MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

Lục Nghiên nấu cháo mồng 8 tháng chạp được rất nhiều người thích, cháo được nấu cả đêm đậm sệt ngọt lịm, đậu bên trong hoàn toàn nhừ hết, ăn thơm ngọt ngon miệng.

Thực Mãn Lâu bố thí cháo ba ngày, vào ngày thứ ba, quân sĩ Cố gia từ tỉnh M trở lại. Lục Nghiên lúc đó đang ở tửu lâu cầm trân châu trêu đùa Hắc Điểu. Bởi vì cô cứu tên tiểu tử này nên vật nhỏ kia bám riết lấy cô. Cô đặt cho nó một cái tên oai dũng gọi là Hắc Dực.

Đứng ở trên lầu, cô nhìn thấy quân sĩ Cố gia phía dưới đi qua ngã tư đường. Đi đầu là một nam nhân anh tuấn cưỡi một con hắc mã, cầm trong tay một chiếc roi ngựa, vóc dáng cao ngất. Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được nhuệ khí trên người đối phương, giống như một thanh bảo kiếm dính máu được mở ra vô cùng sắc nhọn.

Hắc Dực đập cánh dừng trên tay cô, Lục Nghiên liếc mắt nhìn, đột nhiên cười nói: "Hắc Dực, nhìn ngươi cùng vị Cố Tứ Gia này thật sự là có chút giống nhau."

Hắc Dực mở to mắt xanh nhìn cô với lòng hiếu chiến hoang dã cực kì cao.

Lục Nghiên sờ đầu của nó, con vật nhỏ lập tức vỗ cánh bay đi, Lục Nghiên nhịn không được cười nhẹ —— bất luận là Hắc Dực hay là vị Cố Tứ Gia kia thì trên người bọn họ đều có nét giống nhau, đó là làm tan vỡ trái tim con người và mạnh mẽ vô cùng.

Từ ngày thứ hai Cố Tứ Gia trở về, người đến bái phỏng Cố gia nối liền không dứt. Vị tướng quân này tuổi tuy còn trẻ nhưng chưa từng bại trận, một lần nữa lập kỷ lục mới, cùng Cố gia giao hảo thật sự là trăm lợi mà không có hại.

Cố Lục hai nhà có hôn ước cho nên Cố Tứ Gia trên danh nghĩa vẫn là Tứ thúc của Lục Nghiên. Quan hệ hai nhà như vậy, nếu không đi bái phỏng thật sự có chút không ổn.

"Bây giờ đúng là có chút khó khăn. Nếu như Cố Thành không phải là một tên ngốc thì đây đúng là một cửa hôn sự tốt." Lục Thực ngồi ở trên ghế, thở dài nói.

Cố Thành ở trong lòng cậu chỉ có thể hình dung là một tên ngốc —— từ chối chị xinh đẹp của cậu, cô nương tốt như vậy mà không cần không phải ngốc thì là gì?

Thành B bên kia có một đại nguyên soái, quân phiệt từ nam chí bắc nổi lên bốn phía, ngoại tộc xâm phạm quốc thổ, hiện tại khắp nơi đều chống đỡ ngoại xâm, nhìn thì vẫn tưởng đất nước vẫn còn đang an ổn nhưng trên thực tế lại là sóng ngầm sôi trào, nói không chừng ngày nào sự cân bằng sẽ bị phá bỏ.

Nhưng cho dù như thế nào, thời đại này ai mạnh thì người nấy có quyền. Cố gia ở phía Nam coi như là một trong những quân phiệt có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Có Cố gia che chở không phải là dựa vào một tòa núi lớn sao? Kết thân với Cố gia là một việc mà có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, khó trách Lục Thực phải nói lời cảm thán.

Lục Nghiên đem điểm tâm sáng nay làm bỏ vào hộp đồ ăn: "Tục ngữ nói, dựa vào núi núi có thể đổ, dựa vào nước nước sẽ trôi, dựa vào cái gì cũng không bằng dựa vào chính mình. Cố gia hôm nay huy hoàng, nhưng ai biết được sau vài năm, Cố gia có thể trở nên như thế nào?" Theo những gì cô nhìn thấy, toàn bộ Z Quốc hiện nay quân phiệt tuy nói đều nghe theo lệnh đại nguyên soái Thành B, nhưng không bên trong thật ra là thế nào, thứ chính trị này có thể thay đổi trong nháy mắt, nói không chừng ngày mai Cố gia liền không thể giữ vững.

Lục Nghiên đối Cố gia không có hảo cảm, người duy nhất làm cho cô có ấn tượng tốt một chút cũng chỉ có vị Cố Tứ Gia kia dù chưa từng gặp mặt. Ngay cả cha mẹ em em mình đối với vị Cố Tứ Gia này đều rất tôn sùng, nghe cũng biết chính là người có đạo lý có năng lực.

"Nếu chị có thể gả cho Cố Tứ Gia thì thật tốt a, so với Cố Thành thì đáng tin hơn nhiều." Lục Thực đột nhiên mở miệng nói, Cố Tứ Gia là thần tượng của cậu, làm cho cậu cảm nhận đây là người tỷ phu tốt nhất.

Lục phu nhân một bên trừng mắt nhìn cậu, nói: "Nói bậy nói bạ, Cố Tứ Gia là trưởng bối của các ngươi, làm sao có thể như vậy chứ?"

Lục Thực cũng biết chính mình lỡ lời, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Toàn bộ Tỉnh S, có thể xứng với Cố Tứ Gia có mấy người? Tuy nói là trưởng bối, nhưng tuổi của hắn cùng chị cũng gần như nhau. Con cảm thấy chị nếu như gả cho Cố Tứ Gia là vô cùng tốt, đến lúc đó để xem Cố Thành đắc ý như thế nào, hắn còn phải cung kính kêu chị một tiếng thiếm."

Cố Tứ Gia năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi, chênh lệch với Lục Nghiên năm tuổi, Lục Thực càng nghĩ càng cảm thấy việc này đáng tin.

"Bốp!" Lục lão gia vỗ vào đầu của cậu, nói: "Xú tiểu tử, lại đang nói hưu nói vượn cái gì."

Cố Tứ Gia cùng Lục Nghiên nhà cậu...

Lục lão gia trong đầu lóe qua một suy nghĩ như vậy sau đó chợt bật cười, lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Cố Tứ Gia thật sự là người có bản lĩnh, toàn bộ cô nương ở Lục Thủy Thành, ai không muốn gả cho anh, nhưng Lục lão gia lại chưa từng nghĩ tới Lục Nghiên cùng Tứ gia có khả năng —— chú cùng chất nữ, đây căn bản là không hợp quy củ.

Những người giống như Lục gia đến bái phỏng rất nhiều, Lục Nghiên bọn họ đến Cố gia liền nhìn thấy không ít người có chung mục đích với mình, quay qua quay lại đều rất quen mắt.

Lục gia cũng có người quen, chẳng qua là khi Lục gia suy tàn, những người "Bằng hữu" này lại khoanh tay đứng nhìn, giờ đây trông thấy Lục Gia cũng không có ai không biết xấu hổ đi lên cùng bọn họ nói chuyện.

Người giúp việc dẫn bọn họ đi lên lầu hai đến một căn phòng kiểu phương Tây, lầu một là một phòng khách khổng lồ, kiến trúc theo phong cách châu Âu có treo một cái đèn chùm lớn, nhìn rất đẹp.

Tài sản của Cố gia rất lớn, Cố tướng quân có một vợ lớn, bốn người vợ kế, Cố Tứ Gia là con trai nhỏ nhất, khi tuổi đã cao mới sinh ra, địa vị tự nhiên không giống những đứa khác.

Trong phòng khách, Cố phu nhân ngồi ở ghế giữa, mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, dáng người thướt tha duyên dáng, là một người phụ nữ xinh đẹp, vây xung quanh cô đều là những người nịnh hót. Lục Nghiên đảo mắt nhìn, chỉ nhận ra Cố Đại nãi nãi nhưng có một cảm giác thân thiết kì lạ.

Khách nhân trong sảnh không biết có tâm tư gì nhưng ít nhất có thể khẳng định, vị Cố Tứ Gia này, tuyệt đối là rể hiền trong lòng rất nhiều người.

Người Lục gia đi vào, đem lễ vật cầm trong tay đưa cho một người hầu xong chỉ kịp cùng Cố phu nhân chào hỏi qua liền bị những người khác chen lấn đẩy ra.

Thật ra bọn họ cũng không có ý định gấp gáp lấy lòng ai, cho nên yên lặng ngồi một bên, thu nhỏ cảm giác sự tồn tại.

"Điểm tâm này..."

Trên bàn bày điểm tâm, vàng trắng hai màu, Lục Thực lấy một khối nếm thử nói: "Thứ này nghe nói là từ châu Âu mang về gọi bánh kem. Cái phần màu trắng này gọi là kem thì phải. Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà em cảm thấy vẫn là bánh đậu đỏ chị làm ăn ngon hơn."

Nếu như là trước kia, Lục Thực sẽ bị bánh kem này làm ngạc nhiên, nhưng sau khi thưởng thức tay nghề Lục Nghiên chỉ còn cảm giác như mây trôi qua núi, thật sự bình thường a.

Lục Nghiên đối với món ăn tân kỳ này thật sự có chút tò mò, lấy một khối nếm thử, hương vị so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn, cảm giác mềm mịn nhất là lớp màu trắng kia cho vào miệng lập tức tan ra, hết sức thơm ngọt.

"Cái này gọi là kem... Cũng không sai, bên trong có loại nguyên liệu chị không biết..." Lục Nghiên nhấm nháp.

Ăn xong hai khối bánh ngọt, uống hai ly hồng trà, trừ không gian có chút ầm ĩ do tranh cãi thì thật ra cảm giác rất nhàn nhã.

"Trách không được phương Tây kia thích dùng trà chiều, chị, trở về chúng ta cũng uống trà chiều đi." Lục Thực hưng trí bừng bừng đề nghị.

Lục Nghiên đột nhiên muốn đi rửa tay, liền gọi nha đầu Cố gia đến, nói nha đầu mang cô đi rửa tay.

"Lục tiểu thư, đi bên này..." Tiểu nha đầu tên Hồng Châu, tuổi có vẻ còn rất nhỏ, khuôn mặt mập mạp khiến long người cảm giác mềm nhũn.

Hai người đi ra từ nhà vệ sinh, nửa chừng thì thấy một lục y nha đầu chạy tới kéo tay Hồng Châu, sốt ruột nói: "Hồng Châu, Nhị nãi nãi gọi ngươi, ngươi mau đi với ta."

Hồng Châu nhìn thoáng qua Lục Nghiên, có chút khó xử nói: "Nhưng ta nơi này còn có việc..."

"Chuyện gì cũng phải gác lại nếu không Nhị nãi nãi nổi giận cẩn thận da của ngươi." Nha đầu kia mặt mày sốt ruột, bất chấp Lục Nghiên là khách, xem ra thật sự có việc gấp.

Thấy thế, Lục Nghiên cười cười, nói: "Ngươi đi đi, ta biết đường trở về."

Hồng Châu cảm kích đối với cô cười cười, theo lục y nha đầu kia đi.

Phía trước ồn ào náo nhiệt nhưng ở đây lại tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng mấy con chim ríu ra ríu rít. Thật là một khoảng thời gian yên tĩnh tốt đẹp.

Lục Nghiên theo trí nhớ đi tới. Sân nhà Cố gia rất lớn. Lục Nghiên nhìn thấy trong vườn một mảnh trắng xóa, đó không phải là tuyết mà gọi là "Hoa Cầu Tuyết". Loại hoa này cùng cẩm tú cầu có chút giống nhau, nhưng màu sắc chỉ có một màu trắng, một năm bốn mùa đều nở, vô cùng dày đặc, nhìn giống như một đám cầu tuyết.

"Hoa Cầu Tuyết..." Lục Nghiên hai mắt sáng lên, vén váy đi qua, ngồi xổm trên mặt đất sờ đóa hoa, trìu mến nhìn nó.

Hoa cầu tuyết là loài hoa yêu thích của cô, sức sống của nó rất bền bỉ và nhìn dáng cũng rất đẹp. Kiếp trước trong viện cô cũng có trồng một mảng lớn. Hơn nữa, hoa này dùng làm điểm tâm cũng rất ngon. Hương vị rễ cây có chút giống như sơn dược.

Bàn tay của Lục Nghiên rất xinh đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào cánh hoa tuyết trắng đến mức trong suốt, móng tay hồng hào khỏe mạnh rất bắt mắt.

Một chiếc bóng đột ngột xuất hiện trước mặt, Lục Nghiên ngẩng đầu, ánh mặt trời có chút chói mắt, làm cho cô theo bản năng nheo mắt ——nam nhân cao lớn được một vầng sáng cấp bao bọc, dáng người cao lớn, cái bóng dáng của cậu che phủ cả người Lục Nghiên.

Mùi hương nhẹ nhàng, thơm mát, Lục Nghiên nghĩ vậy.

Ánh mắt đối phương chăm chú nhìn chằm chằm ngón tay Lục Nghiên.

Ngón tay Lục Nghiên hơi rút lại, có chút không được tự nhiên cho tay vào trong tay áo.

"Ngươi thích hoa này?" Đối phương mở miệng hỏi, thanh âm rất trầm thấp, êm tai, khiến cho trái tim người ta tê dại.

Lục Nghiên đứng dậy, lúc này mới phát hiện nam nhân trước mắt thật cao lớn, ước chừng cao hơn cô một cái đầu.

Vào mùa đông nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng cho vào quần, eo hẹp vai rộng.

Cho dù ăn mặc mỏng manh như vậy, Lục Nghiên vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cách anh hai bước chân mà độ ấm nóng kia vẫn tỏa ra rất nhiều với mồ hôi chảy nhễ nhại. Đôi tay anh rất đẹp, trong tay cầm một chiếc roi ngựa, ngón tay tràn đầy sức mạnh.

Mặt anh tuy lạnh lùng nhưng không giấu được sự anh tuấn. Đôi mắt thâm thúy sâu hun hút, là loại người rất có sức áp bức.

Nam nhân này sức sống rất mạnh mẽ, lạnh nhạt nhưng kiên cường.

Lục Nghiên có chút ngập ngừng nhìn người đàn ông này, hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau chưa?"

Tại sao lại cảm thấy đối phương có chút quen mắt a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi