Tôn Tuyết Ngâm lắng nghe rất nghiêm túc, không nhịn được hỏi: “Sao đó thì thế nào?”
Lý Phù Sinh dập tắt điếu thuốc, thở dài nói: “Cuối cùng cha mẹ của bạn gái của tôi cũng đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, nhưng lúc này bạn gái của tôi lại bị bệnh không chữa được...”
Nghe đến đây, Tôn Tuyết Ngâm cảm thấy sống mũi cay xè.
Bất tri bất giác, hai hàng nước mắt trong suốt tràn ra khỏi khóe mắt.
Sau khi nghe kể cảnh ngộ của Lý Phù Sinh, cô ấy thật sự. không nhịn được thông cảm cho người đàn ông trước mặt này!
“Tôi xin lỗi, tôi không nên để anh nhớ lại những chuyện đau lòng!” Tôn Tuyết Ngâm áy náy nói.
“Không sao.”
Lý Phù Sinh lắc đầu nói: “Cô Tôn, thật ra cô rất giống bạn gái của tôi. Vừa nấy khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, tôi thậm chí còn tưởng rằng cô chính là cô ấy!”
“Há!"
Nghe vậy, Tiêu Thần An hơi ngẩn người.
Lúc cô ấy bừng tỉnh, phát hiện Lý Phù Sinh ngồi đối diện lại cười trộm.
Lúc này cô ấy mới biết răng mình bị lừa!
Vừa nãy anh kể về sinh ly tử biệt với bạn gái của mình, có lẽ là một đoạn nào đó trong tiểu thuyết.
Vậy mà cô ấy lại nước mắt đầm đìa!
“Anh... Đúng là đáng ghét!” Mặt Tôn Tuyết Ngâm lộ vẻ hơi tức giận.
“Tôi từng nhäc nhở cô rẵng cô không thể chữa bệnh cho. tôi được, tự cô không tin tôi mà.”
Lý Phù Sinh xoay người định rời đi.
Lúc đi đến cửa lớn, anh đột nhiên dừng bước xoay người lại, phát hiện Tôn Tuyết Ngâm đang cau mày nhìn chăm chằm vào mình, vì vậy anh bèn cười khì nói: “Những gì tôi vừa nói có một điều là thật”
“Điều nào?” Tôn Tuyết Ngâm buột miệng hỏi.
“Cô rất giống bạn gái của tôi...”
Nói xong, Lý Phù Sinh xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, chuông cửa chợt vang lên.
Tôn Tuyết Ngâm ấn mở, cánh cửa lớn tự động mở ra.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quần áo gọn gàng, trông có vẻ không tầm thường đi vào.
Lý Phù Sinh đi ngang qua anh ta. Hai người họ đưa mắt đánh giá nhau.
“Tuyết Ngâm, đây là bệnh nhân của em à?” Người đàn ông hỏi bừa.
“Trịnh Thiên Lỗi, anh đến đây làm gì?” Tôn Tuyết Ngâm hỏi anh ta.
Lý Phù Sinh có thể nhận ra lại là một tiết mục đàn ông theo đuổi phụ nữ mà không được, anh không rảnh lo chuyện bao đồng.
Nhưng ngay khi anh nhấn thang máy, Trịnh Thiên Lỗi lập tức lao tới, không nói gì mà giơ nằm đấm về phía anh.
Năm đấm này trông có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng lại tràn đầy sức mạnh, từ cách thức giơ nắm đấm là có thể nhìn ra anh ta là người luyện võ.
Sắc mặt Lý Phù Sinh trở nên lạnh lùng, tùy tiện giơ tay đón lấy nằm đấm.
“Âm!”
Hai năm đấm va chạm vào nhau.
Trịnh Thiên Lỗi lùi ra phía sau mấy bước mới có thể dừng lại, còn Lý Phù Sinh thì vẫn đứng tại chỗ như không bị làm sao.
Ai mạnh ai yếu, liếc qua là thấy ngay.
Trong mắt Trịnh Thiên Lỗi lóe lên sự kinh hãi không thể diễn tả thành lời.