MỸ THỰC MANH CHỦ

Phần ăn gồm: Đậu hủ Nhật hấp tôm, cà tím xào chay; món ăn nhẹ: bánh đậu vàng; tráng miệng: chè lê nấu nấm tuyết; các loại hạt: óc chó, hạnh nhân, hạt dẻ cười; trái cây: đào, thanh long, dưa Hami.

''Cái này...không phải hơi nhiều sao?'' Nhiễm Man lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn nhìn lại giá, so với 50 đồng quả thật rẻ muốn chết!

Hai món ăn một chè, còn có thức ăn nhẹ, hạt, hoa quả, vậy mà chỉ có 50 đồng. So với giá cả thị trường, ghé cửa hàng bánh bên lề đường tùy tiện mua một phần tráng miệng, đã tốn mất 10 đồng. Mua thêm ít trái cây cũng tốn vài đồng. Các loại hạt lại càng đắt.

Nhiễm Man cảm thấy tiệm cơm này quả là bảo tàng mà, thật tuyệt vời. Trên điện thoại hiển thị 10 giờ 58 phút, cô nhìn chằm chằm không rời mắt, khó trách đặt cơm ở đây lại khó khăn như vậy, vừa tiện nghi vừa ngon miệng, khẳng định ai biết đến cũng sẽ đều muốn mua. Chính cô cũng không phải canh từng giây từng phút để đặt được đó hay sao?

Sửa xong phần mô tả thức ăn, Mễ Lộ quyết tâm xuất tất cả vốn liếng, làm một bữa thật oanh tạc.

Hộp cơm 50 đồng này, nhất định phải khiến người mua cảm thấy thật đáng giá, khiến đồng nghiệp của họ liếc mắt thoáng qua cũng bị thu hút, lần sau cũng sẽ đặt mua. Mễ Lộ tự đặt ra mục tiêu trong lòng.

Lựa chọn thức ăn nhẹ cùng tráng miệng, cô đã tốn không ít tâm tư.

Trước kia thời điểm cô cần tiền, đồ vật đáng giá đều đã đem bán hết, ngay cả lò nướng cũng không buông tha. Lò nướng cô dùng trước đây rất đắt, bán lại cũng được không ít tiền, tuy rằng chỉ như muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không. Bởi vậy hiện tại cô không có lò nướng để dùng, vốn lưu động lại vô cùng eo hẹp, chỉ đủ để mua nguyên liệu cho ngày hôm sau, trong lúc nhất thời không thể mua lò nướng mấy trăm đồng được.

Hơn nữa trước kia dùng đồ tốt, cô thật sự không muốn mua lò nướng chỉ vài trăm đồng, nhiệt độ không đều, sản phẩm ra không đều màu, cô cảm thấy mình không có cách nào chịu nổi ''thất bại phẩm'' đó.

Cuối cùng cô quyết định làm bánh đậu vàng.

Một là vì bánh đậu vàng không cần dùng lò nướng, hai là vì món này tồn tại trong hầu hết ký ức tuổi thơ của người dân nơi đây.

Khi còn nhỏ, bánh đậu vàng được bán dọc lề đường, hầu hết các trẻ em đều ăn món này. Người bán đẩy trên xe hàng rong, trên xe đựng mấy nồi đậu vàng đầy ắp, tuy rằng thô ráp, vỏ đậu có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng dựa vào vị ngọt của táo tàu và đậu, ăn cũng rất ngon.

Chỉ là bánh đậu vàng bán ngoài lề đường, phần lớn đều không vệ sinh, ăn vào đau bụng cũng không phải hiếm thấy. Đến khi cuộc sống của mọi người dân khấm khá lên, món ăn nhẹ truyền thống này cũng dần biến mất nơi đầu đường cuối ngõ.

Hiện giờ mới vào lập thu, tuy rằng đã bỏ lỡ mùa đậu hòa lan vàng ăn ngon nhất, nhưng vẫn có thể ăn được. Hoa quế đã nở, Mễ Lộ trộn đường trắng, hoa quế vào trong đậu vàng, hoa quế thơm ngọt, có phong vị đặc biệt của mùa thu. Sau khi đông lại, cắt thành khối khoảng 2 tấc, dày khoảng nửa tấc, bỏ vào hộp giấy, mỗi phần cơm được hai khối, phá lệ tinh xảo.

Về phần tráng miệng, Mễ Lộ làm chè lê nấu nấm tuyết.

Quả lê phải chọn loại trắng tròn, mọng nước, nấu chung với nấm tuyết nên hơi sệt lại, ướp lạnh uống trong những ngày cuối hè đầu thu là cực phẩm. Miếng lê giòn căng mọng nước, ăn với nấm tuyết sần sật, nước chè chứ chua ngọt ngọt, khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Đậu hủ Nhật hấp tôm thật ra tốn không nhiều thời gian, công sức. Tôm tươi bóc vỏ, ướp với một ít đường và muối, tỉ lệ gia vị được điều chỉnh bởi A Sơ, tuyệt đối hoàn mỹ. Đậu hủ Nhật cắt khoanh, dưới kỹ thuật cao cấp của Mễ Lộ, mỗi khoanh đều bằng nhau, không bị vỡ nát. Món này chỉ mất vài phút để hấp, sau đó nhẹ nhàng cho ra khỏi nồi, đổ sốt lên trên, vậy là đã thành công.

Miếng đậu hủ vàng mềm mại ở phía dưới, phủ bên trên là một con tôm tròn đã được bóc vỏ, thịt tôm trắng như tuyết, hơi vương một lớp sốt cà mỏng, điểm xuyến bằng màu xanh của cần tây-- mỗi một miếng đều trông như tác phẩm nghệ thuật.

Nhẹ nhàng nấu xong món này, Mễ Lộ có chút bất an: ''Có phải hơi đơn giản không? Khách hàng sẽ không cảm thấy là làm cho có lệ chứ?''

A Sơ lắc đầu, chỉ vào những hộp thức ăn đã chuẩn bị xong, mỗi phần xếp chỉnh tề 6 miếng, chi phí tổn thất không cao, nhưng người ngoài nhìn vào, chắc hắn cảm thấy lớn hơn so với thực tế.

''Món này thì có chỗ nào qua loa chứ? Sắc, hương, vị đều có đủ, hơn nữa còn không có dầu mỡ, ít muối ít đường. Đậu hủ Nhật là làm từ trứng gà, hàm lượng protein không thấp, tôm bóc vỏ càng không cần nói đến, một con tôm trắng nõn lớn như vậy đặt lên trên, vừa nhìn liền cảm thấy đây là món ăn chất lượng cao''

''Vừa ngon, vừa lành mạnh, loại đồ ăn này vô cùng thích hợp với những người cả ngày ngồi văn phòng.''

''Món này chuẩn bị có phức tạp hay không, cho dù em hấp trong 5 phút hay là nửa tiếng, sẽ có khách hàng để ý sao? Bọn họ không quan tâm, thậm chí cũng sẽ không suy xét đến khía cạnh này.''

''Em về sau nên nấu nhiều những món như thế này, đây mới là con đường thích hợp với em.''

Hôm nay Nhiễm Man là người duy nhất trong văn phòng cướp được phần ăn của Gạo Thật Thơm, dù sao việc đặt trước báo thức hẹn giờ vẫn hữu dụng. Mặt khác, mấy đồng nghiệp thấy phần ăn tăng lên 50 đồng liền do dự nửa phút, vừa mới đọc được phân nửa phần mô tả thức ăn đã thấy icon bên dưới biến thành màu xám.

Lại bán hết.

Các đồng nghiệp kinh ngạc không thôi: ''Không phải hơi khoa trương sao? 50 đồng một phần cơm, nháy mắt liền bán hết? Tiệm cơm này rốt cuộc bán bao nhiêu phần một ngày vậy, làm thế nào đặt cơm lại khó khăn như vậy?''

Cho đến khi người giao cơm đưa tới, bày biện lên bàn Nhiễm Man, toàn bộ ánh mắt trong văn phòng liền nhìn qua, thoạt nhìn thật là nhiều! Hơn nữa hộp cơm sao lại xinh đẹp như vậy? Chưa từng thấy qua hộp cơm nào đẹp đẽ như vậy!!!!!!

Mọi người không tự chủ được mà đều mong chờ đồ ăn bên trong.

Thời điểm cô mở hộp ra, hoàn toàn không khiến mọi người thất vọng. Mùi hương nhàn nhạt như ẩn như hiện, nhưng bởi vì vậy, nó trở nên ngon miệng hơn trong mũi của những người tuyệt vọng. Mọi người không nhịn được nhích lại gần một chút, nếu không phải vì đã trưởng thành có thể khắc chế bản thân, nhất định lúc này đã vây một vòng quanh cô.

Đậu hủ Nhật hấp tôm thoạt nhìn vàng mịn, màu sắc tươi ngon, khiến người khác không nhịn được muốn động đũa.

Cà tím xào chay óng ánh, kết hợp với ớt chuông xanh đỏ, không chỉ màu đẹp bắt mắt, mà trông còn vô cùng cay thơm sảng khoái.

Cơm ăn chính, vừa nhìn đã biết sử dụng loại gạo tốt, từng hạt gạo lóng lánh, phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt. Cơm trong hộp chỉ chiếm một nửa, nửa còn lại chứa một khoanh bắp nhỏ, một khoanh khoai lang hấp, một màu cam, một màu vàng, ấm áp mà hòa quyện lẫn nhau, không chỉ đẹp mắt, còn vô cùng bổ dưỡng. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cơm hộp tỉ mỉ như vậy, không phải bình thường đều chỉ có cơm thôi hay sao? Gạo Thật Thơm thế nhưng còn phối hợp các loại lương thực phụ, cảm giác so với đồ ăn chính mình làm còn lành mạnh hơn.

Bắp và khoai lang tựa như một gợi ý tốt nhất, mọi người vừa nhìn thấy, trong lòng liền nghĩ đến vấn đề sức khỏe. Lại nhìn đến phần cơm hộp này, rõ ràng cũng vô cùng quan tâm đến sức khỏe khách hàng.

Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, phần cơm này có bao nhiêu là lành mạnh, có thịt có rau, ít dầu ít muối, nhiều protein ít chất béo, nhiều vitamin cùng chất xơ...

Một phần các loại hạt, phụ trách cung cấp chất béo cần thiết cho cơ thể người, thế nhưng còn cho đến 3 loại. Trái cây cũng không phải cho một quả chuối nhỏ xíu hay trái táo già dúm cho có lệ, mà được bỏ trong hộp riêng. Đào hồng phấn nộn, thanh long đỏ mọng, còn có dưa Hami ngọt giòn.

Hơn nữa, còn có chè lê nấu nấm tuyết.... Mọi người nghe mùi lê thơm ngát, ai ai cũng muốn nếm thử hương vị của nó. Món này tuy hơi khó nấu, nhưng giờ khắc này, một vài cá nhân đã quyết định tối nay về phải nấu cho bằng được chè lê.

Thế nhưng vẫn còn một phần thức ăn nhẹ, làm cho hộp cơm phá lệ mà phong phú. Bánh đậu vàng, đã bao nhiêu năm rồi mình chưa ăn lại? Chính là khi xưa còn nhỏ, bỏ một miếng bánh đậu vào trong miệng, tâm tình liền lập tức vui sướng, phảng phất như mới hôm qua thôi.

Nhiễm Man một bên ăn, một bên hạnh phúc nheo mắt. Tất cả những rắc rối trong cuộc sống dường như biến mất khi cô ăn bữa cơm ngon này.

Tuy rằng mọi thứ đều ít đi một chút, nhưng bất đắc dĩ gộp chung thì thật sự quá nhiều. Hơn nữa dường như đại não cùng dạ dày con người cũng không thông minh lắm, ăn một loại dù rất nhiều tựa hồ vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhưng ăn nhiều loại dù ít đi một chút, liền sẽ cảm giác hài lòng.

Các đồng nghiệp vẫn âm thầm quan sát Nhiễm Man, nhìn cô ăn nốt nửa phần chè lê còn lại, đem hai khối bánh đậu cùng các loại trái cây, hạt bỏ vào tủ lạnh. Mãi đến khi cửa tủ lạnh đóng lại, tầm mắt bị chặn, mới bất đắc dĩ rời mắt đi.

Buổi tối, Mễ Lộ đang ngồi tính sổ. Tiền mua sắm cô nhớ rất rõ ràng, mỗi phần cơm 50 đồng, một ngày bán 72 phần, thu vào 3600 đồng. Nguyên liệu nấu ăn hết 1650 đồng, như vậy mỗi ngày lời 1950 đồng.

Gần 2000 đồng lận đó!

Nếu vậy không phải một tháng là gần 6 vạn hay sao?! Cho dù thuê thêm người xắt rau, giao hàng, cô vẫn còn dư lại 5 vạn!

Một tháng kiếm được 5 vạn, vậy số nợ kia một năm liền có thể trả hết!

Mễ Lộ cao hứng nhảy lên, sau đó lại ngồi xuống, không ngừng cười ngây ngô.

A Sơ vẫn luôn nhìn cô từ lúc tính sổ, sau đó thấy cô cao hứng không thôi, trong lòng anh cũng vui vẻ. Tuổi còn nhỏ như vậy, đã phải gánh trên vai trọng trách lớn, anh có thể tưởng tượng được, cô sống nhất định không dễ dàng gì.

Khoản nợ 50 vạn, rớt trên người một cô gái nhỏ, tâm lý của cô sẽ có biết bao nhiêu là áp lực, chỉ sợ hỏng mất đi? Nhưng Mễ Lộ mỗi ngày vẫn có thể vui tươi cười nói, anh ở bên cạnh cô, cũng có thể cảm nhận được sức sống dồi dào đó.

Chỉ cần nhìn đến cô gái nhỏ mỗi ngày đều hạnh phúc, nhìn cô cắt xong đồ ăn rồi ngây ngô cười, nhìn cô nếm thử một ngụm rồi kích động nhảy cao, anh cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng đi rất nhiều.

A Sơ đã có thể thản nhiên đối mặt với chứng mất trí nhớ của mình, anh tin rằng mình sẽ tìm được người nhà, khôi phục quá khứ. Lại nói, anh hiện tại có tay chân đầy đủ, đầu óc thanh tỉnh, cho dù vĩnh viễn không khôi phục được ký ức, cũng có thể sống thật tốt.

Sẽ giống như cô gái nhỏ cả người đầy sinh khí này mà sống thật tốt.

Anh nhìn Mễ Lộ ôm cuốn sổ, cười đến hở răng tít mắt, trong lòng không hiểu sao nhảy ra bốn chữ ''nương tựa lẫn nhau''.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi