MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


Trứng Phượng Hoàng bị Bộ Phương nhấc lên một chút, có một cỗ năng lượng đáng sợ từ dưới trứng khuếch tán ra.

Giống như mãnh thú ngủ say bỗng nhiên thức giấc.

Ông…
Một tiếng ong vang lên, phía dưới quả trứng có tia sáng bay ra, năng lượng tràn ngập, giống như chạm phải cơ quan nào đó, trận pháp bên dưới Trứng Phượng Hoàng bị kích hoạt.

Một đôi mắt kèm theo hơi thở tạo bạo hiện ra ở bên dưới.

Mặt đất rung động kịch liệt, kèm theo một tiếng thú rống từ xa xưa.

Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, hắn nghe tiếng rống bên dưới và một bóng hình lảng vảng bay ra.

Khoé miệng hắn giật giật.

Trong đầu nhớ lại ánh mắt và lời thề son sắc của Cẩu Gia.

- Có thể, ngươi nhấc lên được thì lấy.

Nhấc em gái ngươi!
 
Sắc mặt hắn biến thành màu đen.

Hai tay buông lỏng trứng Phượng Hoàng.

Nhưng bóng đen kia đã thức tỉnh, trứng Phượng Hoàng rơi xuống, bị một luồng khí màu đen bao bọc, chậm rãi bay lên.

 
Một bóng hình khổng lồ chậm rãi bay ra từ trận pháp ánh sáng bên dưới.

Che khuất bầu trời, vô cùng lớn.

Bộ Phương trợn mắt há mồm nhìn con quái vật kia.

Cái quỷ gì vậy?
Hắn dùng tâm linh thuần khiết, có tâm tính đơn thuần thưởng thức trứng Phượng Hoàng, vì sao lại gặp phải quái vật lớn như vậy?
Không phải con chó lười kia bảo không sao? 
Có thể lấy trứng Phượng Hoàng sao?
Nhớ đến lời thề son sắc của Cẩu Gia, còn có hình ảnh thịt mỡ trên mặt run run, Bộ Phương cảm giác mình hơi ngu.

Vì sao phải tin con chó lười kia chứ?
Ca ca ca.

Trứng Phượng Hoàng bị một luồng khí màu đen nâng lên, bay lơ lửng trong không trung, hơi run run.

Mà hư không ở dưới, có một con chim đầu to dữ tợn.

Chỉ là dáng vẻ của con chim này hơi kỳ lạ, trên người không có chút thịt, chỉ có khớp xương trắng nõn.

Trên khớp xương có ánh sáng lưu chuyển, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo trên thế giới.


- Cái đó gọi là Tố Cốt Phương, chuyên môn thủ hộ trứng Phượng Hoàng.

Cẩu Gia đứng ở phía xa xa, cười nói, thuận tiện phổ cập khoa học cho Bộ Phương.

Khí tức của Cốt Phượng rất đáng sợ, áp lực nặng nề, hắc khí quanh người nổ vang, tràn đầy khí tức tử vong.

 Miệng chim mở lớn, phát ra tiếng gào thét như thú rống, đinh tai nhức óc.

Xương cánh mở ra, khớp xương rất nhiều, nhìn qua có chút dữ tợn.

U Minh Nữ chẹp chẹp ăn cơm Long Huyết, nàng bưng bát sứ chạy về phía xa xa, cách xa con Cốt Phượng này.

Cơm Huyết Long quá ngon! U Minh Nữ say mê trong đó không kiềm chế được.

Cốt Phượng được tạo ra do ý chí của Phượng Hoàng, là một thủ đoạn bảo vệ đời sau.

Vì vậy, người có hiểu biết sẽ không dễ dàng nhấc quả trứng lên.

Vì nếu bị dính phải trở chú, sẽ bị Cốt Phượng dây dưa vĩnh viễn.

Cẩu Gia ở phía xa há to mồm cười, móng chó liên tục vung lên, hình như rất hài lòng khi thấy dáng vẻ chật vật của Bộ Phương.

Một tiếng sấm sét ở xa vang lên.

Sau đó, bóng Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt Bộ Phương.

Oanh!
Cốt Phượng đập cánh, gió đen cuồn cuộn nổi lên, cốt trảo hung hăng đánh xuống, giống như muốn xé rách cả không khí.

Hư không run lên.

Áo giáp trên người Tiểu Bạch lóe lên, nó phe phẩy quạt hương bồ, muốn bắt Cốt Phượng này lại.

Tiếc là lực lượng của Cốt Phượng quá mạnh mẽ.

Lực lượng của con Cốt Phượng này không thua Huyết Nhân lúc trước.

Tiểu Bạch bị đánh bay.

 
Một ánh sáng màu vàng hiện lên, Tiểu Da hóa thành dáng vẻ vốn có, nằm bẹp trên vai Bộ Phương, tiểu gia hỏa này trừng đôi mắt tôm bự.

Hình như Cẩu Gia không ngờ Tiểu Bạch lại xông đến.

Con khôi lỗi ngốc này luôn nỗ lực bảo vệ Bộ Phương.

Cẩu Gia nhếch khóe miệng, nhìn Tiểu Bạch phía xa, trong đôi mắt có chút ngạc nhiên.

Khôi lỗi này mặc thêm áo giáp, sức chiến đấu trở nên cường hãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chênh lệch với Cốt Phượng.

 Cốt Phượng gào thét lên một tiếng, không gian rung lên, đó là ý chí của Phượng Hoàng, uy lực cường hãn không gì sánh bằng.


Thật ra Cẩu Gia cũng không lo lắng cho Bộ Phương, bởi vì…  Dù sao quả trứng Phượng Hoàng kia cũng là trứng bình thường, ý chí thủ hộ trứng cũng sẽ không mạnh lắm.

Nếu như đây mà là trứng của Hỏa Phượng Hoàng, ý chí bảo vệ sẽ là tồn tại kinh khủng, dù Thần Thể Cảnh cũng bị bóp chết.

Sự cường hãn của Hỏa Phượng Hoàng mới là kinh khủng.

Thấy Cốt Phượng liên tục ném khói đen về phía Bộ Phương.

Nhìn Bộ Phương chật vật như vậy, trong lòng Cẩu Gia có chút thỏa mãn.

Hắn cũng không đợi lâu, cuối cùng vẫn ra tay.

Bước chân xinh đẹp như mèo, bóng hình lập tức biến mất.

Một giây sau, nó xuất hiện trên đầu Cốt Phượng khổng lồ kia.

Con ngươi đỏ ngòm của Cốt Phượng nhìn Cẩu Gia, nó mở cái miệng đầy răng nanh bén nhọn, hung hăng cắn về phía Cẩu Gia.

- Chỉ còn cái đầu lâu mà cũng muốn ăn Cẩu Gia?
Tiểu Hắc lười biếng giơ móng chó lung linh lên.

 
Nó chụp mạnh lên đầu Cốt Phượng, ầm ầm, xương đầu lâu nứt ra.

Xương cốt trắng nõn như ngọc có vô số khe hở hiện ra, trong khe có tinh khí nồng nặc bay lên.

Cốt Phượng bị đánh hung hăng đập xuống mặt đất, bụi bặm bốc lên mờ mịt.

 Cốt Phượng tức giận rống lên, trong bụi mù, nó há to miệng táp về phía Cẩu Gia mập mạp.

Cẩu Gia nhướng mắt chó, cả người rơi tự do.

 
Crack.

Cả người đập xuống trên Cốt Phượng, làm cho cả cơ thể nó vỡ nát.

Cuối cùng, một trận rung động xảy ra, bụi bặm tản đi, xương trắng rơi đầy đất.

Trên đống xương trắng, Cẩu Gia nhàn nhã ngồi, nó giật giật cổ chó, cuối cùng bò dậy khỏi đống xương.

Tiểu Hắc run lên, rủ đám xương ra khỏi người, sau đó ngạo kiều ngẩng đầu lên, ngoắt đuôi, vui vẻ chạy xuống dưới.

Ầm ầm!
Vì Cốt Phượng vỡ nát, hắc khí nâng quả trứng Phượng Hoàng cũng biến mất.

Trứng Phượng Hoàng không được hắc khí giữ lại, bắt đầu rơi từ trên không trung xuống.


Đôi mắt Bộ Phương co rụt lại.

Cứ để vậy thì quả trứng sẽ đập xuống đất mất, cho dù đó là trứng Phượng Hoàng, nhưng không ai bảo đảm được quả trứng này có cứng hơn tảng đá không.

Vì vậy, chân khí dưới chân Bộ Phương bắn ra, cả người lao nhanh về phía dưới chỗ trứng Phượng Hoàng rơi xuống.

Trứng Phượng Hoàng rơi xuống, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Bộ Phương tập trung tinh thần cao độ, trừng to mắt, nhìn quả trứng rớt xuống.

Hắn nhảy lên thật cao.

Giơ tay ra, hai tay đặt dưới vỏ trứng Phượng Hoàng.

Lực lượng nặng nề ép xuống làm cho Bộ Phương nhướng mày.

Cẩu Gia lè lưỡi, vui vẻ nhìn Bộ Phương.

Oanh!!!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt đất cũng phải run lên.

Cuối cùng Bộ Phương cũng rơi xuống đất.

Khói bụi tràn ngập, bụi bặm bay lên, sương mù bốc lên cao.

Gió thổi qua, bụi mù tán đi, lộ ra hình ảnh bên trong.

Bộ Phương khiêng quả trứng Phượng Hoàng trên vai, hắn ngẹo đầu, nâng hai tay lên, gương mặt đỏ bừng, thở phì phò kịch liệt.

Nhưng ít ra hắn đã đỡ được trứng Phượng Hoàng.

Hai chân lún vào trong đất, đủ để biết Bộ Phương phải gánh chịu sức nặng lớn thế nào.

Vốn dĩ trứng Phượng Hoàng đã rất nặng, nó còn rơi từ trên cao xuống, càng thêm nặng nề hơn.

Cẩu Gia cũng nhếch miệng chó cười, tiểu tử Bộ Phương này đúng là liều mạng vì ăn.

Cất trứng Phượng Hoàng vào trong không gian hệ thống.

Bộ Phương cảm giác sức lực trên người bị trút đi hết, hai tay run rẩy không ngừng.

Hắn lấy bánh bao Hải Lệ ra, nhét hai, ba cái vào miệng, sức lực trên người Bộ Phương mới khôi phục được một chút, nhưng đầu ngón tay hắn vẫn run rẩy, muốn bình thường trở lại còn phải mất thêm thời gian.

Tiểu Bạch gãi cái đầu tròn vo, đứng sau lưng Bộ Phương, đôi mắt cũng trở về màu tím.

Tiểu Da nằm trên vai Bộ Phương trợn trắng mắt.

Vừa rồi, suýt chút nữa tiểu gia hoả này bị trứng Phượng Hoàng đè bẹp.

May là vỏ tôm đủ cứng.

Nhưng cũng rất khó chịu.

- Tiểu tử nhà ngươi được lắm! Có tiến bộ!
Giọng nói ôn hoà của Cẩu Gia vang lên.

Bộ Phương không đổi sắc mặt nhìn nó, nhưng ánh mắt thì không thân thiện.


Khuôn mặt mập của Cẩu Gia run lên, cười nói.

- Nếu ta nói là ta không biết dưới trứng Phượng Hoàng có thứ đó thì ngươi có tin không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Bộ Phương thản nhiên nói.

- Nếu như ta nói ta quên mất cách làm sườn xào chua ngọt thì ngươi có tin không?
Cẩu Gia ngẩn ra, cả tạng người mập mạp run lên, ánh mắt co rụt lại.

- Đừng mà, Bộ Gia! Không phải Cẩu Gia ta đã dùng hai cái tát đập bể đồ chơi đó rồi sao, có chuyện gì thì chúng ta thương lượng đã!
Cẩu Gia lắc đuôi, trong đôi mắt chỉ có sự chân thành.

U Minh Nữ ăn hết cơm Long Huyết, nàng còn dùng lưỡi liếm hết chén sứ thanh hoa, cái chén bị nàng liếm sạch như đã rửa luôn rồi.

Cuối cùng không liếm được chút mùi vị nào nữa, nữ nhân này mới đi đến trước mặt Bộ Phương, trả bát lại cho hắn, nghiêm túc nói.

- Thêm một phần nữa.

- Không còn nữa.

Bộ Phương cất chén, trả lời.

 
Vì U Minh Nữ ăn Cơm Long Huyết nên trên mặt khôi phục chút huyết sắc, nghe được lời của Bộ Phương, đôi mắt đen nhánh khẽ động, giống như đang lo lắng gì đó.

Sợi tóc của Hắc Thường Trực cuốn lên, trói cánh tay Bộ Phương lại.

- Cho.

.

Cho ta một phần nữa.

Nữ nhân kia quật cường nói.

Bộ Phương nhướng mày, nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thấy sợi tóc màu đen lạnh lẽo quấn quanh cổ tay hắn, lại nhìn con ngươi đen thui của U Minh Nữ, hắn không nói một lời, cứ nhìn như vậy.

 
U Minh Nữ giật giật môi, cuối cùng sợi tóc màu đen nới lỏng, rồi bay ra.

Ngươi nấu cơm, ngươi trâu bò.

- Bây giờ không có nguyên liệu nấu ăn nên không làm được, vì vậy không còn nữa.

Ánh mắt Bộ Phương dịu dàng hơn, giải thích thêm một câu mới quay người.

Hình như trên khuôn mặt cứng ngắc của U Minh Nữ hiện lên chút uất ức.

Nàng le lưỡi ra, giơ bàn tay thon dài trắng nõn lên, liếm liếm, trên tay còn lưu lại hương vị của Cơm Long Huyết.

Cẩu Gia vui vẻ bước chân đi đến bên cạnh U Minh Nữ.

- Bây giờ Bộ Phương không có nguyên liệu nấu ăn, không có nghĩa là sau này hắn cũng không có, ngươi có thể đi theo hắn, quấn lấy hắn, chẳng phải sẽ có ăn?
Cẩu Gia ghé sát vào nói nhỏ.

- Cẩu Gia tin ngươi, xem trọng ngươi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi