MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió đêm thổi tới, đem chút nóng bức cuối cùng trong ngày dập tắt. Đom đóm trong hoa viên lóe lên ánh sáng lục sắc, bay xung quanh con người. Lục Nghiên đưa tay ra, một con đom đóm dừng trên ngón tay nàng, ánh sáng từ bụng phát ra lúc sáng lúc tối, chỉ có thể thấy trong bóng đêm.

Cố Tứ Gia nói: "Đom đóm này dòm từ xa còn dễ nhìn, lại gần ngược lại quá xấu."

Đom đóm trên tay bị kinh động, vội vàng bay đi. Lục Nghiên cười nói: "Đom đóm chỉ là côn trùng, chàng có thấy côn trùng nào mà đẹp sao?"

Cố Tứ Gia cúi đầu nhìn nàng, trong bóng tối nhập nhòe không rõ ràng, chỉ có thể thấy phần cổ tuyết trắng của Lục Nghiên cùng với chiếc cằm hoàn mỹ. Mắt Cố Tứ Gia hơi cong lên, nói: "Nghe nói xưởng đóng hộp của nàng hoạt động rất thuận lợi. À phải rồi, ta còn chưa cảm tạ những thứ nàng đẫ đưa đến chiến trường. Nàng nói xem muốn ta báo đáp như thế nào?"

"Không bằng" hắn dừng một chút, kê sát vào tai Lục Nghiên, hơi thở nóng rực tỏa ra sau gáy nàng, thấp giọng nói: "Ta đem thân báo đáp đi."

Lục Nghiên vô thức xoay người, liên tiếp lui về sau vài bước tạo khoảng cách với Cố Tứ Gia. Nàng che cổ mình lại, cảm thấy may mắn vì bây giờ là buổi tối, Cố Tứ Gia không thể nhìn thấy mặt nàng đỏ lên.

Giọng nói nàng mang một tia căng thẳng: "Không cần, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."

"Làm sao có thể không cần? Cố Tử An ta từ trước đến giờ là người có ân tất báo." Cố Tứ Gia cười híp mắt nói, chậm chạp bước tới hai bước, khoảng cách giữa hai người nháy mắt trở thành con số không.

Lục Nghiên tiếp tục lui về phía sau, trong lòng khẩn trương.

Tối hôm nay Cố Tứ Gia thật sự quá bá đạo. Trước kia nàng lui một bước, đối phương sẽ không lấn tới, hiện tại nàng lui một bước, đối phương lại đi tới một bước, ép sát người, tuyệt không thả lỏng, không cho nàng cơ hội để thở. Sau lưng đã là cây cột trong đình, không còn đường lui.

Cố Tứ Gia áp sát người nàng, cánh tay đặt lên cột, hoàn toàn vây Lục Nghiên trong lòng mình. Từ khoảng cách này, Lục Nghiên ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người hắn.

"Chàng đừng dựa vào..." Ta quá gần...

Chưa nói xong thì đột nhiên bị nụ hôn ngăn lại, hai mắt Lục Nghiên trừng lớn, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, lại bị hắn giữ chặt trong ngực, không thể động đậy.

Mùi rượu trên người Cố Tứ Gia theo nụ hôn này tràn vào khoang miệng Lục Nghiên, làm cho đại não nàng cảm thấy có chút choáng váng, đôi chân nháy mắt mềm nhũn. Bỗng nhiên một đôi tay chặt chẽ nắm chặt eo, chống đỡ thân thể sắp ngã của nàng.

Dây leo tử đằng bò quanh cột lương đình, từng chùm hoa buông xuống bên cạnh hai người, mùi hoa nồng đậm kèm theo mùi rượu trên người Cố Tứ Gia tạo thành một loại hương vị càng thêm mê hoặc lòng người.

Nụ hôn này thực dịu dàng, nhưng lại giống như mùi hoa trong mũi, mạnh mẽ vô cùng.

Nam nhân trước mắt, nụ hôn của hắn tựa như con người hắn, cho dù dịu dàng cũng cường thế bá đạo.

Đôi môi tách ra, nam nhân này lại không hề rời đi, chỉ hơi hơi tạo chút khoảng cách giữa hai người, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của cả hai, chỉ cần nghiêng đầu một chút liền dễ dàng chạm môi.

Dây dưa một lúc, hương thơm trên người bọn họ hòa lâcn vào nhau, làm cho nàng không rõ rốt cuộc là mùi của hắn hay là của mình.

"Chàng từng nói nếu ta không muốn, chàng sẽ không làm chuyện gì khác." Lục Nghiên ngửa đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Đôi mắt nàng rất xinh đẹp, hắc bạch phân minh, hình dạng quyến rũ. Bởi vì nụ hôn ban nãy, hai mắt nàng ẩn chứa một lớp nước, ánh trăng chiếu vào lấp lánh như trăng đêm rằm.

Cố Tứ Gia mê muội đi, hôn vào mắt nàng, sau đó hôn lên môi, mơ hồ nói: "Là nàng đêm nay cho ta quá nhiều cơ hội lấn tới."

Có lẽ bởi vì hắn vừa từ chiến trường trở về, Lục Nghiên đối với hắn nhiều hơn vài phần dịu dàng bao dung, khiến cho hắn nhịn không được nghĩ muốn tiến thêm một thước.

Nghe vậy, Lục Nghiên quả thực muốn tức —— còn dám trách nàng?

Cố Tứ Gia thản nhiên nói: "Là ta trách bản thân..."

Nói xong hắn cúi đầu tiếp tục hôn. Tựa như tiểu hài tử có được kẹo đường yêu thích, Cố Tứ Gia quấn lấy Lục Nghiên không ngừng, dính chặt không buông.

Xuân Hạnh đứng cách bọn họ không xa không gần, đột nhiên nghe tiểu thư nhà mình kêu một tiếng kinh hãi, nàng hoảng sợ, vội vàng cao giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài có sao không?"

Bốn bề im ắng. Ngay lúc Xuân Hạnh đứng ngồi không yên mới nghe được thanh âm của tiểu thư nhà mình truyền đến, nói: "Ta không sao, ngươi không cần lại đây."

Xuân Hạnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi, lại không dám đi qua.

Ngay giàn hoa tử đằng, Lục Nghiên che cổ, tê tê kêu đau, nói: "Đau quá. Tại sao chàng lại mở miệng cắn ta?"

Cố Tứ Gia liền cười, sau đó nằm xuống đầu gối Lục Nghiên, nhắm mắt lại nói: "Có chút mệt, để ta ngủ một lát."

Lục Nghiên: "Muốn ngủ thì về phòng ngủ."

Người trên đùi không chút động tĩnh, Lục Nghiên lấy tay đẩy đẩy hắn, lại bị hắn bắt, lẩm bẩm nói: "Đừng nháo nữa."

Lục Nghiên bất đắc dĩ, vốn định gpị hắn dậy nhưng nghĩ đến ba tháng nay Cố Tứ Gia trên chiến trường nhất định ăn không ngon ngủ không yên, không biết vất vả đến nhường nào, nàng lại có chút mềm lòng.

Thôi thì làm theo lời hắn vậy.

Lục Nghiên thỏa hiệp trong lòng, ngả người ra sau, dựa vào lan can. Hoa tử đằng theo gió phiêu động trên đầu. Hiện tại chính là mùa hoa nở rộ, đóa hoa màu tím nở trùng trùng điệp điệp, mùi hoa mùi thơm ngào ngạt.

Một nhành hoa rơi vào mặt Lục Nghiên, nàng giơ tay nhặt lên, thầm nghĩ nở rộ như vậy cũng tốt, ngày mai hái một ít làm bánh tử đằng la.

Cách đó không xa Xuân Hạnh và Hòa Hương nhịn không được ngáp một cái, Hòa Hương nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, tiểu thư cùng Cố Tứ Gia nói cái gì vậy nhỉ?"

Trong lòng Xuân Hạnh có dự cảm về sau phải gọi Cố Tứ Gia là cô gia, nghe vậy nhân tiện nói: "Chuyện của chủ tử chúng ta sao có thể lắm miệng?"

Hòa Hương thè lưỡi.

*

Cố Tứ Gia thật là mệt muốn chết rồi. Sau khi hắn trở về cũng không nghỉ ngơ liền chạy đến Lục gia uống rượu, cộng thêm men say càng làm hắn buồn ngủ. Nằm trên đầu gối Lục Nghiên bất tri bất giác ngủ quên mất.

Lục Nghiên cúi đầu nhìn hắn.

Bóng đêm càng ngày càng lan ra, đèn trong hoa viên mờ ảo, gương mặt Cố Tứ Gia anh tuấn, trong bóng tối lộ ra một loại mị lực khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập.

Ngón tay Lục Nghiên vuốt nhẹ trên mặt hắn, từ mày đến mắt, rồi đến mũi, ngón tay sờ đến chỗ nào, Lục Nghiên lại tưởng tượng đến bộ dáng người nọ.

Đôi mắt hẹp dài, nhíu mày lại liền gây cho người ta một loại áp lực kinh khủng. Chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, còn bờ môi thì mỏng manh.

"Nghe nói nam nhân môi mỏng thường bạc tình." Lục Nghiên thì thào.

Đến nửa đêm, hai tiểu nha đầu kia tựa vào nhau mà ngủ, ngay cả Lục Nghiên cũng dựa vào lan can chợp mắt.

Ánh trăng trốn dưới tầng mây, Lục Nghiên bị gió thổi tỉnh, nhìn chung quanh không biết hiện tại là giờ gì, nhưng cũng biết không còn sớm, vội vàng lay gọi người trên đùi.

"Này, dậy đi.”

Cố Tứ Gia bị nàng đánh thức, chỉ mơ màng hai giây, ánh mắt mờ mịt liền trở nên rõ ràng.

"Mấy giờ rồi?" Cố Tứ Gia ngồi dậy, xoa đầu hỏi.

Lục Nghiên nói: "Không biết, cũng không còn sớm."

Cố Tứ Gia móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng, liếc mắt nhìn, nói: "Hơn nửa đêm một chút, sao nàng không gọi ta?"

"Không phải nhìn chàng ngủ ngon quá sao?" Lục Nghiên nói thầm, lại vươn tới, tò mò nhìn chiếc đồng hồ trên tay Cố Tứ Gia, hỏi: "Đây là cái gì?"

Cố Tứ Gia nhìn nàng giải thích: "Đây là đồng hồ bỏ túi, là đồ của người nước ngoài, dùng để xem thời gian rất tiện lợi."

Lục Nghiên cái hiểu cái không gật đầu, coi như minh bạch vật này là gì, chỉ là không biết coi thời gian như thế nào.

Cố Tứ Gia đứng dậy, nói: "Muộn rồi, quay về đi."

Lục Nghiên đáp một tiếng. Có điều vừa đứng dậy, thân thể liền mềm nhũn, may mắn được Cố Tứ Gia nhanh tay đỡ lấy.

"Sao vậy?" Cố Tứ Gia thấp giọng hỏi.

Lục Nghiên giật giật chân, cau mày nói: "Không có gì, chỉ là chân bị tê rần."

Cố Tứ Gia: "Là lỗi của ta." Bị hắn đè lên chân lâu như vậy có thể không tê sao?

"Ta mang nàng trở về." Cố Tứ Gia lập tức ôm lấy Lục Nghiên đi ra ngoài.

Lục Nghiên kinh hô kêu một tiếng, ý thức được trạng thái hai người hiện tại, hai má đột nhiên nóng lên, nói: "Đừng... Ta nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi."

Cố Tứ Gia lại không để ý nàng, chỉ hỏi: "Đi bên nào?"

Lục Nghiên: "..."

Ý thức được khuyên nhủ không thành, Lục Nghiên đau đầu chỉ về một phương hướng: "Bên này."

Cố Tứ Gia đi nhanh về phía nàng chỉ.

Khi Xuân Hạnh và Hòa Hương nghe thấy động tĩnh giựt mình tỉnh lại đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị Cố Tứ Gia ôm, lúc này liền sửng sốt.

"... Này... Này này..." Hòa Hương bị kinh ngạc, nói chuyện cũng lắp bắp.

Xuân Hạnh liếc nàng một cái, nói: "Ngạc nhiên gì." Trên thực tế trong lòng nàng cũng là mơ hồ.

Sân viện Lục Nghiên cách hoa viên không xa, Cố Tứ Gia trực tiếp ôm người vào phòng, đặt Lục Nghiên dựa vào một cái tháp gần cửa sổ, những nha đầu trong viện nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

"Thế nào, chân còn tê không?" Đem người đặt vào trên tháp xong, Cố Tứ Gia hạ thấp người xuống, nắm chân Lục Nghiên miết chân cho nàng, hỏi.

Lục Nghiên theo bản năng rút chân lại, thẹn thùng nói: "Đừng... Đã không còn tê nữa."

Cố Tứ Gia ngẩng đầu nhìn nàng, lại hỏi một câu: "Thật không sao?"

Lục Nghiên gật đầu.

Không khí có chút kỳ quái, nhất thời không ai nói gì.

"Ta sai người đưa chàng đến phòng khách." Trầm mặc một hồi, Lục Nghiên mới mở miệng nói.

Cố Tứ Gia gật đầu. Đi tới cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn xoay người quay lại, đem đồng hồ trong túi đưa cho Lục Nghiên, nói: "Cho nàng chơi."

Lục Nghiên hai tay cầm lấy, vẻ mặt mờ mịt.

Đồng hồ bỏ túi màu vàng kim, bên trên chạm trổ hoa hồng, thoạt nhìn thập phần hoa mỹ.

Lục Nghiên nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, học động tác của Cố Tứ Gia mở nắp ra, nhìn kim giây bên trong đát đát đát xoay một vòng tròn, sau đó cây kim thứ hai mới nhích lên một chút.

"Đây là thế nào?" Lục Nghiên nhỏ giọng thầm thì.

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ hội lấn tới trong miệng Cố Tứ Gia chính là vì hắn nhìn ra Lục Nghiên đối với mình từng chút một đã động tâm!

Hôm nay ta bù đắp chương hôm qua up trễ nhá <3

Hoa tử đằng



Bánh tử đằng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi