư Hiểu Vệ càng thông minh hơn, xông vào từ phía sau của mấy tên tùy tùng kia. Bộ dáng giống như đợi lát nữa mấy tên tùy tùng nếu như đánh ngã được Triệu Cương Băng trước thì Dư Hiểu Vệ sẽ có thể tiến lên nhổ cổ tận gốc, mà nếu như Triệu Cương Băng có chống lại vậy thì những tên tùy tùng kia tất nhiên sẽ bị đánh trước tiên, hắn có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.
Mấy người này đứng ở trước mặt, Triệu Cương Băng thì híp mắt nhìn giống như là đang giáp mặt với mấy người xông về phía hắn nhưng thật ra thì đang quan sát bốn phía.
Không có cao thủ nào ở gần đây.
Sau khi Triệu Cương Băng xác định được tình huống này thì khóe miệng lộ ra một nụ cười kinh thường, sau đó Triệu Cương Băng miết đầu ngón chân xuống đất rồi sau đó đá lên một cái.
Vèo.
Một khói bùn trên mặt đất trực tiếp bị Triệu Cương Băng đào lên, sau đó bị cú đá này của Triệu Cương Băng nhanh chóng hướng về phía tên tùy tùng đứng trước mặt mà bay đến.
Bịch.
Tên tùy tùy kia căn bản là không có khả năng né tránh, chỉ thấy trước mắt tối sầm do bị cục bùn đập thẳng vào mặt, sau đó té ngửa mặt xuống mặt đất.
Mấy tên tùy tùng xung quanh thoáng cái liền bị giật mình, trong nháy mắt đều dừng bước.
Chẳng qua chỉ là bị tên Dư Hiểu Vệ kia cũng là khống chế nên cũng không dám dừng lại, hơn nữa trong miệng vẫn còn kêu a a a như nhau, lại cùng nhau xông về phía trước.
Trong nháy mắt Triệu Cương Băng đã vọt tới trước mặt Dư Hiểu Vệ, ánh mắt liếc xuống đất một cái, sau đó một vật có màu hơi hơi đỏ xuất hiện ngay trong tầm mắt của Triệu Cương Băng.

Ánh mắt Triệu Cương Băng sáng lên, cái này là đồ tốt nha!
Nhìn thấy Dư Hiểu Vệ không kịp dừng lại đã vọt về phía trước vài bước, Triệu Cương Băng nhẹ nhàng dùng dép lê bới cái thứ hồng hồng ở trên mặt đất, sau đó hất chân một cái.
Cái vật màu đỏ đỏ kia trong nháy mắt bay về hướng Dư Hiểu Vệ, mà lúc này Dư Hiểu Vệ vừa lúc đang kêu a a a cho có thanh thế nên không để ý chút nào đến cái thứ đang bay về phí mình.
Chờ lúc vật kia bay tới trước người mình Dư Hiểu Vệ mới cả kinh sợ hãi, sau đó liền muốn tránh đi.
Nhưng mà đồ chơi kia bay với tốc độ quá nhanh, cơ hồ là Dư Hiểu Vệ vừa mới chú ý tới cái vật kia, vật kia đã bay tới trước mặt của Dư Hiểu Vệ, sau đó không biết là trùng hợp hay là cái gì mà đồ vật đó vậy mà bay thẳng vào trong miệng của Dư Hiểu Vệ.
Dư Hiểu Vệ cũng cảm giác được một mùi cao su nồng đậm chui vào trong mũi của mình, mà ngoại trừ mùi vị cao su còn có một mùi hôi thối hết sức nồng nặc, dĩ nhiên, vật này còn có thứ gì dính dính nữa!!
Cái thứ dính dính đó là cái gì???
Trong đầu Dư Hiểu Vệ liền xuất hiện một thứ!
Loại đồ vật này trong cuộc sống của Dư Hiểu Vệ cũng xuất hiện không ít sau mỗi một lần "lạc thú". Mỗi đêm nằm mơ, trong đũng quần của Dư Hiểu Vệ đều xuất hiện cái thứ này.
Dư Hiểu Vệ sợ hãi cả kinh! Hắn nghĩ đến một thứ mà ở nơi này lại chính là thánh địa OOXX, hắn cũng đã cùng bạn học gái đến nơi này, mỗi khi OOXX xong đều tùy tiện vứt xuống đất.
Vừa nghĩ tới trước Hanmang màu đỏ trước kia.
Hanmang kia được bán trong siêu thị với giá 39 đồng tiền một hộp, đúng là như vậy rồi!
Con mẹ nó!
Dư Hiểu Vệ khiếp sợ, liền muốn phun cái thứ đồ chơi ở trong miêng ra, đang lúc này một bóng người đã vọt tới trước mặt của hắn.
Chỉ thấy Triêu Cương Băng mở năm ngón tay ra, vọt tới trước mặt của Dư Hiểu Vệ một tay bịt miệng rồi tát vào mồm của Dư Hiểu Vệ, mà tay còn lại Triệu Cương Băng cũng đã nắm lấy cái cổ của Dư Hiểu Vệ, từ trên xuống dưới bóp một cái.

Cục cục.
Dư Hiểu Vệ lẩm bẩm một tiếng, đem thứ gì đó ở trong miệng nuốt thẳng xuống.
Kể cả chế phẩm cao su màu đỏ kia.
Triệu Cương Băng lùi về phía sau hai nước, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Dư Hiểu Vệ nói bốn chữ.
- Miệng bạo nuốt tinh. (Miệng bất ngờ nuốt tinh dịch)
Sắc mặt của Dư Hiểu Vệ tái nhợt không giống người.
Thứ sềnh sệch kia theo cổ họng liên tục chảy vào trong dạ dày, cái loại cảm giác đó không biết nên nói như thế nào nữa, cứ quanh quẩn ở trong đầu của Dư Hiểu Vệ, còn có cả mùi hôi thối nồng nặc kia.
- Chó chết, mẹ nó, làm xong cũng không biết cột lại mà ném thẳng xuống đất!
Dư Hiểu Vệ cảm thấy uy lực cuồn cuộn một hồi, sau đó không nhịn được chạy về phía bên cạnh.
Nôn!
Tiếng nôn mửa truyền tới.
- Tiểu tử, có bản lĩnh đấy!
Từ đầu tới đuôi hết thảy đều được Lý ca nhìn thấy, hắn híp mắt nhìn Triệu Cương Băng rồi nói:
- Tốc độ không tồi, đầu óc cũng không kém, độ chính xác lại càng tốt, cậu không giống là học sinh trung học cho lắm, lăn lộn ở đâu đó?

- Lăn lộn ở phố Tây Trường An, số 174!
Triệu Cương Băng cười hắc hắc nói.
- Hừ, cậu không nói? Xem ra cậu đối với thân thủ của mình rất tự tin nha!
Lý ca vừa nói vừa từ phía sau móc ra một cây thiết côn.
- Tôi nói là sự thật, chẳng qua là ngươi không tin mà thôi!
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hắn nói đương nhiên là sự thật, phố Tây Trường An số 174 chính là cửa ở Trung Nam Hải Tân Hoa, từ nhỏ hắn đã chơi đùa không ít ở trong đó.
Đương nhiên, không phải ai cũng biết địa chỉ cụ thể của Trung Nam Hải, rất rõ ràng là Lý ca ở trước mắt cũng không biết, cho nên hắn tưởng là Triệu Cương Băng đang trêu hắn.
Mấy người đi theo sau lưng Lý ca nhìn như là kỹ thuật viên mát-xa cũng đã ồn ào từ phía sau móc ra cái gì đó.
Có thiết côn, mộc côn và gì gì đó.
- Tối nay phải cho ngươi biết rốt cuộc ai là người định đoạt ở khu Hoàng Vân này!
Lý ca dùng vải cột thiết côn vào trên tay của mình, sau đó lúc lắc tay một cái, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Tao sẽ đập nát xương của mày, giống như đập nát chiếc xe máy điện kia vậy.
- Xem ra là mày đập xe của bổn thiếu gia!
Triệu Cương Băng bĩu môi nói:
- Đã như vậy, đêm nay bổn thiếu gia xem ra phải tay báo thù cho tiểu Hoàng phong rồi.
- Còn dám mạnh miệng, mọi người, lên!

Lý ca nói xong liền cầm thiết côn xông về phía Triệu Cương Băng.
Xem ra thân thủ của Lý ca rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với những người khác, gần như chỉ vượt qua mấy người là đã vọt tới trước người của Triệu Cương Băng, sau đó một gậy hướng về đầu của Cương Băng liền đập xuống.
Tốc độ lần này đúng tàn nhẫn, Triệu Cương Băng giống như bị sợ ngây người mà đứng yên tại chỗ không hề trốn tránh.
“Hừ, lần này ít nhất cũng làm cho ngươi chấn thương não!" Lý ca vừa đắc ý nghĩ vừa gia tăng thêm lực ở trên tay.
Đùng.
Một tiếng vang nhỏ.
Thiết côn mạnh như vũ bão nhanh như chớp liền dừng lại.
Mà thiết côn lại chạm phải một điểm khác.
Triệu Cương Băng một tay cầm lấy đầu của thiết côn, cười với Lý ca nói:
- Tiểu Hoàng Phong của chị Linh Linh cũng dám đập, chờ một chút mày sẽ khóc rất có tiết tấu đó.
Ánh mắt của Lý ca liền kinh ngạc vô cùng, tay của Triệu Cương Băng thu về phía sau, sau đó một quả đấm hướng đến mặt của Lý ca đánh tới.
Bịch.
Ở ngay giữa mặt của Lý ca, cả người Lý ca liền ngã ngửa hướng về phía sau, mà Triệu Cương Băng cũng đã nghiêng sang bên cạnh một chút, lập tức tránh thoát khỏi mộc côn đang tấn công mình, sau đó một tay bắt lấy cây thiết côn ở trong tay của Lý ca hướng về phía bên cạnh mà xuất chiêu.
Ầm.
Lại là một hồi im lìm, tên bên cạnh đang chuẩn bị đánh lén Triệu Cương Băng bị thiết côn đập thẳng vào mặt, bụm mặt ngã xuống.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã ngã xuống đất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi