MỸ THỰC MUA ĐỨT MỸ NAM

Editor: My

Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày​

Buổi tối hôm ấy Lục Phồn lăn qua lăn lại đều không ngủ được, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn đuổi đi không được, cứ nửa tỉnh nửa mơ như vậy đến sau nửa đêm, cô còn lấy di động trên đầu giường, mở ra xem.

Có một cuộc gọi nhỡ từ số lạ, không biết có phải là số riêng của Giản Ngộ Châu không? Lục Phồn lưu lại số điện thoại này, để tránh bị người khác phát hiện, không có lưu tên, mà ghi chú "Nam Tử Trực."

... Biết đâu sau này lại liên lạc gì đó, lưu lại cũng không có việc gì.

Nhìn chằm chằm các con số kia một cách ngây ngốc, Lục Phồn cảm thấy mắt có chút đau, cô dụi dụi mắt nhàm chán lướt blog.

Blog hiện lên hàng loạt bài mới của những người kết bạn với nhau, Lục Phồn hờ hững lướt lướt qua, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những bình luận rất hài hước. Xem đến nửa giờ, cô có chút mệt mỏi, muốn tắt blog đi ngủ, đột nhiên phát hiện di động hiện thông tin liên lạc của một người trên blog.

Mọi người bình thường đều che giấu chức năng này, đều nghĩ sinh hoạt cá nhân của mình phải bí mật, không công khai hoặc liên lạc với người không quen biết. Lục Phồn cảm thấy hứng thú với người này, liền đồng ý.

Chuyển Chuyên không bằng ăn bữa cơm, người liên lạc: Nam Tử Trực.

... Lục Phồn nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn là hàng chữ này.

Rõ ràng từng chữ cô đều biết, nhưng sao cô lại cảm thấy xa lạ như thế này?

Mỗi tuần Giản Ngộ Châu đều thăm dò, tìm antifan là cô! Wtf? Lục Phồn cảm thấy cô sắp bị phát điên khi những gì xuất hiện trước mắt gây choáng váng.

Cô nhớ tiểu Trương đã từng nói qua với cô, Giản Ngộ Châu thường xem video trên trang web trực tiếp, lúc đó cô không thể nào đoán được, anh xem tiết mục của cô nha!!!

Tư duy đổi qua đổi lại, Lục Phồn trấn tĩnh, nhưng mà vừa nghĩ đến Giản Ngộ Châu dùng tiểu bí danh trên mạng dùng hết sức lực soi mói thông tin của cô... Trời ơi, trèo cao có thể ngã đau hay không! Hơn nữa cô cũng không muốn anh là cái đuôi nhỏ antifan của cô!

Lục Phồn mở, phát hiện lịch sử blog của anh chỉ có rải rác hai mươi mấy tin, đều là những tin mới.

Trước kia không biết, hiện tại đã biết rõ thân phận của anh, mới thấy hình ảnh người đàn ông mẫu mực thật sự rất giống anh nha...

Nhưng vừa nhìn một số tin quan tâm của anh... Trong lòng Lục Phồn có chút phức tạp.

Nói như thế nào đây, bị Giản Ngộ Châu ở trong tối châm chọc, cảm giác có điểm lạ... Không tính là chán ghét, cảm thấy có chút xấu hổ...

Phát hiện ra chân tướng việc này, Lục Phồn vừa mới buồn ngủ liền tỉnh táo, cô mở từng bình luận của Giản Ngộ Châu, càng xem càng thấy anh tâm cơ sâu không lường được, đều là diễn, nhưng đem nhân vật antifan diễn đến hoàn mỹ. Hơn nữa tính cách đối lập rất lớn, anh không phải là tinh thần phân liệt chứ!

Đến khi thấy được bình luận gần đây nhất, anh trả lời - - Em đi đâu vậy tôi đang đợi em.

Tim đập nhanh nửa nhịp. Trước kia cô xem, cô chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua, thầm nghĩ người này đúng là cố chấp, nhưng hiện tại, những lời thế này, đều có một chút ý tứ hàm xúc bên trong. Điều này làm cho Lục Phồn nhịn không được mơ tưởng viển vông, trong đầu hiện lên một phỏng đoán hoang đường, cuối cùng bị cô loại bỏ.

Lắc lắc đầu, cô tắt điện thoại di động, không xem lại.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim cô đập ở bên tai.

Thình thịch thình thịch, một tiếng lại một tiếng, mạnh mẽ mà dồn dập.

***

Sau hai ngày, Giản Ngộ Châu không có xuất hiện, hai bữa ăn buổi trưa buổi tối tiểu Trương đều đến lấy. Lục Phồn mấy lần muốn hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì, tiểu Trương giống như hiểu rõ ý cô, cười hì hì nói Giản Ngộ Châu mấy ngày nay đều bận quay phim, trên cơ bản đều diễn vào ban đêm, không tìm được đồ ăn có sẵn. Lục Phồn có chút lúng túng, cho rằng tâm tư ẩn giấu đã bị nhìn thấu, khó tránh khỏi có chút lngại ngần, may mà tiểu Trương đầu óc nhanh nhạy, không mượn chuyện này để hỏi, nếu không cô không biết trả lời như thế nào.

Nháy mắt đến ngày tổ kịch đến Đại Thanh Cốc quay phim, tiểu Trương sáng sớm liền đến đợi dưới nhà Lục Phồn. Lục Phồn chui vào trong xe, nhìn thấy Giản Ngộ Châu nhắm mắt, nghiêng người ở ghế sau ngủ mơ màng, cô khẽ nín thở, thở nhẹ nhàng.

Trần Tiêu ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, xoay đầu lại, nhìn bộ dáng Lục Phồn rón rén, nhịn không được cười cười: "Không sao, ầm ĩ cậu ấy cũng không tỉnh. Tối hôm qua đóng máy, đạo diễn mời mọi người đi uống bia, cậu ấy cũng uống mấy chén. Cậu ấy tửu lượng cực kém, ngửi thấy mùi rượu mặt đã đỏ, trước kia đều không có đụng vào, mấy ngày nay khả năng tâm tình không tốt, tối hôm qua đột nhiên lấy rượu giải sầu, ngăn cản không được, liền mê man đến bây giờ, lúc mang cậu ấy lên xe đều không đánh thức cậu ấy."

Lục Phồn có chút ngạc nhiên, dù sao thời đại hiện nay uống một chút rượu đã say thì không có mấy người. Lại hết sức tò mò sau khi uống rượu say Giản Ngộ Châu sẽ có dạng gì, vì vậy nghiêng đầu liên tiếp, liếc anh.

Kỳ thật anh hiện tại với bình thường không khác biệt mấy, cho dù là ngồi ngủ, hai cánh tay vòng quanh ngực, tư thế ngồi nghiêm trang. Chỉ là mặt so với bình thường hơi hồng một chút, bởi vì màu da không trắng nõn giống tiểu bạch kiểm, nên ửng đỏ không rõ ràng, nhưng ở trên mặt anh, tổng thể có một chút rung động.

Trong lòng Lục Phồn cảm thấy ngứa ngáy, muốn đem bộ dạng Giản Ngộ Châu chụp lại, một lát sau, cô nhịn không được động thủ, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp anh.

Kết quả âm thanh chụp làm kinh động hai người ngồi phía trước, hai người đồng loạt quay đầu lại xem. Vẻ mặt Lục Phồn chán nản cầm lấy di động, cô quên không tắt tiếng!

Trần Tiêu đoán được hành động của cô, cười cười: "Để một mình xem thì được đừng tiết lộ ra ngoài."

Tiểu Trương cũng cười hắc hắc: "Đừng nói, anh Giản say rượu, so với bình thường yếu đuối hơn, chụp một bức ảnh là đúng."

Trần Tiêu cười ha ha: "Đúng đấy, nhưng lại có tật xấu, bình thường đàng hoàng, lúc uống rượu say liền thích ôm gấu bông ngủ, giống em bé."

Lục Phồn: "..."

Trong đầu cô còn chưa kịp phác họa cảnh tượng kia, đột nhiên, một cỗ hơi thở nóng rực nhích tới gần mặt cô, một giây sau, cánh tay liền bị người ta gắt gao ôm lấy.

Lục Phồn cả người cứng ngắc.

Giản Ngộ Châu giống như ôm cánh tay không thoải mái, hai tay vòng qua vòng lại, sít sao ôm lấy eo cô, cằm còn đặt lên vai cô.

Tay anh nhiệt độ rất cao, áp vào áo sơmi mỏng, làn da của cô có thể cảm nhận được ấm áp kia. Lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng lên, vô ý thức đẩy bả vai anh một phen, Giản Ngộ Châu nhíu chặt mi, ôm càng chặt.

Lục Phồn không được tự nhiên, cảm giác tê dại toàn thân từ dây thần kinh tiến vào đại não, chân tay cô không biết làm thế nào.

Hiện tại cô không cần suy nghĩ Giản Ngộ Châu ôm gấu bông như thế nào, hiện tại cô chính là thế thân của gấu bông!!!

Thông qua kính chiếu hậu, Trần Tiêu và tiểu Trương đều nhìn thấy một màn này, nhịn không được cười ra tiếng.

Giản Ngộ Châu nghe được tiếng ồn ào, có chút không vui chậc một tiếng, không yên ổn lắc lắc đầu.

Lục Phồn cứng ngắc giơ tay lên, vỗ vỗ đầu anh, anh nằm im.

"..."

Chẳng lẽ đây chính là mong được ôm cấp sẽ có ôm ấp trong truyền thuyết... sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi