MỸ THỰC GIANG HỒ


Vương Miểu giật mình, phát hiện người cùng mình tỉ thí là Vương Giai Kỳ nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Vương Giai Kỳ không ngạc nhiên khi Vương Miểu nhìn cô như người xa lạ.

Hai người hồi nhỏ quan hệ khá tốt.

Mỗi lần gặp nhau, Vương Miểu sẽ luôn gọi cô là chị gái.

Nhưng không rõ từ lúc nào mà Vương Miểu bắt đầu xa lánh cô, Vương Giai Kỳ chủ động nói chuyện thì sẽ nhận lại thái độ thờ ơ.
Vương Giai Kỳ cứ nghĩ do Vương Miểu trong giai đoạn bướng bỉnh nên không thèm nói chuyện với cô.

Nhưng kể cả sau này, cậu ấy vấn giữ thái độ như vậy.

Từ đó về sau, cô ấy không nói chuyện với Vương Miểu nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Vương Giai Kỳ chưa từng quay về nhà bố.

Từ đó đến nay cũng đã bốn năm cô không gặp Vương Miểu.
Vương Miểu trong ấn tượng của Vương Giai Kỳ là một cậu bé dễ thương.

Nhưng hiện tại xem ra ít nhiều đã thay đổi.
"Tiểu Miểu, đây là học trò của thầy Cổ, Vương Giai Kỳ." Từ Lâm giới thiệu Vương Giai Kỳ.
"Xin chào.

Hôm nay mong chị giúp đỡ." Vương Miểu khách sáo nói.
"Ừm.

Xin chào." Vương Giai Kỳ không biết đối mặt với Vương Miểu ra sao.
"Cháu không giới thiệu mình chút sao?" Mạnh Tam Thì không biết gì lên tiếng.

"Vương Miểu." Vương Miểu bất đắc dĩ nói.
Vương Giai Kỳ cười thầm.

Ban đầu, Vương Miểu làm ra vẻ không quen biết cô.

Hiện tại lại phải giới thiệu bản thân, đúng là tự làm tự chịu.
"Trùng hợp vậy sao? Cả hai đều họ Vương, ánh mắt trông cũng giống nhau." Mạnh Tam Thì mở miệng ra trêu ghẹo nhưng không ngờ hai người họ thật sự chính là người một nhà.
"Được rồi.

Tiểu Tam, cậu dẫn bọn họ đi tham quan chút." Cổ Danh Tuyền thấy sắp đến giờ thì giục Mạnh Tam thì dắt hai người họ đi xem xét tình hình xung quanh.
Mạnh Tam Thì định nói Vương Giai Kỳ và Vương Miểu rất giống chị em thì bị Từ Lâm Và Cổ Danh Tuyền chặn họng, giục ông ấy đưa mọi người đi tham quan một vòng.
Khi đi qua rừng tre, Vương Giai Kỳ ngửi thấy một mùi thơm lạ.
"Chú Mạnh, chú có ngửi thấy mùi gì không?" Vương Giai Kỳ biết Mạnh Tam Thì là dân bản địa nên tò mò hỏi.
"Không phải là mùi thơm của tre sao?" Mạnh Tam Thì phủ nhận.
Vương Giai Kỳ quay sang nhìn Vương Miểu.

Quả nhiên chỉ có một mình cô ngửi thấy mùi này.

Từ sau khi bị hệ thống can thiệp, các giác quan của Vương Giai Kỳ cũng trở nên nhạy hơn bình thường, có lẽ đây là lí do chỉ có mình cô ngửi thấy mùi thơm này.
Đi ra khỏi rừng tre sẽ đến một nông trại.

Thì ra Mạnh Tam Thì kinh doanh mô hình trang trại nghỉ dưỡng, thản nào Cổ Danh Tuyền chọn nơi này để thi đấu.
Mạnh Tam Thì dẫn bọn họ tham quan nơi sản xuất của nông trại.

Mặc dù diện tích không quá lớn nhưng nông trại này cái gì cũng có từ chuột tre, lợn, các loại gia cầm, cá đến các loại rau củ quả cơ bản.
Mạnh Tam Thì nói nông trường này chăn nuôi tự nhiên, gà thả rông, lợn ăn ngô tự trồng, chuột tre ăn tre trong rừng, cá trong hồ bơi từ dòng sông nhỏ gần đó tới, rau củ quả do Mạnh Tam Thì gieo hạt xuống để cây tự lớn lên.
Mạnh Tam Thì tự hào giới thiệu trang trại với Vương Giai Kỳ, mỗi lần nấu ăn đều tự tới lấy.
Cổ Danh Tuyền thấy mọi người tham quan xong chuẩn bị công bố đề thi.

"Đề thi lần này chính là nhập gia tùy tục.

Hai người thoải mái sử dụng những nguyên liệu có trong nông trại làm ra một bàn thức ăn gồm ba món phụ, một món canh, một món chính.

Món canh và món chính không có yêu cầu, ba món phụ làm cho hai người ăn chay, một người ăn mặn."
Vương Giai Kỳ nghe xong đề thi liền muốn khen ngợi Cổ Danh Tuyền.

Thật không ngờ ông ấy để cô làm những món ăn tương ứng với đề thi hôm nay.

Đề thi này nói khó không khó, chỗ khó nhất là nguyên liệu nấu ăn bị hạn chế.

Những món ăn của Cổ Danh Tuyền vừa hay vừa vặn với những nguyên liệu có sẵn ở nông trại.
Có vẻ lần này cô nắm trong tay con át chủ bài rồi, khả năng hoàn thành nhiệm vụ này khá cao.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Mạnh Tam Thì đã chuẩn bị sẵn bốn cái bếp trên một bãi đất trống, có thể coi như là một phòng bếp ngoài trời.

Mục đích của việc này là để Cổ Danh Tuyền và Từ Lâm quan sát được quá trình nấu ăn của hai người.
Vương Giai Kỳ cho gạo nếp, cà rốt, ngô, nấm hương, lạp xưởng vào một ống tre đã được làm sạch rồi đặt vào nồi hấp chính.
Bốn cái bếp ở đây đều là bếp lò.

Vương Giai Kỳ vừa phải canh nồi hấp cơm ở trên vừa phải cho thêm rơm vào để kiểm soát nhiệt độ.

May mà Vương Giai Kỳ đã từng được sử dụng qua loại bếp này khi huấn luyện không gian.
Mạnh Tam Thì không cần biết Vương Giai Kỳ và Vương Miểu có biết sử dụng bếp lò hay không, vẫn nhiệt tình chuẩn bị củi và rơm để hai người họ nhóm lửa.
Vương Giai Kỳ lần đầu sử dụng bếp lò ngoài đời thực, cô không dám bỏ dở đi chuẩn bị nguyên liệu.

Vương Giai Kỳ nhìn qua hướng Vương Miểu phát hiện tên nhóc này cũng làm cơm lam, hơn nữa lại để trực tiếp ống tre lên bếp lò nấu.


Thật là thông minh! Mặc dù cùng làm một món ăn, Vương Miểu so với Vương Giai Kỳ lại có nhiều thời gian trống để làm việc khác hơn, tốc độ nấu ăn cũng là nhanh hơn rất nhiều.
Vương Giai Kỳ thầm than thở trong lòng.

Cũng may cô ấy đã dần quen với việc sử dụng bếp lò, quyết định sử dụng hai bếp một lúc, so với Vương Miểu chắc chắn cũng không chậm hơn.
Vương Giai Kỳ đem sườn ra xử lý mới phát hiện Vương Miểu đã xử lý xong, đang chuẩn bị đem đi hấp.

Chuyện quái gì đang xảy ra? Vương Giai Kỳ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhìn cách xử lý của Vương Miểu có vẻ như đang làm món ăn giống cô.
Không lẽ Vương Miểu cũng biết trước đề.

Không thể nào.

Đề bài là do Cổ Danh Tuyền nghĩ, với tính cách kia chắc chắn không thể nói cho Từ Lâm biết.
Lúc này Vương Giai Kỳ mới nhớ, khi cô ấy đem món ăn bàn bạc với Mạnh Tam Thì, Vương Miểu ở một bên cũng nghe thấy.

Vương Giai Kỳ đoán Vương Miểu muốn làm thực đơn giống với cô ấy.

Đây là muốn gì? Khiêu khích sao? Hay không muốn mất công nghĩ thực đơn?
Vương Miểu đã học nấu ăn từ nhỏ.

Cậu ta hoàn toàn có thể đoán ra món ăn Vương Giai Kỳ định làm cần những gì.

Vậy là ưu thế của cô đã hoàn toàn biến mất.
Vương Giai Kỳ trên hệ thống mới là đầu bếp sơ cấp.

Vương Miểu đã được cha cô dạy nấu ăn từ nhỏ, lại thêm được Từ Lâm chỉ dạy, không nhìn cũng biết cậu ta so với cô hơn vài bậc.
Hai người cùng làm một món ăn, với tay nghề của cậu ta, cô không có khả năng thắng.
Không thể để như này được.

Nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ xóa sổ cô, Vương Gia Kỳ lập tức đưa ra một quyết định.

Vương Giai Kỳ từ bỏ thực đơn mà Cổ Danh Tuyền chuẩn bị cho mình, lên hệ thống tìm kiếm một số công thức mới.
Lần này Vương Giai Kỳ muốn trực tiếp đi tìm nguyên liệu, tránh để Vương Miểu biết được món ăn cô định làm.
"Thật sự không cần ta giúp sao?" Mạnh Tam Thì hoài nghi hỏi lại Vương Giai Kỳ.
"Đúng vậy.

Còn nữa, những nguyên liệu ở trong này thật sự có thể sử dụng?" Vương Giai Kỳ đã biết mình muốn làm gì.
"Đương nhiên rồi.

Mạnh Tam Thì ta nói lời giữ lời." Mạnh Tam Thì hào phóng nói.
"Vậy cháu đi đây." Vương Giai Kỳ thấy Mạnh Tam Thì không phản ứng gì liền đi thẳng vào rừng tre.
Mạnh Tam Thì cũng rất tò mò xem nha đầu này rốt cuộc định làm gì.

Hành động của Vương Giai Kỳ sau đó khiến Mạnh Tam Thì đứng hình.

Cô ấy đi tới bên cạnh cây tre hít hà ngửi, sau đó dứt khoát muốn chặt cây tre xuống.
"Chú Mạnh, ở đây không biết có cưa không ạ?"
"Nha đầu, muốn chặt cây tre sao? Mặc dù không giới hạn thời gian thử thách nhưng nếu bây giờ cháu ở đây cưa tre, Vương Miểu chắc chắc sẽ hoàn thành xong trước, đây là một điểm cộng.

Cháu thật sự muốn làm?" Mạnh Tam Thì muốn khuyên nhủ Vương Giai Kỳ từ bỏ ý định chặt tre trong rừng.
"Đúng vậy, chính là nó.

Cháu nhất định phải lấy cây tre này.

Chú yên tâm, cháu sẽ tự xử, chú không cần quan tâm đâu." Vương Giai Kỳ nghĩ Mạnh Tam Thì sợ mệt, cô ấy có thể không có những thứ khác nhưng sức khỏe thì vô tư.
"À..

Vậy để ta lấy cho cháu." Mạnh Tam Thì thật sự muốn đấm vào mặt mình, bắt đầu cảm thấy đau đầu chóng mặt, đành phải mắt nhắm mắt mở cho Vương Giai Kỳ chặt đi cây tre kia.
Nếu Vương Giai Kỳ biết Mạnh Tam Thì rất muốn khóc thì nhất định cô sẽ bỏ ý định chặt tre trong rừng.

Tuy nhiên, đây chính là nhân tố quyết định món ăn của cô.
Mạnh Tam Thì cuối cùng đã nhận ra một sự thật sâu sắc, làm người thì không được tùy tiện đưa ra lời hứa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi