MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


 
Ông...
 
Sau khi Bộ Phương phát hiện Thánh Nữ vốn đứng bên cạnh mình bỗng nhiên biến mất, nhất thời có chút sững sờ đứng tại chỗ, xunh quanh đều là lụa đỏ quay cuồng.
 
Tấm lụa đỏ như dòng nước thổi quét, tạo lên tầng tầng cuộn sóng, hóa thành một mảnh huyết sắc, chỉ để lại một mình Bộ Phương.
 
Khoảng không yên lặng.
 
Dĩ nhiên, Bộ Phương vốn cũng không để ý, nhưng trong tấm lụa đỏ lại có chút ba động kỳ lạ khuếch tán, trên tấm lụa đỏ bao quanh phát ra ánh sáng, trận pháp huyền ảo đang không ngừng quấn quanh.
 
Tấm lụa đỏ này có thứ cổ quái, trong lòng Bộ Phương chắc chắn.
 
Nhưng hắn không biết sự cổ quái này rốt cuộc ở đâu, cũng không biết những trận pháp này có ích lợi gì, sẽ phát sinh chuyện gì.
 
Rất nhanh, quang mang trận pháp trở nên vô cùng rực rỡ, khiến Bộ Phương cũng phải nheo mắt.
 
Xung quanh cảnh sắc biến hóa, “xoạt” một tiếng, một cổ hấp lực truyền đến, Bộ Phương bị trận pháp hút vào bên trong, biến mất ngay tại chỗ.
 
...
 
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Thánh Nữ hiện lên vẻ nổi giận, nàng không tin nhìn về phía lồng ngực của mình, hoặc là nói nhìn tấm lụa bao lấy bộ ngực mình.
 
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
 
Trên hai ngọn núi cao vút trước ngực bỗng nhiên lay động, sau đó...!một cái đầu từ trong tấm lụa đỏ chui ra.
 

Cái đầu nhỏ sững sờ, mắt nhỏ quay tròn.
 
Đây...!không phải con gà kia sao?
 
Tất cả mọi người đều biết con gà kia, con gà Bát Trân Kê bị Bộ Phương xách trong tay.
 
Cái đầu nhỏ bé của Tiểu Bát lại từ trong tấm lụa đỏ bọc thân thể Thánh Nữ chui ra, nó tựa hồ có chút nghi ngờ tình cảnh của mình, không khỏi kêu lên một tiếng.
 
Tất cả mọi người cổ quái nhìn màn này.
 
Hình ảnh vốn rất nghiêm túc, đột nhiên làm cho người ta cảm thấy có chút khôi hài.
 
Không ít người nhìn Tiểu Bát, không khỏi nuốt nước miếng.
 
Trong lòng có chút hâm mộ với nó...
 
Vị trí Tiểu Bát chui ra thật sự quá mỹ diệu...!Chính là giữa hai ngọn núi cao vút của Thánh Nữ.
 
Mùi vị ở đó chắc chắn rất tươi đẹp.
 
Hơn nữa Tu La Thánh Nữ xấu hổ, lại càng có phong vị khác.
 
Đây đúng là con gà lưu manh!
 
Quả thực...!người không bằng gà!
 
Tiểu U có chút sững sờ, con ngươi đen nhánh nhìn Tiểu Bát, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
 
Đầu óc Tu La Thánh Nữ có chút trống rỗng, tại sao con gà này lại từ đó chui ra? Không hợp đạo lý?
 
Chẳng lẽ trận pháp xuất hiện sơ hở?
 
Khuôn mặt Thánh Nữ mê mang khó hiểu, nhưng...!rất nhanh, nàng kịp phản ứng, không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai!
 
Tiểu Bát thò đầu ra, sau một khắc thân thể run lên, lại sờ sờ từ đó chui ra.
 
Con gà khẽ vỗ cánh, chân gà giẫm lên ngọn núi, loạng choạng bay lên.
 
Tu La Thánh Nữ vốn trôi nổi hư không, Tiểu Bát nhảy như vậy, trực tiếp từ trong hư không lộn xộn bay xuống.
 
Lông gà bay đầy trời.
 
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn con gà lưu manh, ngẩng đầu, giương cánh bay lượn...
 
Đây quả nhiên là con gà có lý tưởng!
 
Đợi đã...
 

Trong lòng mọi người bỗng nhiên sợ hãi!
 
Con gà này đi cùng Bộ Phương, nếu con gà này có thể từ chỗ đó chui ra, vậy Bộ Phương thì sao? Hắn sẽ không từ chỗ đó chui ra chứ?
 
Nếu quả thật như vậy...!vậy bọn họ quả thực không đành lòng nhìn thấy hình ảnh đó.
 
Tên đầu bếp lưu manh thối tha!
 
Song, khán giả chợt phát hiện, trong lòng bọn họ đột nhiên có chút mong đợi.
 
Những người khác nghĩ tới tình huống này, Thánh Nữ dĩ nhiên cũng đoán được.
 
Một con gà từ chỗ này chui ra đã đủ xấu hổ rồi, nếu như tiểu tử kia cũng từ chỗ này chui ra, vậy thanh danh cả đời của Thánh Nữ sẽ hoàn toàn bị phá hủy!
 
Sau một khắc, nàng cảm nhận được tấm lụa đỏ trước ngực dị động.
 
Đừng như vậy...
 
Gương mặt Thánh Nữ nhất thời trở nên trắng bệch, trong mắt mọi người, Thánh Nữ vốn bình tĩnh ung dung trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Ào ào!
 
Tấm lụa đỏ quay cuồng, trực tiếp bị Thánh Nữ rút ra, quang hoa lóe lên, một trận đong đưa.
 
Một đạo nhân ảnh bắt đầu từ trong tấm lụa đỏ hiện ra.
 
Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao phát ra quang mang kim sắc, vẻ mặt sững sờ xuất hiện.
 
Thân hình quay cuồng, ổn định rơi xuống mặt đất.
 
Tấm lụa lưu chuyển quanh người Thánh Nữ, Tu La Thánh Nữ nổi giận nhìn Bộ Phương, lạnh lùng nói:
 
- Tên đầu bếp thối tha! Lại dám khinh bạc bổn Thánh Nữ!
 

Ánh sáng nội liễm, Long Cốt Thái Đao nhất thời hóa thành khói nhẹ bị Bộ Phương thu vào.
 
- Khinh bạc? Ngươi đừng nói lung tung, người nào khinh bạc ngươi.
 
Bộ Phương nghi ngờ hỏi, hắn quả thật không biết xảy ra chuyện gì.
 
Lúc trước hắn và Tiểu Bát bị vây trong một quang cầu màu trắng.
 
Hắn dùng Long Cốt Thái Đao chọc vỡ quang cầu kia, để Tiểu Bát chui ra trước, vốn tính toán mình cũng chui ra...!Kết quả còn chưa bắt đầu chui, đã bị vứt ra ngoài.
 
Xem ra, quang cầu kia là thủ đoạn của nữ nhân này.
 
Lúc trước trong phạm vi bao vây của tấm lụa, nữ nhân kia đã bắt đầu bố trí, thật là có tâm cơ.
 
Tu La Thánh Nữ cực kỳ tức giận, nhìn bộ dạng ra vẻ vô tội của Bộ Phương, lại càng tức giận dâng trào.
 
Trên thực tế, nàng cũng có chút kinh hãi, tấm lụa này là một bán thần khí của Tu La cổ thành, bên trong có một không gian, lúc trước nàng đã giấu Bộ Phương vào trong không gian đó, nếu như không có nàng thao túng, Bộ Phương căn bản không thể nào ra ngoài.
 
Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, một Chí Tôn lại có thể phá vỡ trói buộc của không gian, tìm được cơ hội chui ra.
 
Chui thì chui đi...!Hơn nữa còn từ vị trí đặc biệt của nàng chui ra!
 
Đây là cố tình gây sự! Đồ lưu manh này!
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi