MY OSIN

Tất cả sự hành hạ về thể xác thì kòn chấp nhận được... chứ hành hạ nội tạng... dạ dày.... thì không thể chấp nhận... cái món cà ri cải thảo trộn thuốc bắc của nó đúng là món thật tuyệt vời cho ăn.... với hình thù kì quái và hương thơm bất hủ.... đau khổ hơn là nó cứ nằng nặc kêu là cậu thik món đó và nó chỉ biết làm mỗi món đó.... oh hok????
Chun rên thầm trong đau khổ...... đúng lúc đó thì điện thoại của cậu kêu liên hồi...
" Alo.... "
Chun nói khó nhọc sau khi phun hết cả đống thứ lùng bùng trong mồm...
" Bố đây... con sống tốt chứ "
" Tốt ah!!! TỐT SẮP CHẾT ĐÂY!!! "
Chun hét lên trong điện thoại... cầu mong ông Ngô thủng màng cho sớm....
" Uh... bố biết là con hạnh phúc sắp chết mà.... có vẻ kon nên về nhà rồi.... "
" Cái gì??? Uh đúng... về nhà... vậy kon về luôn nhé.... "
Chun đã quên mất lý do cậu đến nhà Ella, vì trốn Ariel... bây h Ariel đã tỏ ra quên hết chiện cũ... thì về là đúng thôi....
" Không được.... "
" Sao nữa ah!!! "
" Con phải đợi Ella với chứ??? "
" Hả??? Sao phải đợi.... "

" Nó về cùng kon??? "
" What??? "
Chun gào lên....
" Mấy tháng qua nó đã phải vất vả chăm sóc kon... bây h ông Trần đang dọa đuổi nó ra khỏi nhà... ta phải cho nó tá túc chứ??? "
" Không..... "
" Thích đi ăn mày hả.... thôi ngoan đi... bố sẽ về nhà để hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt của kon dâu... pp kon!!! "
" Ấy!!! Bố... bố không.... "
Chun không còn cơ hội để phản pháo... ông Ngô đã dập máy.... với một đống thông tin hay ho vừa được tiếp nhận... Chun lờ mờ hiểu ra...
" Cạch!!! "
Ella lại xuất hiện... với khay đồ ăn.....
_ Cô... cô làm thế này để về nhà tôi đỡ bị trả thù hả???
Mắt Chun long lên... xoáy chặt vô Ella....
_ Đúng đấy.....

Sis cười toe!!!
" Loẹt!!!Xoẹt!!! "
Hất đi hất lại đống rác bẩn gần cầu thang,.... chốc chốc nó lại ngó xuống tầng 1... Joe đang đọc báo khá say sưa... Nhìn Joe... nó thây cảm giác tội lỗi dâng đầy mà không hiểu vì sao??? Con bé bây h mới tiếc của... đáng lẽ nó cứ đồng ý đại đi... khi nào thuận tiện thì sẽ nói với Chun đơn giản thế này : " Lâu nay em nhận ra em thik anh Joe... So sozy!!! "
Nó ôm đầu.... sao mà ngố thế không biết.... Tiếng điện thoại reo gần xa làm nó bừng tỉnh....
" Alo!!! Tôi muốn gặp Joe "
Cái giọng nheo nhéo... cô ta khỏi rồi ah!!! Sao không ốm thêm vài thập kỉ nữa... cứ nhằm lúc này mà....
" TÔI MÚN GẶP JOE!!! "
Nó giật bắn mình... kon bé có thần giao cách cảm nên biết mình đang bị nói xấu sao???
" Không có nhà!!! "
Nó cố gắng để giọng tự nhiên...
" Biết ngay có mụ osin phá đám mà.... Tôi không tin... "
" Không tin cũng chịu... anh ấy tới trường rồi!!! "
" Đừng có hòng lừa bịp!!! Tôi vừa gọi tới khoa... họ bảo Joe hôm nay nghỉ... "
" Vậy thì.... đi đâu đó... chung quy tôi đâu phải con bọ nào đó cứ bám theo Joe 24/24...."
Nó tuy mất vẻ tự nhiên... nhưng độ cao của chất giọng không thay đổi.... hưng phấn của nó khi chọc tức được con mụ Nhớt vừa lên đỉnh điểm thì lại tụt xuống mức đỉnh điểm từ dưới lên khi có một giọng thứ 3 chen vô cuộc trò chuyện....
" Alo!!!! "
Giọng Joe hơi khàn.... Nó chưa bao h ghét việc thông điện thoại giữa các tầng như lúc này....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi