MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

- Này... Bộ lão bản, ngươi thật sự chỉ cần những nguyên liệu nấu ăn này?

Tiểu thái giám trợn mắt há hốc mồm nghe xong Bộ Phương nói cho hắn những nguyên liệu nấu ăn cần có, vẻ mặt có chút non nớt tràn đầy kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

- Ừ, vậy thôi, chuẩn bị sớm đi, sáng mai ta sẽ có mặt.

Bộ Phương nói.

Tiểu thái giám sửng sốt:

- Hôm nay Bộ lão bản không tới sao? Các đầu bếp lừng danh từ khắp các nơi trên Thanh Phong đế quốc đều tụ hội lại đây. Trù nghệ của Bộ lão bản nhất định sẽ được nhiều đầu bếp đánh giá cao.

Bộ Phương nhàn nhạt liếc nhìn tiểu thái giám một cái, lắc đầu nói:

- Ta sẽ không tới đó. Sáng mai ta sẽ tới Thiên Huyền Môn, ngươi chỉ cần chuẩn bị những nguyên liệu ta đã nói là được.

- Còn những đầu bếp đó thì sao? Họ liên tục nói rằng họ muốn gặp Bộ lão bản. Nếu lão bản không đi, có thể khiến cho công chúng tức giận đó.

-

Tiểu thái giái bối rối, tốt bụng nhắc nhở Bộ Phương.

Bộ Phương vừa nghe xong, khóe miệng giật giật, vỗ vỗ vai tiểu thái giám nói:

- Trở về nói cho bọn họ biết, ai thấy ta khó chịu, bảo hắn tới tìm ta.

Khí phách quá... Không hổ là lão bản tiểu điểm có lòng dạ hiểm độc nhất đế đô, quả nhiên đủ cá tính. Nhưng đám đầu bếp kia người đông thế mạnh...Haizz, sẽ có hại đây.

Tiểu thái giám như thể nhìn thấu sự thăng trầm của thiên hạ, thở dài một tiếng rồi quay người trở về cung phục mệnh.

Bộ Phương nhìn bóng lưng tiểu thái giám rời đi, bưng chén lên, nhấp một ngụm nước nóng hổi.

Tốt xấu gì thì hiện giờ Bộ Phương hắn cũng là ngũ phẩm Chiến Vương. Tuy rằng sức chiến đấu chưa chắc đã hơn ai, nhưng cũng không có nghĩa hắn dễ bị người ta bắt nạt. Hắn không quan tâm đến cái gọi là tổ chức, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm mỹ thực.

...

Bên trong khách điếm xa hoa ở đế đô.

Tuy hôm nay là Xuân Nguyên Tiết, nhưng trong khách điếm xa hoa này vẫn chật ních như cũ. Nơi đây đã bị người ta bao toàn bộ, làm nơi dừng chân cho đầu bếp ờ khắp nơi trên cả nước.

Trong đại sảnh rộng rãi của khách điếm xa hoa, lúc này đây người người chen chúc, vô cùng náo nhiệt. Một đám người ngồi ở trong ăn uống linh đình, có nam có nữ, có béo có gầy.

Những người này đều nhận được thư mời phát ra từ hoàng cung, là các đầu bếp từ khắp các nơi trên cả nước đến đế đô tham gia bách gia yến. Mỗi người trong bọn họ đều là đầu bếp lừng danh trong các thành trấn, tay nghề rất không tồi.

Những đầu bếp này thăm hỏi nhau với nụ cười khách sáo treo trên mặt. Có lẽ bọn họ không quá biết nhau, nhưng đều tụ hội ở nơi này, tự nhiên có thể làm quen một chút, sau này có gì cũng có thể dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.

Chẳng qua nhiều đầu bếp ở đây như vậy, trên thực tế có thể thấy được họ đều âm thầm vây quanh một nhóm đầu bếp đứng giữa.

Những đầu bếp đó đều nói cười vui vẻ, ưỡn cái bụng bự giơ chén rượu chào hỏi người xung quanh, trên mặt đều là ý cười, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng, những người xung quanh đều có chút kính sợ bọn họ.

Những đầu bếp này không phải ai khác, chính là các đại đầu bếp đến từ Ngự Thiện Phòng trong cung, họ vốn được tuyển chọn từ khắp các nơi trên cả nước, tên tuổi cũng lớn, nên ở nơi này liền ở vị trí đứng đầu.

Bất quá ở đây nhiều như vậy đầu bếp, trên thực tế có thể thấy được là âm thầm vây quanh mấy cái đứng ở trung tâm đầu bếp chuyển.

- Kim đầu bếp, cái tên tiểu điếm lão bản lòng dạ hiểm độc kia quả nhiên không có tới.

Một vị đầu bếp trung niên mặt mày béo tốt, thân thể có phần mập mạp giơ chén rượu lên nói với đầu bếp trẻ tuổi đầu trọc đứng bên cạnh. Tuy lúc nói chuyện hắn đều cười, nhưng có thể thấy được sự khinh thường trong đôi mắt hắn.

Đầu bếp trọc họ Kim nhìn hắn một cái, chỉ là cười nhạt, cũng không nói gì.

Tên tuổi của Bộ Phương rất nổi tiếng trong các đầu bếp đế đô bọn họ, đặc biệt là trong mắt các đầu bếp phụ trách Ngự Thiện Phòng ở hoàng cung. Khi tiên hoàng còn tại thế, cái tên này quả thực chính là cơn ác mộng của bọn họ.

Kể từ một lần tiên hoàng đến tiểu điếm kia dùng cơm, sau khi trở về hoàng cung, yêu cầu đối với bọn họ càng thêm nghiêm khắc, cơ hồ mỗi ngày đều có rất nhiều đầu bếp bị chủ quản quát mắng.

Bởi vì Trường Phong Đại đế thậm chí không thèm nhìn đến những món ăn họ nấu, nó hoàn toàn không đáp ứng được khẩu vị của đại đế.

Ngày đó, đầu bếp bọn họ quả thực là khổ không nói nổi, mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ phải làm ra món gì để đáp ứng khẩu vị của đại đế.

- Chỉ là hậu bối mà thôi, chẳng qua may mắn nấu ra được thức ăn phù hợp với khẩu vị của tiên hoàng. Thật sự nghĩ mình là đầu bếp hàng đầu sao? Không có kinh nghiệm mấy chục năm, hắn biết nấu ăn thực sự là cái gì sao?

Đầu bếp trọc họ Kim khinh khỉnh nói, uống cạn một hớp rượu.

Đối với hắn, Bộ Phương chính là một đầu bếp may mắn, tình cờ được đại đế nhìn trúng, nếu không có đại đế, Bộ Phương kia tính cái gì? Căn bản ngay cả một cơ hội lọt vào tầm mắt đầu bếp Ngự Thiện Phòng bọn họ cũng không có.

- Bách gia yến ngày mai, Bộ lão bản cũng sẽ tham gia, mấy đầu bếp Ngự Thiện Phòng chúng ta nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng vị Bộ lão bản này cái gì gọi là mỹ vị chân chính.

Một vị đầu bếp cũng phụ họa cười lạnh lên.

- Mọi người có ai biết nguyên liệu nấu ăn mà Bộ lão bản chuẩn bị là cái gì không? Từ nguyên liệu nấu ăn, chúng ta có thể đoán được Bộ lão bản sẽ nấu món gì.

Một vị đầu bếp nói.

Không ít đầu bếp chung quanh đều sáng ngời đôi mắt.

Đầu bếp Kim sờ sờ cái đầu trọc của bản thân, nhếch miệng nói:

- Có gì hay đâu, ta tự tin ngày mai đồ ăn của ta sẽ nghiền nát cái tên Bộ lão bản kia.

- Đúng đúng, đầu bếp Kim nói rất đúng, đến lúc đó chúng ta chỉ cần thể hiện thân phận đầu bếp Ngự Thiện Phòng ra, nhất định chúng ta sẽ bất bại!”

Một vị đầu bếp cười ha hả.

Ở bên trong đế đô, cái danh đầu bếp Ngự Thiện Phòng chính là như sấm bên tai, đối với dân chúng mà nói, đầu bếp Ngự Thiện Phòng chính là một đại danh từ mỹ thực, chỉ cần là đồ họ nấu nhất đính sẽ ăn rất ngon, bởi vì bọn họ là những người nấu ăn cho hoàng đế!

Hoàng đế là ai? Nhân trung chi long, chí cao vô thượng, có thể làm đầu bếp của hắn, tất nhiên là phải lợi hại hơn đa số đầu bếp khác rồi.

- Cho dù không để lộ thân phận đầu bếp Ngự Thiện Phòng, ta cũng dư sứt nghiền nát hắn, chẳng qua là một tên đầu bếp nho nhỏ có được chút may mắn, có gì đâu mà phải kiêng kị.

Đầu bếp kim cực kì tự tin, sự tự tin đó cũng như cái đầu trọc của hắn ta, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

- Đầu bếp Kim à, nếu Bộ lão bản không đáng để lo, vậy thì hai huynh đệ đầu bếp ở Thanh Dương trấn kia, nhất định chúng ta phải chú ý một chút. Có thể ngài chưa nghe qua tên tuổi của họ, ở cái chỗ hoang dã như Thanh Dương trấn kia, bọn họ chính là cao thủ mỹ thực trứ danh đó. Món ăn của bọ họ được thiết kế hết sức độc đáo, nguyên liệu nấu ăn cũng cực kì đặc sắc, tóm lại... cực kì mạnh!

Một vị đầu bếp ngưng trọng nói, không ít đầu bếp khác cũng là hít hà một hơi, hiển nhiên cũng từng được nghe qua chuyện của huynh đệ đầu bếp Thanh Dương trấn.

Kim đầu bếp cũng là híp híp mắt, gật gật đầu:

- Ừ, tên tuổi hai người kia ta cũng có nghe qua, thực lực rất khá, nhưng bách gia yến không thể so sánh với khẩu vị của cái đám thích thám hiểm hoang dã kia được... Bọn họ muốn thắng vẫn là rất khó.

Các đầu bếp vừa nghe thế liền sôi nổi khen đầu bếp Kim trù nghệ tinh vi, sau đó tâng bốc lẫn nhau, thời gian một đêm cũng trôi qua trong buổi ăn uống linh đình đó.

Ngày thứ hai, mặt trời mọc lên từ phương Đông

Đế đô Thiên Huyền Môn đã bắt đầu trang trí những phần cuối cùng. Các thủ vệ cũng đứng sẵn ở cương vị của mỗi người để đảm bảo trật tự cho chỗ này, đồng thời cũng thiết lập chỗ quan sát đặc biệt, những dân chúng chưa đủ tư cách để tham dự bách gia yến đều có thể ở đây quan sát bách gia yến diễn ra thế nào.

Thiên Huyền Môn cũng có phân riêng ra một khu vực dành cho khán giả.

Trong quảng trường Thiên Huyền Môn rộng lớn, ba trăm bàn tiệt được đặt sẵn, phía trên là khăn trải bàn màu đỏ, nhìn từ xa, như những đóa hồng hoa đang nở rộ.

Bên bàn tiệc bày một loạt bếp lò được chuẩn bị sẵn sàng cho các đầu bếp, khán giả có thể quan sát rõ ràng tình hình nấu nướng của từng đầu bếp, đây là cơ hội hiếm có.

Khi những tia nắng đầu tiên từ trên bầu trời chiếu xuống, Thiên Huyền Môn vang lên từng hồi trống đinh tai nhức óc.

Thịch thịch thịch!

Mỗi một tiếng trống đều như gõ thẳng vào lòng người, khiến nhân tâm không khỏi chấn động.

Mà sau khi tiếng trống dừng lại, Thiên Huyền Môn được mở rộng ra, dân chúng chờ ở bên ngoài cũng chậm rãi vào bàn một cách trật tự.

300 hộ dân may mắn sôi nổi tìm được vị trí bàn tiệc của mình, mặt mày vui vẻ ngồi xuống. Dân chúng đế đô nhiều như vậy, bọn họ có thể trở thành một trong số những hộ may mắn, đương nhiên là cực kì sung sướng.

Mà những thường dân khác đang ngồi trên khán đài đều có chút ghen tị nhìn những người ngồi trong yến tiệc, được nếm nhiều món ăn của đầu bếp như vậy, thật là may mắn.

Lại có thêm ba hồi trống nữa, các đầu bếp ăn mặc chỉnh tề bước ra, ngẩng cao đầu tiến về phía bếp lò của họ.

Bên ngoài Thiên Huyền Môn, một bóng người gầy gò, tay nắm chặt, không nhanh không chậm đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi